Gương mặt nàng sáng lên hoàn toàn vui thích ngay khoảnh khắc nàng gần như bị giật mình, gương mặt xinh đẹp đầy sức sống. Trong khoảnh khắc đó anh cảm thấy thật choáng ngợp.

Bốn ngày qua quả là khủng khiếp đối với nàng. Nàng đã không ra khỏi nhà, người bảo trợ của nàng đã nói vậy với anh, hoặc không hề nhận được bất kỳ sự viếng thăm nào. Ngay cả sự thăm hỏi của anh vào buổi sáng sau bữa tiệc của Vauxhall đã không hề được thực hiện. Và Bridgwater cũng không hỏi thăm nàng. Cô gái đã khiến anh ta kinh ngạc, anh đã nói với Lord Francis với một cái nhăn mặt chỉ một giờ trước. Anh nghĩ rằng tốt nhất là nên ở lại.

Nhưng Bridge cảm thấy cực kỳ tội lỗi trong toàn bộ chuyện này. Đó là mẹ anh đã đưa nàng đến thành phố, mẹ anh, người đã giới thiệu nàng với toàn xã hội và tìm cho nàng một người chồng không quá khác biệt với địa vị của nàng. Và anh, Bridgwater, người đứng đầu gia đình. Cuối cùng thì sự an toàn và danh tiếng của nàng là trách nhiệm của anh. Và, để thêm vao tội lỗi của mình, một thực tế rằng anh đã hỏi Kneller khiêu vũ với nàng trong buổi khiêu vũ đầu tiên nàng ra mắt.

***

Nhưng nàng đã ở đây, sau bốn ngày cô độc giam mình sau những cánh cửa, đẹp hơn những gì anh từng thấy. Và ngay khi nữ công tước rời phòng, nàng vội vàng tiến về phía anh, hai tay dang ra, và vẫn luôn với sự cởi mở của mình và không hề che giấu. Cora Downes, anh nghi ngờ, không hề có bất kỳ khả năng nào được cho là những mánh khóe.

“Oh Lord Francis” nàng nói khi anh đã nắm hai bàn tay nàng trong tay anh và siết chặt “Thật vui khi được thấy ngài”

Anh bất chợt cảm thấy khốn khổ, nếu anh có thể.

Lẽ ra nàng nên hoảng hốt và yên lặng. Nàng nên lướt qua cửa, với ánh mắt buồn bã và mệt mỏi. Tuy nhiên anh nhận ra một vài điều, và điều đó khiến anh thật ngạc nhiên. Nàng không hề biết tại sao anh tới đây. Nàng không hề có một ý tưởng nào về việc anh đã làm gì trong bốn ngày qua. Nàng không hề nghĩ về điều đó!

“Em rất vui vì ngài đã đến” Nàng vội vã đi qua phòng với bài phát biểu của mình trước khi anh có thể sắp xếp lại những suy nghĩ của mình “Em đã rất cần một tiếng cười vui vẻ. Ngài sẽ không thể tin được bốn ngày qua như thế nào đâu. Em đã không ra ngoài và không thấy bất kỳ ai. Em chắc chắn rằng nữ bá tước và con gái của bà rất tốt, nhưng điều này thật sự lố bịch. Ngài có biết người ta đã nói gì không? Đó là về buổi tối hôm đó, dĩ nhiên, nhưng cứ như thể câu chuyện thần thoại vẫn cứ tiếp diễn kể từ đó và dường như vô tận. Hãy nói cho em một điều ngốc nghếch nào ngài nghĩ về chuyện này, và chúng ta sẽ có những tiếng cười thật sự”

Nàng nở một nụ cười tươi sáng, đáp lại chỉ là một nụ cười nhẹ của anh, dường như không phải nàng đang cố quyến rũ anh. Với nàng, hoàn toàn không hề việc quyến rũ anh. Đó đơn thuần là một nụ cười sáng chói.

Anh siết chặt tay nàng hơn một chút “Tôi sợ” anh nói “Nàng thật sự luôn là một phần của những điều rắc rối.”

