Bất Diệt kinh, giàu sắc thái truyền kỳ.

Một khi tu tới cảnh giới đại viên mãn thì thân thể cả vạn kiếp cũng bất hoại, dù cho thần thức có bị người đánh tan thì thể xác cũng không hề bị hủy diệt, dù cho mấy chục, mấy trăm vạn năm sau vẫn có thể sinh ra nguyên thần mới!

Đây là sự nghịch thiên tới mức nào chứ?

Không một ai không động lòng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về tòa thành khổng lồ đầy cổ xưa và bao la kia, hi vọng sẽ có thể đạt được bộ kinh này.

"Thạch Hạo đã thông qua thử thách vậy tiền bối sẽ tặng thưởng gì cho hắn thế?" Mặt của Tào Vũ Sinh rất dày, vào thẳng vấn đề.

"Được phép tiến vào trong động phủ của đại nhân Thiên Giác nghĩ, nếu như ngươi có thể tìm thấy được Bất Diệt kinh thì đó là vận may của ngươi!" Lão binh cứng nhắc nói.

Lời hứa hẹn này làm cho rất nhiều người ước ao, dẫn tới việc bàn tán rất sôi nổi, thế nhưng đại đa số đều hiểu được, đây là cơ duyên mà Hoang đã dựa vào chính năng lực của mình đoạt lấy.

Dù sao, đại đa số mọi người đều được Hoang dẫn vào đây, tựa như đám người Ma nữ, Trường Cung Diễn, Thái Âm ngọc thỏ cùng với đệ tử của Thư viện Thiên Thần.

Nhưng cũng có đôi ba người ghen tỵ nhưng chỉ biết bất đắc dĩ, chẳng hạn như một vài chí tôn trẻ tuổi Tử Nhật Thiên quân, Lam Tiên, bọn họ được mệnh danh là thế hệ mạnh mẽ nhất thế nhưng lại không cách nào tiến vào động phủ được.

"Ta có thể dẫn vài người theo không?" Thạch Hạo hỏi.

"Không được!" Lão binh nghiêm túc từ chối.

Động phủ ở nơi nào, là ở dưới chân ngọn tiên sơn bọn họ đang đứng đây ư?

Nơi đây có tổng cộng chín ngọn núi, mỗi ngọn đều bốc lên tiên khí, như vậy tương ứng với chín động phủ lớn, cũng không biết bên trong cất giấu những thứ gì.

"Xin hãy rời khỏi ngọn tiên sơn này, tất cả mọi người không được dừng nghỉ ở nơi đây." Một lão binh lên tiếng, đồng thời dẫn mọi người xuống núi.

"Tuy rằng không cho phép các ngươi tiến vào động phủ của đại nhân Thiên Giác nghĩ, thế nhưng trong thành vẫn còn những nơi khác, có thảo dược thần thạch ở phía bên ngoài, các chỗ ấy mọi người đều có thể dựa vào cơ duyên để thu lấy." Lão binh quay đầu nói.

Khi nghe được những lời này thì Thạch Hạo không nói hai lời xoay người rời đi, lập tức mọi người đều ngẩn ra.

Xoẹt!

Thạch Hạo hóa thành một vệt sáng chạy về phía con đường dẫn vào thành.

Có không ít người hiểu ra liền vội vàng đuổi theo, ngay cả đám tiên tử như Lam Tiên, Lữ Hồng tới từ thế gia Trường Sinh cũng không ngoại lệ, bọn họ biết hắn muốn làm gì cho nên nhanh chóng theo sau.

"Dẫn Hồn liên!" Tào Vũ Sinh hét lên một tiếng rồi cũng theo mọi người chạy vội xuống.

Lúc vào thành bọn họ từng nhìn thấy được một cái ao, bên trong có ba cây thần dược có thể tẩm bổ nguyên thần của người khác, giúp lớn mạnh hồn phách của người dùng, là bảo dược hi thế.

"Đáng ghét, ngươi muốn hủy đi nơi tắm rửa của ta hả?!" Kiến vàng nhỏ hét lớn, vèo, nó xuyên thủng hư không, lưu lại một vệt bóng mờ màu vàng, nó cũng đang đuổi theo.

