Lord Francis biết rằng ngay khi anh đến buổi khiêu vũ của Lady Fuller rằng hoàng tử xứ Wales đã được mời. Không phải ai cũng mong đợi một hoàng thân có thể tôn trọng bất cứ lời mời xã hội ngay cả khi nó là một lời mời thích hợp. Ngài sẽ đi nơi ngày muốn và không ai, kể cả bản thân hoàng tử, có thể biết chính xác nơi mà gài muố đến cho đến phút cuối cùng. Nhưng ít nhất thì ngài đã chấp nhận lời mời, việc tham dự là hoàn toàn thích hợp.

Một điều rõ ràng là Regent đã chấp nhận lời mời tham dự buổi khiêu vũ của Lady Fuller.

Làm sao anh biết được? Lord Francis tự hỏi bản thân một cách cường điệu. Điều đó thật dễ thấy. Tất cả cửa sổ và cửa ra vào trong phòng khiêu vũ đều được đóng chặt dù hôm nay là một đêm ấm áp. Sẵn sàng, mặc dù buổi khiêu vũ còn chưa bắt đầu và tất cả khách mời đều chưa đến đủ, không khí nặng mùi thơm của hoa và nước hoa. Sớm thôi, ngay khi mọi người bắt đầu khiêu vũ thì điều này thật quá sức chịu đựng.

Hoàng tử xứ Wales đã bị sợ hãi vì những sự sắp đặt này. Lời mời thèm muốn đến Carlton House và Pavilion ở Brighton cũng là những lời mời kinh hoàng. Đó là thử thách vật lý khi trở thành khách mời của hoàng tử hoặc khaichs mời tại một nơi ngài có thể quyết định ý thích của mình - nếu ngài trong tâm trạng tốt.

Lord Francis nhìn ngài, thừa nhận một vài người bạn và một vài người quen biết với một cái gật đầu hoặc nâng cao kín đáo bàn tay, và xác định vị trí của nữ công tước Bridgwater và những người đi cùng bà. Nữ bá tước, bà thường vẫn thanh lịch trong màu xanh đậm, khá hài lòng với bản thân. Như một người đi kèm, bà có lý dotót để hài lòng. Ít nhất, cuộc hội họp lớn hất trong phòng đã được hai tiểu thư trẻ phụ trách. Xung quanh Cora Downes hầu như dành riêng những quý ông. Lord Francis cầm chiếc kính của mình và đưa lên mắt “Phải, tất cả nên như vậy” công tước Bridgwater nói từ phía bên cạnh anh sau một lúc “Cậu ta là người tốt nhất”

“Pandry?” Lord Francis cau mày. Người đàn ông chỉ thấp hơn nàng hai inch và anh đồng ý rằng, đã khoảng năm mươi hoặc sáu mươi tuổi, có dấu hiệu của sự oai nghiêm, chưa kể đến cái đầu bắt đầu hói. Tất cả những điêu đó không hề đạt tiêu chuẩn hợp lý cho anh ta là chồng nàng. Nhưng Lord Francis hy vọng rằng nàng có khẩu vị tốt hơn thế.

“Greenwwald” công tước nói “Cậu ta gọi cho tôi sáng nay và chúng tôi đã có một buổi nói chuyện thân tình. Dường như có thể đề cập đến cuộc viếng thăm Jane vào buổi chiều. Em gái tôi thật rực rỡ, cậu đồng ý không, Kneller?”

Lord Francis thay đổi hướng cặp kính của mình. Phải, quả thật như vậy. Lady Jane Munro đang nói chuyện với mẹ Greenwwald trong khi ngài bá tước đang đứng cạnh họ, nhìn ngắm sự pha trộn hài hước của sự tự mãn và sự lúng túng. Lady Jane bản thân cô đã rất rực rỡ, như Bridgwater chỉ vừa nói.

