Anh Ngô ở nước ngoài về là một trạch nam [Một từ có nguồn gốc từ tiếng Nhật, dùng để chỉ những người đàn ông suốt ngày ru rú trong nhà, không thích giao tiếp với bên ngoài.

], ru rú ở nhà nhiều hơn bất cứ “trạch nam” nào.

Là một nhà thiết kế trang trí nội thất, dụng cụ gia đình có tiếng từng thiết kế qua nhiều sản phẩm đoạt giải, lại nhiều năm ở nước ngoài nữa. Sau khi anh Ngô về nước, nhanh chóng đã kiếm được một vị trí ngon lành ở công ty lớn chuyên ngành thiết kế nổi tiếng ở thành phố B. Lương hàng tháng của anh còn nhỉnh hơn lương cả năm của người bình thường. Giờ giấc công việc của anh cũng rất linh hoạt, mỗi tháng chỉ nộp cho công ty một hai tác phẩm, hoặc là tháng đó được cử đi thiết kế đồ nội thất cho các tỷ phú, ngoài ra, tất cả thời gian còn lại đều thuộc khoảng thời gian của riêng anh ta.

Theo lẽ thường, anh ta có tiền, có thời gian, lại có trí óc, hoàn toàn có thể đi ra ngoài vui chơi giải trí, nhưng ngược lại anh ta lại thích ở lỳ trong căn nhà thoải mái của mình, xem sách, chơi với chú mèo, lên mạng, nấu cơm… thế là từng ngày từng ngày trôi qua như vậy.

Khi trào lưu dùng microblog của mạng sina ập đến, anh Ngô cũng bị cuốn theo và đăng ký một tài khoản. Anh vắt óc suy nghĩ ra vô số cái tên, nhưng tên nào cũng bị người ta đăng ký trước rồi, điều đó dẫn đến anh cuối cùng chọn cái tên ID là “trạch nam thích suy ngẫm cuộc đời” đầy triết lý để bắt đầu mở màn cho thời kỳ viết microblog của mình. Anh ta post đúng bài bản những từ khóa “triết học”, “văn học”, “người đàn ông nuôi mèo”, “trạch nam”, “phim Mỹ”, “phim Anh”, “món ngon”… lên blog, sau đó vô cùng mừng rỡ khi phát hiện, microblog thông minh này đã thông qua những từ khóa đó giúp anh tìm kiếm được một số bạn chat có sở thích giống y chang anh vậy, và giới thiệu cho anh làm quen, đọc blog của họ.

Đừng tưởng anh Ngô lúc rảnh rỗi là lên mạng vào bbs, nhưng tính cách của anh hơi khô khan, từ đó đến giờ không bao giờ chủ động bắt chuyện với người ta, nên đến bây giờ trong danh sách chat QQ của anh ta cũng chỉ có 15 người bạn, trong có 13 người là cấp dưới của anh ta, hai người kia là cấp trên của anh ta. Anh ta nhìn vào cái dãy danh sách những người cần quan tâm trên microblog, anh ta phấn khởi đến run cả tay lên: Microblog đúng là một công cụ dễ giao tiếp với xã hội, dành cho những người không biết ăn nói, cũng dễ dàng kết bạn được với những người cùng sở thích, chắc bẩm là cuộc sống trên mạng sau này của anh ta sẽ ngày càng phong phú đây, haha.

Vừa nghĩ như vậy, anh Ngô vừa nhanh chóng lướt qua danh sách những account đó, sau đó khó mà kiềm chế phấn khởi bắt đầu lướt vào những blog này. Nhưng mà xem liền mấy chục cái blog xong, anh Ngô từng tự hào về khả năng thông minh của mình hoàn toàn bị hạ gục… Rõ ràng toàn là chữ tiếng Hoa, nhưng sao anh ta đọc mà không tài nào hiểu nổi? Nếu như không phải thỉnh thoảng có thể bắt gặp được vài từ vừa lạ vừa quen trong blog như “Triết học” “văn học nhi đồng” “làm nô lệ cho mèo [Chỉ những người yêu mèo đến phát cuồng.]”, “vừa trạch vừa thích tình yêu đồng tính, tương lai không rõ” “white collar chim công nhỏ thích đến phát điên!” “hoành tráng thay đế quốc đồng tính của ta”. Ngoài những từ này ra, các nội dung còn lại anh hoàn toàn đọc không hiểu mô tê gì. Anh Ngô từng lóe lên suy nghĩ có nên delete hết những blog toàn tiếng sao Hỏa này không, nhưng ngón tay anh đã dừng lại, cuối cùng vẫn quyết định để lại những trang blog này trong danh sách những người bạn cần quan tâm chú ý của mình…

Haizz, thì coi như tăng thêm thú vui trải nghiệm cuộc sống vậy. Cùng lúc thì sau này chú ý nhiều hơn vào những blog bình luận về thời sự, về kinh tế là được thôi, nói chung, vẫn có thể tiếp tục update những blog tiếng sao Hỏa này.

