[22]

Cơm nước xong, Chu Thành nghĩ mọi việc có lẽ đã êm xuôi rồi, nào ngờ Dung Khải lại phun một câu “Hiện tại mà về thì Phùng Nhất Lộ sẽ lải nhải chết luôn” làm hai người nhanh dắt tay nhau đến khách sạn.

Vị tiểu thư trực ở quầy tiếp tân đang ngủ gà ngủ gật, mắt chợt thấy hai người bọn họ đến, biểu tình hưng phấn, hai mắt tỏa sáng: “Hai vị cần phòng nhỏ hay lớn ạ?”

Dung Khải: “Lớn!”

Chu Thành: “Nhỏ.”

Tiểu cô nương miệng không ngậm lại được, hoàn toàn không bận tâm tâm tư khách hàng, mừng rỡ gọi một người tên Yên Nhiên: “Hay hai vị cần thời gian thương lượng với nhau?”

Dung Khải mặt đầy bất mãn trừng Chu Thành, nào biết hắn căn bản không có ý thương, chỉ trực tiếp đem chứng minh thư ra: “Một phòng nhỏ, phiền cô rồi.”

Cô tiếp tân thứ hai này không hề bát quái, bắt đầu tận chức tận trách nhập dữ liệu vào, cuối cùng thu hai trăm tiền thế chấp sau thì đem thẻ phòng giao đến cho Chu Thành.

Miễn có tiền thì là đại gia, cô gái kia sau này phải học tập nhiều rồi.

Thang máy chậm rãi đi lên, Dung Khải đứng chính giữa rầu rĩ không vui.

Chu Thành có chút mệt mỏi tựa vào vách, thản nhiên nói: “Một lát tắm rửa một cái rồi nhanh ngủ đi.”

Dung Khải bĩu môi: “Ăn rồi ngủ, đó là heo a.”

Chu Thành mỉm cười: “Cậu nghĩ mình hơn heo được gì chứ?”

Dung Khải quay đầu lại, thực nghiêm túc trừng hắn.

Nhìn nhau vài giây, Chu Thành ngay lập tức nhấc tay đầu hàng: “Cậu hơn heo nhiều lắm, rất nhiều.”

Đây là lần thứ hai Chu Thành cùng Dung Khải thuê phòng cùng nhau, bất quá nếu so với lần thứ nhất tại tiểu lữ quán, lúc này hoàn cảnh trông thực tốt hơn biết bao. Căn phòng lấy màu trắng phau làm điểm nổi, từ vách tường đến sàng đan đều được quét dọn thực sạch sẽ, trang bị tủ quần áo bàn làm việc đầy đủ, một phần ba phòng thì là nhà tắm có vòi sen.

Khồng cần Chu Thành nhắc lại lần thử hai, Dung Khải đã chui thẳng vào nhà tắm.

Chu Thành đại khái như đã hiểu cậu đang mang tâm tình gì, nhưng mà dù không muốn phá hai người kia, vẫn phải gọi điện nói sơ tất cả cho Phùng Nhất Lộ báo bình an. Lần này Phùng Nhất Lộ lần này không hỏi gì nhiều, hiển nhiên cũng đang bị vây trong trạng thái ngập tràn sương mù, Chu Thành thiết tưởng tượng ra hai vị kia ở nhà đã giải quyết nhau sao rồi, bỗng nhiên cảm thấy quan hệ giữa mình và Dung Khải thật mượt mà biết bao.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Thành mở TV chỉnh qua chưa được vài kênh thì Dung Khải tóc tai ướt nhẹp đã đi ra, không nói hai lời liền cướp mất bộ điều khiển, sau đó thúc giục: “Anh mau đi đi.”