“Chúc mừng cậu” Lord Francis nói “Cả hai chị em cùng được giải quyết”

“Johnson cũng hẹn gặp sáng nay” công tước nói “với Miss Downes, tất nhiên là tôi đã chỉ cho anh ta nói chuyện này với mẹ tôi từ lúc tôi không còn thẩm quyền để đàm phán những việc của cô ta. Đó cũng có thể là một ngày đáng nhớ với mẹ tôi”

“Johnson?” Lord Francis nhíu mày một lần nữa. Johnson có một bộ não to bằng hạt đậu. Và anh ta thấp hơn nàng ít nhất là ba inch.

“Cậu ta có một lượng tài sản đáng để ý ở Berkshire” công tước nói “Và có thu nhập ổn định. Cô ta sẽ tự mình làm tốt nếu như cô ta giăng lưới được anh anh. Tôi sẽ tỏ lòng kính trọng và hôn cô dâu một lần nữa. Cậu có ý kiến gì không?”

= = =

Lord Francis hôn lên tay Lady Jane một lúc sau đó và bắt tay Greenwald, và một cái cúi mình với nữ bá tước. Việc hứa hôn chưa được chính thức công bố, nhưng đó không còn là điều bí mật. Việc mọi người đang hướng về phía cặp đôi này là bằng chứng rõ ràng nhất.

Cora Downes đang ở trung tâm giữa một nhóm các quý ông - nhóm những người hâm mộ vẫn thường thấy của nàng. Cách sử dụng từ ngữ của mình mang đến cho Lord Francis một cú shock. Chỉ có một vẻ đẹp có một không hai mới có thể thu hút được nhóm những người hâm mộ bất cứ đâu tại bất cứ nơi nào họ đến. Lady Augusta Haville là người đẹp nhất trong những người đẹp trong mùa vũ hội năm nay. Trước đó, cô ta được cho là đối thủ của Samantha Newman. Anh và Gabriel, bá tước Thornhill, đã luôn trêu chọc Samantha về điều đó. Và Gabe thì trêu chọc anh về việc anh luôn là thành viên tận tụy nhất trong nhóm các quý ông vây quanh Samantha.

Và giờ Cora Downes, là ứng cử viên không thích hợp nhất cho tất cả, nàng đã có những người tán tỉnh của riêng mình, tất cả chỉ trong vòng hai tuần. Và giữa tình trạng đó, nàng trông khá thoải mái và đầy sức sống như Samantha đã từng.

Ý nghĩ rằng anh sau tất cả sự trói buộc bản thân với nhóm những người hâm mộ của ai đó khác năm nay đem đến sự thích thú cho anh như anh đã dệt lên theo cách của mình bên cạnh nàng và mỉm cười với nàng. Không phải anh thật sự là một thành viên, dĩ nhiên. Tán tỉnh Miss Downes là điều rất xa vời với tâm trí của anh. Nhưng anh cảm thấy bản năng bảo vệ nhất định đối với nàng, và một số thành viên trong nhóm những người hâm mộ ày không phải là người đủ điều kiện để cầu hôn. Có những thợ săn tài sản khét tiếng trong số đó, một con bạc thâm căn cố đế, và bất kỳ kẻ ngu ngốc nào khác. Dĩ nhiên, giờ đây tất cả các mối quan tâm của anh đều chỉ trên lý thuyết. Vởi bây giờ nàng có thể đã đính hôn với Johnson.

***

Nàng vỗ nhẹ lên cánh tay anh bằng chiếc quạt của mình và mỉm cười rạng rỡ với anh “Màu hồng”, nàng nói “ Đó là màu ưa thích của tôi”

Đó là chiếc áo buổi tối ưa thích của chagf. Samantha đã luôn trêu chọc anh khong thương tiếc về nó cũng như Gabe khi cậu ta ở Chalcote chỉ trong Giáng sinh - bởi vì Samantha cũng đã ở đó, đến thăm chị họ nàng - vợ của Gabe. Nhưng Miss Downes, anh tin rằng, mặc dù nàng mỉm cười, nhưng đó không phải là để trêu chọc anh. Điều đó có vẻ gần như nàng - tử tế với anh? Anh không có cơ hội dể suy nghĩ về những tư tưởng lạ lẫm đó.

