Trên bàn trà có thuốc lá của Tiểu Phong Tử, tôi rút một điếu, châm lửa, hít sâu một hơi.

Cả người tôi trống rỗng, vì thế nicotine ngập tràn trong lồng ngực rất lâu, rồi mới miễn cưỡng khuếch tán lên khoang miệng và xoang mũi.

Tôi lại hít thêm vài hơi, điếu thuốc cháy hết rất nhanh, cảm giác thật thoải mái, giống như người sắp chết đuối đột nhiên bắt được một cọc gỗ. Có lẽ một cọc gỗ giữa biển khơi chẳng giúp ích được gì, nhưng giờ phút này, ai quan tâm nữa.

Ném đầu lọc vào tách trà để từ đêm hôm qua, tôi lại châm thêm một điếu thuốc, đồ đạc trong phòng lờ mờ sau làn khói, giống một bức tranh sơn thủy nhòe mực. Tôi ngồi trên sàn, dựa lưng vào sofa, thân thể chìm vào một thứ cảm giác rất khó miêu tả, tự mộng tự tỉnh, lúc ảo lúc thật.

…….

‘Cho này.’

‘Làm gì?’

‘Hút một điếu, thoải mái hơn một chút.’

‘Không cần, cậu giữ lấy mà hút.’

‘Tôi không hút thuốc lá.’

‘Thế còn mua làm gì?’

‘Ai mua, cá cược thắng.’

………..

Đó là chuyện lần trước, lúc ấy tôi còn bứt rứt không yên, cảm quan chết lặng, phản ứng trì độn, thế là Tiểu Phong Tử cho tôi một bao thuốc lá cậu cá cược thắng. Từ sau đó, hình như tôi không hút điếu nào. Không, chắc là cũng hút vài lần, haizz, ai mà nhớ được.

Bức thư của Hoa Hoa nằm trên mặt đất, sẽ sàng, mềm mại, như một bức thư tình. Không cần đọc lần thứ hai, từng lời trên mặt giấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Cậu nói người cậu giận nhất không phải đám bạn gạt cậu ra ngay từ đầu, mà là người chơi với cậu một ngày rồi chạy trốn. Cậu nói so với cả đời không vui vẻ, cậu thà tranh thủ một khoảng thời gian như vậy. Cậu nói cậu sẽ không bám lấy tôi nữa. Cậu nói anh, bảo trọng.

Tôi là một người trí nhớ rất kém, nhưng tôi vẫn có thể đếm được số lần Hoa Hoa gọi tôi là anh suốt bao năm nay.

Bởi vì, chỉ có hai lần mà thôi.

Một lần là cậu cầm điện thoại đánh chữ, anh à, em, sau đó thì không còn gì nữa, bởi vì tôi không cho cậu nói hết.

Một lần chính là hôm nay, cuối cùng cũng nói hết rồi, nhưng lại là lời tạm biệt.

Nếu cuộc đời là một thước phim, thì lúc này hẳn phải đến cao trào. Ví dụ như Hoa Hoa đột nhiên trở lại, đây là phim hài; Hoa Hoa không trở lại, nhưng tôi lập tức đuổi theo và tìm được cậu; đây là phim tình cảm; Tôi lập tức đuổi theo nhưng không tìm được Hoa Hoa mà còn bị xe đụng, đây là phim Hàn Quốc; Tôi không đuổi theo, cũng không bị xe đụng, mà lấy điện thoại gọi cho Hoa Hoa, đầu bên kia là một giọng nói tôi chưa nghe thấy bao giờ, báo với tôi rằng dãy số này hắn đã dùng rất nhiều năm, đây là phim kinh dị.

Ngẫm lại, trường hợp nào cũng thật thú vị.

Nhưng tôi lại lọt vào một bộ phim văn nghệ rác rưởi, đạo diễn ngu dốt, kịch bản mờ mịt, không có nội dung, không có lời thoại, thậm chí còn chẳng có nổi một phân cảnh, nếu tôi có thể biến nhỏ rồi chui vào tim của mình như trong Đại Thoại Tây Du, phỏng chừng sẽ không kìm lòng được mà thốt lên một lời thoại từ Hồng Lâu Mộng: Trắng xoá một phương ôi sao trống rỗng.
Tôi không đếm được hôm đó mình hút bao nhiêu điếu, một bao đặt trên bàn trà không đủ, tôi lôi cả cây thuốc lá mới tinh Tiểu Phong Tử nhét dưới bàn lên hút tiếp. Lúc Chu Thành và Tiểu Phong Tử đi ra, nhìn thấy cả phòng khách sương khói mù mịt còn tưởng cháy nhà, về sau phát hiện bức thư của Hoa Hoa thì mới hiểu.

