Edit: melbournje

🤤

Giữa tháng 12, nhiệt độ chợt giảm, trước mấy ngày Đồng Kiều còn mặc áo khoác mỏng đi theo Ngụy Tiếu Vũ quay hình, hai ngày này nhiệt độ không ngừng giảm xuống.

Tất cả mọi người mặc áo lông dài, bộ phim đã quay được mấy tháng, rất nhiều người quay đã quay đến những cảnh cuối, Đồng Kiều chính là một trong số đó.

Thực ra ban đầu cô còn nửa tháng nữa mới có thể quay xong, nhưng trong đó hai cảnh diễn thế nào đạo diễn đều cảm thấy khó chịu, dứt khoát bỏ luôn.

Hôm qua Đồng Kiều đóng cảnh bị người ta hãm hại, đẩy vào trong ao.

May mà mấy ngày trước mây trong gió nhẹ, có chút nắng nẻn không có vấn đề gì.

Nhưng mà hôm nay chỉ có 5-6 độ, cô phải quay lại cảnh này những 4 lần.

Ban đêm trở lại khách sạn cô liền ngâm mình tắm nước nóng, nửa đêm vẫn bị sốt cao.

Hôm nay là ngày cuối cùng của cô, cô cũng không tiện xin phép nghỉ, uống hai viên thuốc hạ sốt rồi lại cắn răng đi quay phim.

Đồng Kiều ngồi ở trong phòng trang điểm, hai má ửng hồng, đầu mê man.

Lúc này, bên tai cô một mực có người thì thầm nói chuyện.

Cô nâng tinh thần, nghe các cô ấy nói chuyện phiếm.

Không nghĩ tới những người khác đang bàn việc người MC chủ trì Vương San San đột nhiên rời đài truyền hình Lâm Châu.

Nghe được tin tức này, Đồng Kiều rất kinh ngạc.

Đoạn thời gian trước cô ta không phải còn đang dẫn dắt rất tốt sao?

Làm sao đột nhiên lại rời đài truyền hình?

Đồng Kiều thanh âm khàn khàn, hỏi các cô ấy: "Các cô nói Vương San San rời đài Lâm Châu sao?"

Một người trong đó gật đầu: "Là vậy đó, lên hot search mà, Đồng Kiều cô không biết sao?"

Đồng Kiều gật đầu ồ một tiếng, mở điện thoại.

Quả nhiên hot search là việc Vương San San rời đi đài truyền hình Lâm Châu.

Bấm vào đầu tiên sẽ thấy được ảnh của cô ta.

Hình ảnh là một tấm hình tự chụp, hai mắt cô ta đỏ bừng, một bộ dáng không bỏ được.

Caption: Gặp lại, mười năm.

Vừa mới bắt đầu những người khác không có hiểu có ý tứ gì, đến khi truyền hình Lâm Châu đăng tin, mọi người mới kịp phản ứng.

Vương San San nói mười năm, thời gian cô ta đã làm ở đài truyền hình này.

Nhưng mà, đám người bắt đầu nghi hoặc, Vương San San ở Lâm Châu rất tốt, làm sao đột nhiên liền rời đi?

Lâm Châu giải thích vì lí do cá nhân của Vương San San, mà Vương San San cũng không có đáp lại.

Đám dân mạng càng phân vân, có người nói là truyền hình Lâm Châu muốn bồi dưỡng người mới.

Cũng có người nói Vương San San rời Lâm Châu là chuyện sớm hay muộn, vì từ khi nổi tiếng cô ta rất chảnh.

Ở đài truyền hình cô ta chỉ nói chuyện với mấy cái người MC nổi danh, đối với người mới, căn bản không để ý tới.

Liền ngay cả khi người không nổi chào hỏi cô ta, Vương San San cũng hờ hững lạnh lùng.

Bình luận tràn đầy ác ý, Đồng Kiều đầu óc hỗn độn, nhìn mấy cái rồi không có hứng thú lại nhìn tiếp.

Bất kể như thế nào, mấy ngày trước, Vương San San cố ý chèn ép mình, Đồng Kiều cũng sẽ không thay cô ta nói gì.

Tắt điện thoại di động, cô tiếp tục nghỉ ngơi.

Tại tòa nhà số 1006:

Trong biệt thự xa hoa, một người phụ nữ ngồi ở trên ghế salon, trong phòng khách một mảnh hỗn độn.

Đĩa vỡ, các loại hoa quả, điện thoại, gối ôm, bình sứ, bể cá.

Trên sàn nhà tất cả đều là nước đọng, có mấy con cá vàng nhỏ trên sàn nhà vùng vẫy giãy chết.

Bảo mẫu ở phòng bếp thực sự không đành lòng, vụng trộm cầm lấy 6 con cá bỏ vào trong chậu nước.

