Thẻ Đọc Tâm

Chương 19: Thời thanh xuân là một lộ trình với cái nhìn phiến diện

Cha của Dương Di Châu tên là Ngô Năng, còn mẹ là Dương Thông Thông.

Ngô Năng quen Dương Thông Thông qua mạng.

Là người yêu thích võng du[4], Ngô Năng có hai đặc điểm:

Một là dạ dày không tốt, thường kêu rên ầm ĩ.

Hai là yên phận, thường coi mạng là nhà.

[1] Võng du: Thể loại truyện liên quan đến chơi game online.

Anh ta có thể ngồi nghiền mạng mười mấy ngày mà không đi ra ngoài, ăn uống cũng toàn đặt qua mạng, cứ ngồi ôm khư khư chiếc máy tính để chơi game, dù cho thế sự xoay vần đến đâu cũng không đổi dời.

Dương Thông Thông lại không chơi võng du, cô cũng chẳng biết chơi game như thế nào.

Vì thế, lần đầu tiên cô lên mạng, chán nản đối diện với chiếc máy tính bỗng dưng bị treo, Ngô Năng ngồi bên cạnh đã chú ý đến cô gái đang lúng túng tay chân ấy. Khi ngồi chơi game, lúc rảnh anh liếc vào máy tính của cô một cái, nói: Khởi động lại.

Khởi động lại? Khởi động lại như thế nào?

Dương Thông Thông thò đầu ra phía sau máy tính tìm cách khởi động lại, đồng thời hai tay ấn loạn khắp các nút trên máy tính.

Bộ dạng vô cùng ngu ngốc đó đã khiến Ngô Năng không thể chịu được.

Ngô Năng đang chơi game, trong lúc bận rộn, anh đưa tay ấn nút khởi động máy cho Dương Thông Thông.

Dương Thông Thông có chút ngại ngùng nói cảm ơn, ngồi ngay ngắn đợi máy tính khởi động.

“Máy tính thật sự đã không bị treo nữa! Anh thật cừ!”, Dương Thông Thông nhìn vào màn hình vi tính đã sáng, nói với Ngô Năng bằng giọng bái phục.

Ngô Năng kinh ngạc nhìn Dương Thông Thông, lòng vui như hoa nở.

Trước câu “Anh thật cừ” này, chỉ số IQ của chàng trai mau chóng xuống dốc. Hậu quả là anh chàng nói với cô gái: “Em thật xinh đẹp!”.

Ngô Năng bắt đầu để mắt tới cô nữ sinh này nhiều hơn.

Dương Thông Thông thoạt đầu không để ý gì. Cô mặc bộ đồ ngủ giản dị, cột tóc đuôi gà đen láy, khuôn mặt lấm tấm những nốt tàn nhang, những điều đó sao có thể khiến cô trở thành người con gái được chàng trai chú ý. Nhưng để ý kỹ một chút mới thấy khuôn mặt cô thanh tú, rất ưa nhìn.

“Dáng người cô ấy cũng khá”, Ngô Năng thầm nói với chính mình.

Bởi thế, anh ta bắt đầu có động lực để bắt chuyện.

“Em có dáng người thật đẹp”, đây là điểm khởi đầu câu chuyện của chàng trai đối với cô gái.

Ngô Năng lén nhìn nick QQ của Dương Thông Thông.

Nói thật, lén nhìn nick QQ của người ngồi bàn bên cạnh không phải là chuyện dễ dàng như thế, quả là công việc thử thách độ tinh nhanh của mắt.

Nhưng có rất nhiều nam sinh đã làm được điều đó. Ngô Năng đã nói chuyện với Dương Thông Thông qua QQ.

Hỏi: Bao nhiêu tuổi? Làm gì?

Dương Thông Thông không chút đề phòng, trả lời: Mười tám tuổi, sinh viên, Đại học XX, học Trung văn.

Nói chuyện được vài câu, sau khi hỏi được hết những thông tin cơ bản, Ngô Năng lại hỏi:

Em lên mạng ở đâu đấy?

Ngoài quán.

Quán nào?

Quán Rực Rỡ.

Thật sao? Anh cũng đang ở đây...

Sau đó, Ngô Năng bỏ tai nghe xuống, cười với Dương Thông Thông.