Tôi cứ nghĩ trong hai người, ít nhất sẽ có một người mắng tôi, ví dụ như Chu Thành trước đây khuyên tôi nếu không thể kiên trì thì đừng đụng vào Hoa Hoa, tôi nghĩ ít nhất một trong hai bọn họ sẽ bảo tôi mau đi tìm cậu, ví dụ như Tiểu Phong Tử phản xạ cảm tình lúc nào cũng nhanh hơn phản ứng lý trí, nhưng không. Chu Thành chỉ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai tôi; Tiểu Phong Tử chỉ nhún vai nói, thế cũng tốt.

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi nhận ra, tuy mấy tháng qua tôi cực lực cố thuyết phục mình rằng Hoa Hoa, Chu Thành và Tiểu Phong Tử đều giống nhau, dù không phải anh em ruột thịt, nhưng tình cảm tích lũy bao năm cũng không kém chút nào, vậy mà thực tế thì sao? Tôi thiếu điều sặc khói thuốc chết, còn Chu Thành và Tiểu Phong Tử chỉ buông một tiếng thở dài. Không phải tôi trách hai người họ bạc tình, tôi chỉ bàng hoàng nhận ra, nếu có một ngày Chu Thành hoặc Tiểu Phong Tử rời đi, có lẽ phản ứng của tôi cũng giống như hai người họ hôm nay.

Sau này ngẫm lại, hôm đó thật sự là một ngày tồi tệ. Hoa Hoa để thư lại rồi bỏ đi, tôi ngồi trong góc hút thuốc, Chu Thành vỗ vai tôi, Tiểu Phong Tử nói thế cũng tốt. Sau đó thì sao?

Sau đó Tiểu Phong Tử thay quần áo, định ra ngoài.

Sau đó Chu Thành đưa tay ngăn lại.

Sau đó chẳng phải chuyện của tôi nữa.

“Làm gì thế?” Chu Thành hỏi. Hắn rất ít khi vào thẳng vấn đề mà không vòng vèo đầy nghệ thuật, bởi vậy nên lời này thoát ra từ miệng hắn nghe không giống tiện thì hỏi, giống căng thẳng hỏi hơn.

Tiểu Phong Tử lại rất thản nhiên, thản nhiên đến nhàn nhã, “Làm gì đâu, ra ngoài đi dạo chút.” Tôi nghĩ nếu lúc này trên đầu có cái mũ lưỡi trai, nhiều khả năng cậu còn huýt sáo.

Chu Thành nhíu mày, rất khẽ, nhưng tôi vẫn không tìm thấy cảm xúc gì cụ thể trong đôi mắt hắn, vài giây im lặng qua đi, tôi mới nghe hắn thản nhiên nói, “Sang đường nhớ để ý đèn giao thông.”

Tiểu Phong Tử chợt nhoẻn miệng cười, tôi cảm giác cậu đã nhận ra điều gì đó mà tôi chưa biết, chỉ thấy cậu sắc sảo hỏi, “Sợ tôi cũng chạy à?”

Chu Thành im lặng triệt để.

Hình như tôi cũng bắt đầu hiểu.

Chỉ có mình Tiểu Phong Tử là vẫn thảnh thơi, cậu huýt sáo thật, nhướn mày lên, cười xấu xa, “Tôi không phải Hoa Hoa đầu tư một trăm hai mươi trái tim. Chậc, chả phải anh cũng vẫn được mà.”

Chu Thành híp mắt, không chút khách sáo đánh giá Tiểu Phong Tử, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, như thể Tiểu Phong Tử là một tác phẩm nghệ thuật đắt giá, còn hắn đang suy xét có nên vung tiền mua hay không.

Tôi vẫn cho rằng cảm xúc của Chu Thành chính là Thượng Phương bảo kiếm, trừ phi nguy cấp lắm, bằng không sẽ không bao giờ hé lộ ra, vậy nên lúc này nhìn hắn không che giấu chút nào, tôi thật sự vô cùng kinh ngạc. Mà chẳng đợi tôi kinh ngạc xong, hắn đã làm tôi rớt cả cằm bằng một câu hỏi, “Thật không?”

……… Thế giới quan của tôi sụp đổ.

Chu Thành vừa hỏi câu đó thật sao?! Không phải anh đối mặt với núi lửa sóng thần mưa đá lốc xoáy thảm họa diệt vong 2012 vẫn mỉm cười sao?!

Tới khi Tiểu Phong Tử thôi giỡn, nghiêm túc trở lại, tôi mới quay về trạng thái ban đầu —- trắng xoá.

