- Ái cha! Đừng nóng chứ cậu trai, chú đi cùng cháu là được chứ gì?

Một nụ cười giảng hòa trên khuôn mặt của Mạc.

Ông nhìn vào máy truyền tin trên tay của Long, trên đó vẫn chưa xuất hiện tín hiệu liên lạc.

Ông đảo tròng mắt của mình một vòng.

Ông nói tiếp.

- Chú cháu ta cứ đến gần xem thử thế nào.

Sau đó ông chỉ vào máy truyền tin.

- Cái máy này có khả năng liên lạc trong phạm vi 10 km dù ở địa hình gặp nhiều chướng ngại vật đúng không.

Chúng ta cứ đến gần phạm vi bên ngoài cuộc chiến là được rồi.

Thế nào?

Mạc tại sao phải hạ thấp mặt mũi của mình để khuyên bảo Long, đơn giản là ông e ngại cái cự kén kia, nó có thể dùng tinh thần lực quét ngang toàn thành phố, sớm muộn gì chỉ cần quét thêm lần nữa là nó sẽ phát hiện ra ông.

Nếu đi cùng Long thì cậu nhóc này có thể dùng tinh thần lực của để che đậy hai người.

Tính ra thì chính Mạc cũng không thể phát giác được tinh thần dò quét của cự kén, ông chỉ cảm nhận được khi Long dùng tinh thần lực của mình để bao phủ người ông.

- Chú nói cũng hợp lý đấy! Vậy thì đi thôi.

Khóe miệng của Long nhếch lên.

“Tưởng tôi đây không biết sao, ông chú đây sợ cái cự kén kia rồi “

Long thả người nhảy xuống tòa nhà, Mạc cũng nhanh chóng đuổi theo sau cậu.

….……

Trên sân thượng Thanh đã nhìn thấy được những điểm đen nhỏ trên bầu trời đang bay về phía này.

- Là lũ Undead phi hành.

- Ra lệnh lập tức cho đội phòng không vào vị trí.

Phía bên khác trên phòng tuyến, dưới bức tường cao của những tòa nhà là vô số con vật có hình dáng giống chuột và có kích cỡ to như một con chó trưởng thành đang không ngừng trèo lên sân thượng nơi đội cảnh binh vẫn đang dùng hỏa lực áp chế Undead.

- Đội trưởng! Lũ chuột Undead xuất hiện.

Cảnh binh phát hiện ra tình huống bất thường.

Vị đội trưởng sau khi nghe được thuộc cấp của mình báo cáo thì nhanh chóng tiến lên xem xét.

Sắc mặt của vị đội trưởng này sa sầm xuống.

Cậu lấy máy bộ đàm ra.

- Báo cáo! Chốt chặn 20 xuất hiện chuột Undead số lượng cực lớn.

Bíp

- Lập tức kéo dài khoảng cách, dùng bom xăng áp chế chúng.

Bíp

- Rõ.

Bíp

- Báo cáo! Chốt chặn số 2 xuất hiện rất nhiều loại Undead có bộ dáng giống bò cạp, rết, thằn lằn… Bọn này rất hung hãn và di chuyển rất khó lường, chúng tôi tạm thời không có biện pháp ứng phó.

Bíp

- Tôi sẽ cho người chi viện.

Bíp

- Đội tiếp viện thứ nhất mau đến trợ giúp chốt số 2.

Bíp

- Rõ.

Nhận được lệnh một đội được vũ trang đến tận răng lập tức tiến về chốt số 2, đám người này vốn là những người lính thuộc các doanh trại quân đội đóng quân bên trong thành phố, vốn dĩ họ chỉ nghe lời của cấp trên trực tiếp nhưng mà Thanh đã cường thế đè ép chỉ huy của bọn họ để lên nắm quyền lực lượng này.

Ở mặt chiến trận này, cứ điểm có 5 đội tiếp viện được vũ trang quân sự, Thanh đã cho 5 đội này dàn trải khắp phòng tuyến, chốt chặn nào gặp sự cố thì lực lượng này sẽ nhanh chóng tiếp ứng.

Ầm!

Pằng! Pằng!

Giết!

Đã hơn 2 tiếng đồng hồ trôi qua lũ Undead không ngừng tràn vào, chỉ trừ đường cống ngầm hiện tại vẫn an toàn do bọn chúng không cách nào xuyên phá được đống đất đá đã chặn miệng cống thì trên trời và mặt đất đã tràn đầy lũ Undead.

Rống!

Từ phía đằng sau đại quân Undead một đợt sóng mới chuẩn bị lao lên.

Ông Hồng từ trong khe hở của đám Undead đông như kiến này thấy được một đàn Undead Tinh anh đang tiến về phía này.

- Không ổn, binh đoàn Tinh anh của chúng đã ra trận, mau chóng thu lại đội hình.