Dương Thông Thông kinh ngạc, dùng tay che miệng, nói: “Thật trùng hợp! Sao lại là anh? Thế này gọi là có duyên nhỉ!”.

Vì biểu hiện của Dương Thông Thông quá đỗi ngây thơ, Ngô Năng không thể phân biệt nổi cô ấy đang đóng kịch hay thực sự cảm thấy “thế giới này thật nhỏ bé”.

Tóm lại, hai người đã quen biết nhau như thế.

Sau đó, Ngô Năng dạy Dương Thông Thông chơi game.

Thực ra, những trò chơi quá phức tạp, làm sao Dương Thông Thông có thể học được.

Cô luôn hỏi những câu khiến Ngô Năng không biết trả lời ra sao, ví dụ như: “Ấn vào đâu thì có thể bắt đầu đây?”. Chú ý, trước khi chơi game, lần nào cô cũng hỏi câu này.

Vì vậy, Ngô Năng đành dạy Dương Thông Thông chơi Đấu địa chủ và tải quân bài xuống cho cô, bởi thế cô mới học được cách chơi game đầu tiên trong cuộc đời.

Ai nói chơi game là trò phù phiếm? Trước đây, biết chơi game thì có thể thi đấu, nhưng bây giờ biết chơi game còn có thể giải quyết được vấn đề hôn nhân đại sự.

Như Dương Thông Thông rất bái phục tài chơi game của Ngô Năng, cô có thể ngốc nghếch ngồi cạnh Ngô Năng xem anh chơi game cả buổi chiều.

Điều này khiến Ngô Năng cảm thấy mình rất có hy vọng.

Anh quyết định theo đuổi Dương Thông Thông.

Anh thường gửi tin nhắn cho Dương Thông Thông, những lúc nói chuyện qua QQ, anh cũng gửi đến cho cô biểu tượng nụ hôn.

Có ngày anh còn hẹn Dương Thông Thông ra ngoài ăn cơm những hai lần.

Một buổi tối sau một tháng quen nhau, Ngô Năng lại hẹn Dương Thông Thông đến quán internet chơi game.

Hai người chơi đến tận đêm. Đến quá nửa đêm, Dương Thông Thông rất mệt và buồn ngủ, vì thế cô ngồi ngủ trên ghế.

Được một lúc, Dương Thông Thông tỉnh dậy và kêu lạnh.

Ngô Năng cởi áo khoác ra khoác cho cô, nhưng Dương Thông Thông vẫn kêu lạnh.

Ngô Năng nhìn xuống, thấy mình chỉ còn chiếc áo phông, người thì gầy như que củi vậy, liền gạt bỏ ngay suy nghĩ cởi trần chơi game. Hơn nữa, anh ta không sợ làm như thế là không lịch sự, mà do anh ta sợ lạnh!

Bởi thế, Ngô Năng nghĩ một lát rồi nói: “Có muốn nằm ngủ trên đùi anh không?”.

Dương Thông Thông không do dự, nói: “Có” rồi gục đầu lên đùi Ngô Năng. Ngô Năng lạnh run vẫn kiên trì ngồi chơi game.

Khi Dương Thông Thông lại kêu lạnh, Ngô Năng liền cúi đầu xuống ôm cô. Dường như Dương Thông Thông vẫn chưa tỉnh ngủ. Ngô Năng nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, bỗng có chút kích động, anh cúi xuống hôn lên bờ môi cô.

Mấy giây sau, Dương Thông Thông mới tỉnh dậy. Biểu hiện của cô không đến nỗi kinh ngạc đến thất sắc, không hét lên “đồ lưu manh”, trái lại, cô còn bật cười hi hi hi.

Tiếng cười đó đã đem đến cho Ngô Năng sự khích lệ vô cùng. Ngô Năng lại hôn cô thêm lúc nữa.

Cuối cùng anh nói: “Còn lạnh không? Hay chúng ta đến quán karaoke, ở đó sẽ ấm hơn”. Dương Thông Thông lim dim mắt, cô uể oải nói: “Em buồn ngủ, em rất mệt”.

Ngô Năng im lặng hai phút, cuối cùng nói: “Thế chúng ta thuê một căn phòng, nghỉ ngơi một chút nhé!”.