* * *

Ở thành phố B này anh học sinh Lưu là trạch nam, “trạch” nhất trong số các “trạch nam”. Là sinh vật nhị nguyên cơ bản nhất, khoảng thời gian rảnh rỗi của bạn Lưu này được tạo bởi lắp ráp mô hình, xem những chương trình gameshow mới, đọc tiểu thuyết YY, update chương trình S1 ở máy điện thoại di động, viết cảm nhận cuộc sống, viết những đoạn ngăn ngắn trên blog, những việc này đều thể hiện lên microblog của anh ta. Từ trên blog của anh ta có thể thấy được nội dung toàn là “hôm nay sơn cho mô hình người máy Gundam của mình suýt nữa là dính cả tay”, “ai biết thì nói cho tôi biết sự tồn tại của chương trình gameshow xx nào đó là nghĩa gì”, “anh nhân vật chính này chắc bất lực, cô gái tốt vậy cũng không thèm”, “Hôm nay đọc một bài entry”… Mà một trạch nam như anh ta chẳng khác gì những trạch nam khác, có thể tạo nên cơn sốt trên blog, có số lượt các fan hâm nộ ghé thăm blog đã vượt lên hàng trăm ngàn thì nguyên nhân chính là bởi vì anh ta là một tay thích viết chuyện tình giữa các chàng trai (boylove).

Trước đây anh ta hoàn toàn chỉ là trạch nam thôi chứ không thích chuyện boylove, ghét nhất là những cô gái thích bàn tán xôn xao chuyện tình gay trên mạng. Một lần tình cờ, anh ta đọc được trên blog của một cô gái đăng tải và liên tục update truyện tiểu thuyết hấp dẫn của hai nhân vật nam, miêu tả hai anh chàng này sinh động còn hơn phim tình cảm nữa, những cô gái chuyển tiếp tiểu thuyết đó đều hò hét “hay quá, thích ghê”… thích cái đầu chúng nó thì có! Bạn Lưu lúc đó tức tối lắm, đập bàn đập ghế, chửi bới bọn con gái đó, rồi la lối, kêu gào nữa, hoàn toàn đóng vai một trạch nam xấu tính đúng nghĩa. Có cô bé chửi lại anh ta rằng: “Cậu nói chúng tôi miêu tả rất lãng mạn và sinh động chuyện tình của anh xx với anh xx, đọc rất gớm, hoàn toàn không “men” chút nào… haha! Có ngon thì anh viết một đoạn chuyện tình của hai người đàn ông “chuẩn men” đi!”

Viết thì viết.

Cái gì bạn Lưu không biết chứ, chuyện viết cảm nhận, hiện tượng cuộc sống, viết một truyện ngắn 140 chữ không cần suy nghĩ gì, mấy phút sau là xong xuôi cả. Mạch văn của anh tuôn trào ra như suối, viết một đoạn không đủ để lột tả, anh viết đoạn thứ hai, thứ ba, thứ tư… từng đoạn từng đoạn miêu tả chuyện tình boylove cứ thế tuôn trào như suối. Đợi lúc anh bừng tỉnh lại thì trên trang blog đã xuất hiện gần mười mấy đoạn truyện boylove, nhưng chuyện tình giữa những người đàn ông đó lại rất tự nhiên, trung thực, hai người đàn ông đó giống như không phải đang tâm sự yêu đương, mà chỉ là trò chuyện tán gẫu mà thôi…Nhưng trong từng lời nói đó, đọc thế nào cũng khiến người ta cảm thấy sao mà hay vậy.

Thế là hai bên đều ngưng chiến.

Bọn con gái ngưng chiến là bởi vì cảm thấy: Ê, sao mấy đoạn anh ta viết hay, hay quá vậy.

Còn bạn Lưu ngưng chiến là bởi vì cảm thấy: Ê, cuộc đời của mình hình như mở ra một trang mới. Nguồn :

Ở đời có câu: “Làm một trạch nam trước khi tiếp xúc với văn hóa boylove, anh có thể tưởng mình sẽ thích miku chứ không phải thích đàn ông đâu”. (Ai nói vậy?!)

* * *

Anh Ngô lần đầu tiên quan tâm đến bạn Lưu cũng là trong một cơ duyên rất tình cờ.

