Tiêu Kha Ái cảm thấy mình tiến gần thêm một bước đến căn bệnh ung thu vú, nếu cô lớn tuổi hơn chút nữa thì chắc tiến thẳng tới lên tăng xông máu, trực tiếp lên đường.

Cô giơ tay xé tờ rơi treo trên dây, kết quả mới nắm được một góc giấy.

“Này, cô làm gì đấy?”

Một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn trước mặt, Tiêu Kha Ái nhìn kỹ, phát hiện đó là một phụ nữ có gương mặt bôi phấn trắng bệch.

“Tên tôi viết trên này…” Tiêu Kha Ái chỉ vào tờ rơi, “Tôi không biết.”

“Ồ.” Người phụ nữ giật giật lông mày, trán rịn lớp mồ hôi mỏng, “Đó chắc là do cha mẹ cô thuê treo.”

Xem ra chuyện này thường xảy ra nên biểu hiện người phụ nữ kiểu không có gì ngạc nhiên. Tiêu Kha Ái ngượng đến luống cuống, cô không phản đối việc xem mắt nhưng loại treo tờ rơi ở công viên thế này, nhất là ở gần nơi người thân cô tụ tập, truyền đi một cái thì cô sẽ biến thành chủ đề bàn luận lúc ‘trà dư tửu hậu’.

“Có thể gỡ xuống giúp tôi không?”

Người phụ nữ kia nhìn cô, cực kỳ kiên quyết lắc đầu từ chối, “Người nhà cô đã trả tiền, không thể gỡ xuống.”

Tiêu Kha Ái sửng sốt, cô không ngờ chuyện này sẽ tốn tiền, nhưng lúc này cô chỉ muốn lôi những tờ rơi ‘sỉ nhục’ này xuống.

“Vậy họ trả cô bao nhiêu tiền, tôi cũng trả bấy nhiêu, cô gỡ xuống giúp tôi.”

“Không được.” Người phụ nữ từ chối rất quyết đoán, “Đây là vấn đề lòng tin trong kinh doanh, nhưng nếu cô muốn làm tiếp tục nữa thì tôi giảm giá 20% cho cô.”

Tiêu Kha Ái: “…”

“50 một tháng, em thấy người đặt hàng không ít, một tháng chắc kiếm cũng khá. Chỉ cần in tờ giấy, nội dung chính chủ cung cấp, không cần phí gì, một vốn bốn lời.” Pappy thì thầm, “Kiếm tiền dễ thế sao?”

“Có cầu ắt có cung.” Tiêu Kha Ái cười khan, ôm đầu Pappy, hơi rầu rĩ, “Chị cảm thấy không chỉ thế này.”

Dựa trên hiểu biết về ba mình, điều ông yêu thích nhất là luôn chuẩn bị nhiều kế hoạch dự phòng. Sự thật chứng minh linh cảm Tiêu Kha Ái chính xác.

Cô vừa dứt lời, di động đã phát ra tiếng ‘ting’, tin nhắn wechat báo có người muốn kết bạn.

Bấm vào wechat, ghi chú ‘bạn mới’ người mai mối Ngô đập vào mắt.

Tiêu Kha Ái: “…”

Pappy: “Ba mẹ chị sợ không thể gả chị ra ngoài…”

Thế vẫn chưa hết, một lát sau, di động cô nhận được cuộc gọi từ số lạ, do công việc nên Tiêu Kha Ái không thể không nhận điện thoại số lạ, cô bấm máy nghe.

“Tiêu Kha Ái đúng không? Tôi là thầy Ngô, ba cô có nói qua với cô chưa? Ở chỗ tôi mấy thanh niên các phương diện đều không tệ, thứ bảy này cô có thời gian không?”

Tiêu Kha Ái hít sâu một hơi, rất muốn mắng người, cô đè cơn tức giận xuống.

“Tôi xin lỗi, thầy Ngô, gần đây tôi rất bận, không có thời gian ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, cô để điện thoại qua một bên, đặt tay lên đầu Pappy. Sau khi phẫn nộ, cô lại cảm thấy hết sức lực, ánh mắt đảo qua điện thoại rồi rơi xuống tay mình.

“Pappy.”

“… Dạ?”

“Có phải phụ nữ thì bắt buộc phải kết hôn?”