Ầm!

Thạch Hạo dốc toàn bộ sức lực, sau lưng giang rộng cặp cánh Côn bằng lượn lờ đầy tia điện, đồng thời bảo thuật Lôi đế được triển khai, tốc độ vô cùng nhanh.

Hắn là người đầu tiên chạy tới cho nên giơ tay chụp về trước.

"Xoẹt!"

Phía sau có chí tôn trẻ tuổi ra tay công kích ngăn cản, nếu như là thần dược khác thì cũng thôi thế nhưng đây lại là Dẫn Hồn liên, có tác dụng vô cùng lớn với bọn họ.

Dù cho nguyên thần bị người đánh tan nhưng nếu có thể ăn thứ nào vào đúng lúc thì có thể tụ hợp tái tạo lại thần thức đã tản ra kia, quả là đoạt lấy tạo hóa thiên địa!

Nếu như nắm được một cây thì tương đương với nhiều hơn một mạng.

Lúc trước, Thạch Hạo cũng từng chiếm được cây này thế nhưng trong lần bế quan vừa rồi thì đã giao cho Đại trưởng lão, cho nên đã tiêu hao sạch, hiện giờ không ngờ lại gặp nữa.

"Úm!" Đại Tu Đà quát lớn một tiếng, một người không sân si như hắn cũng ra tay tranh cướp, đạo âm được truyền thừa từ một mạch Tiên tăng cổ đại tựa như thiên lôi diệt thế vậy.

Ầm!

Vị trí Thạch Hạo, hư không nổ tung, thi thoáng có thể thấy được nơi ấy xuất hiện kim thân một vị cổ tăng cao một trượng sáu được ngưng tụ từ phù văn, trấn áp tất cả

Có người nói, những âm tiết quái lạ của một mạch cổ tăng có thể phát triển và trở thành đạo âm cao nhất của vũ trụ, quả nhiên là có đạo lý riêng của nó.

Nhưng, Thạch Hạo cũng chẳng hề sợ hãi, thân thể hắn chẳng hề tổn hại gì, sau khi Động thiên duy nhất được tạo ra, hắn đứng bên trong vầng thần quang sáng chói thì "vạn pháp bất xâm"!

Cùng lúc đó, hắn cũng triển khai phản kích, Động thiên duy nhất nén ép lại, hóa thành một cái cực điểm rồi chợt nổ tung, không ngừng khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Ầm!

Một mảnh sáng ngời tựa như dải ngân hà nổ tung nhằm về phía Đại Tu Đà.

Đây tựa như là ngân hà đang cuộn ngược lại, muôn hình vạn trạng, hùng dũng kinh người, làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi.

"Ò!"

Đại Tu Đà hét lớn đồng thời tay nắm pháp ấn, thân thể bắt đầu phản ứng lại, hắn tựa như là một người tu hành khổ hạnh chợt giác ngộ thành Tiên tăng, bất chợt ngồi xếp bằng xuống.

Ầm!

Gợn sóng vàng óng nổ tung, từng tia sáng hữu hình như dao sắc xông loạn trong thiên địa, đâu đâu cũng có ánh sáng thần thánh, rực rỡ tới chói mắt.

Thạch Hạo đẩy lui được hắn thì tức tốc động thủ hái đi ba cây Dẫn Hồn liên này, hắn ra tay cực kỳ nhanh, ba tiếng tiếng phốc phốc phốc vang lên là hái xuống toàn bộ, đồng thời cũng phong ấn chúng vào trong dụng cụ bằng ngọc.

Hắn không hề thương tổn tới gốc rễ, vẫn để chúng ở nơi đó, bởi vì thứ này quá hiếm hoi, không được làm tổn hại tới sức sống của gốc rễ được.

Những chí tôn trẻ tuổi khác không cam lòng nên có người xuất thủ.

Vèo! Vèo! Vèo!