Rống!

Đột nhiên có tới 10 con Undead dạng người có cấp độ Tinh anh lao về phía Ông Hồng.

- Lũ khốn chúng mày, đừng hòng bước qua xác tao.

- A! A! Hóa trảo.

Ông Hồng hét lớn lên, cánh tay trái của ông biến thành một cái móng vuốt to lớn, cũng không rõ cái móng vuốt đó là của con gì chỉ thấy từng cái móng hiện lên một màu kim loại sắt bén, con bài vẫn ẩn dấu từ đầu đến bây giờ của ông chính thức chào sân.

- Lên!

Ông Hồng gồng cứng hai bắp chân của mình, những sợi gân máu trên trán ông nổi lên, trong nháy mắt tốc độ của Ông Hồng tăng lên rất nhiều, ông phóng tới gần một con Undead gần nhất rồi tung cự trảo của mình vào thẳng đầu và cổ nó.

Xoẹt.

Tách! Tách!

Dòng máu hôi thối từ trên người con Undead chảy ra, một trong số năm chiếc móng sắt trên cự trảo của Ông Hồng đã xuyên thủng đầu nó.

Phù..

Phù.

Ông Hồng có chút thở gấp, chiến đấu từ nãy đến giờ đã làm tiêu hao rất nhiều thể lực của ông.

Nhưng mà trên chiến trường ai mà lại để cho kẻ địch thời gian hồi sức, huống gì là những con Undead máu chiến này.

Chỉ thấy 9 con Undead Tinh anh còn lại lao đến người Ông Hồng.

- Ngon!

Ông quát lên, dùng sức bên tay trái rút tay trảo của mình ra.

Tay phải của ông thì cầm lấy một thanh mã tấu.

Ông đã thủ thế sẵn sàng.

A A A

Ba đánh một không chột cũng què, huống gì là chín đánh một, đã thế cấp độ của ông chỉ ngang hoặc thấp hơn bọn này.

Trên người ông xuất hiện nhiều vết thương.

Cánh tay phải của ông giờ đã buông thỏng xuống, nó đã bị gãy khi ông dùng thanh mã tấu đâm xuyên ót của một con Undead thì bị một con khác húc thẳng vào tay ông.

Mắt Ông Hồng mờ đi trong cảnh vật của đêm đen, tai của ông chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù.

Đã có 5 con Undead vây công ông bị hạ gục, và đó cũng đã là cực hạn của ông.

- Phải dừng ở đây sao… Em à, con trai, anh xin lỗi… hãy sống thay phần anh.

Ông Hồng ngã xuống đất, lũ Undead thì không có chút tình cảm nào, chỉ còn cảm nhận được một tia sự sống là bọn chúng sẽ không ngừng lại đánh giết.

Một con trong số chúng cúi người xuống muống dùng miệng ngoặm lấy cổ Ông Hồng.

- Mẹ chúng mày!

Bành!

Trong khoảnh khắc Ông Cường đã ra tay kịp thời đánh nổ đầu con Undead, theo sau đó là Ông Lang cũng nhảy vào đẩy lùi những con còn lại.

- Anh Hồng! Anh Hồng! Tỉnh lại đi… anh còn có người nhà mà, tỉnh lại đi.

Cường ôm lấy đầu của Hồng, cố gắng lay ông tỉnh lại, Cường kiểm tra nhịp tim và hơi thở của Hồng.

- Còn cứu, phải đưa anh Hồng ra khỏi đây!

- Lang anh yểm trợ tôi!

- Được!

Cảnh tượng như vừa nãy chỉ là một góc nhỏ trong bức tranh thảm khốc này, thậm chí nó còn tàn khốc hơn khi mới giây trước đồng đội của mình còn đứng đó hô chém, hô giết mà giây sau thì đã bị lũ Undead dày xéo dưới chân và chờ đợi thi thể của họ biến thành Undead giống bọn chúng.

….…………………

Ở khu vực chốt 15 đây là nơi Thanh đang trực tiếp chỉ huy toàn bộ chiến trường, chốt này chính là chốt trung tâm của cả 30 chốt của phòng tuyến dài 30 km này.

Bíp

- Báo cáo! khu vực giữa vòng ngoài và vòng 1 không thể giữ chân lũ Undead lần nữa.

Một loạt các tin tức từ các chốt báo về, đa số bọ họ đều nói rằng không thể thủ được vòng 1 nữa, cảnh binh vòng ngoài thì cũng đã bắt đầu bị đẩy lùi.

Grào!

Grào!

Grào!

Một loạt tiếng thét vang khắp 30 km, sau gần 3 tiếng đồng hồ vắng lặng thì từ phương xa hàng loạt cỗ khí thế khủng bố bốc lên, dù là người đứng ở tận tuyến phòng thủ vòng 1 cũng cảm giác được sự khủng bố đang dần dần xuất hiện.