“Oh” nàng đáp, và nụ cười của nàng mờ đi “Đó cũng là những điều người bảo trợ nói em. Thật thế sao, vậy thì, tất cả mọi người đã thật sự tin rằng chúng ta không hề hẹn hò bí mật? Em không thể tưởng tượng được điều gì ngu ngốc hơn những người trong lễ hội này. Và đó là điều khiến ngài khó chịu, phải không? Ngài có biết trông ngài thật nhợt nhạt không. Vì ngài là một thành viên trong xã hội thượng lưu này, nó làm ngài thấy bối rối. Ngài không muốn danh tiếng là một quý ông quyến rũ những tiểu thư. Nhưng không sao. Mọi người sẽ quên thôi. Tôi sẽ về Mobley Abbey vào cuối tuần và tuần sau đó thì tôi cũng quên luôn nơi này. Ngài không cần lo lắng. Nhưng tôi rất xin lỗi về sự khó chịu này. Ngài đã đến giải cứu tôi ở Vauxhall, ngài đã cực kỳ dũng cảm khi mà ngài có thể bị giêt. Nhưng thay vì được ca ngợi như một người hùng, ngài đã bị vướng vào một sự khó chịu. Điều này thật không công bằng”

Nàng nhìn anh với một vẻ cảm thông cực kỳ nghiêm túc. Chúa ơi, nàng đang cố gắng để khiến anh thoát khỏi sự lúng túng này.

“Miss Downes” anh nói “Ta mong nàng thứ lỗi vì đã để nàng chờ đợi trong bốn ngày. Ta không bị ốm liệt giường, nàng biết đấy. Ta chỉ vừa mới quay lại từ cuộc thăm hỏi Bristol và anh trai mình”

Mắt nàng mở lớn với một sự ngạc nhiên “Bristol” nàng nói “Oh, nếu như em biết ngài đã tới đó. Mobley Abbey chỉ ngay cạnh Bristol, ngài biết đấy. Em sẽ nhờ ngài gọi cho papaem” Nhưng nàng chợt đỏ mặt và mím chặt môi “Không, điều đó là không thể, phải không? Con trai một công tước gọi cho một thương gia Bristol. Em lẽ ra không nên nói vậy. Em sẽ - “

“Miss Downes” anh nói một cách chắc chắn “Nơi tôi tới là Mobley Abbley, không phải Bristol”. Nàng mất một lúc để tiêu hóa thông tin trên “Oh” nàng nói.

“Ta đã có một cuộc trò chuyện với papa” anh nói “Ta có một lời đề nghị cho nàng. Papa đã chấp nhận. Một hợp đồng hôn nhân, điều tốt nhất cho cả hai ta, nó đã được soạn thảo và sẽ được ký ngay sau khi ta hỏi nàng. Nàng có cho ta vinh dự được kết hôn với nàng không?”

Bất cứ người phụ nữ nào khác ngoại trừ Cora sẽ ngay lập tức mong đợi điều này, anh nghĩ. Hoặc một sự hy vọng mong manh về điều này. Hoặc lo sợ rằng điều này không thể thảy ra. Bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ nhận ra rằng đó có thể chỉ là một sự nhục nhã đối với họ nếu điều này không xảy ra. Nhưng Cora Downes đã nhìn chằm chằm vào anh trong im lặng với đôi mắt trống rộng và cái miệng há hốc.

Sau đó, nàng giật lùi và phá lên cười vui vẻ khiến anh thấy chính mình cũng đang tham gia cùng nàng.

“Ôh, điều này thật vô giá” - nàng nói sau khi đã bình tĩnh lại “Thật là kỳ diệu. Em chỉ biết rằng nếu em có thể gặp lại ngài em sẽ lại được cười lớn. Ngài thật hài hước. Em gần như đã tin ngài trong một giây. Giờ thì, ngài liệu có ngạc nhiên nếu em ngước đôi mắt long lanh lên và nói đồng ý? Sau đó ngài sẽ biết điều gì là nỗi khốn khổ thật sự. Ồ, em ước rằng em đã nghĩ đủ nhanh để làm vậy”. Nàng cắn môi dưới và nhìn anh với một đôi mắt long lanh.

