Một trong Thập Hung, Cửu U ngao!
Đầu sói, con mắt dọc nơi mi tâm đầy vẻ hung tàn, sừng trâu màu xám trên đầu, toàn thân đều là vảy như than đá cùng với lớp lông màu đỏ sậm, chín chiếc đuôi đầy kỳ dị.
"Gào!"
Nó gào lớn một tiếng, sát ý lan tỏa khiến người người khiếp sợ, lúc này nó bậc nhảy lên không trung rồi nhào thẳng về Thạch Hạo với tốc độ cực nhanh.
Năm ngón tay của Thạch Hạo xòe ra, thần lôi ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa thổ tập trung đánh thẳng về phía con hung thú với hung khí ngập trời, một đòn toàn lực, sấm chớp vang dội.
Ầm!
Cửu U ngao đầy đáng sợ, bộ lông đỏ dài hơn nửa thước trên người nó đều dựng đứng và đánh tan những tia chớp kia.
Việc này làm cho mọi người sợ hãi, lôi điện chính là thần phạt của trời cao, tất nhiên là thứ khó đối phó nhất, rất nhiều sinh linh mạnh mẽ vẫn có thể chống đỡ được thế nhưng nó lại hóa giải một cách dễ dàng là thế.
Không hổ là Cửu U ngao, là một trong Thập Hung nổi danh nhất năm xưa!
"Gào..." Nó tru lên một tiếng liền khiến sơn hà run rẩy, võ đài chấn động như muốn rớt khỏi trời cao.
Con thú cổ này quá hung ác, tựa như không một thứ gì có thể ngăn cản được nó, lúc há miệng thì hàm răng trắng như tuyết tựa như từng chiếc dao nhỏ lấp lóe ánh sáng lộng lẫy, đồng thời những gợn sóng màu xanh từ nơi miệng của nó lao thẳng ra ngoài, không gì không xuyên thủng, không gian đều bị phá nát.
Mọi người hoảng hốt, tiếng tru này còn mạnh mẽ hơn cả Sư Tử hống, Mãng Ngưu âm nữa, dù là những người đứng bên ngoài võ đài cũng bị chấn cho chảy máu hai tai, thiếu chút nữa thì ngất lịm đi.
Đây là kết quả mà phù văn bảo vệ của võ đài đã làm suy yếu bớt, nếu không hậu quả khó mà lường được, rất nhiều người sẽ bị chấn nát vì loại sóng âm này!
"Đốt!"
Thạch Hạo cũng hét lớn một tiếng, đây chính là thần chú trong bí thuật Lôi đế, từ miệng hắn lao ra ánh chớp tựa như tiếng sấm nổ, gợn sóng bạc khuếch tán va chạm với âm thanh ngao hống của đối thủ, nhất thời vụ nổ to lớn phát sinh.
Gợn sóng của sóng âm va chạm kịch liệt với nhau, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiêu tán được, tiếng ầm ầm vang vọng khắp thiên địa!
Trong phút chốc, Thạch Hạo kéo căng người tựa như chân long lao vút giữa trời cao, hắn lượn lờ né trách cơn bão táp rồi nắm chặt Côn Bằng quyền chủ động xuất kích về phía Cửu U ngao.
Hai quả đấm này tựa như hai vầng mặt trời nhỏ tỏa ra hào quang chói mắt nhất, nó giết thẳng xuống bên dưới, quyền phong sớm đã xé rách hư không!
Cửu U ngao gầm lớn, lông đỏ đầy người tựa như thép nguội dựng thẳng, cặp sừng xám to lớn trên đầu tỏa ra hào quang mịt mờ, tiếp đó nó bậc nhảy va chạm với Thạch Hạo đang lao xuống kia.
"Boong!"
Nắm đấm của Thạch Hạo va mạnh với cặp sừng, âm thanh chấn nứt càn khôn, tiếng vang điếc tai nhức não, tia lửa tung tóe khắp nơi tựa như từng vệt sao chổi xẹt ngao trời cao.
