AN ACT OF DUTY

Nó đã xảy ra, không kể Cora đã hối tiếc thế nào. Nó đã xảy ra, mặc dù nàng biết rằng Lord Francis hối tiếc nhiều hơn nàng. Nàng đã là cô dâu của người đàn ông này - người mà không hề muốn một cô dâu, và trên tất cả, không muốn nàng.

Cơ thể nàng căng thẳng dựa trên cánh cửa phòng ngủ. Cánh cửa mở ra và nàng nhìn thấy Francis, anh thật tuyệt đẹp trong chiếc áo choàng ngủ lụa đỏ. “Oh, Francis,” nàng nói, tự hỏi tại sao nàng đang có vẻ khó thở “ Anh muốn gì sao?”

Anh dừng lại với tay vẫn còn trên núm cửa, nhìn nàng và rướn lông mày. “Cora, em thân yêu”, anh nói, “em khiến cho tôi gần như không nói nên lời, như thường lệ.” Anh xoay lại và đi về phía nàng. “Giờ thì tôi có thể có những gì tôi muốn trong đêm đám cưới của mình.”

Rõ ràng, sau đó, Francis đã làm chính xác nhiệm vụ của mình. Thật không may, nó rõ ràng cũng là mong muốn duy nhất đến từ nàng.

****

Nữ công tước Bridgwater, duyên dáng và thanh lịch trong chiếc áo choàng buổi tối bằng satin màu tím của mình, với khăn xếp phù hợp và viền cao, trang trí một cách cầu kì và lấp lánh với đồ trang sức gia bảo, ngắm nhìn quý cô Cora Downes một cách chậm chạp và chăm chú, bắt đầu với mái tóc được trau chuốt và kết thúc ở đôi dép, điều mà đang khiến chân nàng cảm thấy đau nhức.

Đôi dép đã khiến chân nàng bị chuột rút vì nàng đã không thông minh khi nhận lời khuyên của Lady Elizabeth Munro, con gái nữ công tước, nàng đã mua nhỏ hơn hai cỡ dép, điều mà những người quý phái thường làm khi không muốn có một đôi chân lớn. Cora chân cực kỳ lớn, nàng đã quyết định, để họ ở ngoài, sau đó ngồi trên mép giường khi lời khuyên được đưa ra. Và thật sự nàng không quan tâm nhiều lắm đến sở thích kỳ lạ của các quý ông trong những vấn đề như vậy. Họ lấy số đo quanh bàn tay và đầu gối, kiểm tra chân của một phụ nữ trước khi đi đến bất kỳ độ dài nào khác để khám trước khi họ không ngần ngại dành ra phần còn lại thời gian trong ngày của họ. Nhưng thực tế không tránh khỏi là chân nàng lớn hơn chân của Elizabeth và nhất quyết là lớn hơn chân của Jane, em gái Elizabeth. Jane nhỏ nhắn hơn và thanh nhã hơn.

Và do đó, Cora đã mua dép với một kích cỡ nhỏ hơn lẽ ra nàng phải mua bởi vì nàng đã thuyết phục bản thân rằng nàng đã nghi ngờ về số đo của mình. Giờ thì nàng đành cắn răng lãnh chịu hậu quả cho sự điên rồ đó, mặc dù nàng không biết nàng đã thực sự mang nó hay chưa. Như chưa đủ tệ, đây là một buổi tối hoàn toàn để khiêu vũ, nếu có một quý ông nào đó bị cưỡng chế để khiêu vũ với nàng, nhất định rồi. Cora đã thật sự khó chịu và gần như có thể gây nguy hiểm nếu có ai vẫn muốn xem xét đến sự xuất hiện của nàng.

Ở tuổi 20, nàng được mặc chiếc váy trắng tinh khiết, má ửng đỏ và nàng sắp ra mắt trong xã hội thượng lưu. Jane, mới chỉ 18 tuổi, đã nhún gối chào nữ hoàng vào năm trước, mặc dù cô vẫn mặc đồ như năm nay, cái mà Cora đã nghĩ nó như một loại đồng phục. Khi mà một người được giới thiệu và trong sự khác biệt về tuổi tác thì thực tế là Cora đã thực sự lớn hơn Jane, không chỉ trong những vấn đề liên qua tới bàn chân, quả là thất vọng.

Elizabeth, 19 tuổi, mặc một chiếc váy hồng bên trong chiếc áo choàng của cô, trông cô già hơn tuổi và dày dạn. Cô, tất nhiên, đã được hứa hôn, cô đã đính ước với một hầu tước, 33 tuổi, rất giàu có và tiến bộ, có một số vấn đề cần giải quyết ở Vienna trong năm nay và kết quả là đám cưới bị trì hoãn vô thời hạn.