“Đây không phải một trò đùa”, anh lặng lẽ nói

Anh nhìn nụ cười tươi của nàng trở nên mờ dần và đôi mắt trở nên cảnh giác. Nàng tiếp tục cắn môi dưới của mình.

“Không” nàng thì thầm sau một khoảng thời gian như vô tận, và nàng vội vã rụt tay khỏi cái siết tay của anh “Ôi không”. Nàng chậm chạp lắc đầu “Ngài thật quá hào hiệp. Xã hội thượng lưu này quá ngu ngốc, quá đần độn. Nhưng tôi không phải một phần trong đó. Lord Francis. Em sẽ không buộc ngài vào bất kỳ điều gì đáng ghê tởm như vậy đối với ngài.”

Điều này thật hấp dẫn. Quá đỗi hấp dẫn.

“Nàng đã bị xâm phạm hai lần trong tuần trước và tuần trước nữa, Miss Dowries (của hồi môn)” anh nói “Cả hai lần đều từ ta. Điều này sẽ tốt hơn nếu chúng ta làm điều đúng đắn - đúng đắn nhất cho cả hai. Nhưng đừng để chúng ta biến nó thành một sự tiêu cực. Liệu có thể không? Ta tin rằng chúng ta sẽ thích nhau. Chúng ta dường như không bao giờ thiếu những cuộc trò chuyện và chúng ta có được sự thoải mái khi ở bên nhau. Chúng ta dường như có khả năng khiến đối phương mỉm cười thoải mái. Liệu có quá tệ không nếu chúng ta kết hôn? Ta nghĩ điều này sẽ khá là dễ chịu.”

Anh đã và đang tự thuyết phục mình rằng sẽ là như vậy. Chắc chắn tình bạn là một phần quan trọng của hôn nhân.

“Dễ chịu” - nàng nói “Ngài nghĩ điều này sẽ thật sự vậy. Ngài không thể nào nghiêm túc mong muốn hôn lễ này”

“Ta đã ba mươi tuổi” anh đáp “Không phải thời điểm quá thích hợp để kết hôn sao? Đây là thời điểm đúng đắn. Ta không thể nghĩ đến một ai khác mà ta có thể kết hôn cùng”. Không một ai khác sẵn sàng kết hôn. Oh, Samantha!

“Ngài sẽ ghét điều này” nàng nói. Nàng trông lại đầy cảm thông. “Hôn nhân. Ý tôi là vậy. Và với tôi cũng như tất cả mọi người. Tôi thậm chí không phải một tiểu thư. Lord Francis. Papatôi không phải một quý ngài. Ông rất giàu có, nhưng ông kiếm tiền bằng việc thông thương. Ngài còn hơn cả là một quý ông, ngài là con trai một công tước, em trai một công tước. Trời ơi, ngài có một tước hiệu. Em sẽ là Lady Cora nếu như em kết hôn với ngài. Điều này là vô lý”

“Nàng sẽ là Lady Francis Kneller” anh đáp, mỉm cười “không phải Lady Cora. Đó thật sự là một tước hiệu khó chịu sao?”

“Ngài đã đến gặp anh trai ngài” nàng nói “Ngài ấy đã nói gì? Tôi sẽ cược là ngài ấy không hề thấy hài lòng”

Đó chỉ là một cách nói. Nhưng sự đánh giá bất công khiến anh đỏ mặt. Anh gầm lên. Anh đã đưa ra lý lẽ và lập luận và tán tỉnh và chiến đấu với nó và giờ thì hoàn toàn trở nên đáng ghét. Anh đã cố gắng kiềm chế dựa trên luật pháp. Anh đã tranh cãi với anh trai mình, nhưng anh đã khiến điều này rõ ràng rằng anh sẽ kết hôn với Lady Francis với một sự miễn cưỡng lớn nhất khi mà nàng không có sự khởi đầu như một tiểu thư”

“Anh trai ta không phải là người giám hộ của ta” anh nói

“Ngài có nhận thấy không?” nàng nói với vẻ buộc tội “Ngài không thể nói rằng ngài ấy thích thú với chuyện này, phải không? Ngài không thể nói rằng ngài hoàn toàn được ủng hộ. Papaem đã nói gì?”

