Ông CEO bước xuống xe, không nói không rằng quăng một miếng thịt bò bán thành phẩm được đóng gói ra trước mặt ông chủ quán.

“Cái này nghĩa là sao?”

“Ông mở ra nếm thử.”

Trong lòng ông chủ chẳng biết làm sao mà ợ lên một tiếng, thò tay xé bao bì ra, không cần thử, chỉ ngửi thôi là ông chủ quán đủ hiểu. Mùi vị này chính là mỗi sáng ông đều ngửi thấy, và còn do tự tay ông điều chế điều chỉnh đến hàng trăm lần mới có được cái công thức bí truyền ướp thịt kia. Mùi vị này đã khắc sâu vào trong tận xương tủy của ông, làm sao ông quên được chứ.

Ông CEO cười nham nhở: “Đây là thịt bò ướp bán thành phẩm, chỉ cần khách hàng mua về, cho dù là chiên trên chảo dầu, hoặc tự nướng trên lò than, đều có thể làm ra được những thứ có mùi vị y chang của ông làm vậy.”

Ông chủ quán vò đầu bứt tai, mắt nhắm nghiền không nói lời nào.

Không cần nói điều gì nữa, bí quyết của ông đã bị tiết lộ rồi.

Ở đằng xa có tiếng bước chân của chàng trai. Chàng trai mỗi ngày đều sang đây bày hàng để bán, đều bước những bước chân nhanh nhẹn, vui tươi, vừa nhảy chân sáo vừa bước đến trước mặt ông chủ quán thịt nướng, rồi chào ông. Sau đó mới bắt đầu lôi ra trong cái túi xách nhái hiệu LV những món đồ trang sức, và bắt đầu gắn trên “cây thông Noel” của anh ta.

Nhưng hôm nay, tiếng bước chân của chàng trai hơi chần chừ, dừng lại ở chỗ cách ông chủ quán thịt nướng đúng 3 mét, giống như đang do dự điều gì đó.

Ông chủ quán mở mắt ra, đang nhìn thấy bộ dạng của chàng trai giống như phạm phải lỗi gì đó mà bị cha mẹ bắt quả tang vậy, vặn vẹo đôi tay rồi nói nhỏ với ông CEO: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Ông CEO nhíu mày nhìn anh chàng: “Câu này anh hỏi em mới phải chứ?”

“Em bày hàng bán ở đây mà!” Chàng trai giơ chiếc túi xách trên tay lên: “Chẳng phải em nói với anh là em đi làm thêm sao?”

“Làm thêm…” ông CEO xoa xoa cái trán: “Anh cứ tưởng em nói đi làm thêm là đi trực ca đêm ở quán 7-11 nào đó, hóa ra em ra chợ đêm bày hàng ra bán à?”

Chàng trai gật đầu: “Ửa, em đã từng nói với anh rồi mà, cái đêm em nói là ở nhà bạn đó, lúc đó em tưởng anh biết rằng bạn em tức là những người chủ quán bán hàng khác.”

“Bạn khác… Lúc đó anh cứ tưởng đó là những người đồng nghiệp cùng đi làm thuê với em.”

Ông chủ quán thịt nãy giờ đang rảnh rỗi đứng ở một bên, xua tay nói: “Xin lỗi, là tôi.”'

“Cái gì?”

““Em trai” ông hôm đó ngủ ở nhà tôi.”

“Ngủ ở nhà ông? Làm gì vậy?” Ông giám đốc điều hành nhìn hồi lâu người em trai của mình.

Lúc này em trai nhất thời nhanh nhảu nói ra: “Ông chủ quán muốn em giúp anh ấy ướp thịt.”

Ông CEO suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm người em trai và ông chủ quán thịt nướng, hồi lâu mới thốt lên lời với cái giọng tức tối: “Thằng em ngốc nghếch, sao em không nói với anh sớm…” Nói xong, ông giám đốc kéo tay ông chủ quán thịt nướng, lớn tiếng trách mắng: “Ông đã bắt nạt em trai tôi, sao còn bán công thức bí truyền này cho công ty khác nữa!!!”