Chu Thành đã quen với thái độ này, dùng tốc độ không nhanh không chậm bước vào nhà tắm kì cọ thật lâu, mới thảnh thơi lau khô thân thể rồi mắc áo vào. Kết quả khi đi ra thấy người sao Hỏa vẫn như cũ tinh thần sáng láng ngồi ở trên giường. Trong TV hình ảnh không tốt đang chiếu một kênh phim điện ảnh, người sao Hỏa cũng xem thật nghiêm túc, chỉ khi thấy Chu Thành bước ra thì quay đầu lại, cười một cái.

Dưới ngọn đèn kia hắn trông cậu thật trắng trẻo, nụ cười kia bỗng nhiên tỏa ra một mị lực khó cưỡng.

Chu Thành đi đến trước giường nhìn cậu.

Dung Khải sửng sốt.

Đột nhiên hắn một bước thả mình xuống giường, nháy mắt với cậu một cái: “Ngủ ngon.”

Dung Khải sụ mặt, không can tâm lại ảo não: “Anh cuối cùng cũng không cùng tôi ngủ a.”

Nếu người sao Hỏa không nói lời này, Chu Thành nghĩ, có lẽ là hắn tâm lý đã bị cậu quyến rũ, bây giờ mới hiểu được là ai đó đã cố ý ám chỉ câu dẫn.

Đường nhiên, như cũ vẫn không tránh được, chỉ là sau này ắt sẽ gây chuyện phiền toái, điểm này, Chu Thành nghĩ mình vẫn chịu được.

Câu dẫn người không hiệu quả, người sao Hỏa rầu rĩ xả chăn, quay đầu ngủ.

Chu Thành khẽ thở dài, tắt đèn, mà khi hắn muốn ghé sang chỉnh thì Dung Khải lại bỗng nhiên từ trong chăn mà ngẩng đầu, giống như đã đoán chắc thời cơ: “Đừng tắt.”

Chu Thành bồn chồn: “Không sợ tối sao?”

Người sao Hỏa lại một lần nữa đáp: “Anh làm gì mà không chịu dùng phòng lớn để hai ta dùng giường?”

Chu Thành cười khổ, triệt để bất đắc dĩ: “Dù có ở phòng lớn thì hai ta có thể cùng nhau?” Nếu đã cùng người sao Hỏa giải quyết, thì phương thức nói chuyện tốt nhất vẫn là nên thẳng thắn mà đối đáp

Nào biết Dung Khải lại nhăn mi bực bội trả lời: “Ai muốn cùng anh làm chuyện đó a, cũng đâu phải là chuyện quan trọng như ăn cơm uống nước, không làm cũng đâu chết ai. Tôi chỉ muốn với anh, hai người cùng nhau ngủ.”

Chu Thành lần đầu tiên phát hiện năng lực lý giải ngôn ngữ của mình nay đã tụt dốc đáng kể: “Này, có gì khác nhau?”

“Là ngủ! Trong sáng a!” Dung Khải nổi giận, “Đầu óc anh lại nghĩ cái gì nữa chứ!”

Chu Thành cảm giác chính mình so với Đậu Nga* còn oan hơn, người này nửa phút trước còn muốn câu dẫn hắn, nay lại thành người đạo đức giảng đạo lý?

Đèn giường thực ám, ánh sáng hắt lên mặt cậu thật ái muội, lại che khuất đi vẻ mặt hắn.

Thật lâu sau, Chu Thành nghe người sao hỏa cẩn thận dè dặt hỏi: “Tôi cam đoan cái gì cũng không làm, chỉ muốn cùng anh trên một chiếc giường ngủ, được không?”

Khi hắn nằm xuống đưa tay đem Dung Khải ôm vào lòng, Chu Thành đã nghĩ, nếu người sao hỏa vô tâm đòi hắn buông tay, như ngày thường biến thành tiểu cường tạc mao nhảy nhảy nhót nhót, toàn bộ chắc chắn sẽ không giống như chuyện đang diễn ra trước mặt, hắn thực sự muốn chìm đắm trong sự ấm áp của cái ôm này. Bất quá nghĩ lại, chuyện này thật là hoang đường, vì sao, vì người sao hỏa 99% thời gian sẽ là con mèo cáu gắt, còn 1% bây giờ sẽ là con mèo khiến người ta muốn thương yêu.

