Phùng Nhất Lộ, đằng sau còn có dấu hai chấm, lúc mới thấy tôi còn muốn cười, bởi vì nghiêm trang như thế thật sự quá khác với phong cách thiếu niên bất lương của Hoa Hoa. Nhưng đọc xong thì tôi quên mất chuyện đó, bên tai như có âm thanh của một đứa nhỏ, gằn từng tiếng nói rằng, tôi không cần anh thương hại, tôi không cần anh giả vờ tử tế, tôi không cần cái gì hết, tôi tốt lắm, tôi thật sự tốt lắm…
Bướng bỉnh, tới đau lòng người.
Nhưng tôi không thể biểu hiện ra ngoài, càng đau lòng, càng phải vờ như không.
Khi Hoa Hoa viết chữ, tôi đã hiểu ra một điều, tại sao cả nhà giam lớn thế này, mà Hoa Hoa chỉ chịu giao lưu đôi chút với một mình Chu Thành? Bởi vì Chu Thành không nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Không phải như tôi nhìn cậu với vẻ yêu mến đặc biệt, không phải như Tiểu Phong Tử hết lần này tới lần khác gọi Tên câm, lại càng không phải như những phạm nhân khác cười nhạo và khinh bỉ cậu, Chu Thành đối xử với cậu cũng hệt như đối xử với tất cả mọi người ở đây, trầm tĩnh, lạnh nhạt, thỉnh thoảng mỉm cười, không thân thiết, càng không câu nệ.
Tôi nghĩ điều Hoa Hoa muốn chính là như vậy, muốn người khác đối xử với cậu như bình thường. Tuy rằng cá nhân tôi cảm thấy Chu Thành bình đẳng chẳng qua chỉ vì hắn không quan tâm đến ai, đừng nói để trong lòng, lọt vào mắt hắn đã là rất khó. Nếu ai cũng chỉ là một bó cải trắng ở trong mắt hắn, thì có thể nói hay không thể nói cũng chẳng khác gì nhau.
Cẩn thận gấp tờ giấy của Hoa Hoa lại, cất vào túi, giống như cất lá thư tình cô bạn gái viết cho tôi, rút một tờ giấy mới, cầm lấy bút trong tay Hoa Hoa, tôi cũng có qua có lại. Chữ của tôi không thể nói là ngọc thụ lâm phong, nhưng ít nhiều gì trước đây cũng đã từng tập viết, vì thế tôi viết khá đẹp, nhưng tôi không nghiêm trang như viết luận văn giống Hoa Hoa, vì vậy chưa tới một phút, tôi đã trình bày xong những gì mình muốn nói.
Mới đầu Hoa Hoa còn ngơ ngác không biết tôi định làm gì, mãi đến khi tôi đưa tờ giấy tới trước mặt cậu.
Cứ coi như tôi giả vờ tốt bụng, thừa tiền thích tiêu hoang, tôi muốn giúp cậu. Cậu vui hay không thì tùy, tôi vui là được, có tiền cũng khó mua niềm vui lắm.Ài, cả đời tôi cũng chẳng thể học tập Chu Thành, chỉ có thể làm Phùng Nhất Lộ bỉ ổi thôi.
Đúng như dự đoán, tờ giấy bị giật lấy, dùng sức rất mạnh, động tác thô bạo, vật nhỏ đáng thương rách luôn rồi. Tôi thở dài, bỏ một phần ba tờ giấy trong tay xuống, sau đó ra vẻ ung dung nhìn Hoa Hoa múa bút thành văn trên hai phần ba còn lại.
Tôi thò đầu nhìn lén, ừa, giờ thì ngay cả xưng hô với dấu hai chấm cũng bị quên béng luôn rồi —-
Tại sao anh cũng viết chữ?! Anh đang cười nhạo tôi?????????????Bởi vì phẫn nộ, đứa nhỏ viết liên tục hơn mười dấu chấm hỏi, tâm tình nhấn mạnh trong từng nét bút.
Tôi (- _ -|||), giật lại giấy bút, viết luôn đằng sau các dấu chấm hỏi —-
Cậu mắc chứng ảo tưởng bị hại à? Tôi chỉ cảm thấy nói chuyện với cậu cũng vô ích, viết chữ ấn tượng hơn!!!!!Giờ thì Hoa Hoa không thèm thư từ với tôi nữa, thẳng tay xé tờ giấy thành muôn vàn mảnh nhỏ như tiên nữ tung hoa. Tôi chỉ kịp thưởng thức vài giây, cổ áo đã bị túm gọn, chưa kịp trở tay thì cả người đã bay lượn tự do.
Ầm!
Lúc này không chỉ cái eo già, mà cả cái lưng già cũng không trốn thoát, đập vào cột giường sắt đau điếng.