“…Anh nói gì?” Chủ quán thịt vặn lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm: “Bí quyết này không phải đã lọt vào tay ông rồi sao?”

“Mắt nào ông nhìn thấy?!!” Ông CEO tức điên.

Ông chủ quán thịt nướng chỉ vào đống thịt bò ướp bán thành phẩm trên bàn: “Nếu không thì cái này là gì?”

“Mắt ông bị ghèn che mờ rồi hả? Ông xem thử, trên đó còn có in nhãn hiệu kìa!!” Nói xong, ông giám đốc ghép lại cái bao bì mà đã bị ông chủ quán thịt nướng lúc mở bao bì đã xé làm đôi, rồi dùng tay chỉ thẳng vào cái nhãn hiệu trên đó nói: “Ông xem cái nhãn hiệu trông như thiểu năng trí não kia, làm sao có thể là nhãn hiệu “Ngon tuyệt cú mèo” của công ty tôi chứ?! Đây là nhãn hiệu “Cú mèo ngon tuyệt”, đối thủ hàng đầu của nhà tôi đó!”

Nghe những câu nói của ông CEO xong, ông chủ quán thịt nướng cũng ngạc nhiên. Hai người mặt lấm lét, hồi lâu, ông giám đốc mới hỏi: “Chẳng phải ông bán cái bí quyết ướp thịt cho đối thủ của tôi sao?”

Ông chủ quán chớp chớp mắt: “Không phải ông sai em trai ông…”

“Xùy, xùy, xùy, tôi còn chưa làm được những chuyện lợi dụng em trai tôi!”

Ông chủ quán vò đầu bứt tai, rốt cuộc cũng hiểu ra mình đã hiểu lầm chàng trai. Cũng may, chàng trai cứ đứng tần ngần ở ngoài đó, mới không phát hiện lòng tin của ông chủ quán thịt nướng đối với anh đã từng lung lay.

Ông giám đốc lái xe bỏ đi một cách hiên ngang, miệng lầm bầm sẽ khởi kiện lên tòa án cái công ty đối thủ chơi xấu dám phái gián điệp ăn trộm bí quyết, vi phạm luật thương mại kia nữa. Ông ta đi vội quá, quên luôn cả đứa em trai mình. Ông ta đạp ga chạy nhanh đến nỗi khiến cho em trai và ông chủ quán ăn một bụng no khói.

Thấy anh trai đi mất, chàng trai cũng không có phản ứng gì, vẫn chào hỏi ông chủ quán một cách vui vẻ như xưa, sau đó mới tự mình bày hàng ra bán. Còn ông chủ quán thịt nướng lại cứ ngó trân trân quan sát anh chàng. Tuy ông chủ quán từ lâu đã đoán được thân phận của anh chàng, nhưng không sao đoán được rằng anh chàng trước mặt mình lại là em trai bí ẩn của ông giám đốc ham ăn kia. Hơn nữa, anh chàng này chẳng hống hách tí nào, lại rất dễ gần, nụ cười lại rất ngọt nữa (chỉ cười với một mình mình thôi), còn hay thẹn thùng nữa (không biết rao bán hàng), còn biết làm đồ thủ công nữa (tuy các ngón tay đầy vết thương), bất giác ông chủ quán mềm lòng. Trong lòng ông chủ quán lại càng hối hận, ban nãy mình đã có chút lung lay đi nghi ngờ chàng trai này.

Tuy chàng trai không bao giờ biết được sự lung lay niềm tin đó của ông chủ quán, nhưng ông chủ quán tự cảm thấy mình phải dùng hành động thực tế để bù đắp lại cho anh chàng.

Ông ta gọi chàng trai: “Tối nay ăn cơm gì chưa?”