Vào lúc này, Thạch Hạo chợt cảm thấy nơi ngón tay truyền về cảm giác đau nhói, cặp sừng này quá cứng chắc, trên nắm đấm của hắn không ngừng có máu ứa ra, đây là lần đầu tiên hắn dùng nắm đấm liều mạng mà bị tổn thương như vầy.
Cửu U ngao rít gào và lắc lư một hồi, cặp sừng không việc gì là do đó chính là vị trí cứng rắn nhất trên toàn bộ cơ thể của nó, thế nhưng thân thể lại không ngừng thối lui, dù sao thì bị Côn Bằng quyền nện trúng thì cũng không thể dễ dàng vượt qua được
"Xoẹt!"
Huyết dịch chảy ngược, vết thương trên nắm tay khép lại, da thịt cũng chỉ bị tổn thương đôi chút chứ không có ảnh hưởng tới xương cốt.
Cửu U ngao lộ ra ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm xương tay không hề hấn gì của Thạch Hạo, nó ngửa mặt rít gào chấn cho người khác như muốn nổ tung, cặp sừng tựa như thiên đao lần nữa chém về phía Thạch Hạo.
Xoẹt!
Xung quanh Thạch Hạo lấp lánh những cọng lông chim vàng óng, chúng hóa thành từng thanh kiếm thần chém về Cửu U ngao, đồng thời nơi song quyền xuất hiện hai vòng xoáy vàng chói, đây chính là Kim Tuyền Ba Văn công trong Côn Bằng pháp, nó như muốn nuốt chửng cùng với vặn gãy cặp sừng đang lao tới kia.
"Keeng!"
Tia lửa lại tung tóe, lớp vảy đen trên người của Cửu U ngao lấp lóe, sức phòng ngự kinh người, hình thành nên một màn ánh sáng màu đen ngăn chặn lại màn mưa kiếm vàng óng ấy.
"Gào..."
Đồng thời vào lúc này, chín chiếc đuôi ở sau lưng đồng loạt đâm thẳng về trước, tựa như là là những chiếc móc câu của bò cạp, chuẩn xác và độc ác. Nhưng thứ này còn khủng khiếp hơn cả đuôi bò cạp, bởi vì phần cuối của mỗi chiếc đuôi đều móc ra một chiếc đầu lâu đầy dữ tợn và đáng sơ.
Lúc này, chín chiếc đầu rồng đều há rộng miệng rồi lóe ra hàm răng nhọn đầy ánh lạnh lẽo, chúng nhanh chóng cắn mạnh về thân thể của Thạch Hạo.
Quá nhanh, hai bên cách nhau quá gần nên rất khó để tránh khỏi!
Thạch Hạo hét lớn một tiếng rồi tạo ra Động thiên duy nhất, ầm ầm, toàn bộ đầu lâu trên chín chiếc đuôi đều cắn mạnh lên trên màn ánh sáng do động thiên tạo nên.
Từng hồi rồng gầm, hư không xung quanh đều sụp đổ!
"Là Cửu U ngao đó nghe, trời ơi, chín đầu rồng kia cũng chẳng phải là vật để trang trí, nó có thể nuốt chửng cao thủ vô thượng!" Có người nói lớn, trước kia còn có chút nghi ngờ thế nhưng giờ đã vững tin rồi.
Tục truyền, chín chiếc đuôi vừa hiện thì bá chủ khắp nơi đều tránh lui, tựa như có sức lực của cả cửu long, có thể nuốt chửng sao trời, nuốt tươi cao thủ vô thượng, xé nát Bất Hủ giả.
Thạch Hạo giật mình, đầu rồng bên trên chín đuôi kia quả thật rất đáng sợ, gần như xé rách Động thiên duy nhất của hắn ra, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Hắn tin chắc, nếu như đổi lại là người khác và không dùng Động thiên duy nhất bảo vệ, chắc chắn trên thân thể đã bị cắn nát chín vị trí và sau đó sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Việc này làm cho hắn biến sắc, không nghĩ tới Cửu U ngao lại mạnh mẽ như vầy, không hổ là cường giả tuyệt đỉnh trong Thập Hung.