Tiểu Phong Tử đáng thương đang ngồi hóng chuyện, gân cổ gào lên the thé, “Cái đ*t hai người đánh nhau cũng phải báo trước chứ —-”
Tôi nhe răng trợn mắt lồm cồm bò dậy, thực ra trong lòng tôi cũng tán thành ý kiến đó, nhưng ngoài mặt thật sự không đồng tình nổi. Tuy nói sức lực của Hoa Hoa lớn hơn tôi tưởng, nhưng kể cả vừa nãy có đề phòng thì tôi cũng vẫn bị quăng véo đi thôi, vì thế lúc này tôi chỉ hy vọng mọi người không nhìn tôi, ngó lơ tôi, tốt nhất là quên tôi đi, có thế tôi mới không cần tìm cái lỗ để chui vào…
“Phùng Nhất Lộ, anh nói cái gì với thằng câm mà làm nó giận thế?!”
Tôi thật muốn đấm chết Tiểu Phong Tử!
Hoa Hoa không ra tay nữa, có lẽ cú ném vừa rồi đã trút giận xong cho cậu, bây giờ cậu chỉ lạnh lùng đứng nhìn tôi, đôi con mắt đen nhánh không trống rỗng như thường lệ, tương phản, bên trong chúng ẩn chứa rất nhiều điều, phẫn nộ, nôn nóng, và nhiều thứ khác, kịch liệt pha trộn vào nhau, nhưng lại chính vì thế nên tôi vẫn không rõ rốt cuộc cảm xúc của cậu là gì.
“Không đánh nữa à?” Tôi oán hận lẩm bẩm, “Không đánh thì để tôi phủi áo, bằng không lát nữa đánh lại phải phủi tiếp, lao lực.”
Tuy nói vậy, nhưng thực tế tôi đã bắt đầu phủi bụi trên người, ai ngờ Hoa Hoa bỗng nhiên sải bước đến, tôi trừng mắt, thầm rủa, mẹ nó chứ vẫn chưa xong à?
Sự thật chứng minh tôi không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử —- Hoa Hoa chỉ lướt qua tôi, xoay người lên giường.
Góc áo bị kéo kéo hai cái, tôi cúi đầu, thấy Tiểu Phong Tử làm mặt hồn nhiên, “Màn vừa rồi đủ cho nó bị trừ điểm đấy, anh cứ đi báo quản giáo đi, tôi làm chứng cho.”
Khóe miệng giật giật, cả người tôi cũng muốn run lẩy bẩy theo, “Cậu không đổ dầu vào lửa thì không chịu được à?”
Sau lần ầm ĩ đó, tôi coi như đã mất hết mặt mũi, vì thế một thời gian rất dài tôi trầm lặng, không thiết tha nhìn chăm chú người ta, lại càng không chào mời tình yêu rẻ rúng. Cái từ “rẻ rúng” là Tiểu Phong Tử phun ra, cậu ta nói người ta đã chẳng thèm mà anh còn cố dúi vào, đúng là cái thứ chẳng đáng giá tiền.
Tôi không bị M, tôi không điên tới nỗi bị đánh má trái còn giơ má phải ra cho người ta tát. Được rồi, thực ra má phải tôi cũng đã giơ, sau đó lại bị đánh, vì thế nên tôi thề, không thể để bi kịch tuần hoàn thêm nữa.
Cẩn thận ngẫm lại, rất nhiều chuyện không nhất thiết phải giải quyết cho bằng được. Cho dù Hoa Hoa đáng thương, làm người ta xót xa, mà thực ra cũng làm người ta phát ghét, nhưng cậu và tôi không thân cũng chẳng quen, tôi ôm đồm chuyện này làm gì? Đã bảo tôi não tàn mà.
Suy nghĩ cẩn thận xong, tôi cũng thoải mái hơn, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng còn có thể đánh một giấc mộng xuân.
Nhưng ông trời hình như chẳng bao giờ để người ta được thảnh thơi, ngay tại khi tôi sắp ném Hoa Hoa ra sau đầu, ổng lại xách cậu đến, vứt xuống trước mặt tôi, hơn nữa còn vứt mạnh tay hơn lần trước.
Đó là một buổi sáng thứ Bảy, như thường lệ, chúng tôi bị trục xuất đi hóng mát. Bầu trời sau cơn mưa rất trong xanh, nhưng không khí lại oi bức, cái thứ oi bức mang theo hơi nước còn khó chịu hơn cả ngày thường, đừng nói chơi bóng rổ, chỉ nhìn mọi người chơi bóng rổ cũng đã đủ nhức đầu, vì thế tôi lò dò đi tìm chỗ nào râm mát để chui vào.
