On the Way to the Wedding (2)

“Con nghĩ một trong chúng nên đặt là Hyacinth,” Katherine cho biết.

Anh gật đầu. “Eloise Hyacinth hay Francesca Hyacinth?”

Katherine cắn môi lại để suy nghĩ, sau đó con bé nói, một cách chắc chắn “Francesca Hyacinth. Đó là tên gọi đáng yêu cho nó. Mặc dù...”

Gregory đợi cho con bé kết thúc câu nói, nhưng khi nó không là vậy anh nhắc lại “Mặc dù...?”

“Nó nghe một chút cầu kì.”

“Ba không chắc làm thế nào mà một người có thể tránh được điều đó với cái tên Hyacinth.”

“Đúng,”Katherine nói trầm ngâm, “nhưng sẽ thế nào nếu cô ấy trở nên ngọt ngào và thanh nhã?”

“Như cô Hyacinth của con ư?” anh thì thầm. Có một vài điều nên trân trọng trước khi nói.

“Cô ấy khá dữ dội,” Katherine nói, không một chút mỉa mai.

“Dữ dội hay rụt rè?”

“Oh, chỉ có thể là dữ dội thôi. Cô Hyacinth không hoàn toàn là rụt rè.”

“Đừng nói với cô điều đó.”

Katherine chớp như không thể tin được. “Ba nghĩ cô muốn giống như rụt rè?”

“Và dữ dội”

“Thạt là kì quặc,” cô thì thầm. Sau đó con bé nhìn lên với ánh nhìn đặc biệt. “Con nghĩ cô Hyacinth sẽ thích có một đứa bé đặt theo tên cô.”

Gregory cảm thấy mình đang mỉm cười. Một nụ cười thật sự, không phải làm cho con anh cảm thấy an tâm. “Đúng,” anh nói khẽ, “Cô ấy sẽ cảm thấy như vậy.”

“Cô ấy có thể nghĩ là cô không có được một lần.” Katherine tiếp tục, “kể từ khi Ba và Mama đặt tên theo thứ tự. Chúng ta đều biết đó là Eloise cho bé gái.”

“Ai có thể ngờ rằng là sinh đôi?”

“Mặc dù vậy,” Katherine nói, “tên của cô Francesca nên được xem lại. Mama sẽ phải sinh ba để có một đứa đặt tên theo cô Hyacinth.”

Sinh ba. Gregory không phải là người Công giáo, nhưng thật khó để áp đi sự ham muốn mạnh mạnh tràn qua anh.

“Và chúng phải tấ cả là con gái,” Katherine thêm, “điều đó dường như không thật sự xảy ra.”

“Thật sự,” anh thì thầm.

Con bé cười. Và anh cũng cười. Và họ nắm tay nhau.

“Con đang nghĩ...” Katherine bắt đầu.

“Ghì, nhóc?”

“Nếu Francesca đặt là Francesca Hyacinth, thì Eloise nên đặt là Eloise Lucy. Bởi vì Mama là người mẹ tuyệt nhất.”

Gregory chống lại cục đang dâng lên trong cổ họng anh. “Đúng,”, anh nói khàn khàn “nó sẽ vậy”

“Con nghĩ mẹ sẽ thích như vậy,” Katherine nói “Ba có nghĩ vậy không?”

Bằng cáh nào đó, anh gật đầu. “Mẹ có thể nói là chúng ta nên đặt tên cho đứa bé tên một ai khác. Mẹ luôn rộng lượng theo cách đó.”

“Con biết. Đó là lý do chúng ta pahỉ làm chuyện đó khi mẹ đang ngủ. Trước khi mẹ thay đổi ý này. Bởi vì mẹ sẽ làm vậy, ba biết đấy.”

Gregory cười lẵng lẽ.

“Mẹ sẽ ói chúng ta không nên làm thế,” Katherine nói “nhưng mẹ sẽ đồng tình một cach bí mật.”

Gregory nuốt cái cục trong cổ họng, nhưng cái này, sinh ra từ tình yêu cha con. “Ba nghĩ con đúng.”

Katherine tươi cười.

Anh xoa tóc con. Rồi con bé sẽ già dặn với những điều này, con bé sẽ nói anh đừng làm rối tóc nó. Nhưng bây giờ, anh đang làm cho tóc nó rồi khi anh có thể. Anh cười với nó. “Làm sao con biết Mama sẽ ổn?”

Con bé nhìn lên anh với sự biểu cảm khoan dung. Họ đả có cuộc nói chuyện như vậy trước đây. “Bởi vì con giống hệt mẹ.”

“Giống hệt,” anh đồng tình. Họ nắm tay trong một lát cho đến khi có gì đó đến với anh. “Lucy hay Lucinda?”

“Oh, Lucy,” Katherine nói, biết chính xác anh đang nói gì. “Đứa bé khanh thật sự là Lucinda.”

Gregory ra dấu và nhìn vềphía vợ anh, vẫn còn ngủ trên giừong cô. “Khanh,” anh nói khẽ, “nó khanh phải.” Anh cảm thấy bàn tay của con gái anh trượt vào trong tay anh, nhỏ và ấm áp.

“La la la Lucy,” Katharine nói, và anh có thể nghe nụ cười khẽ trong giọng con bé.

“La la la Lucy,” anh lặp lại. Và thật kinh ngạc, anh cũng nghe một nụ cười trong giọng của anh.

Một vài giờ sau bác sĩ Jarvis trở lại, mệt mỏi và nhàu nát sau khi đỡ đẻ cho em khác khác dứoi làng. Gregory biết rất rõ về bác sĩ; Peter Jarvis đang làm mới những nghiên cứu của mình khi Gregoru và Lucy quyết định dời đến gần Winkfield, và anh ấy đã phục vụ như bác sĩ gia đình kể từ đó. Anh và Gregory gần tuổi nhau, và họ đã có nhiều bữa ăn tối với nhau trong nhiều năm. Bà Jarvis cũng là người bạn tốt của Lucy, và con họ chơi chung với nhau.

Nhưng trong những năm bạn bè của họ, Gregory chưa bào giờ thấy những biểu cảm trên khuôn mặt của Peter. Anh cắn góc môi mình, và khanh có lời bình luận hài hước như thường lệ trước khi anh kiểm tra Lucy.

Hyacinth cũng ở đó, khăng khăng khẳng định là Lucy cần có sự giúp đỡ của một ngừoi phụ nữ trong phòng. “Cứ như một trong hai ngừoi có thể hiểu được sự khắc nghiệt của việc sinh nở,” cô nói, với sự khinh bỉ.

Gregory khanh nói lời nào. Anh chỉ bước sang một bên để em gái mình đi vào.Có gì đó thật thoải mái ở cô trong sự hiện diện dữ dội của mình. Hay có lẽ chỉ trong ý nghĩ. Hyacinth có sự tác động mạnh mẽ, người tin rằng có thể buộc Lucy chữa cho cô ấy.

Họ đều đứng phía sau khi bác sĩ lấy mạch của Lucy và nghe nhịp tim cô. Và sau đó, trong nỗi nạgc nhiên của Gregory, Peter cầm lấy đôi vai của Lucy và bắt đầu lắc

“Anh làm gì thế?” Gregory hét lên, nhảy vào can thiệp.

“Đánh thức cô ấy dậy,” Peter phân tích.

“Nhưng khanh phải cô ấy cần nghĩ ngơi sao?”

“Cô ấy cần đánh thức hơn.”

“Nhưng–” Gregory khanh biết anh vừa phản đối điều gì, và sự thật là, nó khanh quan trọng, bởi vì Peter vừa chặn ngang anh, nói:

“Vì Chúa, Bridgerton, chúng ta cần biết là cô ấy có thể thức dậy.” Anh lay cô lần nữa, và lần này, anh nói to, “Quí bà Lucinda! Quí bà Lucinda!”

“Cô ấy khanh phải là Lucinda,” Gregory nghe anh nói, sau đó anh bước đến trước và gọi “Lucy? Lucy?”

Cô di chuyển vị trí, lầm bầm gì đó trong khi ngủ.

Gregory nhìn sắc gọn qua Peter, tất cả mọi câu hỏi trên thế giới dồn về mắt anh.

“Hãy làm nếu anh có thể làm cô ấy trả lời anh,” Peter nói.

“Hãy để tôi thử,” Hyacinth nói chắc chắn. Gregory nhìn cô khi cô nghiêng xuống và gì đó vào tai của Lucy.

“Em nói gì vậy?” anh hỏi.

Hyacinth quay đầu lại. “Anh khanh muốn biết đâu.”

“Vì Chúa,” anh nói thầm, đẩy một bên cô. Anh cầm lấy bàn tay của Lucy và bóp lấy nó với lcụ anh có thể làm sớm hơn. “Lucy! Có bao nhiêu bậc của cầu thang phía sau từ bếp lên lầu một?”

Cô khanh mở mắt, nhưng cô làm tiếng động mà anh nghĩ là nghe như–

“Có phải em nói mười lăm khanh?” anh hỏi cô.

Cô thì thầm, và lần này anh nghe cô nói rõ hơn. “Mười sáu.”

“Cảm ơn Chúa.” Gregory bỏ tay cô ra và uể oải ngồi vào cái ghế gần cô. “Thấy chưa. Thấy chưa. Cô ấy hoàn toàn ổn. Cô ấy sẽ hoàn toàn ổn.”

“Gregory...” Nhưng giọng Peter nghe không chắc chắn

“Anh nói với tôi là chúng ta phải đánh thức cô ấy dậy.”

“Chúng ta đã làm vậy,” Peter nói với sự thừa nhận cứng nhắc. “Và đó là dấu hiệu tốt mà ta có thể có được. Nhưng nó khanh có nghĩa là–”

“Đừng nói điều đó,” Gregory nói thấp giọng.

“Nhưng anh phải–”

“Đừng nói điều đó”

Peter im lặng. Anh chỉ đứng đó, nhìn anh với sự biểu lộ thương hại. Nó thật thương hại và trắc ẩn và hối tiếc và không có gì anh bao giờ muốn nhìn thấy trên mặt của một bác sĩ.

Gregory ngồi sụp xuống. Anh đã làm những gì được yêu cầu anh ấy. Anh đánh thức Lucy, chỉ một chốc. Cô đã ngủ lại lần nữa, cuộn một bên, ngã về một hướng.

“Tôi làm những gì anh yêu cầu,” anh nói nhẹ nhàng. Anh nhìn trở lại Peter. “Tôi làm những gì anh yêu cầu,” anh lặp lại, lần này sắc hơn trước.

“Tôi biết,” Peter nói nhẹ nhàng, “và tôi không thể cam đoan với anh là cô ấy đã nói. Nhưng chúng ta không thể coi đó là sự bảo đảm.”

Gregory thử nói, nhưng cổ họng anh đóng lại. Sự bóp nghẹn tệ hại đó lại lan toả trong anh lần nữa, và tất cả những gì anh có thể làm là cố để thở. Nếu anh có thể thở, và làm gì khác, anh có thể giữ mình không khóc trước mặt bạn mình.

“Cơ thở cần lấy lại sức sau khi mất máu,” Peter giải thích “Cô ấy có thể ngũ một lát. Và cô ấy có lẽ –” Anh thông giọng của mình. “Cô ấy có thể không thức dậy được nữa.”

Bác sĩ nhìn thoáng qua cô trước khi quay trở lại với Gregory. “Nếu mọi chuyện trở nên tốt đẹp, tôi sẽ nghĩ chúng ta có thể mong đợi cuộc hồi phục bình thường kì diệu. Điều đó có thể mất chút thời gian.” Anh cảnh cáo. “Tôi không chắc cô ấy mất bao nhiêu máu. Nó có thể mất cả tháng cho cơ thể khôi phục lại những chất cần thiết.”

Gregory gật đầu chậm chạp.

“Cô ấy sẽ rất yếu. Tôi nghĩ cô ấy cần ở lại trên giường ít nhất vài tháng.”

“Cô ấy sẽ không thích thế.”

Peter hắng giọng. Một cách tệ hại. “Anh sẽ gửi ai đó đến nếu có thể chứ?”

Gregory gật đầu thin thít.

“Không,” Hyacinth nói, bước đến thanh giường. “Tôi còn có câu hỏi.”

và mặc dù Hyacinth không thể chối cãi điều đó.

Khí buổi sáng đến, sáng và hân hoan không thể tin được, Gregory thức dậy trong phòng bệnh của Lucy, vẫn ngồi trên ghế bên giường cô. Cô vẫn ngủ, nhưng cô trông thao thức, làm cho giấc ngủ thường ngày giống như cô đaong cử động.

“Lucy?” Gregory cầm tay cô, sau đó ép mình nới lỏng tay cô.

“Em khát nước.” Cô nói yếu ớt.

Anh gật đầu và nhanh chóng lấy cho cô một ly nước. “Em có anh nên–anh không–” Nhưng anh không thể nói gì thêm. Giọng anh vở thành ngàn mảnh, và những gì tuôn ra là tiếng nức nở lớn. Anh lặng người, anh vặn người lại với cô khi anh cố lấy lại sự bình tĩnh. Tay anh run rẩy, nước bắn ra tay áo anh.

Anh nghe Lucy cố nói tên anh, anh biết anh phải cố hết sức mình. Cô là người đã gần như chết; anh không cần phải suy sụp khi cô cần anh.

Anh hít một hơi sâu. Và sau đó “Của em đây,” anh nói, cố giữ giọng bình tĩnh khi a nh quay lại. Anh đưa cô ly nước, và sau đó nhận ra lỗi của mình. Cô quá yếu để có thể giữ ly nước, càng yếu hơn để cho ngôi ngồi thẳng dậy.