“Ngài có đang nghe không?” nàng hỏi, nghiêng về phía anh như thể nàng nghĩ rằng điều đó có thể cho họ chút ít riêng tư. Nàng đang đỏ mặt và đôi mắt nàng hiện lên sự lo lắng “Hoàng tử xứ Wales có thể sẽ đến đây tối nay”

“Ngài không phải là người luôn tôn trọng các cam kế như vậy” anh nói “Tôi sẽ không đẩy hy vọng của tôi lên quá cao, nếu tôi là nàng, Miss Downes”

“Hy vọng của tôi?” Giọng nàng gần như một tiếng rít “Tôi sẽ chết nếu ngài tới, Lord Francis. Tôi chỉ sẽ chết”

Nhưng anh không có cơ hội để đối phó với nỗi sợ hãi của nàng. Một điệp khúc phản đối và bảo đảm từ nhóm những người hâm mộ của nàng, mặc dù trong lúc đôi mắt nàng vẫn đang dán chặt vào anh. Làm cách nào một nữ anh hùng đã cứu cuộc sống của một đứa trẻ bằng cách lao vào một dòng sông băng giá và cuộc sống của bốn con chó xù đang lao đầu xuống vó của một con ngựa - làm cách nào mà một nữ anh hùng có thể sợ gặp một hoàng tử? Cả nhóm đã giả định với rất nhiều ý tưởng thú vị.

Lord Francis chỉ đơn thuần nắng lấy tay nàng và vỗ nhẹ vào nó rất kiểu cách và hỏi nàng giữa sự vui vẻ và sự xao lãng của nàng với quý ông Dalman cho các mối quan hệ mở của điệu vũ đồng quê nếu nàng nhớ rằng đã để dành điệu waltz đầu tiên cho anh.

Chiếc váy trắng của nàng, thứ mà gần như bắt buộc trong buổi tối cho mùa vũ hội đầu tiên của nàng trong thành phố, không phù hợp với nàng, Lord Francis nghĩ, nhìn nàng đang trầm tư trong lúc anh gõ ngón tay trên chiếc kính cầm tay của mình. Nàng là một sinh vật xa lạ và sinh động trong màu trắng. Và trong đầu buổi tối, tất cả các lọn tóc quoăn của nàng được vấn cao, không hề phù hợp. Nó khiến nàng trông quá nữ tính, một ấn tượng không thích hợp với chiều cao và hình dáng nàng. Anh ưa thích phong cách có phần cẩu thả một cách tự nhiên mà nàng đã mặc trong phòng riêng của nàng. Anh thay vì tin rằng anh muốn nó tốt nhất là trải dài xuống lưng nàng, nhưng đó không phải một ý tưởng thực tế. Không phải một ý tưởng khôn ngoan trong một căn phòng đã khá nóng và ngột ngạt.

Nếu nàng là một diễn viên, anh nghĩ, hoặc một ca sĩ opera - nàng có thể dễ dàng trở thành một ca sĩ opera với bộ ngực đó - nàng sẽ có một đám đông những căn phòng màu xanh lá cây hàng đêm, ngay cả khi không có chủ nghĩa anh hùng giả tạo. Và anh thay vì nghĩ rằng anh có thể là một trong đám đàn ông chồng chất đó.

Đó là hoàn toàn là một suy nghĩ không thích hợp. Và chắc chắn là không công bằng với nàng. Đó không phải là sự ám chỉ cho phong cách có phần cẩu thả của nàng kể từ khi anh biết về nàng. Anh tự cảm thấy xấu hổ. Chết tiệt nhưng anh thích nàng. Anh không mong muốn mình thèm khát phía sau nàng. Anh đã rất lâu không có người phụ nữ nào., anh nghĩ một cách buồn bã. Điều đó dường như bằng cách nào đó phản bội trái tim đang tan vỡ của anh để tìm kiếm một người ngủ chung giường sẵn sàng chỉ cho sự hài lòng thể xác.