Nữ công tước đã quyết định. Bà nghiêng đầu một lần và gật đầu đến cả chục lần “Cháu sẽ làm được Cora” bà nói.

Đó là tất cả những gì bà nói, nhưng nó khiến Elizabeth mỉm cười ân cần và bắt chước gần như truyện tranh theo cái cách vương giả của mẹ cô và Jane đã hò hét và siết chặt cánh tay nàng và thốt lên trong niềm sung sướng “Em đã nói mà, nhìn chị thật đẹp, Cora” cô nói. Điều mà đã là một sự diễn giải rất lỏng lẻo những điều mà mẹ cô đã nói.

Cora đã cố gắng để trông thật bẽn lẽn thay vì cười khúc khích. Thật kì lạ làm sao nếu cười lớn, điều mà nàng luôn đam mê với một sự tự phát có chủ đích, đã trở thành tiếc cười khúc khích ngay sau lưng nữ công tước xứ Bridgwater, người đã đưa nàng theo dưới sự bảo trợ của bà. Cười khúc khích, dường như không phải là một điều quý phái và phải được kiềm chế hết mức. Một phụ nữ có thể cho phép mình trong một chừng mực nhất định là cố nín cười. Một vài lần, khi Cora đang thực hành với tiếng cười khúc khích, nàng đã kết thúc với cái đầu bên dưới tấm nệm, không thể che đậy được sự thích thú xấu xa ngày một tăng.

“Sau này chúng ta sẽ tìm ra cách nào đó” nữ công tước nói, mỉm cười với 3 cô gái trẻ vừa tham gia với bà trong phòng khách.

Bà thật sự rất đẹp khi mỉm cười và ngay cả khi bà không làm vậy. Cora thừa nhận một cách đầy ghen tị. Nó thật tuyệt khi có sự đĩnh đạc và sự tự đảm bảo như vậy. Thật khó để tin rằng sự nâng đỡ của nàng lại là mẹ của Elizabeth và Jane và quý ngài George Munro. Đó hầu như không thể tin được bà cũng là mẹ của công tước hiện tại, mà Cora đã được giới thiệu lần đầu vào ngày hôm qua. Anh ta là tập hợp tất cả những sự sang trọng và kiêu ngạo.

Cora đã có cảm giác khó chịu rằng sự ngài công tước không chấp nhận nàng mặc dù ngài đã cúi đầu trên bài tay nàng và thậm chí còn nâng nó lên môi mình, nàng đã đứng bất động trên sàn nhà sáng nay, ngơ ngẩn kinh ngạc bởi nhận thức rằng ngài là một công tước, một công tước thực sự và đảm bảo với nàng niềm vui của ngài khi được gặp nàng. Ngài thậm chí còn cảm ơn nàng về sự cố của Henry nhỏ bé. Henry là cháu trai của ngài, tất nhiên, và là người thừa kế của người thừa kế những tước hiệu. Nhưng ngay cả như vậy nó cũng khiến nàng giật mình vì công tước của Bridgwater đã nghe đến sự cố của Henry nhỏ bé. Ngài thậm chí đã gọi nàng là nữ anh hùng và nàng đã chống lại thôi thúc chỉ trong một giây ngắn để nhìn qua vai nàng thấy người mà ngài vừa nói đến.

Nhưng sau đó, dĩ nhiên, công tước đã tự hỏi tại sao mẹ ngài đã mang đến quý cô Cora Downes, con gái của Bristol, một thương gia giàu có, thật sự, và là người gần đây đã mua một lượng tài sản đáng kể và cải tạo một tu viện lớn đã cũ, cái mà chỉ còn là đống đổ nát với ý định đưa nàng về với xã hội thượng lưu với tư cách như con gái của mẹ ngài, em gái của ngài. Ngài đã nghĩ nó thật là một ý tưởng kỳ lạ. Và như vậy, tất tiên, đã giải thích về những chuyện đã xảy đến với Henry.

Sự thật là, ít nhất, nó hoàn toàn là sự thật, rằng Cora đã cứu Henry nhỏ bé khỏi chết đuối dưới chân cầu Pulteney ở Bath và với lòng biết ơn của nữ công tước, bà của Henry nhỏ bé, đã mang Cora về để cùng với con gái bà, được nâng đỡ vào hàng ngũ những quý cô để tìm một người đàn ông với đủ tiêu chuẩn.