Bíp

- Mau cho thông chốt vòng 1 để bọn chúng tiến vào vòng 2, toàn bộ cảnh binh sống sót ở vòng ngoài thì rút lui dưỡng sức.

Bíp

- Rõ!

Thanh ra chỉ thị tiếp theo, cô đưa mắt nhìn về phía trước, những cỗ khí tức này là của cấp Đại chủ, xem ra cuộc chiến chân chính bước vào giai đoạn cao trào, màn chiến đấu kéo dài 3 tiếng vừa rồi chỉ là chào hỏi mà thôi.

Thanh lấy từ trong người một chiếc bộ đàm khác.

Bíp

- Khởi động hệ thống tên lửa đất đối đất và đất đối không.

Bíp

- Rõ!

Bên trong một căn lều vải, một vị mặt quân phục đeo quân hàm thiếu tướng bỏ máy bộ đàm xuống bàn.

Ông chính là người đứng đầu của lực lượng quân đội đóng quân trong thành phố, có rất nhiều lý do cũng như tình thế ảnh hưởng đến quyết định ông nghe theo lời của Thanh.

Trong đó lý do ảnh hưởng nhiều đến ông nhất chính là bảo vệ an toàn cho người dân, trong hoàn cảnh này chính là 1 triệu dân còn sống sót trong thành phố.

Ông cũng đã ngồi đây nhẫn nhịn nãy giờ.

Vị thiếu tướng này cầm lấy chiếc bộ đàm dành riêng của mình.

- Tất cả đã chuẩn bị xong chưa.

- Báo cáo! Mọi thứ đã sẵn sàng.

Hết!

- Chuẩn… bị!

- Bắn!

….………..

Tại khu vực bệ phóng, cách khu cứ điểm một khoảng xa.

Nơi này được bố trí rất bí mật và an toàn.

- Bắn!

Một loạt lệnh bắn được truyền ra.

Ầm!

Ầm!

Chíu!

Chíu!

Trong đêm đen từ dưới mặt đất hàng loạt vệt sáng bay thẳng lên bầu trời, chúng nó như những ánh sáng mang lại hy vọng cuối cùng cho những người đang kịch chiến tại khu vực phòng thủ cứ điểm.

Ầm!

Ầm!

Tiếng tên lửa bay ở tầm thấp vang dội khắp chiến trường.

Trong khoảnh khắc những con người nơi đây không tự chủ được bản thân mà liếc mắt nhìn lên trời.

Đó chính là thành tựu khoa học kỹ thuật của nhân loại, kết tinh của trí tuệ, mồ hôi, xương máu và nước mắt, chúng được ra đời bởi sự khao khát sức mạnh tuyệt đối của con người.

Khi dị biến xảy ra, con người chứng kiến được sức mạnh đáng sợ đến từ những sinh vật dị loại đó.

Bọn họ cũng từng tự hỏi rằng, đứng trước những sức mạnh siêu nhiên đó vũ khí được cho là tối tân nhất của nhân loại liệu có chống lại.

Đây chính là thời khắc để kiểm chứng.

Ầm!

Ầm!

- Ài!

Nhìn loạt tên lửa trên trời cao khiến Thanh không khỏi thở dài.

Cô có để ý sắc mặt của những người chung quanh đây, nhìn thấy ánh mắt và nụ cười trên khuôn mặt mệt mỏi của họ.

Thanh có thể hiểu ra được thứ đang bay trên bầu trời chính là hy vọng của những con người này.

Nhưng mà liệu nó có như mong đợi.

Sinh vật dị biến mang trong mình cơ thể đã không phải là một kết cấu sinh học mà con người từng lý giải.

Đã thế bọn này hoàn toàn có thể dùng Yêu khí trong người để chống cự lại với đầu tên lửa kia.

Không ngoa khi nói rằng năng lực phòng ngự của sinh vật cấp Đại chủ trong đó có cả con người là hoàn toàn có thể chống cự được với tên lửa.

Trong trường hợp của mấy con Undead này thì tỉ lệ còn cao hơn khi chúng chỉ bị diệt sát khi tinh thể trong đầu bị đánh nát.

Một vài viền đen đã hiện rõ trên chiến trường, chúng có xuất hiện trên cả bầu trời và mặt đất.

Khí tràng từ trên người bọn chúng tỏa ra chấn động cả một vùng phòng tuyến bên ngoài, mặt đất đang bắt đầu chấn động.

Trên bầu trời những quả tên lửa vẫn đang bay.

Ầm!

Ầm!

Rống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đột nhiên mọi người ở dưới mặt đất cảm giác những quả tên lửa trên bầu trời kia có chút không đủ kình..