“Muốn biết thật hay không à,” Tiểu Phong Tử nghiêm túc lên thực ra cũng có đôi chút khí khái đàn ông, “Vậy anh nghe cho kỹ đây. Hiện tại thì không, nhưng về sau này, ai nói trước được điều gì.”

Chu Thành không im lặng nữa, cũng không vòng vo nghệ thuật nữa, nói thẳng, “Đừng có về sau này, hiện tại là được.”

Tiểu Phong Tử sửng sốt, tựa hồ nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám tin, “Anh……. Có ý gì?”

Chu Thành ngoắc ngoắc ngón tay.

Tiểu Phong Tử ngốc nghếch bước tới, nhát gan sợ hãi, như một chú cún nhỏ lần đầu nhìn thấy người.

Chu Thành không đủ kiên nhẫn đợi cậu đến trước mặt, với tay kéo lại luôn, nắm lấy đầu cậu, đặt môi hôn.

Đầu tôi vẫn trống rỗng, nhưng thân thể lại lùi về theo phản xạ, cuối cùng trốn vào căn phòng nhỏ tối tăm của mình.

Ngoài phòng khách phát sinh chuyện gì thì tôi không biết, à, cũng có thể không phát sinh ở phòng khách mà chuyển sang phòng ngủ. Cứ nói may mắn không đi đôi, chỉ có tai họa là tới dồn dập, nhưng có những thời điểm châm ngôn chưa chắc đã đúng. Tôi không biết hai người nọ thành như vậy từ khi nào, cũng như tôi không biết khi nào thì Hoa Hoa quyết định rời đi. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng tôi đều không để tâm.

Vô tình, hoặc cố ý.
Hoa Hoa mang điện thoại theo, nhưng suốt hai tháng kể từ khi cậu đi, chưa có một lần dãy số ấy nhắn tin hoặc gọi về, tất nhiên tôi cũng không chủ động gọi đi. Một gã đàn ông sắp bốn mươi cứ ganh đua chuyện không gọi điện không nhắn tin đúng là buồn cười, tôi cũng biết mình dở hơi, nhưng lại không thể làm gì khác được, dù lý trí nói cho tôi biết, có lẽ Hoa Hoa chỉ mang điện thoại đi thôi, chưa chắc cậu vẫn tiếp tục dùng số ấy, thêm nữa nếu cậu không gọi về, tức là cũng đã nêu rõ lập trường rồi, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cố chấp duy trì cuộc chiến một phương này. Có lần Tiểu Phong Tử hỏi tôi, anh không lo cho Tên câm chút nào à? Tôi thật đúng là không. Cậu không thể nói chuyện, nhưng cậu có tay có chân, biết đọc biết viết, từ hồi mười sáu mười bảy đã không chết đói, sao có chuyện đến giờ lại không sống nổi. Huống hồ lợi nhuận mấy tháng trước chia ra cũng đã chuyển vào thẻ cho cậu, tuy không nhiều, nhưng vẫn đủ vài ba tháng ăn mặc ở. Lúc cậu đi cũng không để thẻ lại, tức là không phải cậu làm trò trốn nhà để hù dọa ai, mà cậu thật sự muốn ra ngoài bươn chải, thử sức mình, nếu tôi lo lắng, tức là tôi quá coi thường cậu.

Thế nhưng tôi rất nhớ cậu.

Sau bao đêm ngồi trên giường hút thuốc, cuối cùng tôi cũng dám thừa nhận điều này, thừa nhận cái cảm giác trống rỗng khó chịu khi một người vẫn luôn ở bên tôi đột nhiên biến mất, khó chịu và bức bối như bức tranh thiếu đi một mảnh ghép.

Đàn ông và đàn ông nói chuyện yêu đương thì như thế nào, tôi đứng ngoài nhìn Chu Thành nhiều năm như vậy cũng coi như đã hiểu đôi phần. Nhất định là không giống anh em rồi, nhưng cũng không giống nam nữ được, tôi không thể tưởng tượng cảnh hai gã đàn ông đắm đuối nhìn nhau thổ lộ mối tình vĩnh cửu, rồi lôi kéo nhau hôn hít nồng say, so sánh ra, kiểu quan hệ tiện thì ghép cặp, bất tiện thì chia tay của Chu Thành và Đại Kim Tử còn dễ tiếp nhận hơn nhiều.

Đàn ông là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lời này quá vô sỉ, nhưng đúng là sự thật. Tôi nghĩ sở dĩ Hoa Hoa hạ quyết tâm bỏ đi, là bởi ngày đó một cú đạp của tôi đã đánh thức cậu. Nhưng thực ra tôi đạp cậu không phải vì cậu sờ soạng phía dưới của tôi, mà là bởi trong nháy mắt bàn tay cậu chạm đến, tôi lại dâng lên khoái cảm.