Nữ công tước Bridgwater sẽ tìm cho Cora một người chồng với đù tiêu chuẩn. Không chỉ với các công tước và hầu tước đủ điều kiện, tất nhiên, trong số những người mà bà đã tìm được một người bạn đời cho Elizabeth và lên kế hoạch tìm một người khác cho Jane. Nhưng dĩ nhiên, phải là một quý ông. Một người đàn ông may mắn và không bao giờ dính tay hay làm phong phú thêm tài sản của mình với việc kinh doanh hoặc thương mại. Dù cho tất cả những sự giàu có của cha mình, Cora không bao giờ có ước nguyện cao như vậy nếu nàng không cứu Henry, dù sao thì nàng cũng đã có được sự đỡ đầu từ nữ công tước.

Sự ân cần của bà và các cô con gái không chỉ là một câu hỏi lớn về thời trang ở Bath như một sự lỗi thời như mùa xuân nếu như quý cô George đã không ở trong hoàn cảnh khó khăn. Sự khoan dung của bà còn dành cho cô con gái riêng của chồng và con trai cô ta, họ đã rất thiệt thòi trong nửa đầu tiên của mùa vũ hội London. Có lẽ là may mắn cho họ, khi mà vụ việc của Henry dường như đã lắng xuống và giờ thì hai mẹ con đã làm khá tốt và hiện đang được nuông chiều với niềm đam mê tình cảm của người cha tự hào.

Và cuối cùng thì tháng 6 cũng đến, sự ân cần chu đáo của bà đã đưa đến London hai cô con gái thiếu kiên nhẫn nhất và cô gái được bà bảo hộ, một cô gái trẻ với ý chí mạnh mẽ như nàng để cho thể tìm thấy bản thân trong một tình huống khó khăn đến vậy. Trong những năm qua, nàng đã từ chối không ít hơn ba đề nghị kết hôn từ những người đàn ông đáng kính đủ điều kiện chỉ dựa trên các căn cứ rằng nàng cảm thấy không có nhiều hơn một tình cảm vượt qua cho bất kỳ ai trong số họ. Nếu có bất cứ điều gì để nói, cha nàng đã nhận xét mỗi lần, đảo mắt lên trần nhà và hắng giọng một cách ồn ào với sự thất vọng khủng khiếp.

Cha nàng đã khá buồn cười với ý tưởng rằng nàng kết hôn với một quý ông. Vì vậy, Edgar, anh trai nàng, người đã chỉ ra rằng nàng phải kết hôn với một người nào đó và người đó cũng có thể là một quý ông, người mà có thể bị khiếp sợ bởi nàng trong một điều gì đó như sự quý phái hay nhu mì. Nàng sẽ là một quý cô độc thân kinh khủng, anh ta cảnh báo nàng, tất cả ý chí bướng bỉnh và tính cách trẻ con để kiểm soát sự độc tài của mình. Nàng khá ngây thơ so với Edgar. Nó như một sự đáng tiếc rằng một vài người đã bịa ra những ý tưởng rằng anh ta cư xử hèn nhát trong sự việc của Henry. Đó là sự ngu ngốc và hoàn toàn sai sự thật. Tuy nhiên, những nhận xét của công chúng thật khó để kiểm soát, và đó là điều mà nàng đã học được.

Cora cau màu và nhăn nhó khuôn mặt của nàng cho đến khi lớp cơ bên dưới má trái trở nên đau nhức. Tuy vậy, nàng vẫn ngồi yên trên xe ngựa với nữ công tước ngồi đối diên, nhìn nàng.

“Cháu đang lo lắng sao, cháu yêu”, bà hỏi với chút hạ mình duyên dáng. “Nó cũng dễ hiểu mà. Nhưng cháu phải nhớ rằng cháu đang mặc quần áo cũng như bất cứ ai và có những cách cư xử như bất cứ ai khác. Và thực tế việc mà cháu có sự bảo hộ của ta sẽ là sự im lặng với bất kỳ câu hỏi nào về việc hội đủ điều kiện của cháu trong vũ hội của Lady Markley. Bridgwater đã chuẩn bị để giới thiệu cháu với một số quý ngài đủ điều kiện, ta sẽ làm như thế, tất nhiên. Bây giờ cháu hãy bớt căng thẳng và tiết kiệm nụ cười trên khuôn mặt cháu thân yêu. Không có gì để căng thẳng cả. “

Cora đã sẵn sàng cho một nụ cười và đã ngừng cắn má mình. Một cách hiệu quả để thư giãn là bỏ qua cảm giác không công bằng đối với những việc đã xảy đến với Edgar và sự việc đã xảy đến với Henry là lý do tại sao nàng lại đang ở với nữ công tước trong bộ trang phục mà ba nàng đã khá cương quyết trong việc trả tiền cho chúng.