Anh ngồi trên cái bàn gần đó, sau đó đưa tay vào qua trong một cái ôm nhẹ nhàng để anh có thể giúp cô ngồi dậy. “Hãy để anh sửa lại gối,” anh nói khẽ, di chuyển và giũ nhẹ cho đến khi anh hài lòng khi cô thoải mái. Anh giữ ly nước trên miệng cô và giữ nó lên cao nhỏ nhất. Lucy uống một chút, sau đó lùi lại, thở khó khăn trong cố gắng uống nước.

Gregory khẽ nhìn cô. Anh không thể tưởng tượng cô đã uống cô đã uống một vài ngụm nước. “Em nên uống thêm.’ Anh nói.

Cô gật đầu, gần như không thể thấy được, và nói, “Chỉ một lát.”

“Có dễ hơn với cái muỗng không?”

“Cô nhắm mắt lại và gật đầu một cách yếu ớt.

Anh nhìn quanh phòng. Ai đó đã đưa anh tách trà đêm tec đó, và họ có thể không đến để dọn nó. Có thể không muốn làm phiên anh. Gregory quyết định là nhanh chóng quan trọng hơn là sạch sẽ, và anh lấy cái muỗng từ dĩa đường. Sau đó anh nghĩ–cô có thể nên dùng một chút đường, nên anh lấy một muỗng to.

“Của em đây,” anh nói khẽ, đưa cô một muỗng đầy nước. “Em có muốn thêm chút đường không?”

Cô gật đầu, nên anh lấy một chút đưa vào lưỡi cô.

Anh nhìn cô run run. “Em không biết à?”

Cô chớp mắt trong giây lát. “Có phải là em chảy máu?”

“Khá nhiều,” anh nghẹt thở. Anh không thể nói thêm. Anh không muốn mô tả lại máu ra nhiều như thế nào mà anh đã chứng kiến. Anh không muốn cô biết, và trung thực thì, anh muốn quên nó đi.

Lông này cô nhăn lại, và cô đưa đầu lên. Sau một lát Gregory mới nhận ra cô đang cố nhìn về phía chân giường.

“Bọn anh đã dọn nó,”anh nói, môi anh cố tạo ra nụ cười nhỏ. Thật giống Lucy, chắc chắn mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Cô gật đầu một ít. Và cô nói “Em mệt quá.”

“Bác sĩ Jarvis nói em sẽ rất yếu trong nhiều tháng. Anh nghĩ là em sẽ ở trên giường trong nhiều tháng.’

Cô rên rỉ, nhưng nó nghe thệt yếu ớt. “Em ghét nghĩ ngơi trên giường.”

Anh mỉm cười. Lucy là người hay làm, cô luôn luôn như vậy. Cô muốn sửa tất cả mọi thứ, làm mọi thứ, làm mọi người hạnh phúc. Không làm gì chỉ có thẻ giết cô.

Một phép ẩn dụ tồi. Nhưng đành vậy.

Anh nghiêng về cô với biểu cảm lạnh lùng. “Em sẽ ở trên giường nếu anh có thể buột em lại.”

“Anh không phải loại đó,” cô nói, di chuyển cằm cô yếu ớt. Anh nghĩ cô đang cô lộ vẻ không quan tâm, nhưng nó mất sức khi xấc lược, hình như vậy. Cô nhắm mắt lại lần nữa, đưa ra dấu nhẹ nhàng.

“Anh đã làm một lần,” anh nói.

Cô làm tiếng động vui vẻ nên anh nghĩ đó thật ra là tiếng cười to “Anh đã làm, phải không nào?”

Anh cuối xuống và hôn nhẹ nhàng lên môi cô “Anh đã cứu vãn tình thế.”

“Anh luôn cứu vãn tình thế.”

“Không,” anh phản đối. “Đó là em.”

Mắt họ gặp nhau, cái nhìn cua họ sâu và mạnh. Gregory cảm thấy gì đó chuyển động mạnh trong anh, và trông giây lát anh chắc là anh sẽ nức nở một lần nữa. Nhưng sau đó, anh cảm thấy bản thân xa dần, cô chỉ nhún vai nhẹ và nói, “Tuy nhiên, em không thể di chuyển bây giờ”

Bằng cách nào đó anh trở lại trạng thái cân bằng, anh lấy một cái bánh qui còn lại từ khay trà. “Hãy nhớ điều đó trong một tuần.” Anh không có nghi ngờ gì khi cô sẽ cố ra khỏi giường trước khi được yêu cầu.

“Em bé đâu rồi?”

Gregory dừng lại, sau đó quay quanh. “Anh không biết,” anh đáp lại chậm chạp. Chúa ơi, anh hoàn toàn quên mất. “Trong phòng trẻ, anh nghĩ vậy. Bọn chúng đều hoàn hảo. Hồng hào và ồn ào và tất cả những gì mà chúng sẽ vậy.”

Lucy cười yếu ớt và phát ra một tiếng động yếu ớt khác. “Em có thế thấy chúng chứ?”

“Tất nhiên. Anh sẽ kêu ai đó đem chúng đến ngay.’’

“Không phải ai khác, mặc dù vậy,” Lucy nói, mắt cô mơ màng “Em không muốn ai thấy em như thế này.”

“Anh nghĩ em thật đẹp” anh nói. Anh đến và dừng lại một bên giường. “Anh nghĩ m là người đẹp nhất mà anh chưa từng thấy.”

“Dừng lại,”cô nói, kể từ nào mà Lucy không còn thích nhận các lời khen ngợi.

“Katharine đã ở đây hôm trước,” anh kể với cô.

Mắt cô mở ra.

“Không, không, đừng lo lắng,” anh nói nhanh. “Anh nói với con bé em chỉ đang ngủ. Điều mà em đang làm. Nó không lo lắng.”

“Anh chắc chứ?”

Anh gật đầu. “Nó gọi em là La la la Lucy.”

Lucy cười. “Con bé tuyệt thật”

“Giống như em.”

“Đó là lý do con bé tuyê–”

“Đó là lý do tại sao,” anh cắt ngang cô với cái cười toa toét. “Và anh đã gần như kể với em. Nó đã đặt tên cho em bé.”

“Em nghĩ anh đã đặt tên cho hai đứa bé.”

“Anh đã làm vậy. Đây em uống thêm chút nước đi.” Anh dừng lại để đưa thêm nước cho cô. Sự sao lãng sẽ là chìa khoá, anh quyết định. Một chút ở đây và một chút ở kia, và họ sẽ qua hết ly nước đầy này. ““Katharine nghĩ tên đệm cho chúng. Francesca Hyacinth and Eloise Lucy.”

“Eloise...?”

“Lucy,” anh kết thúc họ cô. “Eloise Lucy. Nó nghe không đáng yêu sao?”

Với sự nhạc nhiên của anh, cô không phản đối. Cô chỉ gật đầu, cử động gần như thấy được, mắt cô đầy nước mắt.

“Con bé nói vậy vì em là người mẹ tuyệt nhất trên thế giới,” anh thêm vào nhẹ nhàng.

Cô khóc sau đó, những giọt nước mắt lớn rơi trên mắt cô.

“Em có muốn anh đem những đứa bé đến ngay bây giờ ko?” anh hỏi.

“Làm ơn. Và...”Cô dừng lại, và anh thấy cổ họng cô cử động “Và mạng những đứa còn lại đến, làm ơn.”

“Em chắc chứ?”

Cô gật đầu lần nữa “Nếu anh có thể giúp em ngồi thẳng dậy, em nghĩ em có thể ôm và hôn.”

Nước mắt anh, thứ mà anh không không thể hiện ra, chảy trên mắt. “Anh không thể nghĩ bất cứ gì khác ngoài giúp em khoẻ hơn nhanh chóng.” Anh bước đến cửa, sau đó quay lại khi tay anh trên nắm cửa. “Anh yêu em, La la la Lucy.”

“Em cũng yêu anh.”

Gregory đã phải nói bọn trẻ cư xử thêm một chút đúng mực, Lucy quyết định, bởi vì khi chúng tràn vào phòng cô (khá là khâm phục những đứa lớn nhất và những đứa nhỏ nhất, đầu của chủng tạo thành bậc nhỏ đáng yêu) chúng khá là nhẹ nhàng, tìm chỗ đứng của mình vào tường, bàn tay chúng đặt trước cơ thể một cách ngọt ngào.

Lucy không có ý nghĩ gì bọn chúng đang làm gì. Những đưa con của cô không bao giờ đứng như vậy.

“Thật là đáng yêu ở đó,” cô nói, và sẽ có sự đổ nhào một đống ở giường trừ khi Gregory nhảy qua đám náo loạn đó thật mạnh mẽ “Nhẹ nhàng!”

Mặc dù nhìn lại, không có quá nhiều mệnh lệnh của anh giữ đám hỗn loạn đó lại gần tay anh, điều ngăn ít nhất ba đứa trẻ khỏi phòng thủ bằng đệm.

“Mimsy không cho con coi đứa bé,” đứa bốn–tuổi Ben nói khẽ.

“Đó bởi vì em chưa tắm trong một tháng,”Anthony bắt bẻ lại, đứa lớn hơn hai tuổi, gần như hôm nay.

“Điều đó không thể được” Gregory tử hỏi to.

“Thằng đó rất dơ,” Daphne có vẻ am hiểu. Con bé đang cố tới chỗ Lucy, mặc dù vậy, nên giọng nó nghẹt lại.

“Dơ thế nào mà nó lại hôi như thế?” Hermione hỏi.

“Em lăn trong hoa mỗi ngày,” Ben nói hóm hỉnh.

Lucy đừng lại một lát, sau đó quyết định tốt nhất là không ngẫm nghĩ cẩn thận những gì con trai cô vừa nói “Er, những bông hoa gì vậy?”

“À, nó không phải bũi hồng” nó nói với cô, nghe như là nó không thể tin là cô sẽ hỏi.

Daphne nghiêng qua nó và khịt mũi nhẹ. “Những bông mẫu đơn”, con bé thông báo.

“Em không thể nói điều đó khi khịt mũi với nó,” Hermione nói phẫn nộ. Hai con bé chỉ cách nhau một tuổi rưỡi, và khi chúng khi thì thầm những điều bí mật chúng cãi nhau như...

Chà, cãi nhau như Bridgerton, thật đấy.

“Em có cái mũi rất tốt.”Daphne nói. Con bé nhìn lên, chờ đợi ai đó xác nhận điều đó.

“Mùi thơm của hoa mẫu đơn rất dễ phân biệt,” Katherine xác nhận. Con bé ngồi lên chân giường cùng với Richard. Lucy tự hỏi khi cả hai đứa quyết định chúng quá lớn để đánh nhau bằng gối. Chúng quá lớn, tất cả chúng. Kể cả Colin bé nhỏ cũng không còn giống như em bé thêm chút nào.

“Mama?” nó nói thê lương

“Đến đây, con yêu,” cô nói khẽ, hướng dến thằng bé. Nó như một quả bóng nhỏ cuộn tròn, cùng cái má bầu bĩnh và đầu gối run run, và cô thật sự nghĩ là nó sẽ là đứa cuối cùng của cô. Nhưng bây giờ cô có thêm hai đứa nữa, bọc trong cái nôi của chúng, chuẩn bị lớn theo tên của mình.

Eloise Lucy và Francesca Hyacinth. Chúng khá giống với người được đặt theo tên.

“Con yêu mẹ, Mama,” Colin nói, cái mặt nhỏ ấm áp của nó uốn vào cổ cô.

“Mẹ cũng yêu con,” Lucy nghẹt lại. “Mẹ yêu tất cả chúng con.”

“Khi nào mẹ ra khỏi giường?” Ben hỏi.

“Mẹ không chắc. Mẹ vẫn còn cựa kì mết. Điều đó có thể mất vài tuần.”

“Một vài tuần?” nó hỏi lại, gần như kinh ngạc.

“Chúng ta sẽ biết sau,”cô nói thầm. Nhưng sau đó cô cười. “Mẹ bây giờ đã cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.”

Và cô đã vậy. Cô vẫn còn mệt, hơn những gì cô có thể nhớ. Cánh tay cô nặng trĩu, và chân cô như bị chặt thành từng khúc, nưng tim cô vui sướng và đầy những bài ca.

“Mẹ yêu mọi người,” cô bất chợt lên tiếng. “Con,” cô nói với Katherine, “và con và con và con và con và con và con. Và hai đứa bé trong phòng trẻ nữa.”

“Mẹ còn không biết rõ chúng,” Hermione chỉ ra.

“Mẹ biết là mẹ yêu chúng.” Cô nhìn qua Gregory. Anh đang đứng gần cửa, phía mà không có đứa nào sẽ nhìn thấy anh. Nước mắt đang chảy trên mặt. “Và em biết là em yêu anh,”cô nói nhẹ nhàng.

Anh gật đầu, sau đó lau sạch mặt mình bàn phía sau tay. “Mẹ con cần nghỉ ngơi,”anh nói, và Lucy tự hỏi nếu bọn trẻ có nghe được tiếng nghẹn trong giọng của anh.

Nhưng nếu chúng có thể nghe, chúng sẽ không nói. Chúng càu nhàu một tí, nhưng chúng đã tràn ra cũng lịch thiệp khi chúng vào. Gregory là người ra cuối cùng, thúc đầu anh vào trong phòng trước khi đóng cửa lại. “Anh sẽ sớm quay lại,”anh nói.

Cô gật đầu đáp lại, sau đó cúi người cúi giường. “Em yêu tất cả,” cô nói lần nữa, liên kết những từ ngữ làm cô mỉm cười. “Em yêu tất cả.”

Và đó là sự thật. Cô đã vậy.

23 June 1840Cutbank ManorNr Winkfield, Berks.

Gareth yêu quí.

