Bởi vì, hành động này không chỉ liên quan tới bộ mặt mà còn là nói thẳng suy nghĩ của "bản thân", không hề che giấu tâm tư, chẳng hề uý kỵ sợ hãi khi đối mặt với quyền thế ngập trời.

Có một số việc có thể nhịn thế nhưng có một vài khiêu khích thì cần phải đối diện, hắn không tin, sau khi xung đột nổi lên thì những lão quái vật của Tiên viện sẽ ra tay giúp đỡ.

Những người này luôn luôn làm khó dễ với hắn, nếu như lần này hắn nhượng bộ thì cái gọi là tâm chí vô địch sẽ nằm ở đâu, tất cả mọi người cũng chỉ là đệ tử thư viện thì có gì mà sợ.

Nhưng, ở trong mắt những người khác thì chẳng phải là chuyện nhỏ gì, hiện giờ lại dám hò hét chỉ thẳng mặt đệ tử của Tiên viện, lập tức tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn hắn.

Đặc biệt là học sinh của Thư viện Thiên Thần, trong lòng của mọi người đều đầy ắp vẻ phức tạp, bọn họ tu cổ pháp nên những người tài ba trong số này chắc chắn sẽ chọn Tiên viện, hiện giờ còn chưa gia nhập mà đã đắc tội với người của Tiên viện này rồi, dưới cái nhìn của bọn họ thì hậu quả mà Hoang gánh lấy không cách nào đo lường được.

"Ngươi đang nói chuyện với ta đó hả?" Ngô Thái vác thiên mâu sau lưng, tay cầm cung lớn, giáp trụ lam nhạt trên người, hắn đứng thẳng trên thuyền cúi đầu nhìn xuống dưới hỏi.

Bầu không khí trở nên sốt sắng, vừa nãy có đôi chút hoà hoãn lại thì giờ lại phát sinh xung đột nữa!

"Nhóc con, đúng là không biết thân biết phận mà, chúng ta từng bắn giết qua ngươi thế nhưng không phải vẫn còn khoẻ mạnh đứng sờ sờ nơi đó hả? Có gì mà tức với chả giận chứ." Một trong số đó hờ hững mở miệng.

"Xoẹt!"

Thạch Hạo vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh chiến mâu vàng óng được ngưng tụ từ tia chớp, hắn khẽ rung tay khiến chiến mâu dựng đứng thẳng tắp.

Tiếp đó, Thạch Hạo bước chân uốn eo vung mạnh cánh tay, ngay tức khắc chiến mâu vàng óng rực rỡ như dải ngân hà lao vút ra ngoài.

"To gan!"

Một người trong số đó hét lớn rồi lấy ra một bảo cụ, là một chiếc bảo bình, nó phun lên ánh lửa và va chạm với chiến mâu ấy, lập tức hai bên phát ra vô số phù văn, tiếng va chạm đinh tai.

Còn Ngô Thái thì mở cung lớn và bắn ra một mũi tên đồng chặn đứng thế tiến của chiến mâu!

Nơi đây trở lại vẻ yên lặng, mấy người đó vẻ mặt rất khó coi, một vài người thì sắc mặt âm trầm, nói; "Ngươi muốn chết hả, lại dám công kích chúng ta!"

"Tên nhà quê kia, không tự lượng sức mình, cảm thấy bản thân đủ mạnh rồi à, lại dám múa máy trước mặt chúng ta!" Ngô Thái trách cứ.

"Các ngươi cũng biết nhục à, ta cũng chỉ là dùng đòn gậy ông đập lưng ông mà thôi, vừa nãy các ngươi cũng đối xử như thế với ta đó, cho rằng ta là một con ác điểu nên tuỳ ý săn giết!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

"Người như ngươi mà cũng xứng để đánh đồng với bọn ta à!" Ngô Thái quát lớn, cắt ngang lời nói của hắn.

"Ngu xi, ngươi là cái thá gì chứ, không phục thì cứ lại đây, đã nói rồi, nếu dám rời khỏi thuyền thì ta sẽ đánh nát gân gãy xương ngay và luôn, tuyệt không nói hai lời!" Thạch Hạo vung tay chỉ thẳng mặt.

...

"Ngô Thái, trên người ngươi có bộ giáp trụ màu xanh nên đánh bại kẻ đó cũng không thành vấn đề gì, cứ dạy cho hắn một bài học." Có người mở miệng nói.