“Không nhảy múa gì à, bạn thân mến” công tước hỏi “Cậu có thẻ trong phòng không?” - “Không, tôi nghĩ là không” Lord Francis nói “Tôi sẽ nhảy điệu waltz đầu tiên.” Nàng xoay nhanh quanh Dalman với sự nhiệt tình mà anh ta nên giải phóng đôi tay nàng., nàng sẽ quay vào khoảng không xung quanh - không nghi ngờ gì với tiếng thét đó. Anh mím môi. Gần như có thể ước điều đó xảy ra. Những sự vui nhộn đã không chạm được tới nàng tối nay.

Công tước hắng giọng. “Nó không hoàn toàn là vậy, cậu biết đấy”, anh nói. “Fairhurst sẽ lấy đầu cậu”

Anh trai anh? Lord Francis giật mạnh và nhìn, kinh ngạc, vào người bạn mới của anh “Điều gì nếu anh ấy không làm vậy?” Anh hỏi.

“Cô ta là con gái của một thương gia” công tước nói, “và cậu là em trai và con trai một công tước. Không phải mối quan tâm của tôi, Kneller. Nhưng tôi đã nghe một vài tin đồn. Và tôi là người đã hỏi cậu để nói chuyện với cô ấy và giúp mang cô ấy đến với những chuyện này”

Lord Francis đang không bình thường để có thể đưa ra bất kỳ lời bình luận cho cảm xúc nào. Có lẽ đó là lý do tại sao anh gặp khó khăn trong việc đối phó với một trái tim bất ngờ tan vỡ. Nhưng anh cũng cảm thấy một cơn giận bất ngờ lóe lên.

“Một vài tin đồn” anh nói, giọng anh lạnh như băng như trái tim anh thì đang có lửa “anh trai tôi sẽ lấy đầu tôi. Cũng tương tự như tôi, Bridgwater, rằng cậu chia sẻ sự công bằng trong việc làm người cận vệ của anh trai cậu. Trừ việc là cậu không phải anh trai tôi hoặc thậm chí là người thân của tôi”

Công tước lấy một điếu thuốc từ chiếc hộp thuốc của mình, bật nắp, dường như quyết định rằng hút một điếu trong phòng khiêu vũ không phải một ý hay, anh đóng nắp và cất hộp thuốc vào.

Bridgwater đã khuyên anh không nên đặt trái tim mình vào tay Samantha, Lord Francis nhớ, vẫn nhớ, Và giờ đây anh ta đang tư vấn cho anh không nên thèm muốn con gái mọt thương gia. Nguyền rủa tất cả xuống địa ngục đi! Bridgwater chỉ là một người quen tình cờ một vài tuần trước của anh, trước khi bạn anh, rằng chết tiệt Carew, khi quyết định chơi trò Romeo Juliet với Samantha.

Với hai chân mình anh sẽ đá Bridgwater một cú đau ngay lúc này. Điêu đó cũng khiến anh thoải mái. “Cậu hoàn toàn đúng, đồng nghiệp tốt”, công tước nói và dời đi mà không nói thêm từ nào hoặc cả một cái nháy mắt.

Và nguyền rủa anh ta xuống địa ngục lần nữa. Lord Francis nghĩ. Anh ta thậm chí không có nổi phép lịch sự để biết một người đang bất hòa với anh ta. Tên vô lại hèn nhát.

Nàng đang vị vây quanh giữa một đám quý ông, mắt nàng lấp lánh, đôi môi nàng mỉm cười, chân nàng di chuyển với sự duyên dáng đáng ngạc nhiên. Những lời đồn hoàn toàn sai một cách chết tiêt. Cũng như Bridgwater nếu anh tin vào chúng. Không bao giờ là sai lầm hơn nữa trong cuộc đời anh. Quỷ tha ma bắt, anh biết rằng anh phải tìm cho mình một cô dâu khi đến thời điểm. Thời điểm đó chưa đến và có lẽ sẽ không bao giờ đến. Người phụ nữ duy nhất mà anh từng yêu đã kết hôn với một người nào khác và đã làm điều đó một cách tinh tế.

Trái tim anh lại một lần nữa rơi bịch xuống gót đôi giày nhảy của anh.