Em đang hoãn lại ở Berkshire. Cặp song sinh khá là kịch tính, và Lucy phải ở lại giường ít nhất một tháng. Anh trai em nói là anh ấy có thể xoay sở nếu không có em, nhưng việc này không đúng sự thật cũng như đáng cười. Bản thân Lucy cầu xin em ở lại–ngoài tai anh ấy, để cho chắc; một người phải luôn luôn tính đến sự nhạy cảm dịu dàng của đàn ông của loài người chúng ta. (Em biết anh sẽ cho phép trong câu ngụ ý này; mặc dù anh phải thú nhận là phụ nữ rất có ít trong phòng bệnh.) Thật là tốt khi em ở đây. Em không chắc là cô ấy sẽ còn sống nếu không có em. Cô ấy đã mất máu một lượng máu, và có một lát chúng em không chắc là cô ấy sẽ thức dậy được. Em đã choc để cô ấy có một vài tin, những từ cứng rắn. Em không nhớ những từ quan trọng, nhưng em có thể đã đe doạ gây thương tật cho cô ấy. Em cũng có thể nhấn mạnh sự đe doạ thêm vào đó. “Chị biết là em sẽ làm điều đó”.Em đã làm vậy, tất nhiên, nóitrên giả định là cô có thể quá yếu để xác định các mâu thuẫn cần thiết trong câu tuyên bố đó–nếu cô ấy không thức dậy, nó sẽ có một chút hữu dụng để bỏ qua nó cho cô. Anh đang cười em bây giờ, em cắc chắn. Nhưng cô ấy đã nhìn thận trọng về phía em khi cô ấy thức giấc. Và cô ấy thì thầm cứ như “Cảm ơn” Nên em sẽ ở lại đây một thời gian. Em cũng nhớ anh rất nhiều. Đây là khoảng thời gian nhắc nhở một người điều gì thật sự quan trọng. Lucy thường tuyên bó là cô yêu mọi người. Em tin là chúng ta đều biết là em sẽ không bao giờ có kiên nhẫn cho điều đó, nhưng em chắc chắn yêu anh. Và em yêu cô ấy. Và Isabella và George. Và Gregory. Và thật sự, khá là nhiều người. Em là một người phụ nữ may mắn, thật vậy.

Người vợ yêu của anh.

Hyacinth.

Violet in Bloom (1)

Người dịch: sumin1997

Tiểu thuyết lãng mạn, rõ ràng, thường nghĩ đến rõ ràng. Nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính thường thề nguyện tình yêu của nhau, và thật rõ ràng là kết thúc hạnh phúc sẽ là mãi mãi. Điều này nghĩa là, tuy nhiên, là một tác giả không thể viết phần tiếp theo thật sự; nếu tôi đem lại nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính cũ từ cuốn sách trước, tôi có nguy cơ viết lại kết thúc hạnh phúc trước trước khi bảo đảm họ trong cuốn sách khác.

Nên dòng lãng mạn thay thế cho bộ sưu tập sản phẩm phụ, với nhân vật thứ hai trở lại để bắt đầu tiểu thuyết của họ, và những nhân vật chính trước đó thỉnh thoảng xuất hiện khi cần thiết. Hiếm khi một tác giả có cơ hội có một nhân vật và nhìn cô trưởng thành qua mỗi cuốn sách.

Điều này đã làm Violet Bridgerton thật đặc biệt. Khi bà xuất hiện lần đầu trong The Duke And I, bà gần như là nhân vật hai–kích–cỡ, là một người mẹ bình thường thời nhiếp chính(ở Anh). Nhưng sau khi đi qua tám cuốn sách, bà đã trở nên nhiều hơn thế. Với từng cuốn tiểu thuyết Bridgerton, có những điều được khám phá, và trong thời gian tôi viết On the Way to the Wedding, bà đã trở thành nhân vật ưa thích của tôi trong series này. Độc giả đã hò hét đòi tôi viết kết thúc có hậu cho Violet, nhưng tôi đã không thể. Thật sự thì, tôi không thể–tôi không thật sự nghĩ là tôi có thể viết một nhân vật nam chính đũ tốt cho bà. Nhưng tôi cũng muốn biết thêm về Violet, và đó là việc ngẫu hứng xuất phát từ sự yêu thích của tôi khi viết “Violet in Bloom”. Tôi mong các bạn sẽ tận hưởng nó.

Violet in Bloom: A Novella

Surrey, England

1774

“Violet Elizabeth! Cô nghĩ là cô đang làm gì vậy?”

Tiếng nói giận dữ của nữ gia sư cũa cô vang lên, Violet Ledger dừng lại, xem xét lại lựa chọn của mình. Dường như có chút lựa chọn mà cô có thể bào chữa hoàn toàn vô tội; sau cùng thì cô đã bị bắt quả tang.

Hay mặt khác là, bàn tay tím (*tác giả có ý muốn chơi chữ, red–handed có nghĩa là bắt quả tang, ở đây nghĩa là tay của Violet có màu tím*). Cô đang cầm một cái bánh mâm xôi tuyệt ngon, vẫn còn ấm đầy ấp tràn lên rìa chảo.

“Violet...” giọng nói lạnh lùng của Cô Ferburst vang lên.

Cô có thể nói là cô đói bụng. Cô Ferburst biết đủ rõ là Violet thích điên cuồng đồ ngọt.

Điều đó không hoàn toàn ra là lĩnh vực của khả năng để cô có thể bỏ trốn với toàn bộ bánh, để được ăn...

Ở đâu? Violet nghĩ nhanh. Ở đâu một người sẽ đến với toàn bộ bánh mâm xôi này? Không phải về phòng của cô; cô không bao giờ có thế giấu bằng chứng. Cô Ferburst sẽ không bao giờ tin Violet ngu ngốc đến nỗi làm việc đó.

Không, nếu cô lấy cắp một cái bánh để ăn, cô sẽ lấy nó ở ngoài. Diều quí giá mà cô đang làm. Mặc dù không chính xác để ăn cái bánh.

Cô sẽ làm cho lời nói dối này thêm thật hơn.

“Cô có muốn một chút bánh không?” Violet hỏi ngọt ngào. Cô cười và chớp mắt lên tục, có nhận thức rõ là mặc dù cô tám tuổi rưỡi, cô trông không giống như một đứa trẻ hơn sáu tuổi. Đa số thời gian cô nghĩ điều này thật bực mình–không ai muốn gống một đứa bé, sau cùng. Nhưng cô không trên mức sử dụng tầm vóc nhỏ nhắn của mình để làm lợi thế khí tình thế bắt buộc.

“Con đang có một buổi dã ngoại,” Violet thêm vào cho chắc chắn.

“Với ai?” Cô Ferburst hỏi một cách nghi ngờ.

“Oh, với những con búp bê của con. Mette và Sonia và Francesca và Fiona Marie và...” Violet đọc nhanh một danh sách tên, cố gắng làm như cô đang ở một mình. Cô thật sự có số búp bế nhiều lố bịch. Là đứa con duy nhất trong nhà, mặc dù có nhiều cô cậu, cô thường thường xuyên được giới thiệu với mọi người. Có những nguiờ thường đến thăm họ tại Surrey–một nơi gần London chỉ đơn giản không ai có thể cưỡng lại được–và dường như những con búp bê là quà ngày nay (*đây thật ra là tiếng Pháp*)

Violet cười. Cô Fernburst chắc sẽ tự hào về cô, khi nghĩ về tiếng Pháp. Thật là tệ khi không thể khoe điều đó.

“Cô Violet,” Cô Fernburst nói nghiêm khắc, “cô phải đem số bánh đó trở lại bếp ngay bay giờ.”

“Tất cả sao?”

“Tất nhiên cô phải trả lại tất cả chúng,” Cô Fernburst nói bằng giọng điên tiết “Cô thậm chí không có dĩa mà đựng khi cô cắt bánh. Hay ăn nó.”

Đúng. Nhưng quan điểm của Violet cho cái bánh đó là không phụ thuộc vào bất kì đồ để đựng nào hết. Cô nhúng quá sâu, mặc dù vậy, nên cô nhúng mình sâu hơn khi đáp lại, “Con không thể mang tất cả. Con đang định quay lại lất cái muỗng.”

“Well, tôi không nghĩ vậy.”

“Không nghĩ về cái gì?” giọng nói sâu, trầm vang lên chỉ có thể thuộc về ba cô. Ông Ledger đến gần hơn. “Violet, con đang làm gì trong phòng tranh với cái bánh vậy?”

“Chính xác đó là điều mà tôi mà tôi đang cố gắng xác định.”

“À...”Violet nói lảng, cố gắng không liếc nhìn lâu về cánh cửa Pháp dẫn ra bãi cỏ. Cô dã chìm quá sâu rồi. Cô không bao giờ qua mặt được cha mình. Ông nhìn thấu tất cả.. Cô không biết làm sao ông có thể làm vậy; chắc chắn có gì đó trong mắt cô.

“Con bé nói là nó đang chuẩn bị buổi dã ngoại với những con búp bê,” Cô Fernburst thông báo.

“Thật không.”Không phải là câu hỏi, câu khẳng định. Cha cô biết cô rất rõ dể có thể hỏi.

Violet gật đầu. À, gật một ít. Hay có lẽ là gật một chút ở cằm.

“Bởi vì con luôn đút thức ăn thật cho đồ chơi của con,” cha cô nói.

Cô không nói gì.

“Violet,” cha cô nói lạnh lùng, “con đang định làm gì với cái bánh đó.”

“Ehm...”Mắt cô dường như không thể rời bỏ điểm trên sàn cách chân cô sáu feet.

“Violet?”

“Cái đó là cho một cái bẫy nhỏ,”cô lẩm bẩm.

“Cái gì nhỏ?”

“Một cái bẫy. Cho thằng bé Bridgerton.”

“Cho –” Cha cô nén cười. Cô có thế nói ông không có ý vậy, và sau khi ông lấy tay che miệng lại và ho nhẹ, mặt ông lại trở nên lạnh lùng.

“Nó thật kinh khủng,”cô nói, trước khi ông mắng cô.

“Oh, thằng bé không tệ đến thế đâu.”

“Nó thật khiếp sợ, Ba à. Ba biết là nó vậy mà. Và thậm chí nó còn không sống ở đây trong Upper Smedley. Thằng bé chỉ đi thăm thôi. Con nghĩ nó biết cách cư xử hợp lý–cha nó là tử tước, nhưng–”

“Violet...”

“Nó không phải là một quí ông.” Cô khịt mũi.

“Thắng bé chín tuổi.”

“Mừoi,” cô sửa lại cứng nhắc. “Và theo quan điểm của con thì một–đứa–mười–tuổi nên biết cách trở nên khách của nhà tốt hơn.”

“Thằng bé không phải khách của nhà ta,” cha cô chỉ ra. “Nó thăm nhà Millerton.”

“Có thể coi như vậy,” Violet nói, nghĩ là cô rất muốn bắt chéo tay. Nhưng cô vẫn đang cầm cái bánh nguyền rủa đó.

Cha cô chờ cô kết thúc ý kiến của mình. Nhưng cô không làm vậy.

“Đưa cái bánh chó Cô Fernburst,” cha cô yêu cầu.

“Trỏ thành khách của nhà tốt có nghĩa là bạn không cư xử kinh khủng với hàng xóm,” Violet pảhn đối.

“Cái bánh, Violet,”

Cô đưa nó cho Cô Fernburst, người, thật sự thì, không giống như cô muốn lấy nó.

“Tôi đưa nó về bếp lại nhé?” cô gia sư hỏi.

“Làm ơn hãy làm vậy,” Cha Violet nói.

Violet chờ đến khi Cô Frenburst biến mất quanh góc nhà, sau đó cô nhìn cha mình bất bình. “Nó để bột trên đầu cô, Ba à.”

“Hoa à? (*Hoa phát âm trong tiếng anh giống Bột*)” ông lặp lại. “Không phải những bé gái thích những thứ đó sao?”

“Bột, Ba à! Bột! Cái thứ mà ngừoi ta dùng để làm bánh! Cô Fernburst phải rửa tóc con hai mươi phút để lấy nó ra. Và Ba đừng có cười!”

“Ba không có.”

“Ba có mà,” cô buộc tội. “Ba muốn vậy. Con có thể thấy điều đó trên mặt ba.”

“Ba chỉ đang tự hỏi làm thế nào thằng nhóc đó có thể làm được.’”

“Con không biết,” Violet nghiến răng. Đó là sự sỉ nhục tệ nhất trong tất cả. Thằng bé đó làm cô bỉ bao phủ bởi bột và cô vẫn không biết làm sao nó có thể làm vậy. Một phút trước cô đang bước vào vườn, và sau đó cô vấp chân và...

Poof! Bột khắp nơi!

“Chà,” cha cô nói sự–thật–hiển–nhiên, “ba tin rằng thắng bé sẽ về cuối tuần này. Nên con sẽ không chịu đựng sự có mặt của nó lâu hơn nữa. Nếu không có chuyện gì,” ông thêm. “Chúng ta không mong thăm nhà Millertons tuần này, phải không?”

“Chúng ta không mong đợi thăm họ tuần này,” Violet đáp lại, “và nó vẫn muốn phủ bột lên con.”

“Làm sao con biết là nó. ”

“Oh, con biết”, cô gằn giọng. Khi cô đang thổi phù phù và ho và chớp mắt bởi vì mây bột, cô nghe nó cười khúc khắc trong chiến thắng. Nếu cô không có nhiều bột trong mắt, cô có thể nhìn thấy nó, cười toa toét như thằng bé chết tiệt đó theo cách của nó.

“Thằng bé nhìn khá lễ phép khi nó và Georgie Millerton đến đây uống trà thứ hai.”

“Không phải khi ba không trong phòng.”

“Oh. Thì...”Cha cô dừng lại, môi ông mím lại suy nghĩ. “Ba xin lỗi phải nói điều này, nhưng đây là bài học cuộc sống mà con sẽ sớm được học. Con trai luôn kinh khủng.”

