Ngày tết Trùng Cửu, cuối thu thời tiết mát mẻ. Đinh Nhu mặc một chiếc áo màu nhũ đỏ, một cái váy mềm cùng màu, trên mái tóc tết cài một đóa hoa, trên tai đeo một đôi hoa tai tròn bằng bạc, trên cổ tay trắng muốt là một chiếc vòng ngọc. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, xoay vài vòng trước gương, Đinh Nhu khá thỏa mãn. Nàng không thích đồ trang sức quá mức hoa lệ. Đương nhiên, với điều kiện hiện giờ thì dù Đinh Nhu có thích cũng không được.

“Lục tiểu thư, di nương gọi ngài!”

“Đến đây, đến đây!”

Đinh Nhu nâng lên váy, váy có chút dài, thật vướng! Tuy Đại Tần không bắt con gái bó chân nữa nhưng theo quán tính của lịch sử thì hai chân của con gái cũng không thể tùy tiện để lộ ra, bởi vậy váy đều tương đối dài. Đinh Nhu không quá quen, luôn sợ dẫm phải váy mà mất mặt. Theo ký ức trong thân thể này thì tiểu thư khuê các khi bước đi đều có quy củ nhất định. Ở Đinh phủ có người chuyên môn dạy dỗ các tiểu thư. Lần thứ hai Đinh Nhu thấy may mắn rằng nàng bị chuyển tới thôn trang tự sinh tự diệt*. Bằng không nếu bị hãm sâu trong cánh cổng lớn kia thì dù Đinh Nhu không sợ nhưng mỗi ngày đều rất áp lực. Tâm tình thoải mái, thân thể mới tốt được. Nếu không cho dù mỗi ngày cẩm y ngọc thực* thì cũng bị áp lực chết mất.

“Nương!” Đinh Nhu cười nhìn Liễu thị đi tới, đánh giá trang phục của Liễu thị. Áo quần màu xanh ngọc càng làm nổi bật sự thướt tha nhu nhược của Liễu thị. Liễu thị sinh ra Đinh Nhu khi mới mười sáu tuổi, lúc này mới chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, chính là thời gian tốt đẹp nhất của nữ nhân. Gần đây nữ nhi hiếu thuận hiểu chuyện, bao nhiêu ưu sầu tích tụ những năm qua dần dần xóa đi. Bình thường, Đinh Nhu vẫn luôn khuyên nhủ Liễu thị hãy thoải mái, đừng để oán khí trong lòng. Trên mặt Liễu thị hiện lên ý cười nhàn nhạt, càng làm cho Liễu thị ôn nhu thêm vài phần. Mỹ nhân buồn luôn khiến người khác trìu mến, nhưng người đàn ông nào chịu được người đẹp mà suốt ngày ủ dột, cau mày chứ?

Đinh Nhu đã sớm nghĩ tới trang phục của Liễu thị sẽ mộc mạc. Trong nhà, những gì đáng giá nàng đều bán đi để mời đại phu bốc thuốc. Ngoài bán đi mấy khối ngọc thì ngay cả vòng tay bằng vàng ròng mà Đinh lão gia thưởng cho nàng cũng bị người khác cầm đi. Đinh Nhu lấy ra một cấy kim trâm cắm lên búi tóc của Liễu thị. Liễu thị khẽ đưa tay lên chạm vào: “Đây, đây không phải là… Là hải đường kim trâm mà Tiểu Nhu thích nhất hay sao?”

Đinh Nhu giữ tay không để Liễu thị rút trâm ra. “Của ta là của nương mà! Nương cài lên trông đẹp lắm!” Có kim trâm, Liễu thị nhiều hơn một chút quý khí, khí chất nhu nhược uyển chuyển càng thêm nổi bật. Đinh Nhu khen ngợi: “Nương đúng là mỹ nhân!”