Papa đã ngạc nhiên về anh - là một sự vui vẻ. Ông không phải là một kẻ thô lỗ. Mặt khác, dù với lượng tài sản khổng lồ và ông chỉ mới đạt được điều đó và hết sức giàu có, ông không phải là một kẻ khoe khoang. Ông là người thẳng thắn, mạnh mẽ. Sau một cuộc nói chuyện có phần thân tình, điều đó khá dễ dàng đối với Lord Francis để biết rằng tại sao con gái ông lại trưởng thành như một phụ nữ hiện tại. Anh trai nàng thì có chút phức tạp hơn trong việc đối phó. Là một người đàn ông không mấy tham vọng, anh không phân biệt được một người đàn ông tự vươn lên và một người được sinh ra đã là một quý ông. Anh trai Cora là một con quỷ quá đỗi đẹp trai. Lord Francis nhận thấy, và cũng là một người khá thù địch. Anh ta không nghĩ rằng hôn nhân với tầng lớp quý tộc sẽ phù hợp với em gái mình.

“Corey không phải là đứa có nguyên tắc và muốn bị quản thúc” anh ta nói với một cái nhìn ngay thẳng của một người anh trai “Nếu như nó đâm đầu vào cái xã hội thượng lưu bây giờ, sẽ lại gây chuyện nữa. Tôi cược là nó thậm chí còn không biết rằng điều gì xảy ra nữa. Nó sẽ không bao giờ biết vì nó không phải đứa có thể giải quyết những mưu đồ lặt vặt hoặc những tin đồn. Những điều chắc chắn sẽ xảy ra và lặp đi lặp lại. Corey là một thảm họa biết đi”

Lord Francis không thể ngăn mình cười toe toét “Tôi cũng nhận thấy” anh nói “Những điều vui nhộn giống như một chú cún luôn quanh quẩn bên chân nàng”

Thay vì xúc phạm anh trai nàng, anh biết bằng cách nào đó để làm anh ta hài lòng. Quan hệ giữa họ có phần tiến triển sau tuyên bố đó. “Nó cần một ai đó có thể tìm thấy sự hài hước trong những thảm họa của mình” Edgar Downes nói “Papatôi và tôi có thể - thường xuyên vậy. Chúng tôi rất yêu quý nó, anh biết đấy”

Đó vừa là tuyên bố, vừa là lời cảnh báo. Nếu anh đối xử không tốt với Cora, Lord Francis tự hiểu, anh có thể trông đợi là mình có thể bị bẹp dí để nhào thành bột giữa hai người họ. Người papađã hỏi anh những câu hỏi thân mật về viễn cảnh tương lại và thúc đẩy mọi chuyện hôn nhân như thể anh là một anh anh Tom, Dick, hay Harry bất kỳ, người mà đang bước trên phố sau đó yêu cầu được kết hôn với con gái ông. Ông không cho anh bất kỳ lời chúc mừng nào dù là nhỏ nhất.

“Papa thẩm vấn ta cả tiếng đồng hồ”, Lord Francis giờ đang nói với Cora, “và sau đó đồng ý cho ta sự tán thành của ông - nếu như nàng cũng đồng ý. Ông ấy cảnh báo ta rằng nàng sẽ không có cách nào từ chối bởi trên thực tế là nàng sẽ trở thành Lady Francis. Anh trai nàng trông như thể nếu anh ấy có thể kéo lê ta chỉ với một tay và vắt hết không khí ra khỏi phổi ta cho đến khi ta hứa sẽ luôn mỉm cười với mỗi thảm họa mà nàng mắc phải”

“Ngài cũng đã gặp Edgar sao?” nàng hỏi. Sau đó nàng nổi giận “Anh ấy đã gọi em là một thảm họa biết đi từ khi em còn là một đứa trẻ. Thật không hề công bằng. Làm cách nào mà anh ấy dám nói cho ngài? Ngài sẽ nghĩ gì về em chứ?”