Nhà giam bị quây kín bởi tường cao, nhưng sân thể dục thì không bị, nói đúng ra là tường cao vây quanh nhà tù, nhà tù vây quanh khu sinh hoạt, khu sinh hoạt lại vây quanh sân thể dục, các khu nhà giam và đủ thứ thượng vàng hạ cám khác. Cho nên tuy nói là hóng mát, nhưng thật ra cũng chẳng phải được nằm phơi nắng giữa mênh mông bát ngát gì, chỉ cần không quá lố, đến giờ tập hợp điểm danh thì có mặt, thỉnh thoảng đi bộ loanh quanh sân hoặc trốn vào góc nào hẻo lánh, nấp sau bụi cây hút thuốc đánh rắm, quản giáo cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Số lượng góc khuất râm mát cũng chỉ có hạn, tôi đi thăm thú từng nơi một, cuối cùng tìm được một chỗ phía sau khu nhà giam số Ba. Chỗ này rất được, cỏ cây tươi tốt, có cả mấy bồn hoa, nhưng chẳng ai lui tới cả. Thế là tôi chẳng thèm khách sáo, nằm xuống phía sau bồn hoa, nhìn lên tầng tầng tán lá trên đỉnh đầu, chỉ trong chốc lát đã lăn kềnh ra ngủ.
…
“Ha ha ha, đ*t mẹ nó vui thế, nhìn mặt nó này, mẹ nó chứ, giả vờ giả vịt!”
“Cười cái chó gì, đè nó xuống cho tao, lần trước đè không chặt để nó chạy mất, quên à!”
“Mẹ nó, mày nói thì giỏi lắm, thử đi mà làm, đừng nhìn nó gầy, sức không nhỏ đâu.”
…
Những kẻ quấy phá giấc mộng đẹp của người khác đều phải xuống mười tám tầng Địa ngục, tôi vẫn đang lơ mơ cảm giác Chu Công mang bàn cờ lên, hơn nữa còn hứa hẹn chấp tôi quân xe, nếu tôi thắng còn giúp tôi giải ba giấc mộng, mẹ kiếp đứa nào phá bĩnh tao!
Tôi vật lộn bò dậy sau bồn hoa, định nhìn xem mấy thằng kia đang lèm bèm cái gì, nhưng vừa nhìn, tôi đã cứng người.
Vào tù một năm ba tháng, mấy màn bắt nạt hay thấy trên phim đã bị thay thế bởi lao động cải tạo ngày qua ngày, tôi cứ nghĩ mình đang sống trong thời đại hòa bình, tuy có hơi buồn tẻ, hơi vất vả, hơi mất tự do.
Thật sự tôi đã nghĩ như vậy!
Nhưng bây giờ, tôi lại phải trơ mắt nhìn Hoa Hoa bị hai tên khốn đè nghiến xuống đất, trong mắt bọn chúng là vẻ hưng phấn dữ tợn tới bất thường, giống như chuyện sắp xảy ra còn làm chúng sung sướng gấp mười lần phê thuốc phiện. Tiếp theo, kẻ thứ 3 ngồi xổm xuống, thong thả ấn đầu thuốc lá lên cánh tay Hoa Hoa.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Bốn lần…
Mỗi lần, Hoa Hoa đều giãy giụa kịch liệt, như một con cá bị vớt ra khỏi nước.
Nhưng vô ích, phí công phản kháng chỉ làm những kẻ nhẫn tâm càng thêm hưng phấn, càng thêm thỏa mãn.
Trái tim tôi co thắt như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không hít thở được. Tôi đã nhìn thấy cánh tay kia, vào một ngày cuối xuân u ám, nói đúng hơn, tôi chỉ nhìn thấy một phần của cánh tay ấy, khi đó tôi còn cười cậu ngốc. Mà bây giờ, ống áo tù bị vén lên đến tận bả vai, bởi vì cẳng tay chẳng còn chỗ trống, nên đầu thuốc chỉ có thể dúi vào bắp tay, giống như đó chẳng phải cánh tay, mà chỉ là một tờ giấy để người ta thỏa thuê vẽ nguệch ngoạc.
“Vẫn chưa được, mày xem, đến rắm nó cũng đéo phọt ra được!”
Một trong số những kẻ đang đè Hoa Hoa pha trò, hai tên còn lại phá lên cười ông ổng.
Tôi không thể tiếp tục nhìn nữa, tôi muốn quát, mẹ kiếp chúng mày, cậu ấy không kêu được, nhưng cậu ấy cũng là người, cậu ấy cũng biết đau!
Nhưng tôi không quát, tôi chỉ lao ra, nhào tới thúc vào lưng thằng khốn nạn cầm thuốc lá, thằng đó loạng choạng đổ về phía Hoa Hoa, hai thằng còn lại vô thức buông cậu ra, Hoa Hoa phản ứng cực nhanh, lập tức lăn sang bên cạnh, vì thế thằng nọ bổ nhào xuống đất.
Nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ chút nào, tôi lại xông tới đè lên người nó, nhặt mẩu thuốc lá rơi trên đất, hung ác dúi vào cánh tay nó!
Thằng chó kêu la thảm thiết.
Tôi biết nó đang kêu, tôi thấy nó há mồm, nhưng tôi không nghe gì cả. Hiện giờ tôi không nghe được bất cứ thứ gì, trước mắt tôi chỉ còn một màu đỏ, tôi muốn giết người, ý muốn giết người của cả đời tôi đều tập trung tại đúng khoảnh khắc này, “Vẫn chưa được phải không? Phải không? Thế thì mày cũng đừng có phọt rắm ra đây!”