Violet chớp mắt. “Nhưng...nhưng...”

Ông Ledger nhún vai. “Ba chắc mẹ con sẽ đồng ý.”

“Nhưng ba cũng là con trai mà. ”

“Và ba cũng kinh khủng, ba quả quyết với con. Hỏi mẹ ấy.”

Violet nhìn chằm chằm ông không tin được. Thật sự là ba mẹ cô quen nhau kể từ khi họ còn nhỏ, nhưng cô không thể tin được là cha cô có bao giờ cư xử thậm tệ với mẹ cô. Ông thật tử tế và ân cần với bà bây giờ. Ông luôn hôn tay bà và cười với bà bằng đôi mắt.

“Thằng bé có thể thích con,” Ông Ledger nói. “Thắng bé Bridgerton,” ông chắc chắn, cứ như điều đó cần thiết.

Violet há hốc kinh ngạc. “Nó không có vậy.”

“Có lẽ không,” cha cô đồng tình. “Có lẽ nó đơn giản là kinh khủng. Nhưng nó có thể nghĩ con đẹp. Đó là khi con trai làm khi họ nghĩ con gái đó đẹp. Và con biết là ba nghĩ con đẹp hơn bình thường.”

“Ba là ba của con,”cô nói, nhìn ông một lát. Mọi người đều biết rằng những người cha thường nghĩ rằng con gái họ đẹp.

“Ba sẽ nói cho con cái này,”ông nói, cuối xuống và chạm cô nhẹ nhàng trên cằm. “Nếu thằng bé Bridgerton–con nói nó tên gì nhỉ?”

“Edmund.”

“Edmund, đúng rồi, tất nhiên. Nếu Edmund Bridgerton làm khó con lần nữa, ba sẻ cá nhân gọi nó ra và bảo vệ danh dự cho con.”

“Đấu tay đôi?”Violet thở ra, từng inch của cô rộn lên háo hức.

“Cho đến chết,”cha cô xác nhận, “Hay có lẽ là nói chuyện thẳng thắng. Ba thật sự không muốn đấu tay đôi với một đứa–chín–tuổi.”

“Mười.”

“Mười. Con dường như biết khá nhiều về thằng bé Bridgerton.”

Violet mở miệng để bảo vệ minh nhưng, sau tất cả, điều đó không phải nếu như cô có thể tránh biết một số thứ về Edmund Bridgerton; cô bị ép phải ngồi cùng phòng vẽ với nó trong hai giờ trong thứ hai. Nhưng cô không thể nói khi cha cô đang trêu chọc mình. Nếu cô nói gì thêm, ông sẽ không bao giờ ngừng.

“Con về phòng được chưa?” cô nói nghiêm nghị.

Cha cô gật đầu bằng lòng. “Nhưng sẽ không có bánh pudding cho tối nay.”

Miệng Violet mở ra. “Nhưng–”

“Không tranh cãi, nếu con làm ơn. Con gần như chuẩn bị hy sinh cái bánh chiều này. Điều đó thật không đúng nếu con có một chút bây giờ khi con phá phách.”

Violet cắn môi nhau theo đường thẳng chống đối. Cô gật đầu cứng nhắc, sau đ1o bước đều thẳng lên cầu thang. “Mình ghét Edmund Bridgerton,”cô nói thầm.

“Cái gì đó?” cha cô gọi.

“Con ghét Edmund Bridgerton!” cô la lên, “Và con không quan tâm ai biết đei62 đó!.”

Cha cô cười to, điều mà chỉ làm cô diên tiết thêm.

Con trai thật sự kinh khủng. Nhưng đặc biệt là Edmung Bridgerton.

London

Chín năm sau.

“Mình nói với bạn, Violet” Cô Mary Filloby nói với sự chắc chắn không thuyết phục, “đó là điều tốt khi chúng ta không đẹp say mê. Nó sẽ làm cho mọi thứ phức tạp.”

Phức tạp như thế nào? Violet muốn hỏi. Bởi vì tại nơi mà cô ngồi (gần tường, với wallflower, đang coi những cô ái không phải wallflower), đẹp say mê dường như không phải là điều tệ lắm.

Nhưng cô không muốn hỏi phiền phức. Cô không cần. mary chỉ cần một hơi trước khi van nài:

“Nhìn cô ta kìa. Nhìn cô ta kìa!”

Violet dã nhìn cô trước rồi.

“Cô có tám người đang ông phía mình,” Mary nói, giọng cô là sự kết hợp lì cục của sự sợ hại và thất vọng.

“Mình đếm chín,” cô thì thầm.

Mary khoanh tay lại “Mình từ chối tính luôn anh mình.”

Họ cùng nhìn, cả bốn mắt họ trên Quí cô Begonia Dixton, người, cùng với miệng hoa hồng, đôi mắt xanh, cùng cái vai nghiêng hoàn hảo, đã mê hoặc nữa đàn ông trong xả hội London cùng những ngày cô mới đến. Tóc cô cũng gần như tuyệt vời, Violet nghĩ cáu kỉnh.. cám ơn trời vì bộ tóc giả. Thật ra thì, nó thật công bằng, cho phép những cô gái tóc vàng như nước rửa chén hoàn thiện với bộ tóc ngắn, xoăn như vàng.

Không phải ý của Violet là cô có tóc vàng như nước rửa chén. Nó hoàn toàn có thể chấp nhận được. Và cũng sáng. Chỉ không xoăn hay vàng.

“Chúng ta đã ngồi đây bao lâu rồi?” Mary tự hỏi to.

“Bốn mươi lăm phút,” Violet ước lượng.

“Lâu thế à?”

Violet gật đầu rầu rĩ “Mình e là thế.”

“Không đủ đàn ông,”Mary nói. Giọng cô mất những cạnh của nó, và cô nghe như bị xẹp lép. Nhưng điều đó đúng. Không có đủ đàn ông. Quá nhiều người đã ra đi chiến đầu cho Lục địa, và nhiều người không trở về. Thêm sự rắc rối là Quí cô Begonia Dixon(chín người bị lạc trong số còn lại ở đó, Violet nghĩ buồn rầu), và số lượng thiếu thật sự thảm khốc.

“Mình chỉ nhảy có một lần cả đêm,” Mary nói. Có một khoảng dừng, sau đó: “và bạn.”

“Hai lần,” Violet thừa nhận, “nhưng một lần với anh bạn.”

“Oh. Chà, điều đó không tính.”

“Vâng, đúng vậy,” Violet lùi lại. Thomas Filloby là một quí ông với hai chân và tất cả răng của mình, và lâu như cô lo lắng, anh ấy đếm.

“Bạn không thật sự thích anh trai mình.”

Không có điều gì để nói nếu nó không thô lỗ hay nói dối, nên Violet chỉ làm một chuyển động hài hước với đầu cô rằng có thể làm sáng tỏ theo cách khác.

“Mình ước bạn cung có anh trai,”

“Để anh ấy có thể mời cậu nhảy à?”

Mary gật đầu.

“Xin lỗi.” Violet chờ một chút, chờ đợi Mary nói, “Nó không phải lỗi của cậu,” nhưng sự chú ý của Mary cuối cùng xé toặc khỏi Quí cô Begonia Dixton, và cô chẳng mấy chốc liếc nhìn về ai đó gần bàn nước chanh.

“Ai thế?” Mary hỏi.

Violet đưa đầu lên về phía đó. “Công tước của Ashbourne, mình tin thế.”

“Không, không phải anh ta,” Mary nói thiuế kiên nhẫn. “Người đứng cạnh ấy.”

Violet lắc đầu. “Mình không biết.” Cô không thể nhìn rõ về quí ông trong câu hỏi, nhưng cô khá chắc là cô không biết anh. Anh cao, mặc dù không thái quá, và anh đứng với vẻ khoẻ mạnh uyển chuyển của đàn ông người hoàn toàn đứng trong cơ thể của mình. Cô không cần nhìn gần mặt anh để biết anh đẹp trai.

“Sorry.” Violet waited a moment, expecting Mary to say, “It’s not your fault,” but Mary’s attention had finally been ripped from Lady Begonia Dixon, and she was presently squinting at someone over by the lemonade table. Bởi vì nếu anh không thanh nhã, mặc dù nếu khuôn mặt anh không phải giấc mơ của Michelangelo, anh vẫn đẹp trai.

Anh tữ tin, và đàn ông tự tin luôn luôn đẹp trai.

“Anh ấy mới,” Mary đánh giá nói.

“Cho anh ấy vài phút đi,” Violet nói không khốc. “Anh ta sẽ tìm Quí cô Begonia trong chốc lát.”

Nhưng quí ông trong câu hỏi dường như không chú ý đến Quí cô begonia, điều đó có thể thấy vậy. Anh đứng lảng vảng gần bàn nước chanh, uống sáu cốc, sau đó đi thong thả đến chỗ ăn nhẹ, nơi anh ăn ngấu nghiến một lượng lớn thức ăn một cách kinh dị. Violet không chắc tại sao cô theo dõi cuộc hành trình của anh của anh trong phòng, ngoại trừ anh là người mới, và cô chán nản.

Và anh trẻ. Và đẹp trai.

Nhưng đa số là cô chán. Mary được mời nhảy bởi nguiờ anh họ thứ ba, và nên Violet bị bỏ rơi trên cái ghế wallflower, không có việc gì làm ngoài trừ đếm số bánh canapés mà quí ông mới đến đang ăn.

Mẹ của cô đâu rồi? Chắc chắn là đến giờ về rồi. Không khí thật dày, và cô nóng, và trông không giống như cô sẽ được nhảy lần thứ ba, và–

“Hullo!”một giọng nói đến. “Tôi biết cô.”

Violet chớp mắt, nhìn lên. Đó là anh! Người như chết đói, quí ông ăn–mười–hai–bánh– canapé.

Cô không biết anh là ai.

“Cô là Violet Ledger,” anh nói.

Cô Ledger, thật ra, bởi vì cô không có chị cả, nhưng cô không chỉnh lại. Anh sử dụng tên đầy đủ của cô dường như chứng tỏ anh biết cô lúc nào đó, hay có lẽ biết cô khoảng thời gian trước đó.

“Tôi xin lỗi,” cô nói nhỏ, bời vì cô không bao giờ giỏi lừa dối về một mối quan hệ. “Tôi...”

“Edmund Bridgerton,” anh nói với cái cười nhẹ. “Tôi đã gặp cơ nhiều năm trước. Khi tôi đang thăm nhà George Millerton.” Anh nhìn khắp phòng. “Tôi nói, cô có thấy anh ta không? Anh ấy phải ở đâp.”

“Er, vâng.” Violet đáp lại, điều gì làm sửng sốt sự giao du của Ngài Bridgerton đáng yêu. Con người ở London không thường thân thiện. Không phải ý cô là thân thiện. Nó chỉ là cô thể sống lâu với nó.

“Chúng ta đã được gặp,” Ngài Bridgerton nói lơ đãng, vẫn nhìn lối này và khác.

Violet thông cổ họng. “Anh ấy ở đây. Tôi đã nhảy với anh ấy sớm hơn.”

Ngài Bridgerton xem xét việc này một lát,, sau đó ngồi tõm một cái trong cái ghế bên cạnh. “Tôi không nghĩ tôi gặp lại cô kể từ lúc mười tuổi.”

Violet cố gắng nhớ lại.

Anh nhìn cô cười toe toét “Tôi đã cho cô bom bột.”

Cô thở hắt ra. “Đó là anh.”

Anh lại cười nhăn nhở “Bây giờ cô mới nhớ.”

“Tôi quên tên anh rồi,” cô nói.

“Tôi tan nát đấy.”

Violet ngọ nguậy trên ghế, cười với bản thân. “Tôi đã rất tức giận...”

Anh bắt đầu cười. “Cô phải được nhìn mặt mình.”

“Tôi không thể thấy gì. Tôi có bột trong mắt mình.”

“Tôi bất ngờ là cô không trả thù.”

“Tôi đã thử,” cô quả quyết. “Cha tôi đã bắt được.”

Anh gật đầu, cứ như anh có kinh nghiệm với sự thất bại tính toán đặc biệt này.

“Tôi mong nó là điều gì đó to lớn.”

“Tôi tin nó liên quan đến bánh.”

Anh gật đầu tán thành.

“Nó sẽ rất thông minh.” cô kể cho anh.

Anh cau mày châm biếm. “Dâu tây?”

“Mâm xôi,” cô nói, giọng cô hiểm ác khi nghĩ về nó.

“Còn tốt hơn,” anh ngồi lại, làm cơ thể thoải mái. Có gì đó thật lỏng và mềm dẻo ở anh, cứ như anh đều vừa tất cả vị trí. Tư thế của anh giống như bất kì quí ông khác, và...

Anh khác biệt.

Violet không chắc mô tả nó thế nào. Nhưng có cái gì đó ở anh làm cô dễ chịu. Anh làm cô hạnh phúc. Tự do.

Bởi vì anh là vậy. Nó chỉ mất một phút ở anh để nhận ra anh hạnh phúc và tự do nhất mà cô từng gặp.

“Cô có bao giờ tìm cơ hội để sử dụng vũ khí chưa?” anh hỏi.

Cô nhìn anh giễu cợt.

“Cái bánh,” anh nhắc cô.

“Oh. Không. Cha tôi biết suy nghĩ của tôi. Và mặt khác, không có ai để tấn công.”

“Chắc chắn cô có thể tìm một lý do để đến Georgie,” Ngài Bridgerton nói.

“Tôi không tấn công mà không có sự khiêu khích,” Violet nói với hy vọng có nụ cười trêu chọc tinh nghịch, “và Georgie Millerton không bao giờ rắc bột lên tôi.”

“Một quí cô công bằng,” Ngài Bidgerton nói. “Người tử tế nhất.”