Vương San San đang ngồi, trước mặt bày biện mấy chai rượu.

Trong đó mấy chai đã hết.

Cô ta còn không ngừng uống rượu trong ly thủy tinh, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

"Lưu Kỳ thằng chó này, cũng dám cố ý hủy hoại tao, mày chờ đấy."

"Nếu tao không chơi chết mày, khiến mày tê liệt, một người đại diện to bằng hạt vừng, còn dám hại tao."

Cô ta cứ như thế mắng, đem rượu uống sạch.

Tựa như cô ta nghĩ cái ly pha lê này chính là Lưu Kỳ, đập thẳng vào tường đối diện.

"Lạch cạch" ly pha lê phát ra tiếng vỡ vụn.

Vương San San hô lớn: "Người đâu, đều chết mẹ ở đâu rồi, đi ra cho tôi!"

Trong đó có ba người hầu đang trốn trong phòng bếp, tôi đẩy anh anh đẩy tôi không dám đi ra ngoài, cuối cùng một cô gái nhỏ tuổi nhất bị đẩy ra.

"Chị Vương, chị... Chị có chuyện gì?"

Vương San San tức giận mắng: "Mấy người các người làm ăn kiểu gì thế, ăn với tôi uống với tôi, vậy mà lúc tôi cần an ủi nhất thì không thấy bóng dáng, toàn lũ bạch nhãn lang!"

Nói xong quơ lấy cái gối ôm trong tay đáp vào cô bé khúm núm kia.

"Cầm cho tôi cái ly! Tôi muốn uống rượu!"

Gối ôm mặc dù mềm, nhưng Vương San San ném cực mạnh vào trên mặt cô bé nên vẫn rất đau, cô bé cắn môi, lau nước mắt liền chạy vào phòng bếp.

Lấy ra một cái ly pha lê đã rửa sạch sẽ đặt ở trước mặt Vương San San, còn cẩn thận thay cô ta rót rượu, đứng ở bên cạnh không dám rời đi.

Vương San San lúc này nổi giận trong bụng không chỗ phát tiết, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nhìn cô bé khúm núm, liền trút giận vào đó.

Liền đạo cho cô bé ấy một cái: "Khóc cái gì mà khóc, con mẹ nó mày bị ủy khuất à? Tao còn đáng khóc hơn đây này, cút!"

Mà bây giờ bị Vương San San ghi hận, Lưu Kỳ lúc này cũng rất lo nghĩ.

Phòng làm việc của hắn vừa mở không đến một tháng, phải bận rộn quá nhiều.

Hắn mấy ngày nay đang bàn chuyện buôn bán, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, ban ngành liên quan đột nhiên nói phòng làm việc của hắn không phù hợp yêu cầu, không thể làm được.

Ngay lúc Lưu Kỳ chuẩn bị lấy tiền tìm người đi cửa sau.

Đột nhiên có một nhóm tới kiểm tra, nói bọn họ không có bằng buôn bán, yêu cầu phòng làm việc phải đình chỉ kinh doanh.

Nếu nói là không may, hắn cũng không tin.

Lúc Vương San San rời đài truyền hình Lâm Châu không đến một ngày, Lưu Kỳ cùng nghệ nhân Quách Tình của mình cũng lên hot search.

"Hai người tràn đầy kích tình, dùng phương thức hơi bạo dạn."

Ngay sau đó Vương San San lại gọi điện thoại tới chất vấn hắn là không phải cố ý hại cô ta chứ.

Ba chuyện kia giống như là có người điều khiển, trùng hợp đến lạ thường.

Lưu Kỳ chỉ cảm thấy không đến một ngày, cả người hắn đều già đi rất nhiều.

Lúc Đồng Kiều biết việc của Lưu Kỳ cùng Quách Tình thì đã nằm tại trong bệnh viện.

39°6, Đồng Kiều cả người đều nóng đến có chút hồ đồ.

Uống một bình nước lớn, mới thoải mái hơn xíu.

Cô ngủ một giấc, tỉnh lại nhìn thấy mình đang được truyền nước, bên cạnh có một người ngồi.

Đồng Kiều tưởng rằng là trợ lý Tiểu Thượng: "Tiểu Thượng, tôi muốn uống chút nước."

Bởi vì sốt cao, cuống họng câm một cách lợi hại, người bên cạnh không nói gì, đứng lên lấy cốc nước cho cô.

Cô liếc mắt qua nhìn thấy người đứng lên, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Nhìn trừng trừng anh, thẳng đến anh bưng nước tới, một cái cánh tay đỡ sau cổ của cô, giúp cô ngồi dậy.

"Uống nước." Thanh âm của anh trầm thấp ôn nhã.

Đồng Kiều nuốt nước miếng, ngồi xuống, đưa tay phải ra nhận nước, hỏi: "Ngụy Tổng, sao anh lại tới đây?"