Từng vệt ánh sáng xanh chói mắt lao tới, chúng đều là những mũi tên, mỗi một mũi dài tới mười dặm, to lớn kinh người, chúng đâm nát mây trời, phá tan hư không, nhanh chóng lao tới nhằm thẳng vào Thạch Hạo.

Đây là thần tiễn, là chân lý thiên địa được cường giả Hư Đạo cảnh cảm ngộ và hiểu ra, ngưng tụ thành thần tiễn kinh thế!

Lam Tiên trông rất phiêu dật tựa như một vị tiên nữ giáng trần, thế nhưng một khi ra tay thì đáng sợ tới khiếp người, dáng vẻ xinh đẹp của nàng tựa như đang nhảy múa, quần áo xanh lam phấp phới theo gió, lực công kích khủng khiếp vô cùng.

Lực sát thương khiếp người, một vài cường giả Thiên Thần đứng ở ngoài chiến trường khi thấy cảnh này thì thần sắc trở nên ngây dại, bởi vì mũi tên này không cách nào chống đỡ được, có thể giết hàng loạt nhân vật cấp Hư Đạo!

"Các ngươi cũng nên động thủ đi, giam cầm hắn lại, đoạt lấy Dẫn Hồn liên!" Lam Tiên truyền âm cho những chí tôn trẻ tuổi khác.

Một cây Dẫn Hồn liên tương đương với một mạng sống nên không ai là không thèm thuồng, dù cho có đắc tội với Hoang đầy mạnh mẽ thì cũng không thể nào từ chối được, cho nên liên hợp với nàng.

Có vài người xuất thủ, phóng ra thần quang hình thành nên màn ánh sáng khủng khiếp che kín cả bầu trời, tiếp đó là áp mạnh xuống phía Thạch Hạo, muốn hình thành nên một cái gông xiềng không gian, giam cầm hắn lại!

Tất cả mọi người đều kinh sợ, có chí tôn trẻ tuổi cùng nhau liên thủ hòng trấn áp Thạch Hạo, việc này phát sinh quá đột ngột!

Lúc này, vài vị lão binh thờ ơ đứng nhìn, đều không có ý muốn xuất thủ, chỉ lẳng lặng đứng quan sát mà thôi.

Răng rắc!

Tia điện ngập trời, ánh điện hừng hực tựa như chân long uốn lượn, từng tia tiếp từng tia nhấn chìm lấy Thạch Hạo, đây là dị tượng chứ cũng không phải là do hắn sử dụng bảo thuật Lôi đế.

Lúc này, trong cơ thể của hắn xuất hiện từng cánh cửa, những cánh cửa đó bắt đầu mở hé ra, ánh sáng trong suốt lưu chuyển.

Tiếp đó, hắn tạo ra Động thiên duy nhất đồng thời miệng tụng chân kinh, vận chuyển Nguyên Thủy Chân Giải và hình thành nên phù văn đầy khủng khiếp.

Động thiên duy nhất lấp lánh sáng chói như ánh mặt trời ban trưa bao phủ hắn vào bên trong. Bên trong thần quang hắn đứng ở thế bất bại sẵn có, vạn pháp bất xâm, các gông xiềng không gian được chí tôn trẻ tuổi tạo ra không cách nào làm gì được hắn.

Bởi vì, bên trên bề mặt của Động thiên duy nhất là vô số cốt văn trong Nguyên Thủy Chân Giải, tựa như là một bộ giáp trụ không gì sánh được.

Hơn nữa, từng làn ánh sáng trong suốt không ngừng được phóng ra từ cánh cửa trong cơ thể của hắn, sức mạnh cuồn cuộn không dứt nhanh chóng bổ sung, Thạch Hạo dùng ba thủ đoạn kinh thiên chặn đứng công kích của mọi người.

"Còn có gì thì cứ việc triển khai hết đi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Từng chiếc thần tiễn màu xanh dài tới mười dặm đầy khủng khiếp xuyên thủng trời cao, toàn bộ đều bắn thẳng về phía phụ cận của Thạch Hạo, thế nhưng tất cả đều bị ngăn cản ở bên ngoài động thiên.