Violet cảm thấy má cô nóng lên lố bịch. Cảm ơn trời mặt trời gần như xuống bóng và không có nhiều ánh sáng xuyên qua cửa sổ. Với những ánh sáng lập loè từ căn phòng, anh có thể không nhận ra khuôn mặt cô hồng thế nào.

“Không có anh chị em để nhận sự giận dử của cô sao,” Ngài Bridgerton. “Điếu đó không xấu hổ khi để phí một cái bánh ngon hoàn hảo đâu.”

“Nếu tôi nhớ không lầm,” Violet đáp lại, “nó không lãng phí. Mọi người đều có bánh pudding ngoại trừ tôi. Và dù sao, tôi không có anh chị em.”

“Thật không?”anh nhăn trán. “Thật lạ là tôi không nhớ điều đó ở cô.”

“Anh nhớ nhiều à?” cô hỏi ngờ vực. “Bởi vì tôi...”

“Không nhớ?” anh kết thúc giùm cô. Anh cười thầm. “Dừng lo lắng. Tôi không có ý xúc phạm. Tôi không bao giờ quên một gương mặt. Nó là một món quà và là một lời nguyền.”

voi nghĩ hầu hết thời gian–như ngay bây giờ–khi cô không nhớ người đang ngồi trước cô. “Thế nào là một lời nguyền?”

Anh cúi đầu phía cô với cái nghiêng tán tỉnh. “Một người làm người khác tan nát trái tim, cô biết đấy, khi một quí cô xinh đẹp không nhớ tên người khác.”

“Oh!” cô cảm thấy mặt đỏ bừng. “Tôi xin lỗi, nhưng anh phải nhận ra rằng, nó nhiều năm trước, và–”

“Dừng lại,” anh nói, cười to, “Tôi đùa đấy.”

“Oh, tất nhiên.” Cô nghiến răng lại. Tất nhinê là anh ấy đang đùa. Làm thế nào khi cô thật ngốc khi không nhận ra nó. Mặc dù...

Anh ta mới nói cô đẹp ư?

“Cô mới nói cô không có anh chị em,” anh nói, đột ngột chuyển sang đối thoại trước đó. Và lần đầu tiên, cô cảm thấy như cô có sự chú ý hoàn toàn của anh. Anh không để mắt tới đám đông, vu vơ tìm kiếm George Millerton. Anh đang nhìn cô, ngay vào trong mắt, và điều đó cực kì thu hút.

Cô nuốt xuống, nhớ lại câu hỏi của anh hai giây trước khi quá muộn cho cuộc đối thoại. “không có anh chị em,” cô nói, giọng cô quá nhanh để thu hvén sự chậm trể của mình. “Tôi là một đứa trẻ khó khăn.”

Mắt anh mở to, gần như xúc động “Thật không?”

“không, ý tôi là, Tôi là một em bé khó khăn. Khi được sinh ra.” Chúa ơi, kĩ năng nói của cô đâu rồi? “Bác sĩ nói mẹ tôi không nên có thêm.” Cô nuốt xuống khó khăn, quyết tâm tìm trí óc cô lần nữa. “Và anh?’

“Và tôi?” anh hỏi.

“Anh có anh chị em không?”

“Ba. Hai chị em và một người anh.”

Ý nghĩ có thêm ba người trong tuổi thơ cô đơn của cô bất chợt nghe có vẻ hay. “Và anh có thên thiết không?” cô hỏi.

Anh nghĩ điều đó một chút. “Tôi nghĩ là tôi có. Tôi không bao giờ thật sự nghĩ về điều đó.. Hugo khá là ngược với tôi, nhưng tôi vẫn xem anh như người bạn thân nhất.”

“Và chị em anh? Họ trẻ hơn hay lớn hơn?”

“Mỗi thứ một cái. Billie lớn hơn tôi bảy tuổi. Chị cuối cùng đã kết hôn, nên tôi không thấy chị nhiều, Nhưng georgiana chỉ nhỏ hơn một chút. Em ấy có thể bằng tuổi em.”

“Cô ấy có ở London không?”

“Em ấy sẽ ra mắt năm sau. Ba mẹ tôi tuyên bố rằng họ vẫn đanh hồi phục sau chuyến ra mắt của Billie.”

Violet cảm thấy lông mày mình nhướng lên, nhưng cô biết mình không nên–

“Cô có thể hỏi,” anh nói với cô.

“Cô ấy đã làm gì?” cô nói ngay lập tức.

Anh cúi xuống với chút b1 ẩn. “Tôi chưa bao giờ biết chi tiết, nhưng tôi có nghe cái gì đó liên quan đến lửa.”

Violet như bị hút hết hơi–trong sốc và cảm phục.

“Và một cái xương gãy,” anh thêm.

“Oh, thật tội nghiệp.”

“Không phải xương của cô ấy.”

Violet cố ngưng cười. “Oh không, tôi không nên–”

“Cô có thể cười,” anh nói với cô.

Cô cười thật. Nó như bùng lên từ cô, to và đáng yêu, sự im lặng giữa họ như tình bạn mới có. Violet cô giữ mắt mình vào những quí ông, quí bà đăn nhảy trước họ, bằng cáh nào đó cô biết nếu cô có thể quay lại và nhình Ngài Bridgerton, cô không thể nhìn chỗ khác.

m nhạc quyến rũ thật gần, nhưng khi cô nhìn xuống, chân cô đang gõ nhịp. Của anh cũng vậy, và sau đó–

“Tôi nói, Cô Ledger, cô có muốn nhảy không?”

Cô quay lại, và cô có nhìn anh. Và điều đó đúng, cô nhận ra; cô không thể nhìn đi chỗ khác. Không phải từ khuôn mặt anh, không phải cuộc sống trải ra trước mắt cô, hoàn hảo và đáng yêu như cái bánh mâm xôi từ nhiều năm trước.

Cô nắm tay anh và cảm thấy như một lời hứa. “KHÔNG có điều gì tôi có thể làm hơn.”

Đâu đó ở Sussex

Sáu tháng sau

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Violet Brdgerton trở thành Violet Bridgerton cho tám tiếng quí báu và cô rất thích tên họ mới của mình chừng ấy thời gian.

“Oh, thật ngạc nhiên,” Edmund nói, cười láu lỉnh phía cô thông qua khoang xe.

Chà, không thật sự thông qua khoang xe. Cô thực tế trong lòng anh.

Và...bây giờ cô đang trong lòng anh.

“Anh yêu em,” anh nói, cười to với tiếng kêu ré ngạc nhiên của cô.

“Không nhiều như em yêu anh.”

Anh hạ mình với cô. “Em chỉ nghĩ em biết em đang nói gì.”

Cô mỉm cười. Đây không phải lần đầu tiên họ có cuộc đối thoại này.

“Tốt lắm,” anh thừa nhận “Em có thể yêu anh hơn, nhưng anh sẽ yêu em hơn nữa”. Anh chờ một lát. “Có phải em sắp hỏi điều đó có nghĩa là gì không?”

Violet nghĩ về tất cả cách anh đã yêu cô trước đây. Họ không có quyền ưu tiên trong lời thề nguyện reong hôn nhân, nhưng họ chính xác chưa từng quan hệ trước hôn nhân với ai.

Cô quyết định cô tốt hơn không nên hỏi. “Chỉ cần nói với em chúng ta đi đâu vậy,” cô nói thay thế.

Violet in Bloom (2)

Anh cười to, khéo léo đưa cánh tay mình quanh cô. “Trong tuần trăng mật của chúng ta,” anh thì thầm, từng từ của anh phát ra ấm và ngon lành dưới da cô.

“Nhưng đâu?”

“Tất cả đều tốt đẹp, bà Bridgerton yêu quí của anh. Tất cả đều tốt đẹp.”

Cô cố chuồn trở lại phía của cô trong khoang xe–nó là, cô nhắc lại bản thân, đó là việc nên làm–nhưng anh không có ý đó, và anh kẹp chặt cánh tay mình hơn. “Em nghĩ em đang đi đâu đấy?” anh gầm lên.

“Đó chỉ là điều đó. Em không biết!”

Edmund cười lớn về điều đó, to và thân mật và thật hoàn hảo, ấm cúng tuyệt diệu. Anh rất hạnh phúc. Anh làm hạnh phúc. Mẹ cô đã biểu lộ rằng anh quá trẻ, rằng Violet nên tìm một người trưởng thành hơn, tốt nhất là người có danh hiệu. Nhưng kể từ khi giây phút sáng chói ở sàn nhảy, khi tay cô chạm tay anh và cô có ánh nhìn thật sự trong mắt anh, Violet không thể tưởng tượng một cuộc sống với bất cứ ai trừ Edmund Bridgerton.

Anh là một nửa của cô, nơi cô có thể nép mình vào. Họ sẽ trẻ cùng nhau, và trưởng thành cùng với nhau. Họ sẽ cầm tay nhau, và về nông thôn, và có thật nhiều, thật nhiều em bé.

Không có sự cô đơn trong ngôi nhà cho những đứa con của cô. Cô muốn có thật nhiều con. Một bầy ngỗng. Cô muốn tiếng ồn và tiếng cười, và tất cả Edmund làm cô cảm thấy, với không khí trong lành, và bánh nhân dâu tây, và–

Chà, và những chuynế đi đến London. Cô không quê mùa tới nổi cô không ước cô chiếc áo của mình được làm từ quí bà Lamontaine. Và tất nhiên cô không thể có khả năng trải qua một năng mà không đi xem opera. Nhưng hơn thế nữa–và một bữa tiệc ở đây và ở kia; cô thích khách khứa–cô muốn được làm mẹ.

Cô khao khát nó.

Nhưng cô không nhận ra cô muốn nó đến liều mạng mình cho đến khi cô gặp Edmund. Nó cứ như có gì đó trong cô đang được giữ lại, không cho cô được ước có em bé cho tới khi cô tìm thấy người đàn ông duy nhất, người mà cô có thể tưởng tượng làm ra chúng.

“Chúng ta gần tới nơi rồi,” anh nói, nhìn ra ngoài.

“Và nó sẽ là...?”

Khoang xe chầm lại dần, bây giờ đều đều dừng tạm thời, và Edmund nhìn ra ngoài với một nụ cười hiều biết. “Đây,” anh kết thúc cho cô.

Cánh cửa mở ra, và anh bước xuống, đưa tay mình ra để giúp cô xuống. Cô bước xuống cẩn thận– diều cuối cùng cô muốn là không đập mặt vào đất trong đêm cưới của mình–và nhìn lên.

“Thỏ rừng và Chó săn,” cô ngây ra hỏi.

“Cái duy nhất,” anh nói tự hào. Cứ như không có một trăm quán trọ phủ quanh nước Anh khi nhìn giống chính xác.

Cô chớp mắt. Nhiều lần. “Một quán trọ?”

“Thật vậy,” anh cuối xuống để nói bí ẩn trong tai cô. “Anh cho rằng em đang tự hỏi tại sao anh chọn nơi này.”

“À...đúng,” Không phải có chuyện gì sai với quán trọ. Nó trông chắc chắn ổn khi nhìn ở ngoài. Và nếu anh đưa cô đến đây, nó phải sạch và thoải mái.

“Đây la điuề kho khăn,” anh nói, đưa tay cô lên moi mình. “Nếu chúng ta về nhà, anh phải giới thiệu em với tất cả người hầu. Tất nhiên chỉ có sáu người, nhưng vẫn...họ sẽ thấy bị xúc phạm nếu chúng ta không dành niều sự chú ý đến họ.”

“Tất nhiên,” Violet nói, vẫn còn chút sợ hãi bởi sự thật là cô sẽ là bà chủ ngôi nhà của mình. Cha của Edmund đã cho anh một ngôi nhà ở trang viên ấm cúng nhưng một tháng sớm hơn. Nó không to lắm, nhưng là của họ.

“Không đề cập đến,” Edmund thêm vào, “là nếu chúng ta không xuống vào bữa ăn sáng ngày mai, hay ngày kế tiếp...” Anh dừng một lát, cứ như cân nhắc điều gì cực kì quan trọng, trước khi kết thúc với “hay ngày kế tiếp...”

“Chúng ta không xuống ăn sáng sao?”

Anh nhìn vào mắt cô. “Không đâu.”

Violet đỏ mặt. Từ trên xuống đầu ngón chân.

“Không cho đến một tuần, ít nhất.”

Cô nuốt xuống, có lờ đi sự phản đối nóng bừng lên cuồn cuộn khi đang thấy ở cô.

“Em thấy đó,” anh nói với cái cười chậm, “nếu chúng ta trải qua một tuần, có lẽ hai–”

“Hai tuần,” cô kêu thé lên.

Anh nhún vai khả ái. “Điều đó có thể.”

“Ôi trời.”

“Em sẽ cực kì xấu hổ trước đám người hầu.”

“Nhưng anh thì không,” cô nói.

“Nó không phải là kiều mà đàn ông cảm thấy phải ngượng,” anh nói khiêm tốn.

“Nhưng tại một quán trọ...”cô nói.

“Chúng ta có thể ở lại trong phòng cả tháng nếu muốn, và không bao giờ trở lại.”

“Một tháng?” cô lặp lại. Ở điểm này thì cô không iết mình đỏ mặt hay xanh nữa.

“Anh sẽ làm thế nếu em muốn,” anh nói láu cá.

“Edmund?”

“Ồ, tốt lắm. Anh cho là sẽ có một hay hai thứ để chúng ta có thể đưa mặt ra trước lễ Phục sinh.”

“Edmund...”

“Đó là ông bridgerton với em.”

“Quá trang trọng?”

“Chỉ bởi vì nó có nghĩa là anh sẽ gọi em là bà Bridgerton.”

Điều đó thật khác biệt, cái cách mà anh làm cô hạnh phúc một cách lố bịch với chỉ một dòng.

“Chúng ta nên đi tới chứ?” anh hỏi, nâng tay cô thúc giục. “Em có đói không?”