Đoạn trước nói đến anh Ngô trong một lần “sa chân” lỡ đọc phải những trang blog tiếng Hoa viết theo phong cách sao Hỏa của những người ngoài hành tinh kia, anh Ngô lúc bắt đầu định delete lại không nỡ delete. Bây giờ sở thích của anh đã trở thành “mỗi ngày đoán thử blog của những người này có nghĩa gì”, mỗi lần giải mã và đọc hiểu được một đoạn entry nào đó là anh tự cộng điểm cho mình. Hiện nay anh đã có hơn 200 điểm rồi.

Cũng may những người ngoài hành tinh này dù sao cũng sinh sống trên trái đất, có khi họ thích chuyển tải một số trang nói về chó mèo, mà anh Ngô là một người đàn ông nuôi mèo, nên thỉnh thoảng cũng giao lưu chia sẻ kinh nghiệm với họ được, các cô gái thấy anh Ngô không phải là fan hâm mộ ảo, cũng bắt đầu lịch sự trả lời comment của anh.

Thường xuyên trao đổi qua lại với anh có một cô gái tên là Tiểu AA Tương. Đây là một người một ngày có thể post bốn năm chục bài entry trên blog, thường xuyên khiến blog của anh Ngô tràn đầy comment của cô. Đọc blog cô này cho thấy, cô Tiểu AA Tương này hình như làm việc cho một tạp chí ẩm thực nào đó, bởi vì hằng đêm cô đều post một số hình về món ngon, nói là tạp chí cần dùng đến.

Tiểu AA Tương làm công việc chọn hình vào ban đêm, nên ban ngày thì thảnh thơi lắm, ngoài post một số bài viết theo văn sao Hỏa ra, có khi còn post một số bài giới thiệu kịch phim, giới thiệu tiểu thuyết, sách, giới thiệu truyện tranh, những bài của cô có số lượt bị chuyển tiếp đi và phát tán rất lớn. Hôm nay, Tiểu AA Tương cũng post bài mới lên blog, giới thiệu một blogger mới mà cô này mới tìm được:

“Gần đây Tiểu AA tôi phát hiện được một blog thích ơi là thích: Cô gái thích boylove @ lui xuống nhường chỗ cho những blogger chuyên nghiệp lên ngôi, nội dung của blog cũng như ID, đầu tiên nhất là có một trạch nam do khinh bỉ mấy đoạn truyện sex boylove của mấy cô nàng thích sex kia quá tình cảm ướt át, cho nên tự mình vung tay viết truyện boylove… Sau đó, vung tay quá trớn nên viết quá trới Những ai từng đọc blog của anh ta đều dễ dàng phát hiện anh ta đang day dứt trên con đường tình của Lucife, chủ trang blog gần đây trên blog của mình tuyên ngôn là từ nay về sau anh ta không thể nào mà bình tĩnh để theo dõi những update mới trong tình tiết chuyện tình của hai chàng trai nữa, đó là tại vì chúng ta mà anh ta mới ra nông nổi này!... (Ngoáy mũi), xem trạch nam đang day dứt đau khổ lựa chọn giữa ranh giới thích boylove hay không thích boylove, tôi thật là sung sướng tê người.”

Nói thật, anh Ngô không hiểu cô ta nói gì.

Anh chỉ mơ hồ nhận ra rằng Tiểu AA Tương đang quảng bá cho cái blog nào đó. Anh Ngô click vào trang chủ của blog đó với ý nghĩ rằng cứ vô xem thử cho biết, click vào đó rồi mới phát hiện blog này với chủ đề phim hoạt hình đang hot. Phim hoạt hình này anh Ngô cũng đang xem, chủ yếu là bởi vì mấy người bạn chat giao lưu trên blog của anh dạo này cũng đang theo dõi nội dung này, nên anh ta cũng muốn theo trào lưu, do đó mới tập tành xem loại phim hoạt hình này. Nhìn chung thì cũng khá thú vị, chỉ tiếc là nghe tiếng Nhật không quen lắm. Lúc này chủ của blog “cô gái thích boylove lui xuống nhường chỗ cho blogger chuyên nghiệp lên ngôi” thường hay post những đoạn truyện ngắn do mình tự sáng tác lên, nội dung đều liên quan đến hai nhân vật nam chính, trong từng câu chữ đều toát lên tình huynh đệ sâu đậm và tinh thần phấn đấu cảm động lòng người, khiến anh Ngô rất cảm động khi theo dõi câu chuyện. Tuy nhiên, anh Ngô vẫn cảm thấy có những đoạn dường như đang nói về đồng tính, hay là anh suy nghĩ xa xôi quá?