Anh cúi người xuống cho đến khi ánh mắt họ ngang tầm nhau “Nàng có quan tâm đến những gì ta nghĩ về nàng không, Cora?” anh hỏi “Ta sẽ luôn nói với nàng nếu ta cảm thấy thích. Ta nghĩ nàng là một người phụ nữ có một cuộc sống trọn vẹn - cuộc sống tốt dựa trên tài sản của papa, dựa trên sự giáo dục về những đặc quyền nàng có, dựa trên sự nổi tiếng bất ngờ như một nữ anh hùng, dựa trên việc nàng được giới thiệu một cách đúng đắn, thậm chí trên tất cả bằng việc nàng luôn là chính bản thân mình. Ta nghĩ nàng là một phụ nữ có những suy nghĩ độc lập và không hề e sợ về việc được là chính mình trước toàn thể xã hội. Nàng là người mà ta rất thích, Cora Downes, một người mà ta rất tôn trọng.”

Anh khá ngạc nhiên rằng anh đã thật sự nghĩ tới những điều mình nói. Anh đã chưa bao giờ thực sự nhận ra cho đến thời điểm này.

“Oh” nàng nói. Bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng. Và ngay khi anh nhìn lên, mắt nàng đã đầy nước “Ngài làm ơn có thể để em một mình không? Em sẽ luôn biết ơn ngài. Đây là điều tử tế tuyệt vời nhất với em. Những gì ngài đã làm trong suốt 4 ngày qua và những gì ngài đang thật sự làm. Nhưng em không thể kết hôn với ngài. Em không thể làm vậy, ngài đã quá tử tế”. Nàng nhấc một tay lên và đặt lòng bàn tay nhẹ lên má anh “Cám ơn anh”

Lẽ raanh nên rời khỏi đây và bỏ chạy. Anh không nên dừng lại cho đến khi anh cách xa nàng bằng cả London rộng lớn. Thay vào đó, anh đứng yên tại đây và cảm thấy như thể sắp khóc đến nơi.

“Thế còn nàng” anh hỏi “Nàng sẽ không nói rằng ta không nên làm điều này cho nàng. Liệu việc kết hôn với ta đáng ghê tởm thế sao?”

“Không” nàng nói nhẹ nhàng. Những ngón tay vẫn đang nấn ná nơi má anh. Nàng đang muốn nói điều gì đó ngay lúc này, anh nghĩ với chút hoảng sợ, và sau đó anh sẽ bị buộc phải nói quá lên và nói dối nàng lần đầu tiên. Đừng nói. “Không, không phải sự ghê tởm. “Em thích ngài quá mức. Nhưng -”. Nàng ngay lập tức bịt miệng. “Nhưng em là một người lãng mạn, ngài thấy đấy. Em luôn nghĩ rằng khi mình kết hôn, đó sẽ là vì tình yêu. Em muốn nhiều hơn là một người đồng hành và những tiếng cười. Em muốn - oh, những sự liên kết. Em muốn những đứa trẻ. Khoảng nửa tá. Đừng cười”. Anh đã đi quá xa để mà có thể phá lên cười. “Em muốn - phải, mặt trăng và tất cả các vì sao. Chúng ta sẽ không bao giờ có được điều đó, ngài và em, bởi vì chúng ta chỉ cảm thấy thích thú lẫn nhau. Em đã luôn nghĩ rằng em sẽ không làm điều gì ít hơn những mong ước của mình. Nhưng em cho rằng đó là quá mơ mộng. Quá phi lý”

Những điều anh đã thật sự cảm thấy chỉ là hành động một cách đúng đắn. Nàng không yêu anh, phải không? Nhưng đã quá muộn để cảm thấy nhẹ nhõm với một điều như thế. Nàng phải kết hôn với anh, và mong ước rằng nàng sẽ yêu anh sau đó, phải không?

Anh phủ bàn tay mình lên tay nàng trên lên má anh, sau đó anh quay đầu để có thể đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay đó. Đó không hẳn là một đôi tay tao nhã, anh nghĩ một cách không thích hợp. Mặc dù nó mịn màng và được cắt tỉa tốt, nhưng đó là đôi bàn tay phù hợp để có thể làm bất kỳ việc gì một cách tốt nhất.

