Làm tới khi cả hai đều được giải phóng, Đỗ Triết ánh mắt mờ mịt nằm úp sấp trên người Lưu Hình Trúc, da thịt trắng nõn giờ thêm một tầng đỏ ửng, ngực dồn dập phập phồng, có lẽ là do tác dụng của rượu, lần này thoải mái hơn lần trước rất nhiều, làm cho hắn thật lâu không thể bình phục.

Thân thể Lưu Hình Trúc so với Đỗ Triết tốt hơn một chút, nên tỉnh trước Đỗ Triết, bàn tay to lớn nhanh chóng ôm lấy cả người Đỗ Triết, phòng ngừa hắn trượt khỏi người mình, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn, cảm giác nhẵn nhụi mềm mại làm Lưu Hình Trúc không muốn buông tay, mặc dù có điều duy nhất bất mãn là người Đỗ Triết gầy quá. Cần phải tẩm bổ nhiều nha.

Hơi thở Đỗ Triết vững vàng, nhưng tứ chi vẫn hư nhuyễn vô lực, lười biếng động đậy cái đầu, nhìn thấy một đôi mắt lam quan tâm nhìn hắn.

Ánh mắt Lưu Hình Trúc khi tâm tình rất tốt thường biến màu lam, màu lam càng thanh khiết, chứng tỏ tâm tình y càng tốt.

Hiện tại tâm tình của y rất tốt.

“Cậu khỏe chứ?”

“Ừ.” – Đỗ Triết hai mắt vẫn híp lại, âm thanh trầm, bày ra một bộ dáng ngái ngủ. Vừa mới làm cái chuyện đó, hắn đã muốn cạn hết sức lực rồi, hơn nữa lại có tác dụng của rượu, hắn mệt không tưởng được.

“Muốn tắm rửa không?” – Lưu Hình Trúc đề nghị, cúi đầu hôn nhẹ Đỗ Triết.

“Ngày mai…” – Đỗ Triết một chút cũng không muốn động đậy, dù sao trước đó cũng đã tắm rửa.

Lưu Hình Trúc tiếp tục hưởng thụ người yêu nằm gọn trong ngực mình, vươn người tắt đèn, kéo chăn lên – “Vậy ngủ đi, mai còn dậy sớm.”

“Ừ.”

Không lâu sau, người trong lòng đã ngủ, tiếng ngáy nhẹ nhàng theo hô hấp của Đỗ Triết phát ra trên ngực Lưu Hình Trúc.

Có chút ngứa, nhưng luyến tiếc không buông tay.

00*****************************************************************************00

Buổi sáng, bị nhân viên khách sạn bấm chuông đánh thức, Lưu Hình Trúc xác định Đỗ Triết vẫn chưa tỉnh, đắp chăn lại cho hắn, xác định da thịt không lộ ra ngoài tí nào, mới mặc bộ áo ngủ ra mở cửa.

Ngoài cửa, nhân viên đã mang quần áo sạch sẽ tới, cũng hiểu biết mà không tò mò chuyện trong phòng.

“Bữa sáng là từ bảy rưỡi đến tám rưỡi, hai người có thể tới dùng cơm.” – Nhân viên lưu lại một câu rồi rời đi.

Khóa cửa, nhìn đồng hồ trên tường đã hơn bảy giờ.

Trở lại giường, nhẹ nhàng lay Đỗ Triết đang ngủ say.

“Ách?” – Âm thanh không rõ ràng, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ.

“Muốn ăn điểm tâm không? Dậy thôi.”

“Ngô…. Không ăn.” – Người ngủ không đủ sẽ không quan tâm tới bữa sáng này nọ.

“Nào, dậy đi. Buổi sáng không phải các ngươi muốn về thăm trường hay sao? Không ăn sáng làm sao có đủ sức.” – Lưu Hình Trúc bộ dáng vỗ về tiểu hài tử, kéo chăn trên người Đỗ Triết.

“Không cần.” – Đỗ Triết dùng sức kéo về.

Ngày thường Đỗ Triết luôn tự nhiên tỉnh, đây là lần đầu tiên Lưu Hình Trúc thấy Đỗ Triết như vậy, có điểm tùy hứng, nhưng rất đáng yêu.

“Ngoan, đứng lên đi, hôm qua ra nhiều như vậy, không tắm rửa sẽ khó chịu.”

Đỗ Triết bị Lưu Hình Trúc làm cho phiền, rốt cục cũng tỉnh. Vào phòng tắm vệ sinh rửa mặt, khi ra, cả người thanh tỉnh không ít.