Cứ thế, họ thuê một căn phòng bên cạnh quán internet. Nhà nghỉ đó được sửa chữa lại từ một nhà dân.

Ở hành lang có đặt một chiếc bàn coi như là kệ đón tiếp. Có một chú mặt đầy râu đang nằm sau chiếc bàn đó.

“Còn phòng không?”

“Còn.”

“Giá thế nào?”

“Một trăm tệ.”

Ngô Năng muốn trả giá. Anh nghe mấy anh em trong ký túc nói, giá phòng nghỉ thông thường chỉ tám mươi tệ thôi. Quá nửa đêm đi thuê thì càng rẻ.

Nhưng Ngô Năng ngại mở miệng trả giá, chú nhà nghỉ nhìn thấu ánh mắt chứa đựng suy nghĩ dung tục của anh ta khiến anh ta chỉ muốn bỏ đi thật nhanh.

Ngô Năng rút một trăm tệ ra, dìu Dương Thông Thông như còn đang trong trạng thái mộng du lên tầng hai.

Căn phòng không lớn, bốn bức tường được sơn màu trắng ảm đạm, đệm chiếc giường đơn cũng màu trắng, nhìn rất giống bệnh viện.

Chỉ có rèm cửa là màu hồng, đang tung tăng bay theo gió. Còn một thứ nữa cũng tung tăng như thế, đó chính là ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng Ngô Năng.

Thực ra anh vẫn chưa nói với Dương Thông Thông rằng: “Hãy làm bạn gái anh nhé!”. Anh cảm thấy ngay cả câu này cũng không nói mà làm chuyện yêu đương nam nữ thật sự không công bằng với bạn gái.

Nhưng anh lại nghĩ, đã đến đây rồi mà không làm gì thì thật sự không bằng loài cầm thú. Vì thế, Ngô Năng xin luôn giấy thông hành tại hiện trường.

Anh nói với Dương Thông Thông: “Làm bạn gái anh nhé! Được không em?”. Đây là lần đầu tiên Ngô Năng nói câu này với một cô gái.

Thời học phổ thông, anh có yêu thầm Ban Hoa, năm thứ nhất đại học anh cũng yêu thầm một chị học năm thứ tư có thân hình rất quyến rũ, nhưng anh đều không dám bày tỏ. Anh không quen bày tỏ tình cảm, thậm chí ngay cả việc quan tâm cô gái mình yêu, anh cũng chưa một lần thực hiện.

Đối với cô gái mình yêu, anh có chút sợ hãi, chính anh cũng không biết mình sợ gì nữa. Tóm lại, nếu thích một cô gái, anh sẽ cảm thấy có một áp lực không tên, anh sợ chính điều đó. Anh không phải là chàng trai tự tin, biết thổ lộ cảm xúc. Một chút dục vọng do hoóc môn nam giới gây ra đủ để lật đổ phần nhu nhược và nhút nhát trong tính cách của anh.

Ngô Năng sợ những mỹ nữ mình thầm yêu, nhưng anh không sợ Dương Thông Thông. Anh và Dương Thông Thông khi ở bên nhau đều cảm thấy rất tự nhiên thoải mái, không hề có cảm giác thận trọng, đau buồn.

Cảm giác của Ngô Năng là đúng, một cô gái bình thường như Dương Thông Thông đối với nam sinh mà nói, thực sự không hề tạo cho họ một áp lực nào. Cô nghe thấy lời bộc bạch của Ngô Năng mà vẫn cười hi hi, sau đó còn chủ động hôn lên má anh.

Hai người ôm chặt nhau. Cứ như thế, Ngô Năng và Dương Thông Thông ngã lên giường trong cảm giác mơ hồ.

Dương Thông Thông lúc đầu còn đẩy Ngô Năng ra, nhưng rất nhanh sau đó, cô vứt bỏ mọi sự chống cự.

Có vẻ như cô còn tùy hứng hơn cả Ngô Năng. Chí ít, Ngô Năng còn có tính tự giác và phương hướng chỉ đạo: “Tôi đang làm một việc để đạt đến một mục đích”.

Còn Dương Thông Thông, cô cơ bản không biết mình đang làm gì.

Trong căn phòng mà giá thuê thực chỉ tám mươi tệ nhưng bị thu đến một trăm tệ, Dương Thông Thông đã dâng hiến lần đầu tiên của mình cho Ngô Năng, điều mà rất nhiều anh chàng thô bỉ mong muốn có được.