Tắt đèn, hết thảy mọi thứ đều chìm vào hắc ám.

Dung Khải thân thể có chút lạnh, Chu Thành không tự giác vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Dung Khải nằm trong lòng hắn cọ cọ, quẩy quẩy tìm tư thế thoải mái nhất, xong thì mỹ mãn thở dài giống như chúc một lời ngủ ngon: “Chu Thành anh thích tôi đi.”

Một đêm này, Chu Thành mất ngủ.

(*) Đậu Nga: Quan Hán Khanh (chữ Hán: 關漢卿,? –?), hiệu Dĩ Trai, Nhất Trai; là nhà viết kịch cổ điển Trung Quốc đời nhà Nguyên. Ông được xem như là một nghệ sĩ nhân dân đầu tiên của Trung Quốc, và đã được liệt vào hàng ngũ danh nhân văn hóa thế giới năm 1957. Trích Wikipedia. Hãy đọc thêm để hiểu rõ.

[23]

Bốn đại nam nhân trong những ngày đầu tháng giêng chỉ có thể tìm cách đánh bài để giết thời gian, Chu Thành có chút ngoài ý muốn phát hiện Dung Khải đã biết hút thuốc rồi, nhưng mọi người đều đã biết, không ngờ chỉ còn hắn là mù mờ mà thôi.

Tất nhiên là khi hắn vừa phát hiện, người sao Hỏa đã hút đến lão luyện, kỹ xảo bây giờ cũng thật thành thạo.

Chu Thành không hiểu vì sao khi nhìn cậu đều thấy chói mắt, vài lần hắn đã muốn giật phăng đi điếu thuốc kia, nhưng cuối cùng cũng phải nhịn xuống.

Lời nói “Chu Thành anh thích tôi đi” kia bỗng như thế nào đã chấm dứt đề tài yêu đương này, thời gian sau đó Dung Khải cũng không nhắc lại nữa, dù lại trực tiếp nói hay ám chỉ cũng không. Chu Thành ngồi trên bàn làm việc của mình thả hai phần hồn đi chơi, tám phần còn lại thì cố gắng quan sát nghiền ngẫm người kia, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra sơ hở từ cậu.

Người sao Hỏa ngược lại vẫn sống thật vui.

Càng muốn mình bình tĩnh lại càng cảm thấy bất an, Chu Thành vẫn không biết mình đang lo lắng cái gì, cũng đã bị suy nghĩ của chính mình tra tấn đến phát điên.

Chu Thành nghĩ, hắn cùng Dung Khải sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ mà thôi, nào ai biết trước Hoa Điêu cùng Phùng Nhất Lộ hai người lại là trung phong gây chiến.

Hoa Điêu làm cái gì thì hắn không biết được, chỉ có thể đại khái suy đoán ra, bởi vì trên đời này rất ít chuyện có thể làm Phùng Nhất Lộ động thủ, hơn nữa Hoa Điêu lại phải đổ máu.

Đương nhiên ba ngày sau Phùng Nhất Lộ lại muốn trở thành mẹ của Hoa Điêu, một ngày một đêm bồi giường.

Kỳ thật Hoa Điêu cậu ta lại muốn anh đi ngủ đấy.

Vài lần đối mặt với một Phùng Nhất Lộ tiều tụy, Chu Thành vẫn muốn nói như vậy, nhưng tóm lại đó là chuyện nhà người ta, hắn cuối cùng cũng không xen vào.

Dung Khải đã có thói quen nhiều chuyện thì nhất quyết không chịu bỏ qua, cứ xem có cơ hội liền hướng Hoa Điêu nói cậu cùng Phùng Nhất Lộ sẽ không cùng nhau được đâu.

Cậu ta muốn cho Hoa Điêu từ bỏ hi vọng, người ngốc vẫn sẽ nhận ra.