“Ồ” Cora nói “Làm cách nào mà trong này lại nóng đến vậy. Tôi cảm thấy thật ngột ngạt”. Nhwng bất chấp sự khó chịu đó, nàng đang mỉm cười. Nàng không thể nhớ đã từng hạnh phúc hơn thế này trong cuộc đời mình, chắc chắn là một suy nghĩ vô lý khi tất cả những gì nàng sẽ làm là nhảy với Lord Francis Kneller. Một điệu waltz với anh. Như nàng đã nghĩ, anh nhảy điệu waltz thật tuyệt vời.

“Nàng có muốn dừng lại và nghỉ ngơi không?” anh hỏi. Anh đã theo dõi nàng khiêu vũ nhưng anh nói rất ít và không mỉm cười nhiều “Không” nàng nói “Ôi làm ơn không. Điều này quả thật rất tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế này trong cuộc đời”

“Phải vậy không?”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng với đôi mắt mình, và nàng cảm thấy một cảm giác căng thẳng cao độ với anh. Một sự che chở, ấm áp, như một người mẹ. Nàng gần như nghĩ rằng ai đó có thể nhận xét - với một sự nhạo báng - về chiếc áo khoác màu hồng buổi tối nay của anh, thứ mà nàng thật sự nghĩ rằng nó thật lộng lẫy. Nàng có thể nói với người đó với chiều dài chiếc lưỡi của mình - rằng anh ta sẽ phải lẻn đi với một tiếng hí đau đớn và những vết thâm tím.

“Em rất hạnh phúc khi được nhảy điệu waltz đầu tiên với anh” nàng nói, mỉm cười nồng nhiệt với anh “Nó là một điệu nhảy thân mật, phải không? Em sẽ cảm thấy xấu hổ với bất cứ ai khác và và có thể giẫm lên chân anh ta. Em có thể thư giãn với anh. Em biết anh có kỹ năng đủ để giữ đôi chân mình an toàn trước em”

“Nàng đang bất công với bản thân mình” anh nói “Nàng là một vũ công tuyệt vời, Miss Downes”

Nàng cảm thấy bản thân mình sáng lên với lời khen ngợi. Lord Francis tự bản thân anh đã rất phong nhã. “Cám ơn” nàng nói. Anh nhìn nàng một lần nứa trong yên lặng, không cười. Nàng mỉm cười với anh “Có chuyện gì vậy?” nàng hỏi.

“Không có gì” anh nói “Tôi khá tin rằng có điều gì đó có vẻ rất đúng, thật vậy. Có bất cứ sự chúc mừng với bất kỳ cơ hội nào không?”

Nàng ngây người nhìn anh một lúc sau đó giật đầu lại và cười lớn trước khi nàng nhớ được mình đang ở đâu “ Ngài đang đề cập đến Mr. Johnson” nàng nói “Ôi tôi không nên cười lớn đến vậy, Lord Francis. Ngài ấy đã ghé thăm chiều nay và lắp bắp theo cách của riêng mình thông qua một bài phát biểu rất nghiêm túc. Em đảm bảo với anh em đã không cười ngài ấy. Thật vậy, em đã hoàn thành nghĩ vụ với anh ấy. Em để ngài ấy ra về khá nhẹ nhàng. Em không làm tổn thương anh ấy, anh biết đấy. Ngài ấy không yêu em, chỉ với những gì em đang trở thành tại thời điểm này, người đàn ông tội nghiệp”