Câu chuyện của cô sau này đã diễn biến thành khẩu hiệu của những anh chàng thô bỉ: “Năm đó, trong căn phòng tám mươi tệ của một nhà nghỉ, cô đã hiến dâng lần đầu tiên của mình, bây giờ lại dám nói với tôi rằng phải có một căn phòng giá tám nghìn tệ một mét vuông thì mới kết hôn sao? Tôi không ngốc nghếch như thế đâu”.

Hãy nhìn tờ thanh toán này. Thực sự số lượng các anh chàng thông minh nhiều gấp mấy lần so với các cô gái nhanh trí.

Dương Thông Thông là đại biểu xuất sắc trong các cô gái không thông minh, vô cùng ngu ngốc. Cô là cô gái không muốn dùng trí não để suy nghĩ vấn đề, câu cửa miệng của cô là: “Haizzz, nghĩ nhiều làm gì chứ, chỉ khiến mình thêm đau đầu thôi”.

Vì sợ đau đầu nên không muốn nghĩ nhiều, hậu quả của nó thường khiến cuộc đời của bạn càng thêm bi thương.

Họ đã bắt đầu một tình yêu như thế.

Ở trên giường, lần đầu tiên nói yêu em. Sau những phút giây thăng hoa, Ngô Năng đề xuất ra yêu cầu sống thử.

Anh cảm thấy thuê phòng quá tốn tiền, còn những nơi khác lại không an toàn. Thi thoảng gặp phải Đội giữ gìn trật tự của nhà trường, tay áo đeo phù hiệu đỏ luôn khiến người ta muốn xuyên không về quá khứ.

Về vấn đề sống thử, Dương Thông Thông gần như không suy nghĩ gì nhiều mà đã đồng ý.

Trí não đối với Dương Thông Thông chỉ là đồ trang trí, việc suy nghĩ đối với cô mà nói, đó là một chuyện quá xa xỉ.

Hơn nữa, có rất nhiều bạn học của cô cũng sống thử như thế. Sống thử giống như một trào lưu rất thời thượng, có gì mà không thể chứ.

Cứ thế, Ngô Năng và Dương Thông Thông thuê một căn phòng năm trặm tệ một tháng ngay gần trường, cách quán internet mà họ gặp gỡ có năm trăm mét.

Ôi, đúng rồi, câu chuyện đãi bôi ở quán internet cũng có thể coi là một sự gặp gỡ tình cờ. Ai nói chỉ gặp cô gái sầu thương trong một ngõ nhỏ dưới cơn mưa mới là tình cờ?

Sự quyến rũ cùng là tình cờ mà. Ngâm thơ để tạo cơ hội gặp gỡ cũng là tình cờ. Những điều này chẳng qua cũng giống với sự khác biệt giữa chủ động và vô tình mà thôi, có điều hình thức không giống nhau.

Ngô Năng và Dương Thông Thông đã bắt đầu cuộc sống vợ chồng như thế.

Họ mua một lò vi sóng, nhưng không phải dùng để nấu cơm.

Xung quanh trường học có rất nhiều quán vỉa hè, thứ gì họ cũng bán như bánh nắm, bánh nghìn tầng, bánh thịt, bánh chay, miến nóng, miến lạnh, miến bò, miến xào...

Họ mua phích nước, nhưng rất ít khi đun nước. Họ đến các quán bán nước sôi trong ngõ để mua. Chủ nhà không chọ họ dùng bếp điện, nói rằng “năm ngoái tầng trên có ba sinh viên đun nước rồi nướng bánh bị điện giật chết cả ba” để dọa họ. Tất cả khách thuê nhà này đều được nghe về câu chuyện ấy, nhưng đến nay vẫn không ai biết ba người xấu số ấy là những ai.

Họ nộp học phí nhưng rất ít khi đi học.

Tất cả thời gian có được, họ chủ yếu ở ba nơi: phòng ở, quán internet, đoạn đường đi lại giữa hai nơi.

Hậu quả của việc phân phối thời gian này là: Trò chơi không ngừng được thăng cấp, cuộc sống cũng biến đổi. Dương Thông Thông đã mang bầu, Ngô Năng sắp được làm cha.