Có điều, đây cũng không phải một trong Thập Hung năm xưa, chỉ là đời sau mà thôi!
Cách đó không xa, đám người Lục Đà, Yêu Nguyệt sắc mặt đều biến đổi, họ đều cảm nhận được tính uy hiếp trí mạng trên chín chiếc đuôi này, chắc chắn có thể xé nát chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí! Nếu như không có hậu chiêu, không có những lá bài tẩy khác thì rất khó có thể phòng ngự trước bản lĩnh thiên phú của Cửu U ngao này.
Cửu U ngao quá mạnh mẽ!
"Vũ Vô Địch lại là Cửu U ngao, đúng là không nghĩ tới mà!" Có người than thở.
"Ầm!"
Thạch Hạo chấn mạnh, Động thiên duy nhất tỏa ánh sáng tựa như mặt trời nổ tung, tạm thời bức lui chín đầu lâu kia và hắn lần nữa lại được tụ do.
"Giết!"
Thạch Hạo vận dụng cực điển Côn Bằng phá, vả lại thân thể lại lượn lờ tia chớp, đột phá cực hạn vờn quanh thảo phạt Cửu U ngao.
Trên thực tế, tốc độ của Cửu U ngao cũng chẳng hề chậm, hai người không ngừng vung tay giao kích, cặp sừng chém nát hư không, lôi điện chồng chéo, chín đuôi ngang trời, va chạm đầy kịch liệt!
Trong lúc chém giết thì thi thoảng sẽ có máu tươi tung tóe, dữ dội cực kỳ, thời gian dần trôi, đôi bên sớm đã đại chiến tới một ngàn năm trăm chiêu.
Về phía Thạch Hạo, đây là một cuộc ác chiến, rất ít người có thế ép hắn tới mức này, sự mạnh mẽ của đối phương rất khó có thể giết chết, lực sinh mệnh quá kinh người.
"Rầm!"
Thạch Hạo liều mạng nên đã dính trọn một Ngao trảo, mà nắm đấm của bản thân cũng đánh trúng lên người của Cửu U ngao, tiếng vang điếc tai truyền khắp.
Trong lần thảo phạt này, dưới sự giúp đỡ của chín chiếc đuôi nên Ngao trảo rốt cuộc cũng đã đột phá xuyên thủng vào trong Động thiên duy nhất, lưu lại vết máu dài trên người của Thạch Hạo.
Nắm đấm của Thạch Hạo thì nện mạnh khiến cho lông đỏ của đối phương gãy nát, vảy đen bong tróc mấy miếng.
Hết sức kinh người!
Thạch Hạo rất giật mình về sức phòng ngự kinh người của vảy đen kia, không ngờ lại có thể chặn đứng được nắm đấm của hắn, nếu là người khác thì chắc chắn đã bị nắm đấm xuyên thủng rồi.
Cửu U ngao, vảy giáp tối tăm tựa như là tiên kim Hắc Ám vậy, rất khó có thể đánh nát.
"Gào..."
Cửu U ngao phát cuồng, bị Thạch Hạo một quyền nện thẳng ngay đầu và đối phương lại tránh đi cặp sừng, cho nên cơn đau khiến nó khó mà nhịn được, đầu lâu thiếu chút nữa thì đã rạn nứt.
Trong tiếng gào thét rung trời ấy thì không chỉ riêng đầu lâu của nó nhào về trước, mà ngay cả đầu rồng trên chín đuôi cũng như thế, rốt cuộc cũng đã xuyên thủng được màn ánh sáng của Động thiên mà Thạch Hạo tạo nên.
"Phụt!"
Máu tươi tung tóe, chín đầu rồng cắn chặt vào tứ chi, eo, ngực... của Thạch Hạo, chúng ra sức như muốn cắn đứt lìa cả cơ thể của Thạch Hạo, máu đỏ nhuộm đỏ ra trời cao.
"Trời ơi!"
Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên, biến cố này xảy ra quá nhanh, mọi người mở to hai mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm vào hành động này.