***

Nàng đang trên đường đến vũ hội. Well, không có gì đáng chú ý. Nàng đã từng nhảy tại một vài lễ hội ở Clifton, Bristol và tất nhiên ở Bath. Nàng yêu sức sống của điệu nhảy đồng quê.

Nhưng điều này là một vũ hội ở London. Đây là một buổi vũ hội độc quyền, cũng không hoàn toàn độc quyền, xem xét thực tế rằng nàng sẽ ở đó, với những quý ngài tiềm năng.

Dạ dày Cora chọn đúng thời điểm đó để lên tiếng, nàng buộc bản thân lờ đi sự thiếu thoải mái đó để tập trung vào những điều trước mắt. Vì sau bữa ăn tối, nàng cả quyết cam đoan tất cả đã nằm trong dạ dày được buộc lại của mình.

Nàng mỉm cười một cách trồng rỗng với người đồng hành của mình.

***

“Nàng là viên kim cương sáng chói đấy, Frank” Lord Hawthorne nói, thở dài và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong câu hỏi qua sự mở rộng của phòng khiêu vũ. “Cô ấy từ chối tôi một điệu nhảy tuần trước nói thẻ của mình là đầy. Và sau đó lại dành một điệu khác cho Denny khi hắn đến muộn.”

Cách cư xử thiếu lễ độ của Lady Augusta Haville chỉ có thể nâng cao danh tiếng của cô ta trong mắt anh, dường như là vậy. Đó là một chừng mực nhất định của sự khiêm nhường của người anh em họ của mình với sự tự ti trong nét quyến rũ riêng của mình. Lord Francis Kneller ngẫm nghĩ khi anh nâng chiếc kính bằng đá quý của mình lên mắt và nhìn vào các quý cô. Nhưng sau đó, Bob đã, một cách vụng về và trẻ con, không nghi ngờ đã đỏ mặt và lắp bắp khi anh đứng lên và cúi đầu trước một trong những viên ngọc sáng nhất của buổi vũ hội.

Dường như là chỉ có duy nhất một người là đối thủ của Lady Augusta và giờ thì nàng đã đến Highmoor Abbey ở Yorkshire. Là vợ của Carew. Chết tiệt, Samantha. Trái tim của Lord Francis đã bổ nhào xuống một nơi nào đó gần gót đôi giày nhảy của mình, một nơi, nơi nó đã sống với sự hồi tưởng đáng lo ngại về quá khứ trong vài tuần. Anh đã nuôi dưỡng một trái tim tan vỡ. Anh thực sự đã yêu sâu sắc Samantha. Anh chỉ được biết trước vài tuần trước khi nàng thông báo rộng rãi về việc nàng sắp kết hôn với hầu tước Carew. Carew! Lord Francis thậm chí còn không biết nàng đã cách nào làm quen với người đàn ông đó. Và bản thân anh đã trung thành tán tỉnh nàng và thường xuyên hơn một năm qua, hơn là anh quan tâm để nhớ. “Phải” anh nói lơ đãng “Có một không hai, Bob”

Lady Augusta có vóc dáng trung bình, mảnh mai, duyên dáng và thanh lịch. Cô ta duyên dáng và quyến rũ, ngoại trừ khi cô từ chối cậu bé vụng về và ngay sau đó chuyển sang một thiên hướng ngưỡng mộ tinh tế. Cô ta có làn da của loại sứ tốt nhất và mái tóc như màu vàng của hoàng hôn tuyệt đẹp. Cô ta nhận thức được những ánh mắt dõi theo mình trên khắp phòng khiêu vũ, hơi sao lãng và không tỏ ra bất kỳ sự quan tâm nào đến những lối chăm sóc tầm thường xung quanh. Thật không đúng lúc nếu anh tản bộ quanh phòng và dừng lại để tỏ lòng kính trọng của mình và thêm tên của mình vào thẻ khiêu vũ của cô.

“Cô ta sẽ nhảy với cậu, Frank” Lord Hawthorne nói với sự ghen tị mờ nhạt và khiêm nhường. “À, có hai người bạn ở kia, Xin lỗi”. Và anh ta bước đi và tham gia cùng nhóm các quý ông trẻ khác, những người sẽ thúc đẩy lòng tự trọng của người khác và lòng can đảm cho phần còn lại của buổi tối, có lẽ trong phòng đánh bài, thoải mái hơn nam tính hơn so với phòng khiêu vũ.