“Er, no,” cô nói, mặc dù là, cô đói một chút.

“Cảm ơn Chúa!”

“Edmund!” cô cười to, bởi vì bây giờ anh đi quá nhanh nên cô phải theo kịp anh.

“Chồng em,” anh nói, đột ngột đưa lên những biểu cảm có mục đích (cô chắc chắn) làm cô tan nát vào trong anh, “là người đàn ông rất kiên nhẫn.”

“Thật sao?” cô thì thầm. Cô bắt đầu cảm thấy mình nữ tính, quyền lực.

Anh không trả lời; họ đã tới bàn của chủ quán trọ, và Edmund đang xác nhận phòng đặt trước.

“Em có phiền không nếu anh không bồng em lên cầu thang?” anh hỏi khi anh làm. “Em nhẹ tựa như lông, tất nhiên, và anh đủ đàn ông để–”

“Edmund!”

“Chỉ là anh đúng hơn nên vội vàng.”

Và mắt anh–ôi, mắt anh–nó lấp đầy với hàng ngàn lời hứa, và cô muốn biết từng cái một về chúng.

“Em cũng vậy,” cô nói dịu dàng, đặt tay mình vào tay anh. “Đúng hơn.”

“Al, chết tiệt,” anh nói khàn khàn, và anh nâng cô lên trong tay anh. “Anh không thể cưỡng lại được.”

“Tới đây là đủ rồi,” cô nói, cười to trên đường lên lầu.

“Không phải cho anh,” Anh đá để mở cửa phòng cô, sau đó quăng cô lên giường để anh có thể đóng và khoá cửa sau họ.

Anh cuối xuống đỉnh của cô, di chuyển với vẻ uyển chuyển của con mèo mà cô chưa bao giờ thấy ở anh. “Anh yêu em,” anh nói, môi anh chạm môi cô và tay anh ở dưới da cô.

“Em yêu anh hơn,” cô thở gấp, bởi vì điều mà anh làm–họ có thể phạm pháp.

“Nhưng anh...” anh thì thầm, hôn từ trên xuống chân cô và sau đó–Chúa ơi! –làm một lần nữa. “Anh nên yêu em nhiều hơn.”

Quần áo của cô dường như bay mất, nhưng cô không thấy e lệ. Nó thật kinh ngạc, khi cô có thể nằm bên dưới người đàn ông này, khi cô có thể nhìn thấy anh đang nhìn cô, đang quan sát cô–tất cả của cô–và cô không cảm thấy xấu hổ, không thấy không thoải mái.

“Ôi Chúa, Violet,” anh gầm lên, đặt mình vụng về giữa hai chân cô. “Anh phải nói em biết điều này, anh không có nhiều kinh nghiệm với điều này.”

“Em cũng không có,” cô thở hắt ra.

“Anh chưa bao giờ–”

Điều đó làm cô chú ý. “Anh chưa bao giờ?”

Anh lắc đầu. “Anh nghĩ anh đã chờ em.”

Cô nín thở, và sau đó, với một nụ cười chậm, làm tan chảy, cô nói, “Với ai chưa từng làm, anh khá là giỏi khoảng này.”

Có khoảnh khắc cô thấy nước mắt trong mắt anh, nhưng sau đó, chỉ như vậy, nó biến mất, thay thế bởi cái ánh lên rất, rất ranh mãnh. “Anh dự định cải thiện nó với thời gian,” anh nói với cô.

“Cũng như em,” cô trở lại, cũng rất ranh mãnh.

Anh cười lớn, và cô cũng cười, và họ cùng tận hưởng.

Và điều đó là sự thật là họ cùng khá hơn với thời gian, khi lần đầu tiên, kể từ khi ở trong cái giường ổn nhất của Thỏ rừng và Chó săn....

Đó là điều cốt lõi nhất.

Aubrey Hall, Kent

Hai mươi năm sau.

Khoảng thời gian khi Violet nghe Eloise thét lên, cô biết có gì đó sai một cách khủng khiếp.

Nó không phải là con của cô chưa bao giờ hết. Bọn chúng luôn luôn hét toáng lên, bình thường là từng đứa. Nhưng đây không phải là hét, mà là tiếng thét. Và đây không phải từ giận giữ hay sự thất vọng hay ý nghĩa của sự không đúng chỗ của không công bằng.

Đây là tiếng hét của sợ hãi.

Violet chạy quanh nhà, với tốc độ không thể nào với cái bụng bầu tám tháng. Cô chạy xuống lầu, xuyên qua hành lang. Cô chạy qua cổng, xuống cầu thảng cổng...

Và trong tất cả lúc đó, Eloise vẫn đang hét...

“Chuyện gì vậy?” cô thở gấp, khi cô cuối cùng cũng nhận ra mặt cô con gái bảy tuổi của mình. Con bé đang đứng tại cạnh góc phía tây của bãi cỏ, gần lối hàng rào của mê lộ, và nó vẫn tiếp tục thét lên.

“Eloise,” Violet van nài, đưa mặt con bé lên tay mình. “Eloise, làm ơn, chỉ nói cho mẹ biết chuyện gì vậy.”

Tiếng hét của Eloise kiệt đi vì nức nở và con bé định đưa tay lên tai mình, lắc đầu qua lại.

“Eloise, con phải,–” giọng Violet thôi gay gắt. Đứa bé cô đang mang nặng và thấp, và cơn đau xuyên qua bụng của cô từ tất cả những cú đòn đang chạy qua cô như tản đá. Cô lấy hơi thở sâu, cố gắng làm chậm lại cảm xúc, và đặt tay mình dưới thắt lưng, cố chống lại nó từ bên ngoài.

“Papa!” Eloise gào lên. Đó là từ duy nhất mà nó dường như có thể nói khi đang khóc.

Một nỗi sợ tóm chặt lấy ngực Violet. “Con có ý gì vậy?”

“Papa,” Eloise thở gấp.“Papapapapapapapapapa–”

Violet tát con bé. Đó là lần duy nhất mà cô đánh một đứa trẻ.

Mắt Eloise mở to bởi vì nó hít một lượng lớn khí. Con bé không nói gì, nhưng đầu nó quay về hướng lối ra của con đường. Và đó là khi Violet thấy điều đó.

Một bàn chân.

“Edmund?” cô thì thầm. Và sau đó cô hét lên.

Cô chạy về phía con đường, về phía bàn chân mang giầy vẫn còn trên lối đi, gắn liền với chân, thứ chắc chắn gắn chặt với cơ thể, thứ đang nằm trên mặt đất.

Không di chuyển chút nào.

“Edmund, oh Edmund, oh Edmund,” cô nói, lặp lại và lặp lại, có gì đó giữa thút thít và khóc.

Khi cô đến phía anh, cô biết. Anh đã đi. Anh đang nằm trên lưng, mắt vẫn còn mở, nhưng không còn gì ở anh. Anh đi rồi. Anh ba–mươi–chín tuổi, và anh đã đi.

“Chuyện gì vậy?” cô thì thầm, chạm vào anh điên cuồng, siết chặt cánh tay anh, cổ tay anh, má anh. Tâm trí cô biết cô không thể mang anh trở lại, và trái tim cô cũng biết điều đó, nhưng bằng cách nào đó tay cô lại không chấp nhận điều đó. Cô không thể nào ngừng chạm vào anh,... đẩy, thúc vào, giật mạnh, và trong tất cả lúc nức nở.

“Mama?”

Đó à Eloise, đang đứng sau cô.

“Mama?”

Cô không thể quay lại, Cô không thể làm thế. Cô không thể nhìn vào mặt con mình, cho biết mình là cha mẹ duy nhất của nó.

“Đó là con ong, Mama. Ba bị chích bởi một con ong.”

Violet lặng người. Một con ong? Con bé có ý gì, một con ong? Mọi ngừi đều bị ong chích một lần nào đó. Nó sưng lên, nó trở nên đỏ, nó đau.

Nó không giết bạn.

“Ba nói là không có gì,” Eloise nói, giọng con bé run run, “Ba nói nó thậm chí không đau.”

Violet nhìn chằm chằm vào chồng mình, đầu cô quay từ phía này đến phía khác trong phủ nhận. Làm sao nó có thể đau được? Nó đã giết anh. Cô mím môi, có làm ra một câu hỏi, cố gây ra một âm thanh chết tiệt, nhưng những gì cô có thể làm là, “Cá–c–c–c–” Và cô thậm chí không biết mình muốn hỏi gì. Khi nào nó đã xảy ra? Anh còn nói cái gì nữa không? Họ đã ở đâu?

Và nó có quan trọng không? Có cái gì quan trọng không?

“Ba không thể thở?” Eloise nói. Violet có thể cảm nhận sự có mặt của con gái mình đang đến gần, và sau đó, lặng lẽ, tay Eloise trượt vào nhau.

Violet nắm chặt nó.

“Ba bắt đầu làm âm thanh này,”–Eloise cố gắng làm lại, và nó nghe có vẻ khủng khiếp– “cứ như ba bị nghẹt thở. Và sau đó...Oh, Mama. Oh, Mama!” Con bé dựa vào Violet, vùi mặt mình vào nơi từng là đường cong của ông. Nhưng bây giờ nó là bụng, một cái bụng to hớn, đồ sộ, vớiđứa bé người sẽ không bao giờ biết chha mình.

“Mẹ cần ngồi xuống,” Violet thì thầm. “Mẹ cần–”

Cô ngất. Eloise đỡ cô.

Khi Violet tỉnh lại, cô được bao phủ bởi người hầu. Tất cả đều khoát lên cơn sốc và thương đau. Một không thể nhìn cô.

“Chúng tôi cần để bà trên giường?”, người quản gia nói mạnh mẽ. “ Chúng tôi lấy cái giường chứ?”

Violet lắc đầu khi cô cho phép người hầu giúp cô ngồi dậy. “Không, tôi có thể đi.”

“Tôi thật sự nghĩ là...”

“Tôi nói là tôi có thể đi,” cô nói cáu kỉnh. Và sau đó cô cáu kỉnh trong lòng, và cái gì đó bùng nổ trong cô. Cô lấy một hơi thở sâu, vô tình.

“Hãy để tôi giúp bà,” người quản gia nói nhẹ nhàng. Ông choàng cánh tay sau lưng cô, cẩn thận giúp cô đứng dậy.

“Tôi không thể–nhưng Edmund...” Cô quay đầu lại, nhưng cô không thể làm được. Đó không phải là anh, cô nói với bản thân. Đó không phải là anh.

Đó không phải từng là anh.

Cô che dấu cảm xúc. “Eloise?” cô hỏi.

“Bảo mấu đả chăm sóc con bé,” người quản gia nói, đi đến hướng của Violet.

Violet gật đầu.

“Thưa bà, chúng tôi phải để bà lên giường. Nó không tốt cho đứa bé đâu.”

Violet đặt tay lên bụng. Đứa bé đang đá điên cuồng. Đó là điều mong đợi. Đứa bé này đá và đấm và lăn và nấc và không bao giờ, không bao giờ ngừng. Điều đó không giống như những đứa còn lại. Và đó là điều tốt, cô cho là vậy. Đứa này sẽ trở nên mạnh mẽ.

Cô kìm lại tiếng nức nở. Họ đều phải mạnh mẽ.

“Bà vừa nói gì à?” ông quản gia hỏi, đưa cô trở lại ngôi nhà.

Violet lắc đầu. “Tôi cần nằm xuống,” cô thì thầm.

Ông quản gia gật đầu, sau đó quay lại một người hầu với cái nhìn khẩn cấp.

“Gửi tới bà đỡ.”

Cô không cần bà đỡ. Không ai có thể tin được điều đó, cúa sốc mà cô trải qua và tình trạng mang bầu cuối cùng của cô, nhưng đứa bé không chịu nhúc nhích. Violet trải qua thêm ba tuần trên giường, ăn uống vì đó là điều mà cô phải làm, và cô gắng tự nhủ với lòng là cô phải mạnh mẽ. Edmund đã ra đi, nhưng cô có bảy đứa trẻ đang cần cô, tám cộng thêm cái đứa bướng bỉnh trong bụng cô.

Và cuối cùng, sau hồi sinh đẻ nhanh và dễ dàng, bà đở thông báo, “Đó là một đứa bé,” và đặt một cái bọc nhỏ, im lặng vào cánh tay Violet.

Một bé gái. Violet không thể tin được. Cô thuyết phục bản thân là đó là dứa bé trai. Cô sẽ đặt tên nó là Edmund, bảng thứ tự từ A–G cho bảy đứa đầu của cô là đáng nguyền rủa. Thằng bé sẽ được đặt là Edmund, và thằng bé sẽ giống Edmund, bởi vì đó chắc chắn là cách duy nhất cô sẽ có thể làm những điều này trở nên có nghĩa.

Nhưng đây là một bé gái, một thứ hồng hồng đứa sẽ không làm ra âm thanh như tiếng khóc thét ban đầu của cô.

“Chào buổi sáng,” Violet nói với đứa bé, bởi vì cô không biết phải nói gì khác. Cô nhìn xuống, và cô thấy khuôn mặt của chính mình–nhỏ hơn, tròn hơn một chút–nhưng chắc chắn không phải khuôn mặt của Edmund.

Đứa bé nhìn lại cô, thằng vào trong mắt, mặc dù Violet biết đó không phải là sự thật. Những đứa bé không thể sớm làm được vậy sau khi sinh. Violet nên biết; đây là đứa thứ tám của cô.

Nhưng đứa này...Cô dường như không thể nhận ra là đứa bé không cho là nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Và sau đó nó chớp mắt. Hai lần. Đứa bé làm thế với những nảy mình thong thả nhất, như nói là, con ở đây. Và con biết chình xác con đang làm gì.