Mà đám người Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Cô Kiếm Vân... thì sắc mặt chợt biến, nắm đấm nắm chặt, lồng ngực như nghẹt thở, chẳng lẽ Thạch Hạo sẽ bỏ mạng ư!
Ai cũng biết về sự khủng khiếp của Cửu U ngao, nếu như bị chín đấu lâu trên chín đuôi của nó cắn trúng thì gần như sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
"Xong, thời đại của Hoang muốn kết thúc rồi, bị Cửu U ngao cắn xé, nhất định sẽ phải chết!"
"Không hổ là Thập Hung, hung ác điên dại vô địch!"
Có người của Thư viện Thiên Thần thở dài, mà người của Tiên viện lại mừng rỡ ra mặt, cuộc đại chiến sẽ tới mức này thì đều nằm trong dự liệu của bọn họ, hiện tại cũng đã nhìn thấy được kết quả mỹ mãn nhất, còn mọi người thuộc Thánh viện thì vẻ mặt đầy nghiêm túc, cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng to lớn, Cửu U ngao kia quả thật không cách nào chiến thắng được.
"Ủa!?"
Đột nhiên mọi người cảm thấy có gì đó sai sai, tuy rằng Thạch Hạo bị thương, máu chảy dài trên người, gần như bị chín đầu lâu cắn xé tan tành, thế nhưng hiện giờ đang từ từ ổn định lại.
Đồng thời có một gợn sóng đang khuếch tán, như muốn giam cầm và cắn nát lại chín đầu lâu đó.
Là Động thiên duy nhất!
"Không đúng, là hắn cố ý dụ địch tiến vào, cố ý loại bỏ đi Động thiên và rồi đột nhiên tỏa ra, giam cầm lại Cửu U ngao!" Có người bừng tỉnh.
Cũng không phải là rơi vào tình huống tuyệt vọng, có ẩn tình khác.
"Ầm ầm ầm!"
Thạch Hạo bộc phát toàn diện, từng đòn bảo thuật được đánh ra liên tiếp, từ Côn Bằng lực tới lôi điện, lại tới Luân Hồi quyền... Tất cả đều đánh thẳng vên Cửu U ngao.
"A..."
Cửu U ngao rống lớn, chín chiếc đuôi bị giam cầm đã bị chặt đứt đi ba chiếc, đồng thời đầu lâu nhẫn nhịn chịu lấy một quyền để liều mạng phá vòng vây, toàn bộ thân thể đều tràn ngập vết máu.
Thạch Hạo lao theo, triển khai đòn sát thủ, muốn dựa vào đây để giết chết kẻ địch.
Nhưng, Cửu U ngạo lại rất mạnh mẽ, nó nhanh chóng ổn định lại thân thể, vẻ điên cuồng càng tăng mạnh, lớp lông đỏ như máu dựng đứng, vảy đen trên người cũng bong tróc ra rất nhiều rồi hóa thành từng chiếc phi đao đen ngòm chém nát hư không, liều mạng với Thạch Hạo.
Lại là hồi chém giết đầy thê thảm, Cửu U ngao dựa vào hành động này để cứu vãn xu hướng suy tàn của mình, từ từ khôi phục lại nguyên khí và không hề bị giết chết.
Nó vận dụng sức mạnh niết bàn của Phượng hoàng, thử nghiệm việc tái sinh mấy chiếc đuôi đã bị cắt rời kia, vẫn ác độc tàn nhẫn như trước.
Mà trong lúc này, thân thể của Thạch Hạo cũng gặp phải trọng thương bởi chín vết cắn lúc nãy, có thể nói là ai cũng chẳng tốt hơn ai, đều chảy ròng ròng máu tươi.
Trong nháy mắt, hai người đã đại chiến tới ba ngàn hiệp, chấn kinh cả đám người xem chiến, quả nhiên là kỳ phùng địch thủ, quyết đấu đỉnh cao, là cuộc chiến cao cấp nhất giữa chí tôn trẻ tuổi.
"Ào ào ào!"