Lord Francis hạ thấp kính của mình và tự hỏi anh đang làm trong phòng khiêu vũ của Lady Markley. Đó là nơi cuối cùng mà anh muốn đến. Nhưng sau đó những ngày này bất kỳ nơi nào trên trái đất là nơi cuối cùng anh cảm thấy vậy.Và anh đã thực hiện nó với một số logic và hối tiếc một chút trong vài tuần qua rằng có thực sự là không có nơi khác là hơn bất kỳ nơi nào trên trái đất.

Dù vậy thì đây cũng là nơi tốt như bất kỳ nơi nào khác.

“Có một không hai” - một giọng nói kiêu căng và khá uể oải nói qua vai anh, vô tình lặp lại từng lời anh đã nói chỉ vài khoảnh khắc trước. “Cậu có đang nghĩ đến việc tán tỉnh cô ta không đấy, Kneller?”

Lord Francis quay ra để chào đón công tước Bridgwater, người mà theo cách nào đó đã trở thành người bạn mới của anh. Mặc dù họ đã quen nhau trong nhiều năm, nhưng trong vài tuần trước hoặc lâu hơn mà họ đã có một mối quan hệ với nhau.

Bridgwater là bạn của Carew và Lord Francis là bạn của Samantha, phải, anh thừa nhận một cách buồn bã, mặc dù anh đã muốn rất nhiều hơn chỉ là bạn. Và họ đã ở đó, hai người họ, anh và Bridgwater. Khi đó con quỷ Rushford đã xúc phạm Samantha và Carew đã bị buộc phải thách đấu anh ta mặc dù Carew có một chân và một tay không được lành lặn. Họ - cả hai trở thành người hộ tống của Carew, Bridgwater bởi yêu cầu của Carew, Lord Francis bằng cách riêng của mình. Họ đã đến trung tâm đấm bốc của Jackson để chứng kiến cuộc tàn sát và sự lựa chọn của chồng Samantha và vinh quang chiến thắng của Carew.Các câu lạc bộ của London vẫn không ngừng vo ve với những câu chuyện, mà có thể có vẻ như được tôn tạo đáng kể cho bất cứ ai đã không được ở đó để nhìn thấy nó.

Bridgwater đã từng nói với Lord Fancis rằng những điều trái tim mắc phải không giống như việc cậu khoác vào cái áo của mình một cách hoàn toàn. Lord Francis đã sẵn sàng để thách thức Rushford mặc dù Samantha có một người chồng để xem xét đến việc bảo vệ cô.

Như anh đã khám phá ra ngay sau trận đấu, rằng Samantha thực sự yêu thương Carew và đã không cưới anh ta đơn giản là vì tài sản rộng lớn của anh ta, điều này đã làm gì đó đặc biệt để nâng cao tinh thần Lord Francis. Không hề ghen tị nhưng Carew xứng đáng với cô ấy.

“Tôi đang nghĩ đến điều đó”, anh nói trong câu trả lời cho câu hỏi của công tước. “Người ta thích giữ danh tiếng của mình như một người sành về cái đẹp, cậu biết đấy.” “Về phần tôi,” với một vẻ duyên dáng, anh nói: “Tôi sẽ tìm thấy điều đó không chỉ đơn thuần là một phần của việc tán tỉnh một ai đó. Tôi muốn một và chỉ một. Đó là tự trọng của tôi. Tôi dám chắc” - “ Nhưng sau đó sẽ là sự nguy hiểm với một và chỉ một” - “ Lord Francis chỉ ra - “Sự nguy hiểm của việc thấy mình thắng cuộc, hoặc bị bắt trong cái bẫy của cha xứ, chỉ là thay đổi hình tượng chứ không phải ý nghĩa.

“Tôi có một đề nghị dành cho cậu” công tước nói, điều này làm cho Francis phải quay lại nhìn thẳng vào anh ta, đôi lông mày của anh nâng lên. Anh cảm thấy một ánh nhìn quan tâm. Cuộc sống của anh đã tuyệt vọng trong nhiều tuần nay. Anh thật sự là một kẻ khốn khổ, anh nghĩ, nếu đề cậu đến chỉ một phần của nó thu hút sự chú ý của anh. Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần muốn biết nếu một lọ tóc của anh đã gắn bó với anh bao lâu.