“Và nàng không yêu anh ta” Lord Francis hỏi

“Ôi chúa ơi, không” nàng nói “Hoặc với bất kỳ ai trong bọn họ, rất buồn là em phải nói vậy. Buồn cho cả lợi ích của người bảo trợ em nữa, thật đấy. Nữ công tước đã rất tử tế để mang em đến đây tìm một người chồng cho em và điều đó có vẻ như bà đã đạt được thành công không ngờ. Một số họ sẽ đưa ra lời đề nghị trong tuần tới hoặc sẽ làm vậy, anh sẽ thấy. Nhưng em không thể xem xét đến bất cứ ai trong số họ một cách nghiêm túc được. Em nhận ra vào buổi sáng hôm qua khi tất cả bọn họ đều ngớ ngẩn trong công viên và tất cả đều cảm thấy vui mwngf về cậu bé tội nghiệp và chiếc mũ của cậu ấy - mặc dù cậu bé không phải là một cậu bé tội nghiệp như em tưởng, phải không? Cậu ta không phải một cậu nhóc hung dữ đấy chứ? Dù sao thì, em nhận ra ngay khi em chạy về phía anh - em gần nhw đã làm vậy theo nghĩa đen, phải không? - rằng em có thể không quan tâm đến bất cứ ai trong số họ. Em thà là đi dạo trong công viên với riêng anh còn hơn với cả 20 người bọn họ cùng lúc. Vậy có nói lên điều gì phải không? Nàng cười với anh, nhớ đến môi trường xung quanh và giảm nụ cười xuống thành một nụ cười mỉm.

“Vâng, quả thật là vậy” anh nói. Nàng chờ đợi anh đưa ra một nhận xét riêng mình về sự phi lý của các sự kiện xảy ra trong công viên hôm trước, nhưng anh không nói gì. Sự nóng bức đang ảnh hưởng đến anh, nàng đoán. Và thật sự điều đó khá áp đảo. Nàng nhìn xa khỏi anh về phía bàn để đồ uống trong sự lộng lẫy của cảnh quanh xung quanh. Chỉ vài tuần nữa nàng sẽ được về nhà, nơi mà nàng thuộc về và là nơi mà nàng muốn về. Nhưng nàng cũng biết rằng nàng sẽ luôn nhớ những tuần lễ này và tự hỏi thực tế rằng một thời gian nắng nữa nàng có được chấp nhận và thậm chí được tiếp đón tại những sự kiện nhw thế này. Và nàng sẽ luôn nhớ Lord Francis Kneller và màu hồng màu vàng chanh và xanh ngọc - và cả lòng tốt của anh.

Nàng quay đầu và mỉm cười với anh lần nwax khi nàng đột ngột đóng băng. Một nhóm các quý ông đang xuất hiện ngay tại cửa phòng khiêu vũ. Quý ngài và phu nhân Fuller vội vã đi ngang qua phòng về phía họ. m nhạc dừng lại đột ngột. Có tiếng rì rầm mạnh mẽ trong căn phòng.

Và sau đó các quý ông tản ra và bước vào phòng, dừng lại để quan sát cảnh quan xung quanh. Một quý ông vô cùng cao lớn. Một quý ông cao lớn hơn bất cứ ai Cora từng trông thấy trong đời, nàng thề.

“Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi” nàng lẩm bẩn và tự hỏi điều gì đã xảy ra với tất cả không khí trong phòng - và nơi mà nàng đã đặt đầu gối của mình không đúng chỗ.

“Không có gì phải sợ hãi” Lord Francis túm lấy tay nàng và giữ lấy nó ngay bên cạnh mình “Anh ta chỉ là một người đàn ông thôi, Miss Downes”

Một điều thật sự ngớ ngẩn với bất cứ ai đã từng nói với nàng trong suốt cuộc đời. Nàng có thể nghe thấy âm thanh của những chiếc răng đang va vào nhau. Chỉ là một người đàn ông! Anh ta là hoàng tử xứ Wales.

Và sau đó nàng ước rằng nàng đã không thốt lên tên ngài trong tâm trí mình. Tất cả những người đang khiêu vũ đều đã rút lui về cạnh phòng và chờ đợi dự đoán của Hoàng thân để hoàn thành lời chào với chủ nhà và tiến sâu hơn vào trong phòng.