“Chúng ta sẽ cùng giải quyết những ước mơ của nàng càng nhiều càng tốt để biến chúng thành sự thật, được không?” anh yêu cầu “Hãy kết hôn với ta, Cora, will you?”

“Em không thấy thật sự cần thiết” nàng nói “đó sẽ là một sự cố ngu ngốc, cả hai ta - một lần tại buổi khiêu vũ của phu nhân Fuller và một lần ở Vauxhall. Trời ơi, chẳng lẽ không một ai ngoài ngài và em trông thấy đứa trẻ đó sao? Tại sao chúng ta lại để bọn họ buộc chúng ta vào một cuộc hôn nhân không mong muốn?”

“Tại sao?” anh hỏi “Bởi vì một vài điều như vậy sẽ trở thành một thói quen không tốt luôn theo sau ai đó. Miss Downes. Không hẳn là ta. Không nghi ngờ gì ta sẽ là ác quỷ trong một thời gian. Đó không phải là hình ảnh tưởng tượng mà ta đã dựng lên, nhưng điều đó sẽ không hẳn làm hỏng danh tiếng của ta. Nhưng nàng có thể thấy rằng ngay cả trong cộng đồng ở Bristol và Bath cũng sẽ có những lời thì thầm và nó sẽ nhanh chóng lan truyền. Điều đó sẽ không phải một thực tế dễ chịu cho một phụ nữ trẻ để gắn liền tên tuổi mình với nó.”

“Đó là những từ ngớ ngẩn” nàng nói

“Ngớ gẩn và khó chịu” anh trả lời

Có một tiếng gõ cửa nhẹ và gần như mở ra ngay lập tức. Nữ công tước Bridgwater bước vào không do dự, dù trông bà như thấy mình có lỗi.

“Cuộc gặp gỡ này có chút tiến triển nào không?” bà nói, đôi lông mày nhướn lên dò hỏi.

Lord Francis cau mày. Có phải Cora Downes là một quý cô quá trong sáng để có thể bỏ lại một mình với anh trong một quãng thời gian nhiều hơ 15 hoặc 20 phút như họ đã được phép? Liệu người bảo trợ của nàng sợ rằng sẽ tìm thấy nàng đang bị trói trong một cái ôm dâm đãng?

“Có” Lord Francis nói

“Ta nên đưa Mr. Downes và Mr. Edgar Downes lên phòng khách bên trên, được chứ” bà nói “Các cháu sẽ tìm thấy chúng ta ở đó khi các cháu trao đổi xong”

À, phải. Họ đã nói họ sẽ khởi hành đến London ngay sau anh. Anh đã không dự kiến họ sẽ đến trước khi nghe được tin từ Cora. Nhưng anh hiểu từ cuộc gặp với họ rằng họ thật sự rất bảo vệ nàng.

“Cha?” Nàng gần như thét lên và cảm thấy như có thể làm hư hại đến màng nhĩ của Lord Francis “Và Edgar? Ở đây? Bây giờ? Ở đâu?”

Họ có mà điếc mới không nghe thấy nàng ngay cả khi họ được bảo chờ ở tầng trên. Cả hai xuất hiệ ngay ngưỡng cửa phía sau nữ công tước và bà đã bước một cách lịch sự để đứng cạnh Cora Downes - người mà vẫn đang choáng váng và vẫn thét lên. Papa sải những bước dài tới bên nàng trong một cái ôm mãnh liệt mà chắc chắn sẽ nghiền nát xương trong cơ thể một người phụ nữ yếu đuối hơn. Anh trai nàng cũng làm vậy khi papa kết thúc cái ôm của ông, nhưng anh ta cũng nâng nàng lên khỏng sàn và xoay tròn nàng một cách thành thạo.

Nữ công tước nhìn như đang mỉm cười. Và Lord Francis thì có quá nhiều dây thần kinh đang căng thẳng để có thể cười theo.

“Well” Mr Downes lớn tuổi hỏi, nhìn từ người-con-rể đến con gái ông và nhìn lại thêm một lần nữa.