Chàng trai vừa nghe hai chữ “ăn cơm”, (mặt bẽn lẽn) cười: “Dạ, chưa.” Anh chàng chờ mỗi tối ăn ké đồ ăn của chủ quán mà. Ai biểu chủ quán đẹp trai, lại tốt bụng chứ? Cho dù ăn bao nhiêu đồ, ông chủ quán cũng tính anh có 10 đồng thôi, lại không phải trả tiền mặt nữa, chỉ lấy của anh một món hàng, cho nên đêm nào anh cũng ăn đến no căng tròn cái bụng.

Ông chủ quán gật gù, gọi chàng trai sang: “Bây giờ còn sớm, em ăn mấy món này trước để lót dạ. Đợi đến lúc dọn hàng, anh nướng thêm mấy xiên cánh gà cho em.”

Có đồ ăn, chàng trai đương nhiên là cười thật tươi vui: “Ông chủ quán ơi, hôm nay anh thích món gì? Hôm qua em mới làm một đôi bông tai, còn có sợi dây chuyền nữa, em cũng thích và hài lòng lắm. Nếu như anh muốn tặng ai đó, em sẽ làm thêm cái lắc tay nữa…”

Ông chủ quán ngắt lời anh chàng: “Trên sạp của em, đúng là toàn bộ đều mười đồng hết hả?”

“Đương nhiên, ông chủ quen em bao lâu rồi? Món nào cũng mười đồng cả, chẳng gạt ai bao giờ.”

“Vậy được,” Ông chủ nói, một tay nắm lấy vai của chàng trai: “Vậy anh lấy em.”

“Ồ…Hả?” Chàng trai ngạc nhiên: “Lấy em làm gì?”

“Em nói lấy em làm gì? Đương nhiên là làm vợ anh cho ấm giường, làm bà chủ thu tiền quản sổ sách.”

“Hả? Không được, em không bán đâu.”

Mắt ông chủ nhắm lại: “Chẳng phải em nói, trên sạp của em, toàn bộ đều mười đồng cả sao? Vậy thì anh muốn hỏi em, chẳng phải chủ sạp cũng mười đồng là có thể mua được sao!” Nói xong, ông ta kéo chàng trai qua bên ông, mặc kệ cái miệng nhỏ nhắn của chàng trai dính đầy dầu mỡ, ông ta hôn thật sâu vào miệng chàng trai.

Vừa hôn xong, chàng trai sợ hãi như những con thú nhỏ bị hoảng sợ vậy, á một tiếng là nhảy khỏi lòng của ông chủ quán, đẩy ông ta ra chạy về sạp hàng của mình.

Ông chủ muốn đuổi theo, nhưng lúc này mới phát hiện nãy giờ hai người đang trở thành vai diễn chính của bộ phim, mỗi người xung quanh đang cắn hạt dưa đứng coi say sưa, có người còn hò hét: “Hôn thêm cái đi!”

Không còn cách nào khác, chủ quán đành kiềm chế sự nôn nóng trong lòng lại, cố chờ đến chợ đêm đóng cửa, mọi người về hết.

Nhưng sau khi dọn hàng xong, ông ta mới phát hiện chàng trai từ lâu đã không còn ở đó nữa, cái túi xách và cái bàn xếp nhỏ cũng biến mất cùng với chàng trai.

Trong lòng ông chủ đang buồn rầu, đang định móc điện thoại ra hỏi ông giám đốc kia, nên không nhìn thấy chàng trai đứng ở phía sau lưng mình, thậm chí anh chàng bạo gan ôm chầm lấy vai ông, khiến ông giật cả mình.

Chàng trai cúi đầu, mắc cỡ thẹn thùng đến nỗi sau gáy cũng đỏ cả.

Bạn đang �

“Ông chủ quán… Anh, anh, hôm đó anh ướp thịt, em quên mất phải thêm bao nhiêu hạt tiêu rồi. Hôm nay anh có thể làm lại cho em xem không?”