Sóng vàng chập trùng, xung quanh Thạch Hạo bồng bềnh những cành liễu, tiếp đó hóa thành hàng vạn sợi xích thần trật tự lao về trước.
Tất cả mọi người đều biết, vào những lúc sống còn thì song phương đều tiêu hao cực kỳ lớn, sức mạnh niết bàn nhìn thì có thể khôi phục thân thể như cũ, thế nhưng cũng đánh đổi cái giá cực kỳ lớn, hai người chiến tới mức này cũng đã có chút kiệt lực, thắng bại gần như sẽ được công bố.
Ầm!
Xích thần trật tự trong pháp của Liễu Thần bao trùm lấy Cửu U ngao, như muốn dựa vào thứ này để luyện hóa nó.
"Phượng hoàng tử vong niết bàn, ngọn lửa vô tận từ địa ngục!" Cửu U ngao gầm lớn, ngọn lửa đen bùng cháy ngập trời đốt cháy những sợi xích thần trật tự vàng óng này.
Ầm!
Hai người bảo phát, tiếng nổ vang rền.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt bắt ta từ con mắt dọc đầy sáng rực nơi mi tâm của Cửu U ngao, vệt sáng này lao thẳng bắn trúng và đâm thủng lấy cơ thể Thạch Hạo, uy lực vô song, nó mang theo tử khí ngập trời.
"Ồ, đó là... Con mắt tử vong!" Có người kinh ngạc thốt lên.
Cửu U ngao quả thật là rất ghê gớm, lại có thể tu thành Con mắt tử vong, chỉ cần liếc nhìn là có thể đưa một người vào trong tử vong, giết người vô hình.
Chứ đừng nói là một vệt sáng lao ra và bắn trúng vào một người!
Những người khác còn tưởng rằng nó chỉ mở ra thiên nhãn mà thôi, không ngờ rằng đã tu thành Con mắt tử vong.
Loại thần thông này có thể nói là kinh thế, không ngờ nãy giờ Cửu U ngao vẫn luôn ẩn tàn, mãi cho tới khi song phương kiệt lực thì nó đột ngột tung ra một đòn này, có thể nói là tuyệt sát.
"Hoang... sẽ bại vong rồi ư?" Có người run giọng nói.
"Chắc chắn phải chết" Có người lạnh lùng nói.
"Ầm!"
Trong thân thể của Thạch Hạo lao ra một vòng xoáy rồi bao trùm lấy tia sáng đó, đấy chính là do thần thông Luân Hồi đang tạo nên tác dụng, những mảnh vỡ thời gian bay lượn tựa như làm cho thời gian nghịch chuyển lại.
Tiếp đó, trong cơ thể của Thạch Hạo lao ra luồng ánh sáng, lực Luân Hồi dan dệt với pháp Liễu Thần và bức tia sáng kia ra khỏi người.
"Luân hồi!"
Thạch Hạo hét lớn, Luân Hồi pháp bạo phát, cốt văn dày đặc, toàn bộ đánh thẳng về phía Cửu U ngao.
Lần này, loại thần thông kỳ lạ thứ ba này vô cùng sinh động, thúc đẩy sức mạnh Luân hồi về phía cao nhất từ trước tới giờ, sức mạnh thời gian kinh thế!
Ầm!
Cửu U ngao lập tức bay ngược ra sau, miệng không ngừng gào thét và cơ thể không ngừng thu nhỏ lại, sau cùng thì biến thành một chú có con tầm một thước.
Rầm!
Thạch Hạo hạ chân đạp bẹp nó ở bên dưới, miệng mũi đầy máu tươi, không ngừng giãy giụa.
"Chúng ta chịu thua, xin hãy lưu tình!" Người của Tiên viện lập tức lớn tiến nhận thua.
Trận chiến này vô cùng gian khổ, chém giết tới hơn ba ngàn chiêu, đúng là kinh người, Thạch Hạo không thể không nghiêm túc ứng chiến, cửu Thiên thập Địa không bao giờ thiếu khuyết kỳ nhân!