Nàng đã nhớ họ khủng khiếp. Nàng đã không quá sợ hãi cho đến khi nàng nghe thấy họ ngay ngoài cửa. hìn thấy những khuôn mặt thân yêu và sự vững vàng của mỗi người - papavà Edgar khiến nàng cảm thấy mình thật bé nhỏ - khiến Cora gần như say mê với niềm hạnh phúc.

Giờ thì mọi chuyện đã ổn, và họ đã tới. Và sau đó papachỉ hỏi một câu đơn giản - “Well?”

Họ đến để thấy nàng cùng với Lord Francis. Họ đến vì đám cưới. Nàng đột ngột hiểu ra rằng nếu có một đám cưới thì nó sẽ đến sớm. Đó là một vụ bê bối ngay từ ban đầu. Họ đến để chuẩn bị váy cô dâu và cho nàng sự hỗ trợ cùng sự yêu thương của họ, papasẽ nắm tay và dẫn nàng dọc lối đi của nhà thờ để nàng tiến tới bàn thờ chúa và sau đó sẽ nói I do hoặc I will hoặc bất kể điều gì một cô dâu sẽ nói để thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.

Đó dường như là một viễn cảnh quá thật. Họ kỳ vọng nàng kết hôn với Lord Francis. Papavà Edgar luôn tránh xa London bất cứ lúc nào có thể. Đây không phải nơi vui vẻ để nàng tới thăm thú. Họ tới vì đám cưới.

Mắt nàng tập trung vào Lord Francis xuyên qua phòng, nơi nàng đứng với cánh tay Edgar vòng quanh eo nàng. Và nàng cố gắng nhìn nhận anh qua con mắt của hai người họ. Nàng ngạc nhiên rằng họ đã đồng ý với đề nghị của anh - đặc biệt là Edgar. Edgar sẽ trở nên yếu đuối nếu như anh ấy có thể. Anh ấy có thể cắt ai đó ra thành mảnh nhỏ nếu đó là người ít nam tính hơn. Edgar, không giống như nàng, không thể áp dụng những triết lý và chuẩn mực cuộc sống.

Làm sao nàng có thể ít ngạc nhiên hơn được. Lord Francis, như thường lệ, không hề có một lỗi nhỏ trong phong cách ăn mực. Anh đã phải về nhà sau cuộc hành trình này để thay đồ trước khi đến đây. Nhưng anh đang diện một chiếc áo khoác quá mịn màng có màu xanh đậm với quần ống chẽn da với những đường chỉ lấp lánh. Ca vát của anh được thắt gọn ghẽ, không quá rực rỡ. Bỗng chốc anh nhìn quá đẹp đẽ so với tiêu chuẩn của bất kỳ ai. Và đẹp trai. Ngoại trừ đôi mắt của mình, nàng đã không bao giờ thực sự nghĩ về việc anh đẹp hay xấu. Nàng đã không hề có bất cứ sự phán xét nào về khuôn mặt hay mái tóc đen của anh.

Nếu anh có ăn mặc như vậy ở Mobley thì papavà Edgar cũng sẽ không có lý nào biết được.

Nàng cảm thấy một điều gì rất khác khi nàng nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây trôi qua giữa những câu hỏi của papavà câu trả lời của Lord Francis. Nàng cảm thấy bất ngờ và gần như được che chở. Nàng đã không muốn họ biết được và châm chọc. Anh là một người rất quý giá. Anh chọn một chiếc áo khoác màu hồng hoặc màu oải hương hoặc màu ngọc lam khi mà tất cả những người đàn ông khác đều quay lại với màu đen điềm đạm, dù sao thì đó cũng là việc của anh. Cá nhân nàng, nàng thấy màu đen khá tẻ nhạt và hy vọng rằng lối thời trang đó sẽ không kéo dài. Lord Francis mỉm cười với nàng và sau đó nhìn lại sang phía papa.