Chỉ mấy tháng thôi mà đã có bước xoay chuyển đẹp đẽ để họ trở thành cha và mẹ của đứa trẻ.

Lần đầu tiên Dương Thông Thông mang bầu là vào tháng tư khi hai người dọn về sống cùng nhau.

Sau khi phát hiện, Dương Thông Thông không biết xử trí thế nào.

Ngô Năng vỗ đầu, quyết định bỏ đứa con này.

Nơi tiến hành nạo phá thai nằm trong một ngõ nhỏ ở cổng sau của trường học. Đây là một ngõ nhỏ vạn năng, có các cửa hàng phục vụ ăn, mặc, nghỉ ngơi, chữa trị, giáo dục, vệ sinh, tất cả đều có đủ. Những biển hiệu “phòng khám bệnh” mọc ở khắp nơi.

Những phòng khám này đều có đặc điểm chung là: Chuyên khám phụ khoa, do một chuyên gia phụ khoa nổi tiếng nào đó chẩn bệnh.

Dương Thông Thông đến phòng khám và cầm theo thuốc quay về.

Uống thuốc xong, cô đau bụng dữ dội, cuối cùng cũng bỏ được đứa con của mình.

Mười tám tuổi vẫn chưa đủ để thực hiện sứ mạng làm mẹ. Dương Thông Thông có chút thương cảm, nhưng không có cảm giác tội lỗi. Đặc biệt là hình thức phá thai bằng cách uống thuốc này chỉ giống như đau bụng quằn quại một trận rồi lại thôi.

Lần thứ hai Dương Thông Thông mang bầu là bốn tháng sau.

Lần này, phòng khám không dám kê thuốc cho cô uống nữa.

Trước tình hình ấy, Dương Thông Thông và Ngô Năng nhìn thấy trên tấm biển quảng cáo của trạm xe buýt ở ngoài ngõ nhỏ đó có ghi:

“Giúp tình yêu không còn gánh nặng”, chữ viết trên tấm biển quảng cáo rất to, kèm theo đó là thiên sứ áo trắng với khuôn mặt tươi cười, nếu không phải phía dưới có ghi tên của chuyên gia phụ khoa, thì ta cứ ngỡ đó là quảng cáo công ích. Tùy ý thay câu quảng cáo khác như: “Giúp cho việc đọc sách không có áp lực”, “Khám bệnh miễn phí”... đều làm lòng người ấm áp, quả là xã hội rất hài hòa.

Ngô Năng đưa Dương Thông Thông đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố, ngày hôm sau, đứa con này lại bị phá bỏ.

Hai đứa con bị phá bỏ này có lẽ nên cảm thấy may mắn.

Chúng may mắn vì không đến thế giới này.

Vì khi Dương Thông Thông mang thai lần thứ ba, bác sĩ nói cô không thể làm phẫu thuật phá thai được nữa.

Không thể phá thai được nữa, vậy phải làm sao với đứa con này đây?

Dương Thông Thông hoang mang lo sợ, Ngô Năng thì nói như một nam tử hán: Thế thì để sinh đi, anh sẽ chăm sóc em cả đời.

Chúng ta sớm đã biết, Dương Thông Thông là cô gái không thích suy nghĩ nhiều. Bất luận là anh chàng ngu xuẩn đến đâu đều thích những người phụ nữ ngu xuẩn hơn mình, họ sợ gặp phải những cô nàng thông minh, rất sợ quen biết với những cô gái có những mối quan hệ phức tạp.

Ngô Năng ngu xuẩn gặp được Dương Thông Thông còn ngu ngốc hơn, đó gọi là số mệnh.

Điều gì cô cũng nghe theo anh.

Anh bảo cô sinh đứa bé này thì cô sinh và cho rằng đó chính là tình yêu. Anh nói anh sẽ chăm sóc cô cả đời thì Dương Thông Thông bắt đầu ở phòng cả ngày để dưỡng thai.

Ngô Năng đã mua một chiếc nồi đất, cũng hay mua chân giò để bồi bổ sức khỏe cho Dương Thông Thông. Thậm chí, ngày nào anh ta cũng cho cô uống một cốc sữa.