Ngô Thái gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, mái tóc tím phấp phới, trong con ngươi xuất hiện sao vàng thập tự, hắn vác lấy chiến mâu, tay cầm cung lớn bằng đồng nhảy khỏi chiến thuyền và phóng thẳng xuống dưới.

Gió mạnh nổi lên, giáp trụ màu xanh lam trên người hắn toả sáng, áo bào bên ngoài bay phần phật, cả người tựa như chiến thần hạ phàm dõi mắt nhìn xuống dưới.

"Ngươi cho rằng mình là ai mà dám nói xằng nói bậy ở nơi này hả, ta cho ngươi biết, cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể khiêu khích uy nghiêm của Tiên viện!" Ngô Thái quát lớn.

"Ngươi là cái khỉ gì chứ, có thể đại biểu cho Tiên viện hả?!" Thạch Hạo chỉ nói một câu rồi giết thẳng về phía Ngô Thái.

Xoẹt!

Ngô Thái nheo mắt lại, sao vàng thập tự trong hai mắt thi thoảng bay ra những chùm sáng kinh người, hắn không ngừng giương cung gài tên bắn về phía Thạch Hạo.

Hơn nữa, lần này hắn đã vận dụng toàn lực, thần tiễn như cầu vồng, mỗi một mũi tên đồng đều vang lên những tiếng vù vù phá nát trời cao, hiển nhiên đều là những bảo cụ được chế tạo vô cùng đặc biệt và hiếm thấy.

Thạch Hạo không dám khinh thường, bởi vì những mũi tên lần này không hề tầm thường, tuyệt đối không phải do cao thủ cấp Thiên Thần luyện chế.

"Ngô Thái, giết hắn đi, đối mặt với một tên ngạo mạn như vầy thì chỉ có cách là trấn áp!" Những người bạn của hắn hò hét cổ vũ.

"Dùng thần tiễn bắn hắn, một mũi tên xuyên thủng thân thể!" Tiếng hô hào như sấm, những người đó ra sức cổ vũ.

Gió lớn cuộn trào, Thạch Hạo hoá làm một con Côn bằng thế nhưng cũng không phải to lớn che ngợp trời cao, lần này chỉ dài hơn một trượng và có tốc độ nhanh tới mức khó có thể tin nổi, nó đập cánh xoay vòng và lao tới gần Ngô Hái.

Vù!

Móng vuốt sắc bén vồ nát trời cao, tiếng nổ vang truyền khắp.

Tất cả mọi người đều thất kinh, trình độ và thủ đoạn như vầy quả thật đã siêu phàm nhập thánh, người thường ai dám chạm trán?

Nếu không phải trong tay Ngô Thái cầm binh khí cấp Giáo chủ, vận dụng cung tên quý giá thì trong giây lát cũng khó có thể tiếp cận, hơn phân nửa sẽ nhận lấy phiền toái vô cùng lớn.

"Nếu như đã hoá thành một con súc sinh đầy lông thì ta cũng đành thành toàn giúp ngươi vậy, giương cung bắn chim Bằng!" Vẻ mặt của Ngô Thái đầy lạnh lẽ pha chút uy mãnh, hắn rút ra một mũi tên đổ đậm khác hẳn với mũi tên đồng trước kia.

"Trúng!" Hắn hét lớn rồi buông dây cung, lập tức một vệt sáng màu máu vụt lên, mũi tên này ẩn chứa sức mạnh ma quái, ánh đỏ cuồn cuộn, vô cùng khủng khiếp.

Bên trên mũi tên này khắc đầy ký hiệu, lúc này chúng đều hiện ra ở trong không trung và lao hết về phía Thạch Hạo.

"Thần niệm toả hồn tiễn!" Có người của Thư viện Thiên Thần kinh ngạc khi nhận ra lai lịch của mũi tên này.

Đó là pháp tiễn do một đại nhân vật luyện chế với uy lực cực mạnh, người thi triển có thể truyền vào một chút thần niệm với khả năng khoá chặt nguyên thần của đối phương, không bắn trúng đích tuyệt không dừng lại.

Hiển nhiên, mũi tên này được cao thủ luyện chế thành, một khi bắn trúng Thạch Hạo thì chắc chắn sẽ tuôn ra uy năng kinh thiên.

"Ầm!"

Côn Bằng mà Thạch Hạo hoá thành liên tiếp tránh né, tựa như một tia chớp vàng óng với tốc độ cực điểm không ngừng xuyên thủng trời cao, người khác rất khó có thể bắt được hành tung của hắn.