Violet lấy lại hơi thở, nên hoàn toàn và lập tức ngậy trong tình yâu mà cô khó có thể tin được. Và sau đó đứa bé khóc như cô chưa bao giờ cái gì như thế. Đứa bé khóc thé to đến nỗi bà đỡ phải nhảy dựng lên. Đứa bé hét và hét và hét và ngay lập tức bà đỡ dỗ, và đám người hầu chạy vào. Violet không thể làm gì ngoài cười.

“Con bé hoàn hảo,” cô tuyên bố, cố đưa đứa bé vào trong ngựa cô. “Con bé hoàn toàn hoàn hảo.”

“Bà sẽ đặt tên đưa trẻ là gì?” bà d0ỡ hỏi, một khi đứa bé làm bà cố gắng giải quyết làm thế nào để chăm sóc.

“Hyacinth,” Violet quyết định. Đó là loài hoa yêu thích của Edmund, đặt biệt những bông dạ hương màu tím nở ra bất ngờ mỗi năm để chào đón mùa xuân. Nó đánh dấu tuổi mới của vùng đất, và hoa dạ hương này–Hyacinth của cô–con bé sẽ là tuổi mới của Violet.

Sự thật là chữ H, cô sẽ tiếp tục một cách tuyệt vời sau Anthony, Benedict, Colin, Daphne, Eloise, Francesca, and Gregory... Chà, điều đó đơn giản càng làm nó thêm hoàn hảo.

Có tiếng gõ cửa, và bảo mẫu Pickens đưa đầu của mình vào trong. “Những bé gái thích được nhìn đứa bé mới sinh,” cô nói với bà đỡ. “Nếu đứa bé sẵn sáng.”

Bà đỡ nhìn Violet, người đang gật đầu. Bảo mẫu dẫn thêm ba đưa vào trong và dặn dò nghiêm khắc “Nhớ những gì chúng ta đã nói. Đừng có ôm chặt mẹ của mình.”

Daphne đến bên giường, theo sau là Eloise và Francesca. Chúng đều có mái tóc dày màu hạt dẻ của Edmund–tất cả đứa con của cô đều có–và Violet tự hói nếu Hyacinth cũng giống như vậy. Bây giờ con bé cũng có một chút bụi tóc từ đám tóc nhỏ.

“Đó là bé gái à?” Eloise hỏi vội vã.

Violet mỉm cười và đổi chỗ để đưa ra đứa bé mới. “Đúng vậy.”

“Oh, cảm ơn trời,” Eloise nói vời cài thở dài biết ơn. “Chúng con đang cần thêm một đứa nữa.”

Bên cạnh cô, Francesca gật đầu. Con bé là thứ mà Edmund luôn gọi là “sự cố song sinh” của Eloise. Chúng cùng có một ngày sinh, cả hai đứa, cách một năm. Lúc sáu tuổi, Francesca thường làm theo sự chỉ dẫn của Eloise. Eloise thì ồn ào hơn, nổi bật hơn. Nhưng bây giời và sau đó Francesca sẽ làm bất ngờ tất cả họ và làm gì đó hoàn toàn là của con bé.

Không phải lúc này, mặc dù vậy. Con bé đứng gần Eloise, đang ôm búp bế nhồi bông của mình, tán thành với tất cả những điều mà chị mình nói.

Violet nhìn về phía Daphne, cô con gái lớn nhất của cô. Con bé gần mười một tuổi, chắc chắn đủ lớn để bồng một đứa bé. “Con có muốn thấy nó không?” Violet hỏi.

Daphne lắc đầu. Con bé chớp mắt rất nhanh, cái cách con bé làm lúc bối rối, và sau đó bất ngờ đứng dậy thẳng người hơn. “Mẹ đang mỉm cười.” con bé nói.

Violet nhìn xuống Hyacinth, người đã rời vú cô và sắp ngủ. “Đúng vậy,” cô nói, và cô có thể nghe nó trong giọng của cô. Cô đã quên giọng cô nghe thế nào khi có nụ cười trong đó.

“Mẹ không cười kể từ khi Papa chết,” Daphne nói.

“Mẹ không ư?” Violet nhìn lên con bé. Điều đó có thể không? Co đã không cười trong ba tuần? Nó không có vẻ tệ lắm. Môi cô tạo thành đường cong của kí ức, có lẽ chỉ với một chút của nhận thức, cứ như tự cho phép đó là kỉ niệm hạnh phúc.

“Mẹ không có,” Daphne xác nhận lại.

Con bé có thể đúng, Violet nhận ra. Nếu cô không thể xoay xở để mỉm cười với con của cô, cô chắc chắn không làm thế trong cô độc. Nỗi đau mà cô đang cam chịu... nó đả mở toạt trước cô, nuốt tất cả cô. Nó đã rất nặng nề, những tâm lý, làm cô mệt mỏi, giử cô chìm xuống.

Không ai có thể cười qua điều đó.

“Đứa bé tên gì vậy?” Francesca hỏi.

“Hyacinth,” Violet thay đổi vị trí để các cô gái có thể thấy mặt em bé. “Các con nghĩ gì?”

Francesca nghiêng đầu về một phía. “Con bé không giống như một bong hoa dạ hương,” Francesca tuyên bố.

Francesca nhún vai, thừa nhận điểm đó.

“Con bé sẽ không bao giờ biết về Papa,” Daphne nói khẽ.

“Không,” Violet nói. “Không, con bé sẽ không được vậy.”

Không ai nói hết, và sau đó Francesca–Francesca bé nỏ–nói, “Chúng ta có thể nói với con bé về bố.”

Violet nén lại nỗi đau. Cô không thể khóc trước những đứa con của cô kể từ khi ngày đầu tiên đó. Cô kìm nước mắt cho sự cô độc của mình, nhưng cô không thể dừng lại nó bây giờ. “Mẹ nghĩ–mẹ nghĩ đó là ý tuyệt vời, Frannie.”

Francesca rạng rỡ, và sau đó con bé trườn đến bên giường, qunằ quại cho tới khi con bé tìm thấy chỗ ngồi tốt phía bên phải của mẹ mình. Eloise làm theo, và sau đó Daphne, và tất cả họ–tất cả con gái nhà Bridgerton–nhìn chăm chú thành viên mới của gia đình họ.

“Ba rất cao,” Francesca bắt đầu.

“Không cao lắm,” Eloise nói, “Bebedict cao hơn.”

Francesca cãi lại. “Ba cao. Và ba cười rất nhiều.’

“Ba bồng nọn chị trên vai,” Dapne nói, giọng rung rung, “cho tới khi bọn chị quá to.”

“Và ba cười lớn,” Eloise nói. “ba thích cười. Ba có nụ cười tuyệt nhất, Papa của chúng ta...”

Lodon

Mười ba năm sau

Violet đã làm suốt cuộc đời mình để thấy tám đứa con của cô ổn định cuộc sống thật hạnh phúc, và nói chung, bà không quan tâm đến vô số những điều dẫn đến. Có những bữa tiệc và lời mời và người làm váy và người làm mũ, và đó chỉ là cho những cô con gái. Những con trai của bà chỉ cần một chút sự dẫn dắt, nếu không hơn. Điều khác biệt duy nhất là xã hội đủ khả năng cho những chàng trai xem xét thêm sự tự do, điều đó có nghĩa là Violet không cần xem xét kỹ lưỡng từng chi tiết về đời sống của chúng.

Tất nhiên là bà đã cố gắng. Bà là một người mẹ, tất nhiên là vậy.

Bà có linh cảm, tuy nhiên, là công việc của bà như một người mẹ sẽ không bao giờ yêu cầu như tại thời điểm này, trong mùa xuân của năm 1815.

Bà biết rất rõ trong sự sắp xếp lớn của cuộc đời, bà không có điều gì để than phiền hết. Trong sáu tháng qua, Napoleon trốn khỏi Elba, một núi lửa lớn đã phun trào ở phía Đông Ấn Độ, và rất hàng trăm lình Anh đã mất mạng trong cuộc chiến ở New Orleans–chiến đầu thậ sai lầm sau hiệp ước hoà bình với người Mỉ được kí kết. Violet, trong mặt khác, có tám người con khoẻ mạnh, tất cả chúng chẳng mấy chốc đặt hai chân lên dất Anh.

Tuy nhiên.

Luôn có tuy nhiên, phải không?

Mùa xuân này đánh dầu mùa lễ hội đầu tiên (và Violet cầu là, lần cuối cùng) cho hai cô con gái của mình “Trong thị trường.”

Eloise ra mắt năm 1814, và ai cũng sẽ nói là thành công của cô. Ba lời cầu hôn trong ba tháng. Violet như lên cung trăng vậy. Không phải là bà không cho phép Eloise chấp nhận hai trong số đó–một người quá già. Violet không quan tâm vị trí xã hội cao thế nào quí ông đó có; không đứa con gài nào của bà bị trói buột với bản thân với ai đó sẽ chết trước khi họ được ba mươi tuổi.

Không phải điều đó không xảy ra với một người chồng trẻ. Bệnh tật, tai nạn, chết bất ngờ do ong cắn...Tất cả số đó có thể lấy đi danh dự của một người đàn ông. Nhưng dù vậy, một người đàn ông già sẽ dễ chết hơn người còn trẻ.

Và mặc dù nếu không có chuyện đó... Điều gì mà một cô gái trẻ có thể muốn khi cưới một người hơn sáu mươi?

Nhưng chỉ có hai trong số người cầu hôn Eloise đủ tiêu chuẩn về tuổi. Người thứ ba chỉ hơi ba mươi một chút, với chức vị nhỏ và một gia sản đáng kính trọng một cách hoàn hảo. Không có chuyện gì sai ở ngài Tarragon. Violet khá chắc là anh sẽ là một người chồng đáng yêu của ai đó.

Chỉ không với Eloise.

Và bây giờ chúng ở đây. Eloise đang trong mùa thứ hai và Francesca trong lần thứ nhất, và Violet đã kiệt sức. Bà còn không thể nài nỉ Daphne giúp đỡ như người đi kèm thường xuyên. Con gái lớn của bà đã cưới Công tước của Hastings hai năm trước và nhanh chóng xoay xở để có thai trong khoảng mùa năm 1814. và năm 1815 cũng vậy.

Violet thích có cháu và rất vui mừng về toàn cảnh sắp có thêm hai đứa nữa (vợ của Anthony cũng có con), nhưng thật ra, đôi khi phụ nữ cũng cần sự giúp đỡ. Chiều nay, như tiền lệ, hoàn toàn là thảm hoạ.

Oh, rất tốt, có lẽ thảm hoạ là nói hơi quá, nhưng thật ra, ai có thể nghĩ rằng đó là một ý tốt khi đây là vũ hội hoá trang? Bởi vì Violet chắc chắn đó không phải là bà. Và bà chắc chắn không đồng ý khi tham dự như nữ hoàng Elizabeth. Hay nếu bà có, bà không đồng tình với đám đông. Nó nặng ít nhất 5 pound, và bà sợ nó sẽ bay khỏi đầu mình mỗi khi bà chụp nó lên xuống, cố gắng để mắt đến Eloise và Francesca.

Đó là lí do cổ bà đau nhức.

Nhưng một người mẹ không thể quá lo lắng, đạc biệt ở vũ hội hoá trang, khi một quí ông trẻ (và thường là quí cô trẻ) nhìn thấy trang phục của họ như một giấy phép để cư xử không đúng đắn. Coi nào, kia là Eloise, đang giật mạnh trang phục Athna của mình khi đang tán dóc với Penelope Featherington. Người đang mặc hoá trang thành yêu tinh, thật tội nghiệp.

Francesca đâu rồi? Cảm ơn trời, con bé đó có thể biến mất trong cánh đồng không cây cối. Và khi bà đang tìm kiếm, Benedict đâu rồi? Thằng bé đã hứa sẽ nhảy với Penelope, và bây giờ nó hoàn toàn biến mất.

Thằng bé ở–

“Ooof!”

“Oh, tôi xin lỗi,” Violet nói, đang thoát khỏi cảnh lúng túng của mình từ một quí ông người xuất hiện và mặc như là...

Như là chính mình, thật vậy. Với một mặt nạ.

Cô không nhận ra ông, tuy nhiên. Không phải giọng nói hay khuôn mặt sau mặt nạ. Ông cao trung bình, với mái tóc đen và thái độ thanh lịch.

Violet in Bloom (3)

“Chào buổi tối, thưa điện hạ,” ông nói.

Violet chớp mắt, sau thì hớ ra–đám đông. Mặc dù làm thế nào mà bà quên khối kì quái năm–pound trên đầu mình, bà không bao giờ biết.

“Chào buồi tối,” bà đáp lại.

“Bà đang tìm ai đó à?”

Lần nữa, bà tự hỏi với giọng nói, và lần nữa, bà không theo kịp gì cả. “Thật ra thì rất nhiều người,” bà nói nhỏ. “Không thành công cho lắm.”

“Xin chia buồn,” ông nói, cầm lấy tay bà và cuối xuổng để hôn. “Bản thân tôi đang hạn chế những yêu cầu của mình tới một ai đó tại thời điểm này.”

Ông không có tám đứa con, Violet gần như vặn lại, nhưng cuối cùng bà đã giữ lại lưỡi của mình. Nếu bà không biết nhân dạng của quí ông này, có cơ hội là ông cũng không biết bà.

Và tất nhiên, ông có thểcó tám người con. Cô không phải người duy nhất ở London thật hạnh phúc trong hôn nhân. Công thêm, tóc trên thái dương của ông có những sợi bạc, nên ông giống như đủ lớn để sinh nhiều như vậy.

“Có thể chấp nhận không khi cho một quí ông hén mọn được mời nhảy một nữ hoàng?” ông hỏi bà.