Mặc chỉnh tề rời phòng, Đỗ Triết báo cho nhân viên kiểm tra phòng, đem trừ tiền thuê nhà các chi phí phát sinh.

Đến nhà ăn, bắt đầu tới giờ ăn sáng, nhưng cũng không nhiều người đến lắm, linh tinh rải rác gom lại cũng được hai bàn.

Đỗ Triết liếc Lưu Hình Trúc một cái, theo lão đồng học tiếp đón vào bàn. Lưu Hình Trúc sờ sờ  cái mũi, ngồi xuống bên người hắn.

Bữa sáng rất đơn giản, cháo, sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy, nem rán, dưa muối, đều là những món thông thường, nhưng hương vị rất tuyệt, hơn hẳn các quán ven đường.

Mỗi người lấy một chén cháo, vừa ăn vừa trò chuyện, ngày hôm qua uống rượu đã kéo họ gấn nhau hơn, Đỗ Triết cũng nhớ kĩ tên vài người.

Tối hôm qua ngồi cùng bàn với Đỗ Triết, trừ bỏ Chu Thúy Thu cùng người yêu của nàng, mấy người kia đều chưa đến ăn sáng, Đỗ Triết thuận miệng hỏi sao không thấy người.

“Bọn họ a, tối hôm qua xuống KTV tiếp tục uống, say mèm hết rồi, có khi bây giờ vẫn còn ngủ, hoạt động sáng nay do mình phụ trách.” – Chu Thúy Thu giải thích – “Nhìn da cậu hơi tái đấy, có phải say rượu không? Có muốn uống thuốc không?”

“Không cần, chính là ngủ không ngon thôi, lát nữa là tốt.” – Đỗ Triết từ chối.

“Vậy là tốt rồi, hôm qua người uống rượu không ít, không biết bọn họ có thể tham gia hoạt động hôm nay không?” – Chu Thúy Thu có chút lo lắng.

“Yên tâm đi, mấy tên này tửu lượng rất tốt, trước giờ xuất phát thể nào cũng đến.” – Nói chuyện là một người có vẻ thân cận với Tần Đào, hôm qua cũng hướng Đỗ Triết kính rượu, chính là lúc đó Đỗ Triết đã có chút say, không nhớ kĩ tên của hắn – “Mình nhớ rõ khi tốt nghiệp cũng uống say khướt, ngày hôm sau vẫn tinh thần sáng láng đến chia tay đấy thôi.”

“Đúng vậy, mình nhớ rõ tiểu tử Xương Khánh kia yêu nhất uống rượu, nhưng mà lần nào cậu ta cũng là người đầu tiên say.”

“Muốn luận tửu lượng tốt phải là “Gấu mù” mới đúng, mình từng gặp hắn ta uống một chai rượu đế mà mặt không đổi sắc.” – “Gấu mù” là biệt danh một đồng học của Đỗ Triết, hắn tên gì Đỗ Triết không nhớ, chỉ nhớ rõ hắn là người Đông Bắc, cao to như gấu, hơn nữa mắt hắn có điểm không tốt, nhưng không thích đeo kính, cho nên mọi người gọi hắn là “Gấu mù”, bất quá lần này hắn không tới, thật đáng tiếc.

“Bên Đông Bắc bọn họ không phải cả ngày được uống rượu sái (rượu nước thứ hai còn 60 – 70% cồn) hay sao, thiêu dao nhỏ, thế nên tửu lượng mới tốt như thế chứ, không phục không được.”

“Đúng vậy, nghe nói “Gấu mù” khi tốt nghiệp một năm thì về nhà, còn bắt được cả Lâm muội muội bên khoa văn đấy.” – Lâm muội muội là hoa hậu thời Đỗ Triết học, bởi vì họ Lâm, nhìn vẻ ngoài yếu đuối nên mới có biệt danh này, bất quá nhìn người không thể nhìn bên ngoài, Lâm muội muội kia ngoài mềm trong cứng, tính cách ngay thẳng, rất được hoan nghênh.

“Không phải đâu, Lâm muội muội sao có thể coi trọng hắn?”

“Không biết đi, nghe nói là vì hắn có lần cứu Lâm muội muội, thế nên Lâm muội muội đối với  hắn nhất kiến chung tình, đáng tiếc “Gấu mù” không thích vẻ ngoài yếu đuối, làm nàng theo đuổi hắn bao lâu, nghe nói năm trước hai người mới xác nhận quan hệ kết hôn.”