“Tiểu Nhu của nương sau này cũng là mỹ nhân.” Liễu thị khẽ vuốt gương mặt của Đinh Nhu. So với ngày xưa, nữ nhi cười nhiều hơn, đôi mắt trong suốt dịu dàng tươi cười. Mọi điên cuồng và oán hận trước kia đều theo đợt bị bệnh kia biến mất. Liễu thị nghĩ nữ nhi sẽ càng lớn càng đẹp.

Đinh Nhu hé miệng cười: “Làm gì có chuyện nương và nữ nhi cứ khen nhau như thế này?” Đinh Nhu đỡ Liễu thị ra cửa thì nhìn thấy Lam Tâm đã trang điểm để xấu đi rồi. Tuy không làm quá như như trước đây nhưng Lam Tâm cố ý che giấu, khuôn mặt đẹp lập tức giảm xuống hai bậc. Lam Tâm không muốn mang đến phiền phức cho Đinh Nhu. Mỹ nữ rất khó tự làm cho mình trở nên xấu xí. Nhưng xấu còn tốt hơn gặp phải mấy tên công tử ăn chơi háo sắc rồi bị đoạt.

Đinh Nhu không nói gì nhưng đem mọi chuyện đều ghi nhớ trong lòng. Đám người Đinh Nhu vừa bước ra tới cổng lớn thì nghe thấy tiếng chửi bới chanh chua của đàn bà. “Ông là đồ vô lương tâm, đồ trời đánh. Lại đi tìm con tiện nhân không biết xấu hổ kia. Tại sao số tôi lại khổ thế này. Theo ông chịu mệt chịu khổ, cầu xin nhờ vả khắp nơi để cho ông làm quản sự. Ông là cái đồ vô lương tâm…”

“Câm miệng! Đồ đàn bà thối kia. Bà không nhìn xem hình dạng của mình thế nào? So với bà, Lý nương tử vừa dịu ngoan vừa biết tình thú. Nói cho bà biết, hai ngày nữa tôi gọi người đưa người ta vào cửa. Bà hiền lành, thành thật cho tôi…!”

“Ô ô! Ông là đồ không lương tâm. Tôi liều mạng với ông. Bà đây nói cho mà biết, có bà đây ở thì tiện nhân họ Lý kia đừng có mơ bước vào cửa.”

Đinh Nhu tiến lên nghe tiếng nam nữ cãi nhau. Liễu thị giữ lấy cổ tay của Đinh Nhu, sợ rằng Đinh Nhu tham gia vào. Đinh Nhu cười trấn an: “Nương, bà ấy cũng không liên quan tới con. Con sẽ không ra mặt đâu.”

Liễu thị thở phào nhẹ nhõm. Chẳng lẽ trước đây Đinh Nhu rất hay xen vào chuyện người khác. Liễu thị thấp giọng nói: “Đang cãi nhau là Lý mẹ, quản sự của thôn trang mà nương từng nói qua với con.” Khi mới tới thôn trang, Đinh Nhu đều mong ngóng muốn trở lại Đinh phủ, đối xử rất thân thiện với Lý mẹ, vẫn mong nhờ vào Lý mẹ nói với người cô đang làm việc bên cạnh phu nhân để cho Đinh Nhu trở lại Đinh Phủ. Trước đây Đinh Nhu cũng không hay xen vào chuyện người khác nhưng vì trở về phủ nên vẫn kết giao với Lý mẹ.

“Vậy à?” Đinh Nhu đỡ Liễu thị ra cửa. “Quản sự của thôn trang là?”

“Họ Vương, nghe nói ở bên ngoài có người tình.” Liễu thị ngừng nói. Những chuyện xấu xa này không nên nói với Đinh Nhu. Nhưng nhìn Đinh Nhu lại thấy nàng đầy hứng thú, hoàn toàn không giống với thần thái của một tiểu cô nương mười tuổi. Nếu không phải tin tương Đinh Nhu nói qua chuyện quỷ sai báo ân thì có lẽ Liễu thị thật sự mời hòa thượng, đạo sĩ tới bắt yêu. Ở trước mặt Liễu thị, Đinh Nhu có chút tùy tiện. Cuộc sống mà luôn giấu giếm này nọ thật sự quá mệt mỏi. Đinh Nhu đã dự định che chở cho Liễu thị cả đời, coi Liễu thị như mẫu thân để hiếu thuận, cũng không thể luôn luôn không biểu hiện ra tính tình của chính mình. Cứ từ từ thay đổi thì Liễu thị sẽ tiếp thu được.