“Mẹ tôi đã đến thành phố” công tước cho biết, nâng chiếc ly của mình ngang mắt và bắt đầu uể oải nhìn mọi người qua nó, “với hai em gái của tôi và một người được mẹ tôi bảo trợ”. Có một khoảng lặng trước những lời cuối cùng và gần như không thể nhận thấy được trong giọng của công tước là lời cảnh báo với Lord Francis, thực tế là một điều có lợi nho nhỏ để làm gì đó với người được bảo trợ. Hầu như anh sẽ không quan tâm đến Lady Elizabeth Munro, người đã đính hôn với..tên cậu ta là gì đó, người mà đang sống ở Vienna, sáng chói với những thành công và là một thiên tài ngoại giao. Và Lady Jane Munro, dù cô còn trẻ và tự do, không kể đến việc Bridgwater đã từ chối một chuỗi người cầu hôn, người mà ngài coi là không xứng đáng, nếu tin đồn là đúng, như tin đồn đã có một thói quen không luôn luôn.Lord Francis Kneller là con trai và em trai của một công tước, nhưng nó không chắc rằng anh sẽ đạt được danh hiệu đó kể từ khi anh trai của anh đã được rực rỡ sung mãn trong việc sản xuất ra những đứa con trai.

Không, sẽ không là Elizabeth hay Jane. Sẽ phải là người được bảo trợ. “Tôi tin tất cả đều khỏe mạnh?” Francis nói một cách lịch sự. “À, phải” công tước nói, chiếc ly thủy tinh của anh tạm dừng trong phút chốc và hớp lấy một ngụm rượu. Phải, cô ta thật đẹp, Francis nghĩ khi anh nhìn theo chiếc kính của công tước hướng về người phụ nữ trẻ. Chiếc kính cầm tay tiếp tục cuộc hành trình của mình. “Tôi đánh giá cao điều đó, bạn thân mến, nếu cậu nhảy với người được bảo trợ, quý cô Cora Downes” Anh ta cho biết tên nàng với một điều gì đó gần giống như sự chán ghét.

“Rất tốt” Fracis nói và tự hỏi có điều gì sai với quý cô Cora Downes. Ngoài tên của cô ta. Hai cái tên của cô không hề pha trộn với nhau với bất cứ điều gì giống như thơ ca, giao hưởng, thậm chí chỉ là sự hài lòng “Quý cô Cora Downes?”

Công tước thở dài “Điều đó không giống như mẹ tôi khi cư xử hoàn toàn với tình cảm” ngài nói “Nhưng điều đó dường như là những gì đã xảy ra trong trường hợp này. Cô ta là cô gái của một thương gia và cần tìm một quý ông thích hợp của riêng mình cô ta được đưa đến để ra mắt. Đó là ý định của mình để tìm cho một cô gái người chồng đáng kính.”

Francis ho tế nhịn đằng sau cổ tay áo phủ ren của mình.

“Ồ, không phải cậu, bạn thân mến” công tước vội vàng nói “Nó chỉ là hậu quả và tất cả sự ảnh hưởng từ mẹ tôi, tôi vẫn còn sợ cô Downes sẽ không cần điều đó. Nó sẽ là một sự bối rối cho chiếu cố cũng như bản thân cô ta cô ta, tôi dám chắc. Và cũng là cho tôi”

“Con gái của một thương gia?”- sự tò mò của Lord Francis được khơi dậy. Nó dường như rất lâu rồi kể từ khi anh cảm thấy bất cứ điều gì đó cực kỳ phấn khích giống như sự tò mò.

“Cha cô có thể có thể chi trả cho cậu và tôi với chỉ sự thay đổi rất nhỏ trong hầu bao, Kneller” công tước nói, “và vẫn có đủ để vẫn có tiếng leng keng trong túi. Ông ta là một thương gia từ Bristol. Ông gần đây đã mua bất động sản và ngoi lên như là một quý ông. tôi tin rằng con trai của ông ta được nhận vào tất cả các trường học và đã có sự chấp thuận của pháp luật. But there is the taint, you know, the lack of birth. “