Đồng thời, những mũi tên to lớn này sau khi tiến tới và cách động thiên khoảng một tấc thì chợt gãy nát, tiếp đó là nổ tung, cảnh tượng vô cùng đáng sợ!

Động thiên duy nhất, cốt văn Nguyên Thủy Chân Giải, thanh quang* tuôn ra từ trong cơ thể, ba thứ cùng kết hợp lại với nhau và hóa giải hàng loạt công kích, vạn pháp không thể tới gần được!

(*) Ánh sáng trong suốt.

Mọi người ngây dại, trợn tròn cặp mắt.

Dù cho mấy chí tôn trẻ tuổi cũng hoảng sợ, cảm thấy vô cùng khó giải quyết, người này quá đáng sợ!

"Vèo!"

Chỉ trong chớp mắt Thạch Hạo đã biến mất chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa, tiếp đó là thần mang bạo nổ đầy kinh thiên động địa, bởi vì hắn chợt xuất hiện ở bên cạnh mấy vị chí tôn trẻ tuổi này và không ngừng xuất thủ.

Tất cả mọi người ngơ ngác, ngông cuồng bá đạo cỡ nào chứ, một người lại dám xông thẳng vào trong đám chí tôn và lấy cứng chọi cứng với bọn họ, lấy một địch nhiều!

Tất cả mọi người đều biết, từ sau ngày hôm nay, uy danh của Hoang chắc chắn sẽ rúng động cả cửu Thiên thập Địa, một khi để cho hắn thuận lợi trưởng thành thì chắc chắn sẽ là một trong những cường giả mạnh mẽ nhất.

Rầm!

Sau mấy chục lần giao thủ thì đôi bên tách nhau ra, Thạch Hạo nghênh ngang rời đi, chạy về phía động phủ của Thiên Giác nghĩ, còn mấy người kia cũng không hề có ngăn cản gì, ai cũng biết nếu tiếp tục thì cũng không có ý nghĩa, Dẫn Hồn liên chắc chắn không thể đòi lại được.

"Đáng ghét, phá ao tắm của ta, nếm lấy một quyền của ta!"

Trong hư không chợt xuất hiện một điểm vàng nhỏ xíu, tiếp đó là nắm đấm tựa như mặt trời đập thẳng về phía Thạch Hạo.

Ầm!

Âm thanh va chạm vang vọng, một bóng hình bị đánh bay về phía chân trời.

"A..." Đi kèm đó chính là âm thanh xa dần, Kiến nhỏ bị Thạch Hạo dùng quyền tiếp quyền và đánh bay về xa.

"Ha ha..." Tào Vũ Sinh cười ha hả không thôi, cảm thấy như đã xả được cơn tức giận, hô lớn: "Nhóc con, cảm thấy thế nào hả, cố gắng tỉnh táo một chút nhé."

Bề mặt của chín ngọn tiên sơn đều có rất nhiều cửa động, tựa như là một cái tổ ong vậy, từng làn tiên vụ không ngừng tản ra khiến nơi ấy mờ ảo, sương trắng lượn lờ, dồi dào khí tượng Tiên đạo.

Thạch Hạo được một vài lão binh dẫn tới nơi này.

Mà những người khác cũng lại đây, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chứ không thể tiếp tục tiến lên nữa, bởi vì phía trước chính là vị trí động phủ của đại nhân Thiên Giác nghĩ.

"Các ngươi chia nhau mà dùng, giúp lớn mạnh nguyên thần!' Thạch Hạo xoay người đưa hai hộp ngọc cho đám Trường Cung Diễn, Tào Vũ Sinh.

Bên trong có hai cây Dẫn Hồn liên, là thần dược hiếm có!

Hắn lưu lại cho mình một cây, giữ lại phòng hờ cho mai sau.

Hiện giờ, nếu cứ thế nhai nuốt gốc dược liệu này để tẩm bổ nguyên thần của mình thì ý nghĩa cũng không lớn lắm, bởi vì trước đây hắn đã từng dùng qua nên sớm đã sinh ra sự đề kháng.