Một cơn gió thổi qua, những tờ rơi đính trên thân cây bay lên, rồi lại bị những sợi dây trắng kéo xuống.

Người qua qua lại lại, trong đó có nhiều người tóc hoa râm, ngẩng nhìn những tờ rơi, đánh giá thông tin trên đó, thỉnh thoảng còn có một hai người lớn tuổi đi tới trước mặt cô hỏi một câu.

“Cháu gái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Là người địa phương à?”

Tiêu Kha Ái cười cười, rồi bất giác rơi nước mắt.

Tâm trạng tốt đẹp vì những ngày nghỉ cuối tuần thế là bị phá hỏng sạch sẽ. Ngay khi về đến khu nhà ở, tâm trạng tồi tệ này không thuyên giảm bao nhiêu.

Pappy cụp đuôi, quỳ rạp trên đất bò tới bên chân Tiêu Kha Ái, gối đầu lên chân cô, thận trọng dò hỏi: “Đêm nay có đi dạo không?”

Tiêu Kha Ái xoa đầu nó, sự khó chịu ngột ngạt biến mất hơn phân nửa dưới đôi mắt ướt át của chú chó.

“Đi chứ, sẽ không trễ cuộc hẹn của em với Lạp Lạp.”

Pappy sung sướng nhảy cẫng lên, nhún nhảy như lò xo bật lên bật xuống mấy vòng rồi quay lại nằm trước mặt cô, ngửa người giơ bụng lên.

“Sờ đi.”

Tiêu Kha Ái chưa phản ứng kịp, “Em làm gì vậy?”

“Bình thường lúc tâm trạng chị không tốt không phải thích xoa bụng em hả?”

Tiêu Kha Ái ngẩn ra, nhìn hành động của nó tự dưng lại thấy cảm động. Cô nắm hai chân trước Pappy, ôm nó lên đùi, một tay đỡ đầu nó, vùi đầu xuống bụng nó, hít sâu một hơi.

Đám lông xù xù của chú chó ngoan ngoãn lại có thể mang tới cảm giác xoa dịu tinh thần, chữa lành miệng vết thương. Hơi cô vừa hít sâu vào khoang mũi đó tựa như ngụm canh nóng, những cảm xúc phức tạp mà đau khổ đó cứ thế dần lắng dịu.

“Thế giới con người đều là thế này sao?” Cô nghe Pappy hỏi, tiếng tim đập thình thịch từ chiếc bụng lông lù xù truyền ra, truyền tới tai cô.

“Thế nào?”

“Luôn phải làm những việc không muốn.”

Tiêu Kha Ái ôm chặt bụng chó trong tay, không nói gì.

Có lẽ động vật có giác quan thứ sáu đặc biệt đối với những thứ như thời tiết, không khí. Pappy luôn náo động cả chiều nay lại yên tĩnh đáng ngạc nhiên, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đi theo sau cô, khi cô ngồi xuống thì đi tới dựa lưng vào, cuộn người lại dán sát cạnh cô, hết sức tri kỷ.

Điều này khiến Tiêu Kha Ái, một người vốn có lập trường không kiên định lại nảy sinh ảo tưởng không thực tế.

“Em nói xem chị có thể hiểu được em nói, có khả năng em biến thành người không?”

Pappy: “Nằm mơ đi, em có bạn gái rồi.”

Tiêu Kha Ái: “Bây giờ chị nuôi con chó khác còn kịp không?”

Pappy: “… cầm thú.”

Cãi cọ ầm ĩ qua lại, những buồn phiền còn sót lại cũng tan theo gió.

Tiêu Kha Ái nắm dây dắt chó đi dạo trong khu nhà, một lúc sau đã thấy em chó lông vàng lao ra khỏi bồn hoa, bổ nhào vào người Pappy, hai con nhanh chóng lăn thành một cục, ngửi mông nhau.

Lát sau, em lông vàng chạy tới trước mặt cô, liếm liếm mu bàn tay cô, dùng giọng không được trôi chảy nói: “Phấn chấn lên!”

Nó nói rất lúng búng, bập bẹ, có vẻ mới vừa học được.

Tiêu Kha Ái nghe vậy thì khựng lại, hai tay ôm đầu em, xoa mạnh.

“Nghĩ thoáng chút đi.” Cô nghe Pappy nói với mình, “Bất kể xảy ra chuyện gì, em đều ở bên cạnh chị.”