“À” Lord Francis nói, và hình ảnh mình khiêu vũ với cô gái và để đôi tai của mình bị sát hại với một giọng tỉnh khô thô kệch. Khiến những khách hàng tiềm năng hoàn toàn phật ý. Nó sẽ thật thú vị. Làm thế nào mà rất lâu rồi anh mới cảm thấy thích thú đến vây! “Và việc tôi khiêu vũ với cô ấy sẽ khiến cô ấy được chấp nhận, Bridgwater?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa,” công tước cho biết, sau khi tạm dừng kính của mình về Augusta Haville Lady trước khi hạ thấp nó và quan sát quang cảnh xung quanh của mình với mắt thường của mình.”Mọi người đều biết rằng chỉ với thời trang và phụ nữ là đáng yêu nhất, Kneller, hương vị của cậu là huyền thoại và là một người sành về cái đẹp, như cậu, mình vừa nói. Cậu có nhưng cái cúi đầu trước một phụ nữ và khiến một vị chủ nhà luôn phải có những thông báo cụ thể. Nếu cậu bước đi với Miss Downes, các quý ông khác sẽ kéo đến vị trí của cậu. Các cô gái sẽ nhảy múa suốt đêm. Cô ta sẽ được ra mắt. Mẹ mình sẽ là ngây ngất. Và mình sẽ rất biết ơn. “

Lord Francis sàng lọc thông tin qua sự tâng bốc và quyết định rằng một nơi nào đó ở điểm cốt yếu của nó là một lời khen chân thành. Một cô gái như vậy rất đáng sợ, phải không? Cô là con gái của một thương gia? Một thương gia với tham vọng ngoi lên tầng lớp quý tộc? Cô ấy kinh khủng và thô tục? Tại sao một người rất khó tính nữ công tước của Bridgwater lại đưa cô về? Anh quyết định đặt câu hỏi.”Bà ấy liệu có phải là mẹ của người được bảo trợ?” anh nói, cách nói câu lịch sự như một câu hỏi.

“Cô ta cứu sống cháu trai của tôi ở Bath” công tước nói “Cô ta nhảy xuống sông khi nó gần chết đuối và dường như tự dìm chết mình khi cô ta cố mang nó lên bờ. Một hành động dũng cảm chết tiệt. Gia đình tôi sẽ mãi mãi mang ơn cô ta, và tôi cảm thấy món nợ cá nhân là người đứng đầu gia đình, dù rằng Henry thuộc về gia đình của George. Nhưng điều này có vẻ như một cách trả nợ điên rồ”.

Kính của anh lại lướt đi một lần nữa và hướng ra phía cửa. Lord Francis nhìn theo và thấy nữ công tước của Bridgwater, thông thường nhưng rất vương giả trong màu tím, Lady Elizabeth Munro đẹp và cách biệt hơn bao giờ hết, Lady Jane nhỏ nhắn, ngọt ngào và ngây thơ như cô đã nhìn vào mùa vũ hội đầu tiên, và một quý cô trẻ, những người nhất định phải là người được bảo trợ.

Nàng cao, to - anh bắt được tâm trí của mình trong cách sử dụng từ thứ hai. Nàng không béo, không có gì giống như béo. Nhưng có gì đó rất lớn về nàng. Khêu gợi, anh nghĩ, là một từ chính xác hơn. Nếu nàng đã bao giờ xuất hiện trên sân khấu, nàng sẽ thu hút nam giới vào những căn phòng màu xanh như những con ong tìm đến với hoa.

Đó là một suy nghĩ không tốt. Nàng mặt một chiếc váy trắng tinh khôi, giống như Lady Jane - thật đáng tiếc rằng nàng đứng cạnh cô gái trẻ hơn của gia dình Munro - và chiếc áo choàng của nàng được thiết kế rất cẩn thận để chưng ra ít ngực của nàng hơn là thời trang. Anh nghi ngờ có bàn tay cấm đoán của nữ công tước. Nếu chiếc váy của nàng được thiết kế theo thời trang chặt chẽ, cắt giảm thấp hơn, vậy thì, nhiệt độ cơ thể anh đang bị đe dọa tăng lên một vài độ đáng suy nghĩ.

Anh nhận ra mình đang tự hỏi có phải nàng trông như vừa leo lên khỏi sông ở Bath sau khi cứu cháu của Bridgwater. Nhiệt độ của cơ thể anh tăng thêm ít nhất là một độ nữa. “Cô gái được bảo trợ?” anh hỏi công tước.

“Cậu đã thấy những gì tôi đã đề cập đến?”công tước hỏi, đặt chiếc kính cầm tay của mình sang bên và tìm kiếm như thể anh ta đã sẵn sàng cho một sự khó chịu. “Nàng trông như thể tất cả thế giới, như nếu như nàng nên ở trong một căn phòng màu xanh lá”

Tâm trí của họ đôi khi di chuyển dọc theo sự tương đồng kỳ lạ, Lord Francis nghĩ. “Và mẹ tôi nghĩ rằng phải tìm cho cô ta một người chồng đáng kính “công tước nói với một tiếng thở dài. “Hãy đi nào, Kneller, cậu đã hứa rồi đấy, cậu có định làm nó không?”