Thạch Hạo xoay người bước vào trong động phủ này, đây là nơi nghỉ chân của đại nhân Thiên Giác nghĩ, là một địa cung cổ xưa vô cùng trọng yếu.

"A, đáng ghét, ngươi đứng lại cho ta!" Kiến vàng nhỏ từ chân trời lao tới, la hét: "Ngươi thì tài ba cỡ nào chứ, lại còn dám bắt nạt ta khi ta chưa trưởng thành ư? Chờ thêm vài năm nữa sẽ tái chiến, còn nữa, đừng bước vào cửa nhà ta!"

Thạch Hạo khẽ mỉm cười, nói: "Không phục thì hãy ở bên cạnh tao, bất cứ lúc nào cũng có thể tranh tài, có gan thì lại đây đi!"

"Nhóc con, ngươi... chớ có chọc ta, được, ta sẽ khiêu chiến ngươi!" Kiến vàng nhỏ hầm hừ trong hư không rồi nhanh chóng lao tới.

Mọi người than thở ước ao thế nhưng lại không thể làm được gì.

Trong mắt mọi người, Thiên Giác nghĩ nhỏ màu vàng này tuy rằng có hung danh, thế nhưng khi đối mặt với Hoang thì tựa như là một con thỏ trắng vô cùng thuần khiết, lại muốn lọt vào tay hắn rồi!

Trong ngọn núi đá tựa như là một mê cung khổng lồ, không cách nào đếm hết được những động cổ nối liền với nhau, tiến vào trong rất là dễ lạc đường.

Thạch Hạo và Kiến nhỏ loanh quanh bên trong đủ một ngày một đêm mới đi hết toàn bộ, thế nhưng vẫn không hề thấy Bất Diệt kinh.

Bất quá, bên trong cũng có không ít tiên vật quý báu nhưng rất khó mang đi được, nó nặng tựa trời cao vậy.

"Mày là con của Thiên Giác nghĩ mà cũng không biết Biết Diệt kinh có tồn tại hay không à? Không biết nó được giấu ở đâu." Thạch Hạo hỏi.

"Ta nếu mà biết thì đã sớm luyện rồi!" Kiến nhỏ bực mình nói.

Rất nhanh nó liền trừng to cặp mắt đầy vẻ sợ sệt, lầu bầu nói: "Còn có một chỗ, ngươi có dám đi với ta không?"

Nơi sâu trong động phủ có một con đường cổ xưa dẫn tới một vách đá, Kiến vàng nhỏ sau khi tới nơi thì dùng chiếc sừng vàng còn chưa mọc ra chạm nhẹ vào bề mặt vách đá, lúc này vách đá từ từ sinh ra phản ứng và nứt ra một cánh cửa.

"Đây là nơi nào?" Khi Thạch Hạo vừa mới cất bước vào trong thì chợt kinh sợ, lông tóc dựng đứng.

Bởi vì, trên mặt đất có những vết máu cùng với lông chim vảy thú, đứng ở nơi này thân thể của hắn tựa như ép nát, không cách nào khống chế được và muốn giải thể!

Rất nhanh thì hắn hiểu, đây là máu, lông cánh và vảy của nhân vật vô thượng!

Đồng thời, hắn nhìn thấy được một chiếc chân của con kiến, trong vẻ vàng óng là hoa văn đầy phức tạp tựa như có thể ép nát đất trời.

Tiếp đó hắn lại càng khiếp sợ hơn, hắn nhìn thấy được lông cánh, sừng lạ, máu huyết đủ màu sắc cũng càng nhiều hơn, những thứ này khiến cơ thể hắn nứt toác và muốn nổ tung!

Cuối cùng, hắn nhìn thấy được một cái đầu kiến rực rỡ ánh vàng, tựa như là một vầng thái dương to lớn nằm ngay nơi đó!

"Đại nhân Thiên Giác nghĩ?!" Thạch Hạo thất thanh la lên.

Đây là nơi nào, là tuyệt địa cuối cùng mà đại nhân Thiên Giác nghĩ đồng quy vu tận với đông đảo cường địch ư?