“Ngài hoàn toàn đúng, thưa ngài” anh nói “Cô ấy không phải là người dễ thuyết phục. Cháu đã hầu như cảm thấy bối rối trước khi ngài tới”

Trời đất, Papavà Lord Francis đã thân thiết đủ để trêu chọc nhau sao? Papa giật đầu lại với một tiếng cười và bắt đầu cười lớn hơn.

“Nó đã không bị lóa mắt bởi viễn cảnh của tước vị, phải không?” ông nói “Well, Ta đã cảnh báo cậu. Nó đã từ chối tất cả những người khác, bao gồm cả một vài người đủ điều kiện ở nhà và một vài người khác ở đây, ta đã nghe nói vậy”

“Em không cần cưới bất kỳ ai mà em không muốn, Corey” Edgar nói, vòng tay quanh eo nàng chặt hơn một chút.

“Ta nghĩ có lẽ nó muốn cống hiến bản thân cho những năm tháng tuổi già của ta” papa nói, cười lớn “Nhưng chúng ta có nghĩa vụ với con, chúa ơi, để sẵn sàng làm những điều tốt đẹp nhất cho con gái ta. Chúng ta sẽ xem xét đến cuộc sống của nó bắt đầu ngay bây giờ”

“Nhất định rồi” Edgar nói “Chúng ta sẽ mang em về nhà ngày mai, Corey”

Có một vài điều bất ngờ về cuộc trò chuyện kích thích tới Cora. Một điều là, nàng là nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của ba người - ba người đàn ông. Ngay khi hay hoặc nhiều người đàn ông đứng cạnh nhau, dĩ nhiên, sự vượt trội giới tính của họ đã làm cho một người phụ nữ trở nên hoàn toàn nhỏ bé. Ngay cả khi họ yêu thương và nâng niu nàng, nàng chỉ đơn thuần là một món đồ chơi dễ vỡ cần được bảo vệ. Điều khác là, nàng không thích nghe Lord Francis được gộp vào với tất cả những lời cầu hôn ngớ ngẩn trước đó mà nàng đã từ chối. Đó không phải là một sự so sánh. Cũng với một điều khác, nhiều như việc nàng yêu quý papamình, đó là điều gì rõ ràng ớn lạnh về việc dành những năm tháng cuộc đời cho tuổi già của ông - không hề có một mối tình lãng mạn, không kết hôn, không có ngôi nhà của riêng mình, không có những đứa con, không có bất kỳ điều gì khác, về điều mà nàng đã say sưa và tò mò trăn trở.

Dĩ nhiên, nếu như nàng kết hôn với Lord Francis nàng sẽ không bao giờ biết đến những điều đó. Nhưng một vài điều về nó - chắc chắn nàng sẽ biết đến một vài điều. Liệu một vài có đủ không? Bao nhiêu sự ham muốn anh có đối với một người phụ nữ? Nàng cố kiềm lại những suy nghĩ không thích hợp.

Ôi, chúa ơi, nàng đã quá bối rối.

“Miss Downes?” Lord Francis nhìn lại phía nàng, bỏ qua papavà Edgar sang bên một lúc, mặc dù theo cách thông thường, họ đã tiến tớn đến giúp đỡ. “Nàng đã không cho ta một câu trả lời cuối cùng. Nàng sẽ nói ngay bây giờ. Hoay nàng muốn ta quay lại - có thể vào ngày mai? Nàng sẽ kết hôn với ta chứ?”

“Vâng” nàng nói. Quá nhỏ như nàng có thể.

Và điều gì đến cũng phải đế, nàng nghĩ trong một vài phút sau đó khi nàng đang được ôm ấp vuốt ve một lần nữa - một trong số đó của nữ công tước Bridgwater. Trời đất quỷ thần ơi, nàng đã làm gì vậy?

Papađã vỗ mạnh vào vai Lord Francis và bắt tay anh cùng một lúc.

Và nếu anh không trở nên nhợt nhạt như sắp phát ốm. Nàng bất ngờ nghĩ khi mà đã quá muộn để nghĩ về điều đó, ai đã gây ra điều đó chứ? Bởi thực tế rằng anh cảm thấy bắt buộc phải kết hôn với nàng? Oh. Quý ông tội nghiệp. Quá tội nghiệp, anh trai yêu quý!