Cora kéo mạnh tay trên cánh tay Lord Francis “Tôi phải rời khỏi đây” nàng nói với anh “Tôi phải đi”. Nhưng nàng biết ngay cả khi nàng nói nàng phải rời khỏi đây thì nàng cũng có một vạt váy khổng lồ đang nằm ngay ngưỡng cửa “Ồ, em yêu, em yêu. Hãy tìm một nơi nào đó để trốn. Tìm một nơi nào đó để trốn”

Nàng nghĩ nàng đã nhìn thấy sự thích thú trong mắt anh trong một khoảnh khắc và cảm thấy một sự phản bội khủng khiếp - người bạn duy nhất của nàng đang chống lại nàng. Nhưng đó là một mối bận tâm thoáng qua, nàng nhìn thấy khi nàng nhìn gần hơn.

“Hoàng tử đang đi dạo quanh phòng” anh nói”và dừng lại trao đổi lịch sự với một vài sự lựa chọn. Có hàng trăn người ở đây quá háo hwcs cho sự vinh dự này, Miss Downes. Chúng ta sẽ trốn khỏi hoàn cảnh này và đơn thuần là chỉ cần cúi đầu và nhún gối chào when tất cả mọi người làm vậy. Tôi có thể đảm bảo với nàng rằng đôi mắt hoàng gia sẽ không đặt xuống phía nàng. Nhwng nàng sẽ có thể về nhà và sau đó tự hào rằng nàng đã gặp gỡ hoàng tử Regent.

Giọng anh bình tĩnh, vấn đề này rất thực thế, hầu như nhàm chán - nhưng có một chút cũng là sự hoàn toàn hài lòng. Anh nói điều đó chỉ để trấn an nàng, nàng biết. Nàng khẳng định điều đó dù cho trái tim nàng đang đập thình thịch và nàng cảm thấy nhw thể nàng vừa chạy qua năm dặm gian nan với một cơn gió đang thổi mạnh. Tại sao ai đó không bơm thêm không khí vào trong phòng nhỉ?

Một lượng người dày đặc đang bắt đầu di chuyển chậm chạp theo chiều kim đồng hồ về phía phòng khiêu vũ. Hoàng tử xứ Wales đã chìm vào đâu đó giữa mọi người, Cora cố gắng không nói với bản thân. Một làn sóng các quý ông cúi chào và những cái nhún gối sâu của các quý cô với sự cố gắng lớn nhất của họ, mặc dù mỗi vài phút tất cả lại dừng lại như thể hoàng tử có lẽ sẽ chiếu cố một vài linh hồn tội nghiệp bằng một thông báo của mình.

Cora dựa gần hơn vào tường và cố gắng rúc sâu vào thêm một chút đằng sau Lord Francis trong khi cùng lúc đó bám vào cánh tay anh. Nàng méo mó khuôn mặt và đang cắn dữ dội vào một bên má. Nếu như chỉ cần nàng đột nhiên phát hiện ra một cánh cửa phía sau mình. Nếu nàng chỉ cao có bốn feet thay vì gần sáu feet như hiện giờ.

Và làm thế nào nàng lại đang ở trong tình trạng dại dột thế này. Nàng là Miss Downes. Nếu tất cả mọi người trong phòng được sắp xếp theo thứ tự cấp bậc trong xã hộ, nàng sẽ ở nơi cuối cùng trong hàng. Người cuối cùng được chết. Nàng không là ai cả. Không là gì cả. Việt đó khiến nàng thêm một chút yên tâm. Nàng thư giãn được một chút, mặc dù những ý nghĩ đã chạm vào gần thêm với ý thức của nàng. rằng nó sẽ không phải một cái chết tuyệt vời khiến nàng phát ốm. Ý nghĩ đó được đẩy sang bên một cách vội vàng.

“Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi” nàng lẩm bẩm như một cuộc biểu tình đang đến rất gần. Công tước Bridgwater là một phần của nó. Thực tế là, ngài đã xuất hiện một cách sang trọng. Sang trọng và là một người khổng lồ, người mà đang đến gần và dừng lại trong tầm mắt. Một cái siết chặt trên tay nàng nhắc nhở nàng cúi đầu và nhún gối. Thật là kinh khủng, nàng gần như bị bỏ lại đứng cao hơn năm feet so với những người xung quanh mình. Và do vậy, nàng cúi thấp và nhìn xuống hy vọng về một cánh cửa sập xuống ngay dưới chân mình.