“Này “Gấu mù” thật có diễm phúc a. Sao lần này hắn không tới?”

“Nghe nói là Lâm muội muội gần tới ngày sinh, dự tính là mấy ngày hôm nay, hắn đi thế nào được.”

“Sao cái gì cậu cũng nghe nói? Có phải thật không đấy?”

“Cậu cứ tin đi, ngoại hiệu mật thám của mình cũng không phải giả, năm trước bọn họ kết hôn mình còn đi uống rượu mừng cơ.”

Những người còn lại cũng líu ríu kể chuyện thời đại học, có cái Đỗ Triết biết, có cái chưa từng nghe qua, chính Lưu Hình Trúc cũng tò mò nghe chuyện của bọn họ.

Mọi người nói đủ chuyện, không biết thế nào lại chuyển tới chủ đề Đỗ Triết.

“Đỗ Triết lão đồng học a, ta nghe Xương Khánh nói chân cậu chữa được rồi? Có phải hay không, nếu là thật chúng ta đây hảo hảo chúc mừng cậu một chút.” – Có người lấy ngữ khí đùa giỡn nói.

Lưu Hình Trúc thấy vậy liền liếc mắt nhìn người nọ, thấy hắn chân thành, lại tiếp tục cúi đầu uống cháo.

“Ừ, trước đó vừa mới phẫu thuật, gần đây đang trong giai đoạn phục hồi chức năng.”

“Thật tốt? Chúc mừng cậu.” – Người khác thấy tin đó là thật, cũng đều tỏ vẻ thân thiết.

“Như thế này gặp thầy Cao không chừng thầy mừng rỡ hớn hở cho coi, trước kia cậu là sinh viên thầy quý nhất còn gì.”

Thầy Cao là chủ nhiệm lớp Đỗ Triết, bởi vì Đỗ Triết có thiên phú, hơn nữa lại đặc biệt, vì thế thầy Cao đối với hắn rất chiếu cố, Đỗ Triết cũng rất kính trọng ông, ngày lễ ngày tết đều gọi điện thoại chúc mừng.

“Không phải nói thần kinh không phát triển đầy đủ sao? Cái này cũng có thể chữa khỏi?Bác sĩnào mà giỏi vậy? Người thân mình có đứa con vừa sinh ra đã bị bại liệt, nhiều năm vậy mà không chữa được, giờ đứa nhỏ đã sáu tuổi, vẫn không thể đi đứng, không biết có thể chữa hay không?”

“Phỏng chừng không được, chân Đỗ Triết là phát triển không đầy đủ, thích hợp làm di thực tế bào, còn đứa bé kia không giống với trường hợp này.” – Lưu Hình Trúc thay Đỗ Triết trả lời.

“À, hóa ra vậy, nghe thật chuyên nghiệp, bạn của Đỗ Triết học y à?”

“Tôi chỉ tò mò một chút thôi, không nói nữa, chúng ta đổi đề tài đi?”

Mọi người hi hi ha ha hàn huyên, người tới nhà ăn càng lúc càng nhiều, vì thế người ăn xong rồi liền kéo nhau tới chỗ khác nói chuyện tiếp.

“Trường chúng ta không phải là không cho người ngoài vào hay sao? Hôm nay chúng ta vào thế nào?”

“Đó là người ngoài, chúng ta đều là cựu sinh viên mà. Yên tâm đi, bọn mình đã nói chuyện với bên nhà trường, Tần Đào đã thuyết phục bọn họ để chúng ta vào đi dạo, chỉ cần không ảnh hưởng tới sinh viên học tập là được.”

“Tốt, mình đã lâu không về thăm trường, tí phải chụp mấy kiểu ảnh về làm kỉ niệm mới được.”

“Hì hì, mình cũng mang theo máy ảnh, tí mình sẽ cho các cậu xem kĩ thuật chụp ảnh sô một. Nhớ ngày đó mình là thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh.”

“Tốt, khi rửa ảnh cho mình một tấm.”

“Tốt nhất là mỗi người một tấm làm kỉ niệm.”

“Không thành vấn đề!”

Chờ tất cả mọi người ăn xong, điểm danh, xác định đã đến đông đủ, mọi người có xe hay không xe đều ngồi trên xe thuê tới trường học.

Dọc theo đường đi, mọi người tụ tập xem xét phong cảnh bên ngoài, thành phố thay đổi, bọn họ không ít người đều lập nghiệp ở nơi khác đã nhiều năm không tới B thị, tranh thủ cơ hội này nhìn ngắm một chút.