***

Nàng không đẹp. Một khi mắt có thể bị thuyết phục để vượt lên cao hơn chiếc cổ của người phụ nữ, người ta có thể thấy điều đó. Tính cách nàng quá mạnh mẽ cho sự thanh tú và đôi mắt nàng có một khoảng cách quá rộng và quá thẳng thắn để truyền cảm hứng cho một người đàn ông với tiếng thở dài thất tình. Mái tóc nàng không quá nổi bật, nó có màu hạt dẻ sẫm màu, thật vật, mái tóc nàng dày, sáng và sạch sẽ. Nhưng nó quá dày cho những lọn tóc quoăn của nàng. Anh nhìn dần xuống vòng eo của nàng bên dưới chiếc áo choàng được cắt thấp.

Lord Francis nhón những ngón tay lên chiếc kính cầm tay và đẩy nó lên phía trên lông mày. Và nàng thấy rằng anh đang bước đến. Tay nàng vụt đưa lên miệng, mắt nàng sáng lên với vẻ vui thích xấu xa, và nàng quay nửa đầu lại như để thì thầm điều gì đó với Jane. Sau đó, nàng nhận thấy Bridgwater xuất hiện để nhận ra rằng hai trong số họ đang chịu sử điều khiển, và nàng bỏ tay Jane ra. Nàng nhận thấy ánh nhìn trống rỗng của mình.

Phải là có một hạt bụi nhỏ trên sàn nhà trước mặt nàng, Lord Francis nghĩ sau đó. Phải là thế. Chắc chắn là không có gì khác. Không có gì mà có thể nhìn thấy.Vì vậy, nó phải có một cái gì đó vô hình mà nàng vấp phải. Nàng đã làm như vậy khá thiếu trang nhã, không phải là một cách di chuyển thanh lịch, Lord Francis có thể đã nhận ra nếu anh được tự do để xem xét vấn đề với một tiếng thét nhỏ.

Lord Francis nhanh chóng nhảy về phía trước và đỡ lấy nàng hoàn toàn trên sàn nhà. Trong một khoảnh khắc trước khi anh đặt nàng xuống phía bên phải và bước lùi lại, chăm chú nhìn nàng với đôi lông mày nhướn cao trong một cái nhìn tao nhã dò hỏi. Anh cảm thấy tác động rõ ràng của khoái cảm đánh vào ngực mình.Và cũng cùng lúc, nó dường như bằng cách nào đó không thích việc chiếc áo ngực và áo choàng của nàng, áo choàng, áo khoác và áo ghile và áo sơ mi của anh, theo tất cả các cách khác nhau đã tách rời để lộ ra làn da trần của anh và của nàng.

Việc này hoàn toàn không thích hợp, Lord Francis tự hỏi nếu như không do bóng tối của phòng khiêu vũ, nếu không phải do anh, thì còn một câu hỏi rằng tại sao Lady Markley lại giữ phòng khiêu vũ của bà nóng bức một cách nghẹt thở đến vậy.

Quý cô Cora Downes, người mà nữ công tước Bridgwater đã giới thiệu, nếu không có gì là vô lễ thì việc xảy ra trong khoảnh khắc trên, công tước nhắm mắt lại trong sự thừa nhận đau khổ của thực tế rằng một nửa khách khứa tập trung trong phòng đã chứng kiến sự thô kệch đầu tay của người được mẹ anh bảo trợ và một nửa khác sẽ được nghe về nó trong vòng năm phút, sự đỏ mặt của quý cô Cora Downes còn sáng bóng hơn so với màu đỏ tươi và sau đó nàng cười khúc khích.

“Ôi tôi rất xin lỗi”- nàng nói, ngắt lời phát biểu của người khai mạc. “Tôi tự hỏi nếu được phép đi lại bên ngoài lên cầu thang và có thể thử bước lại thêm một lần nữa.” Nàng nói hơi lớn và chân thành và sau đó cười khúc khích một lần nữa trước khi đột nhiên tỉnh táo để chú ý đến tên của Lord Francis và yêu cầu của anh rằng anh có thể dẫn cô vào trong cho sự khai mạc.

Thật là một phụ nữ trẻ ngon khủng khiếp, anh nghĩ, cảm thấy thực sự chuyển hướng cho lần đầu tiên trong hai hoặc ba ngàn năm.