Một trong nhiều thời điểm và nàng sẽ vượt qua. “À” giọng nói uể oải và kiểu cách của công tước Bridgwater cất lên khá rõ ràng “Cô ấy đây, thưa ngài”

“Đâu cơ, Bridgwater?” người đàn ông to bằng ngọn núi hỏi, và Cora đứng thẳng lên từ cái nhún gối chào của mình để tìm thấy ít nhất là một triệu ánh mắt đang nhìn về phía mình. “Cúi chào thêm lần nữa đi” Lord Francis thì thầm với nàng như một con đường kỳ diệu đang mở ra trước họ và anh đang dẫn nàng tới phía trước.

Nàng nhún gối chào cùng chân anh và gần nhw cánh tay nàng bị kéo toạc. May mắn thay là Lord Franciss dường như hơn nàng rất nhiều trong việc kiểm soát cơ thể mình và để nàng nhún gối đủ trước khi đưa nàng về phía trước sự hiện diện khổng lồ trước mắt.

Nàng sẽ chết mất. Chẳng còn lại gì trong cuộc sống để làm ngoài cái chết. Tốt hơn là bây giờ hoặc sớm hơn nếu có thể. Trước khi sự đau đớn có thể được kéo dài hơn nữa.

Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía nàng. Mọi người đều mỉm cười với nàng. Từ xa có chút ít sự mờ nhạt của những tràng pháo tay. Nàng cảm thấy sự hối thúc cuồng loạn của việc phá lên cười khúc khích.

“Miss Downes thân mến” Tay nàng đang đặt trong cả hai bàn tay của hoàng tử xứ Wales. Ngài đang kéo nàng đứng dậy. Nàng cúi chào thêm lần nwax. Nàng đã để mất cánh tay của Lord Francis. Nàng nhìn xung quanh một cách hoang dại, nhưng anh vẫn ở đó cạnh nàng. “Tôi xin có một lời mời từ riêng cá nhân tôi dành cho nàng để tỏ lòng biết lơn của dân tộc tôi đối với hành vi trong lòng dũng cảm cao độ của nàng với việc cứu sống cháu trai công tước Bridgwater”

“Ôi, nó thật sự không có gì cả, thưa bệ hạ” ai đó nói “T- tôi, th- thưa - Ôi chúa ơi, tôi không biết tôi phải nói gì nữa”

Có một sự bùng nổ của những tiếng cười của tất cả những người trong tầm nghe và bản thân hoàng tử đang cảm thấy một sự choáng váng đáng lo ngại về điều đó “Nàng đang khiêm tốn rồi, my dear” ngài nói “Hoàng đế của ngài và ta cần nhiều thần dân như nàng. Hãy tận hưởng buổi khiêu vũ”. Và đám diễu hành quanh hoàng tử rời đi. Việc nhún gối và cúi chào vẫn dang được tiến hành phía bên trái Cora.

Mọi người nhìn nàng gật đầu và mỉm cười và thì thầm những lời chúc mừng của riêng mình - mặc dù hoặc là cho nữ anh hùng giả định hoặc là vì dành dự dành cho Cora, nàng không biết và cũng không quan tâm. Nàng nắm lấy cánh tay Lord Francis “Tôi đi ngất đây” nàng nói với anh “hoặc tôi sẽ nôn mất”

“Đi nào” Anh dẫn nàng trở lại phía sau đám đông, những người vẫn đứng và nhìn theo những bước đi hoàng gia và vươn cổ để nhìn nhwngx người khác mà ngài đặc biệt chiếu cố với sự chú ý cá nhân. Cora thở hổn hển. Nàng đang khó chịu khủng khieps. Và sau đó bước về phía cánh cửa và anh mở nó chỉ đủ rộng để lách qua và theo sau nàng trước khi đóng lại cánh cửa phía sau họ.

Không khí trong lành. Và bóng tối. Và sự riêng tư. Cora hít một hơi thật sâu và sau đó nàng ngất xuống.