“Quả phụ cũng tái giá? Nương nói cho ta nghe đi.”

Trên mặt Liễu thị lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ, giống như tiếng đồn là nói nàng vậy. Đinh Nhu nhớ rõ là Đại Tần không kiêng kỵ việc quả phụ tái giá. Đền thờ trinh tiết đã bị hủy bỏ từ sớm. Sách vở về Trình Chu Lý học cũng bị thiêu hủy. “Nương?”

Liễu thị xấu hổ không dám mở miệng, thấy nữ nhi cứ kéo tay mãi mới nói: “Nghe nói đó là một quả phụ lẳng lơ, nay dụ dỗ người này, mai dụ dỗ người khác, thật không biết xấu hổ. Cũng không biết Vương quản sự bị trúng tà gì mà coi trọng cô ta, mang bạc, mang quần áo đồ dùng cho đi, bây giờ còn muốn đưa cô ta về nhà. Thảo nào Lý mẹ khóc thành như vậy. Tiểu Nhu, con đừng thấy Lý mẹ bây giờ béo thế này chứ trước khi thành thân, nàng lớn lên cũng không kém, vẫn đi theo cô của nàng. Trong Đinh phủ cũng có người muốn thu nàng làm thiếp nhưng cô của nàng không muốn, cầu xin phu nhân ban ơn. Chính nàng coi trọng Vương quản sự nên mới thành thân. Lý mẹ dù tham tài nhưng toàn tâm toàn ý đối với Vương quản sự. Haiz! Tiền tài Lý mẹ kiếm được hầu hết bị Vương quản sự mang cho quả phụ kia.”

Lại một nam nhân thay lòng đổi dạ, Đinh Nhu khẽ cúi đầu. “Nương, chúng ta không nói chuyện này nữa. Chúng ta lên núi du ngoạn đi.”

Trong lòng Đinh Nhu suy nghĩ, vòng tay vàng ròng của Liễu thị bị Lý mẹ lấy đi không biết có còn trong tay Lý mẹ hay không? Đinh Nhu có thể nhìn ra Liễu thị rất coi trọng chiếc vòng đó. Trong trí nhớ, đại lão gia của Đinh phủ là một vị mỹ nam tử. Người ta vẫn nói nữ nhân sẽ ghi nhớ người nam tử đầu tiên của mình cả đời. Nữ nhân truyền thống như Liễu thị, ngay cả Đinh Nhu cũng đã sinh ra, làm sao lại không có cảm tình đối với Đinh đại lão gia? Liễu thị vẫn cẩn thận tuân thủ bổn phận làm thiếp, nhưng một nữ nhân thì luôn có tưởng tượng về chuyện tình cảm. Mặc dù Đinh Nhu ngứa mắt chuyện ba vợ bốn nàng hầu, nhưng Liễu thị lại sinh vào thời đại ba vợ bốn nàng hầu. Để Liễu thị tiếp thu quan điểm của Đinh Nhu thì rất khó. Đinh Nhu chỉ nghĩ lấy lại vòng tay… Ít nhất đối với Liễu thị mà nói, đấy là niệm tưởng. Nàng từng được sủng ái, từng được Đinh lão gia tán thưởng.

* Tự sinh tự diệt: Bỏ mặc cho sống ra sao thì sống, chết kiểu gì thì chết.

*Cẩm y ngọc thực: Quần áo đẹp, thức ăn ngon. Ý chỉ cuộc sống giàu có, sung sướng về vật chất.