Phùng Nhất Lộ ở lại với Hoa Điêu, buổi tối tại nhà chỉ còn Chu Thành cùng Dung Khải. Bình thường Chu Thành chỉ ở trong phòng đọc sách, còn Dung Khải thì đóng cọc ở phòng khách xem TV, sau đó phần ai người đó ngủ, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao cắt. Ngẫu nhiên khi Chu Thành đi ra uống nước, Dung Khải vẫn không xem hắn tồn tại, ánh mắt chẳng thèm dời TV nửa phần.

Này phải hay không là chiêu thức mới của người sao Hỏa, Chu Thành thắc mắc, vì thế không tự giác mà phòng hờ đối phương.

Một lần, hai lần, đến n lần sau thì người sao Hỏa cũng phát giận: “Anh uống nước thì uống nước, cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?”

“Cậu không nhìn tôi sao lại biết tôi nhìn cậu?” Lời vừa ra khỏi miệng thì Chu Thành lại 囧 bó tay, đây là… hai đứa trẻ trường mầm non gây sự nhau đi?

Nhưng cũng không biết vì cái gì, Dung Khải vừa lên tiếng, Chu Thành cảm thấy trong lòng mình vui hơn rất nhiều.

Dung Khải lần này không cười nhạo hắn ngây thơ nữa, ngược lại quăng điều khiển sang một bên, xoay người lại có chút đăm chiêu nhìn hắn.

Chu Thành cầm ly nước đứng tại nơi đó, hơi hơi nghiêng đâu: “Sao vậy?”

Dung Khải vẫn trầm ngâm, sau thì nghiêm trang hỏi: “Anh nói xem vì sao Phùng Nhất Lộ lại không chịu tiếp nhận Hoa Điêu, chẳng lẽ vì tên đó là người câm?”

Chu Thành muốn giết người!

Tại sao cậu im lặng nửa ngày lại đi bát quái chuyện nhà người khác!

Trong đầu hắn 囧 trong tâm hắn cũng 囧, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện điều gì lạ thường, thậm chí còn trả lời trơn chu: “Không phải.”

Dung Khải khẽ nhíu mày: “Vậy thì sao?”

Chu Thành nhún nhún vai, nghĩ tới Phùng Nhất Lộ thì trả lời: “Phùng Nhất Lộ thích nữ nhân.”

“Anh chết đi!” Dung Khải mặt đầy khinh bỉ. “Hắn có đối với cô gái nào tốt hơn tên câm đâu!”

Chu Thành kinh ngạc nhìn Dung Khải kích động, trong ấn tượng của hắn, người sao Hỏa rất ít khi tạc mao vì chuyện của người khác, nhưng trong tiềm thức, hắn lại muốn vì Phùng Nhất Lộ mà biện giải: “Nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn là trai thẳng nha.”

Dung Khải bình tĩnh nhìn qua, không chút nháy mắt: “Như kiểu anh không thích tôi?”

Chu Thành cho rằng chính mình đã rơi vào một cái hố to trước đây bị tiểu thiên thạch đâm thủng, nhưng hắn không trèo lên được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm có những đám mây trắng phau.

Dung Khải không có thừa thắng xông lên, ngược lại hỏi: “Tôi không hiểu, vì cái gì trong lòng rõ ràng rất khó chịu, tại sao còn muốn thích anh? Buông tay có phải tốt hơn không.”

Chu Thành theo bản năng thì thào tự nói, như phụ họa theo: “Đúng vậy, buông tay có phải tốt hơn không.”

Dung Khải cười, một lần nữa trở về với chiếc TV trước mắt.

Lúc này đây, không còn ai lên tiếng.

Nhìn người sao Hoả, Chu Thành bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình dấy lên một trận bấn an, cảm giác này không hề có lí do dù hắn chắc chặn không phải do mình tưởng tượng ra, nó như một trận bão tới đột ngột, vừa mạnh mẽ mà cũng thật cường liệt.

Hết chương 107.