Thừa dịp Narcissa về phòng, Druella đến thư phòng mà Cygnus nhất định đang ở, gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào mới vào trong. Người trong thư phòng đang không vui ngẩng đầu lên, thấy người đến là Druella, Cygnus cũng đã hiểu rõ.

Quả nhiên Druella ngồi xuống ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi, bưng tách hồng trà mà gia tinh bưng lên, nhấp một ngụm: "Cissy muốn nói chuyện với anh trước rồi mới nói cho bọn em."

Bà dùng giọng kể lể nói lại yêu cầu của Narcissa, cũng không phải thỉnh cầu hay ra lệnh cho Cygnus phải nói chuyện với Narcissa. Cygnus đương nhiên hiểu ý Druella, xem ra bà đã suy nghĩ ý của Narcissa, nhưng mà bé mới ba tuổi thôi, có phải nhỏ quá rồi không?

Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ, biết người gõ cửa là Narcissa, Cygnus và Druella nhìn nhau, Druella ý bảo ông mở miệng để Narcissa vào, dù sao bé cũng muốn nói chuyện với Cygnus.

Cửa thư phòng nhẹ nhàng mở ra, hai người nhìn bé con chậm rãi tiến vào, trong lòng ngập tràn kiêu ngạo của người làm cha mẹ, kiêu ngạo, chuyện này có liên quan đến trọng tâm đề tài câu chuyện của Narcissa và Cygnus sắp tới. Druella cũng lấy lý do xem Bella và Andromeda học như thế nào rồi rời khỏi thư phòng.

Cygnus nhìn con gái nhỏ hơi câu nệ vào phòng, nghĩ con gái có lẽ muốn nói lý do của những hành động khác thường mấy ngày nay. Tiếng nói mang theo khẩn trương của con gái lại vang lên.

"Cha, ngày đó, con đã thất lễ với phu nhân Blues và tiểu thư Helen, cũng làm người nhà lo lắng, con thấy rất có lỗi!" Thấy đứa con nhỏ mới ba tuổi hiểu biết như vậy, không thể phủ nhận, Cygnus đang rất tự hào.

"Cissy, con phải biết mọi người đã rất lo lắng cho con. Mẹ con thấy con không chịu ăn cơm cũng ngủ không ngon, hôm nay con biến mất làm cô ấy rất lo lắng, mẹ con tìm con cả buổi sáng. Bella và Andromeda lên lớp cũng không yên tâm, con nên xin lỗi mọi người."

"Con biết, cha."

"Được rồi, giờ có thể nói cho ta biết, con muốn nói gì với ta nào."

"Cha...." Giọng nói hơi chần chừ biểu lộ chủ nhân không biết nên nói như thế nào, còn có cả sự hoảng sợ mà chính bé cũng không nhận ra.

"Narcissa, con phải hiểu, chúng ta - cả mẹ con, các chị của con - đều là người nhà của con, dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ không để con chịu ủy khuất, phu nhân Blues đã làm gì con?" Cygnus dẫn đề tài nói chuyện lên người phu nhân Blues.

"Không ạ, không liên quan đến phu nhân Blues!" Narcissa vội giải thích.

"Tiểu thư Helen bắt nạt con?"

"Cũng không phải, tiểu thư Helen là người tốt!"

Cygnus dẫn đề tài, làm cảm xúc của Narcissa thả lỏng, ổn định lại, Narcissa vội vàng giải thích sự bất thường lần này không có liên quan đến mẹ con phu nhân Blues.

Cygnus ra vẻ nghiêm túc, "Narcissa yêu quý, con nên biết chưa từng có ai làm người nhà Black tổn thương còn sống tốt! Bất kể là ai!"

"Con biết, thưa cha, nhưng thực sự không liên quan đến phu nhân Blues và tiểu thư Helen. Đây là vấn đề của con!" Lúc Narcissa nhận ra mình đã nói gì, ảo não cắn môi dưới.

Cygnus giả bộ không thấy biểu cảm hối hận của Narcissa, làm giọng nói chính mình biểu lộ sự nghi hoặc một cách rõ ràng: "Vấn đề của con? Là vấn đề gì làm con không ăn cơm hai ngày, vừa ra khỏi cửa phòng đã biến mất?"

Narcissa nghe Cygnus hỏi, đầu cúi càng thấp, không tiếp tục nhìn ông nữa, thư phòng cũng trở nên yên lặng. Cygnus ngồi sau bàn chờ rất lau cũng không thấy Narcissa nói chuyện, dường như còn đã chìm vào suy nghĩ không thể dứt ra, ông cũng chỉ có thể tận lực làm giọng nói của mình trở nên phẫn nộ, đánh gãy suy nghĩ của bé.

"Cissy!"

"?" Narcissa bị Cygnus đánh gãy hồi ức, kiếp trước bé tin tưởng gia đình, nghĩ gia đình là người hiểu mình nhất, kết quả lại bị phản bội, bán vào phòng thí nghiệm làm chuột bạch, cho nên bé không biết lựa chọn tin tưởng kiếp này có thể lại bị phản bội hay không.

Narcissa ngẩng đầu, yên lặng nhìn Cygnus thật lâu, cuối cùng cũng quyết định tin tưởng một lần nữa, dù sao tình huống tệ nhất là bị như kiếp trước mà thôi. Narcissa cam chịu kể lại chuyện ngày đó.

"Hôm đó, lúc thấy phu nhân Blues, con cảm thấy con nghe hiểu tiếng của con mèo bên người cô ấy. Sau đó con hỏi Bella xem chị ấy có nghe thấy gì không, sau khi chị ấy nói không có, con rất sợ. Con nhốt mình trong phòng. Hôm nay, lúc ra ngoài, con lại nghe thấy tiếng cú mèo nói chuyện, vậy nên con trốn trong hoa viên."

Narcissa vừa nhớ lại vừa kể, cho nên không thấy được ánh mắt tràn ngập suиɠ sướиɠ và hưng phấn của Cygnus ở bên cạnh.

"Cissy yêu quý, ta phải trịnh trọng nói cho con chuyện này rất quan trọng, thậm chí rất quan trọng với gia tộc Black."

Thấy Cygnus nói vậy, trái tim của Narcissa như chìm xuống đáy vực, "quan trọng", kiếp trước lúc gia đình bán bé vào phòng thí nghiệm cũng đã nói vậy.

"Vốn ta không định nói cho con biết sớm như vậy, nhưng chuyện này đã vượt qua dự tính của ta."

Narcissa buông tha suy nghĩ "Con quái vật như bé vốn vượt qua sự tưởng tượng của con người".

"Con biết phân biệt phù thủy thuần huyết và máu lai chứ?"

Nghe câu hỏi của Cygnus, Narcissa gật đầu theo thói quen, "Vậy con cũng biết, gia tộc Black được xưng là "Black vĩnh viễn thuần túy" chứ?" Narcissa tiếp tục gật đầu "Vậy con có biết tại sao lại như vậy không?" Narcissa lắc đầu, tỏ vẻ bé không biết, bé sợ nếu bé nói chuyện lúc này sẽ chỉ còn nghẹn ngào không nói lên lời.