Đại khái là vì tuổi còn trẻ nên sức khỏe của Dương Thông Thông khá tốt. Vì thường uống thuốc và sữa bà bầu để bồi bổ sức khỏe cũng như dưỡng thai, nên cô đã sinh được một bé gái kháu khỉnh.

Bé gái đó chính là Dương Di Châu, mẹ của bé là Dương Thông Thông, cha là Ngô Năng, khi đó cả hai đều mười chín tuổi.

Đừng nói đến hai cô cậu sinh viên mười chín tuổi, mà ngay cả những người trưởng thành ở độ tuổi từ hai mươi tám đến ba mươi tám đã có công việc, muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ thật tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu không thì từ “nô lệ trẻ em” tại sao lại ra đời?

Theo thống kê chưa đầy đủ, ở một thành phố có quy mô trung bình, muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ theo mức bình thường thì bình quân mỗi tháng phải tiêu hết hai nghìn tệ. Thế nào gọi là nuôi dưỡng một đứa trẻ theo mức bình thường? Chính là cho uống sữa với chất lượng bình thường; đứa trẻ có sức khỏe bình thường và không hay mắc bệnh.

Hai nghìn tệ một tháng! Cộng dồn phí sinh hoạt của Dương Thông Thông và Ngô Năng cũng không đủ.

Thế thì, nuôi đứa trẻ hay là nuôi bản thân, đây là một vấn đề.

Dương Thông Thông và Ngô Năng mau chóng cảm thấy tất cả như sụp đổ. Ngày nào hai người cũng cãi nhau. Cãi nhau vì một lọ sữa, một cái bỉm.

Ngô Năng thấy đau đầu.

Trong tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng quở trách của Dương Thông Thông, anh ta chạy thẳng đến quán internet, ba ngày liên tục không về căn phòng đổ vỡ đó.

Ngô Năng ngồi trước máy tính và phát hiện ra rằng: Hóa ra cả phụ nữ và trẻ con đều chẳng có gì hay ho cả.

Chơi game đơn giản hơn nhiều, chỉ cần tốn ít tiền là có thể thu lại được niềm sung sướng tột cùng. Chơi game là cách thức đơn giản nhất để bạn có cảm giác đắm mình vào nơi sâu thẳm nhất.

Thực ra, cơ sở tình yêu của họ quá mong manh.

Chưa từng trải qua sóng gió, quan hệ nam nữ theo kiểu quyến rũ nhau thì có bao nhiêu phần chân thành?

Một chàng trai không coi trọng bạn gái mình, trong lòng không nghĩ rằng cô ấy là tất cả, tình yêu đó hoàn toàn không được cân nhắc đắn đo. Đồ vật không quý giá thì đương nhiên cũng sẽ không được nâng niu bảo vệ.

Ngô Năng nhìn cơ thể Dương Thông Thông phát phì sau khi sinh thì luôn có suy nghĩ: Tại sao lúc đầu mình lại để mắt tới bà cô xấu xí này chứ?

Anh ta hoàn toàn không đạt được cảnh giới cảm ơn một người phụ nữ đã sinh cho mình một đứa trẻ, mà còn liên quan đến cả hoàn cảnh của anh ta, anh ta không có tiền và cũng chẳng có năng lực để chăm lo cho hai mẹ con họ. Niềm tự hào gánh vác trách nhiệm bỗng chốc biến thành gánh nặng.

Trách nhiệm là một điều tốt đẹp, nhưng khi nhẹ nhàng gánh vác được trách nhiệm thì mới có cảm giác anh hùng mạnh mẽ, mới khiến cho người đàn ông thấy được sứ mệnh của mình.

Nếu không thì trách nhiệm chính là một lưỡi dao đáng sợ, có thể giết chết tất cả trái tim tự do phóng đãng.

Ngô Năng ngày càng cảm thấy chán ghét Dương Thông Thông.

Chán ghét vì Dương Thông Thông đã trở nên mập mạp.

Chán ghét vì bộ dạng Dương Thông Thông với mái tóc bết.

Chán ghét vì dáng vẻ yếu ớt của Dương Thông Thông ngồi bế con trên giường cả ngày.

Chán ghét vì bộ dạng của Dương Thông Thông vén áo cho con bú mọi nơi mọi lúc.

Tất cả đều khiến anh cảm thấy không thể chịu nổi.