"Nhanh tránh lên thuyền!" Có một vài người trên thuyền cổ lo lắng hét lớn.

"Quá nhanh, con Côn Bằng đó đã tới gần ngươi rồi kìa!" Có người lên tiếng nhắc nhở.

Ngô Thái cũng không phải là người thường nên tốc độ phản ứng cực nhanh, hắn không còn bắn tên nữa mà thay vào đó vung mạnh trường cung trong tay về trước, lập tức chiếc cung hiện ra ánh sáng kỳ dị bạo phát ra sát khí ngập trời.

Vèo!

Thạch Hạo xoay chuyển thân hình, hai cánh giang rộng lao sượt qua người của hắn, vẫn không có đánh giết chính diện.

Ánh mắt của Ngô Thái trở nên lạnh lẽo, trường cung đảo ngược về sau và trở lại trong tay, chuẩn bị tiếp tục săn giết.

Nhưng, vù một tiếng, hai tai của hắn nổ vang, khí lưu đùng đùng, một con Côn Bằng lại xuất hiện với tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, nó biến ảo, phù văn tựa như sóng lớn ập mạnh tới.

Sau lưng của Thạch Hạo vẫn là mũi tên đỏ đậm kia đang truy kích, thế nhưng hắn không hề để ý tới mà mục tiêu là đánh giết Ngô Thái, chỉ cần đánh trọng thương hắn thì mũi tên này chắc chắn sẽ tan rã.

"Keeng!"

Trường cung vang lên những tiếng giòn giã, Ngô Thái vung cây cung đỡ trực diện đòn đánh của Thạch Hạo.

Giây lát, trăm ngàn móng vuốt đầy sắc bén của Côn Băng công kích vào trường cung, tất cả đều là những phù văn vô cùng phức tạp.

Thân thể của Ngô Thái run lên bần bật, sắc mặt đỏ bừng.

Trên thực tế, đây chỉ là đợt công kích đầu tiên thế nhưng Thạch Hạo đã dùng tới bảo thuật chí dương, phía sau còn có một phần chí âm, một con cá lớn màu đen mang theo lượng lớn đại dương đen ngòm, chúng che kín cả trời cao và giam cầm thân thể ảnh hưởng tới tốc độ của Ngô Thái.

"Ầm!"

Ngô Thái mượn nhờ bộ giáp trụ xanh thẳm trên người, hắn khống chế phù văn đẩy lên một màn sáng màu xanh nước biển chắn đứng rất nhiều đợt công kích.

Nhưng, vào thời khắc sống còn thì thân thể của hắn vẫn run lên dữ dội, cả người bay xéo sang ngang vì gặp phải một đòn cực kỳ mạnh!

Đó là kết quả do cặp cánh của Côn Bằng mà Thạch Hạo hoá thành chém trúng người của hắn, sức mạnh vô cùng lớn nên khiến hắn không cách nào đỡ nổi, thân teher không rừng run rẩy.

"Người này mạnh thật, lại lĩnh ngộ tới cảnh giới như vậy, áo nghĩa Côn Bằng khắc sâu trong lòng, âm dương cùng tồn tại, diễn biến hỗn độn, gần như đã thoát ly và sánh vai với Thiên công cổ." Có người giật mình.

Chim thần mà Thạch Hạo hoá thành giang rộng đôi cánh, một chiếc vàng óng hừng hực còn một chiếc đen kịt như mực, hiện tại hai cánh vỗ mạnh vào nhau, hai khí Âm Dương tràn ngập, ánh sáng hỗn độn khủng khiếp tuôn trào!

Ầm ầm!

Lại thêm một đòn, Ngô Thái hét to một tiếng, trường cung rớt khỏi nơi tay, màn ánh sáng do giáp trụ màu xanh trên người toả ra đều tan rã, máu tươi phun đầy miệng, thân thể va mạnh vào trong miệng núi lửa.

Trong lúc này, tốc độ của Thạch Hạo càng nhanh hơn, chớp mắt đã hoá thành hình người và sau lưng là cặp cánh giang rộng từ từ hạ xuống.

Ầm!

Thạch Hạo một chân giẫm mạnh lên trên lồng ngực của Ngô Thái, nhấn chìm hắn vào trong dung nham của miệng núi lửa, phụt phụt, từng làn sóng dung nham to lớn dập dờn.