Violet gần như từ chối. Cô hiếm khi khiêu vũ giữa công chúng, Điều đó không có khi bà chống đối việc đó, hay bà nghĩ dường như là vậy. Edmund đã ra đi hơn một tá năm. Bà vẫn đang để tang ông, và bà duy trì khoá biểu bận rộn với cộng đồng, nhưng vậy, bà hiếm khi nhảy. Bà chỉ không muốn vậy.

Nhưng sau đó ông cười, và có gì ở đó nhắc bà nhớ về cái cách mà Edmund đã cười– thời trai trẻ mãi mãi đó, cái vị trí bao–giờ–cũng–biết trên đôi môi đó. Nó luôn luôn làm tim bà đập, và khi nụ cười của quí ông này không làm điề đó, nó đánh thức gì đó trong bà. Gì đó một chút quỷ quyệt, một chút thảnh thơi.

Gì đó trẻ trung.

“Tôi sẽ rất vui,” bà nói, đặt tay mình vào tay ông.

“Có phải mẹ đang nhảy?” Eloise nói nhỏ với Francesca.

“Hơn về điểm đó,” Francesca đáp lại, “ai đang nhảy với mẹ?”

Eloise vươn cô lên, không phiền dấu đi sự thích thú của mình. “Chị không biết.”

Hỏi penelope ấy,” Franceca đề nghị. “Cô ấy dường như luôn biết tất cả mọi người.”

“Benedict đâu rồi?” Colin hỏi, đi thong thả đến phía em mình.

“Em không biết,” Eloise đáp lại. “Penelope đâu rồi?”

Anh nhún vai. “Lần cuối anh thấy cô ấy, cô đang trốn sau một chậu cây. Em có nghĩ với trang phục yêu tinh đó cô sẽ nguỵ trang tốt hơn.”

“Colin!” Eloise đánh tay anh. “Đến hỏi cô ấy nhảy đi.”

“Anh đã làm rồi!” Anh chớp mắt. “Có phải mẹ đang nhảy không?”

“Đó là tại sao chúng ta đang tìm penelope.” Francesca nói.

Colin chỉ nhìn chằm chằm về phía cô, môi anh mở ra.

“Điều đó có nghĩa khi chúng ta nói về nó,” Francesca nói với cái vãy tay. “Anh có biết mẹ đang nhảy với ai không?”

Colin lắc đầu. “Anh ghét hoá trang. Dù sao thì ai ghĩ ra cái ý này vậy.”

“Hyacinth,” Eloise nói gằng.

“Hyacinth” Colin lặp lại.

Francesca đảo mắt. “Con bé như bậc thầy về rối vậy,” cô gầm gừ.

“Chúa giúp tất cả chúng ta khi con bé lớn lên.” Colin nói.

Không ai phải nói gì hết, nhưng khuôn mặt của họ đều thấy lên rằng Amen.

“Ai đang nhảy với mẹ vậy?” Colin hỏi.

“Bọn em không biết,” Eloise đáp lại. “Đó là lí do bọn em đang tìm Penelope. Cô ấy dường như luôn biết những điều này.”

“Cô ấy ư?”

Elose cau có với anh. “Anh không nhận ra điều gì ko?”

“Thật ra khá là nhiều,” anh nói lịch sự. “Chỉ không thường xuyên với thư mà em muốn anh nhận thấy.”

“Chúng ta sẽ đứng đây,” Eloise thông báo, “cho tới khi màn khiêu vũ kết thúc. Và sau đó chúng ta sẽ hỏi mẹ.”

“Hỏi ai?”

Họ đều nhìn lên. Anthony, anh trai lớn nhất của họ, đến.

“Mẹ đang nhảy,” Francesca nói, không phải kiểu trả lời máy móc câu hỏi của anh.

“Với ai?” Anthony hỏi.

“Chúng em không biết,” Colin nói với anh.

“Và tụi em định hỏi mẹ về điều đó?”

“Đó là kế hoạch của Eloise.” Colin trả lời.

“Em không nghe anh phản đối với em,” Eloise dội lại.

Lông mày Anthony nhướng lên. “Anh nên nghĩ đó là quí ông đó có lý do xác đáng cho một cuộc tra hỏi.”

“Điều đó có bao giờ xảy ra với anh không?”Colin hỏi không ai hết trong họ như thường lệ, “là như một phụ nữ năm–mươi–hai–tuổi, mẹ hoàn toàn có thể chọn bạn nhảy của mình?”

“Không,”Anthony đáp lại, âm thanh sắc nhọn lướt qua Francesca: “Mẹ là mẹ của chúng ta.”

“Thật ra, mẹ chỉ năm–mươi–mốt–tuổi,” Eloise nói. Sau cái nhìn chua chát của Francesca, cô thêm “À, mẹ là vậy mà.”

Colin đưa cái nhìn thất bại về phía em mình trước khi quay sang Anthony. “Anh có thấy Benedict không?”

Anthony nhún vai. “Nó đang nhảy trước rồi.”

“Với ai đó em không biết,” Eloise nói với cường độ mạnh. Và âm lượng.

Cả ba anh chị em của cô quay về cô.

“Không ai không chịu tò mò hết,” cô hỏi gặng, “cả mẹ và Benedict đang nhảy với người lạ mặt bí ẩn?”

“Không thật sự, không,” Colin nói nhỏ. Có một khoảng dừng giữa họ khi tất cả họ tiếp tục nhìn mẹ của mình làm những bước đi thanh nhã trên sàn nhảy, và sau đó anh thêm, “Nó xảy ra với em là điều này có thể là tại sao mẹ chưa bao giờ nhảy.”

Anthony nhướng lông mày lên châm biếm.

“Chúng ta đứng đây đã nhiều phút và không làm gì hết ngoài suy xét về hành động của mẹ,” Colin chỉ ra.

Im lặng, và sau đó, từ Eloise, “Thì sao?”

“Mẹ là mẹ của chúng ta,” Francesca nói.

“Em không nghĩ mẹ xứng đáng được riêng tư ư? Không, đừng trả lời,” Colin quyết định. “Anh sẽ đi tìm Benedict.”

“Anh không nghĩ anh ấy xứng đáng được riêng tư ư?” Eloise hỏi ngược lại.

“Không,” Colin đáp lại. “Nhưng với tốc độ này, anh ấy đủ an toàn rồi. Nếu Benedict không muốn bị tìm thấy, anh sẽ không tìm anh ấy.” Với kiểu chào mừng nhăn nhở anh bước đi thong thả đến quầy thức ăn, mặc dù thực sự khá rõ ràng là Benedict không ở đâu gần nhửng cái bánh qui.

“Mẹ đến đây,” Francesca kêu rít lên, và đúng như vậy, buổi khiêu vũ đã chấm dứt, và Violet bước về vành đai phòng.

“Mẹ,” Anthony nói lạnh lùng, lúc bà đến với các con của mình.

“Anthony,” bà nói với một nụ cười, “Mẹ không gặp con cả chiều nay. Kate thế nào rồi? Mẹ xin lỗi khi cô ấy không cảm thấy muốn tham gia.”

“Mẹ nhảy với ai vậy?” Anthony hỏi gặng.

Violet chớp mắt. “Mẹ xin lỗi?”

“Mẹ nhảy với ai vậy?” Eloise lặp lại.

“Thành thật ư?” Violet nói với nụ cười e thẹn. “Mẹ không biết.”

Anthony bắt chéo tay. “Điều đó có thể ư?”

“Đây là vũ hội hoá trang,” Violet nói với chút thích thú, “Những nhân dạng bí ẩn và tất cả điều đó.”

“Mẹ có định nhảy với ông ta nữa không?” Eloise hỏi lại.

“Có lẽ không,” Violet nói, lướt mắt khắp đám đông. “Tụi con có thấy Benedict không? Nó phải nhảy với Penelope Featherington.”

“Đừng cố thay đổi chủ đề,” Eloise nói.

Violet quay người lại, và lần này mắt bà ánh lên một chút quở trách. “Chủ đề nào?”

“Chúng con đơn thuần tìm kiếm sở thích nhất của mẹ,” Anthony nói, sau khi thông cổ họng mình nhiều lần.

“Mẹ chắc con làm vậy,” Violet nói nhỏ, và không ai dám bình luận trên giọng nhỏ thanh nhã của sự hạ mình trong giọng bà.

“Chỉ là mẹ hiếm khi nhảy,” Francesca giải thích.

“Hiếm khi,” Violet nói nhẹ nhàng. “Không phải không bao giờ.”

Và sau đó Francesca nói lên điều mà họ đang lo lắng: “Mẹ có thích ông ta không?”

“Người mà mẹ vừa mới nhảy ư? Mẹ còn không biết tên ông.”

“Nhưng–”

“Ông ta có nụ cười đẹp,” Violet cắt ngang, “và ông mời mẹ nhảy.”

“Và?”

Violet nhún vai. “Và đó là tất cả. Ông nói về bộ sự tập lớn của mình về những con vịt gỗ. Mẹ nghi rằng mẹ sẽ không gặp ông lần nữa.” Bà gật đầu với con của mình. “Nếu con miễn cho mẹ...”

Anthony, Eloise, và Francesca nhìn bà đi. Sau một hồi im lặng, Anthony nói, “Chà.”

“Chà,” Francesca đồng tình.

Họ bất ngờ nhìn về Eloise, người đang cau có về phía họ và cuối cùng kêu lên “Không, điều đó không ổn.”

Có khoảng im lặng khác không được lấp đầy, và Eloise hỏi, “Anh có nghĩ mẹ sẽ tái hôn nữa không?”

“Anh không biết,” Anthony nói.

Eloise hắng giọng. “Và chúng ta cảm thấy thế nào về điều đó.”

Francesca nhìn cô với sự rõ ràng là khinh bỉ. “Chị đang nói về bản thân trong dạng số nhiều bây giờ?”

“Không. Chị thật ra là muốn biết chúng ta cảm thấy thế nào về điều đó. Bởi vì chị không biết chị thế nào.”

“Anh nghĩ...” Anthony bắt đầu. Nhưng nhiều phút qua trước khi anh chậm chạp nói, “Anh nghĩ chúng ta nghĩ là mẹ sẽ có quyết định của mình.”

Không ai nhận thấy là Violet đang đứng sau họ, trốn sau cây dương sỉ dùng để trang trí, đang mỉn cười.

Aubrey Hall, Kent

Nhiều năm sau

Có nhiều điều kiện thuận lợi để trưởng thành, nhưng điều này. Violet nghĩ với một tiếng thở dài hạnh phúc khi bà nhìn nhiều đưa cháu của mình chơi đùa trên bải cỏ, phải trở thành một trong số đó.

Bảy–mươi–lăm–tuổi. Ai có thể nghĩ bà sẽ đến tuổi này? Con của bà hỏi bà muốn điều gì; đó là vạch mốc lớn, họ nói, bà nên có một bữa tiệc lớn để chào mừng.

“Chỉ gia đình thôi,” đó là câu trả lời của Violet. Nó sẽ vẫn rất lớn. Bà có tám đứa con, ba–mươi–ba đứa cháu, và năm đứa chắt. Tất cả gia đình tụ họp lại sẽ rất lớn!

“Mẹ đang nghĩ gì vậy, Mama.” Daphne hỏi, đến ngồi cạnh bà trên một trong những cái ghế thoải mái mà kate và Anthony thường mua cho Aubrey Hall.

“Thường là mẹ hạnh phúc thế nào.”

Daphne cười giễu cợt. “Mẹ luôn nói điều đó.”

Violet nhún một vai. “Mẹ luôn vậy.”

“Thật ư?” Daphne nghe không có vẻ như là cô khá tin bà.

“Khi mẹ ở với tất cả con.”

Daphne nhìn theo cái nhìn của bà, và cùng nhau họ xem đám trẻ. Violet không chắc chúng có bao nhiêu. Bà đã không đếm được khi chúng bắt đầu chơi gồm tennis, đá cầu bốn người, và vật nhau. Nó phải rất vui, bởi vì bà sẽ thề là bà thấy ba đứa bé trai té từ trên cây để tham gia.

“Mẹ nghĩ là tất cả chúng,”bà nói.

Daphne chớp mắt, sau đó hỏi, “Trên bải cỏ ư? Con không nghĩ vậy. Mary đang ở trong, con chắc về điều đó. Con thấy nó với Jane và–”

“Không, ý mẹ là mẹ nghĩ mẹ đã xong với đám cháu,” Bà quya sang Daphne và cười. “Mẹ không nghĩ con của mẹ sẽ có thêm.”

“Chà, con chắc chắn điều đó,” Daphne nói, với biều cảm rõ ràng nói là, Bỏ cái ý đó đi! “Và Lucy không thể. Bác sĩ đã bắt cô hứa. Và...” Cô dừng, và Violet đơn giản tận hưởng nhìn khuôn mặt của cô. Nó thật thú vị khi nhìn con mình nghĩ gì. Không ai nói với bạn là khi bạn trở thành cha mẹ, sẽ vui thế nào khi nhìn chúng làm những điều thầm kín.

Mơ màng và suy nghĩ. Bà có thể nhìn con cái mình làm những việc đó mãi mãi. Kể cả bây giờ, khi bảy trong tám đứa đã hơn bốn mươi tuổi.

“Mẹ đúng,” Daphne cuối cùng cũng kết luận. “Con nghĩ chúng con đã chấm dứt.”

“Gần như ngạc nhiên,” Violet thêm, nhưng thật ra thì, bà sẽ không quan tâm nếu một trong số con của bà muốn có thêm một đứa cháu nữa.

“Chà, vâng,” Daphne nói, với cái thở dài phiền muộn, “Con biết tát cả điều đó.”

Violet cười to. “Và con sẽ không có thêm con bằng cách nào khác chứ?”

Daphne cười. “Không.”

“Thằng bé mới té từ trên cây,” Violet nói, chỉ về hướng bãi cỏ.

“Một cái cây?”

“Cố tình,” Violet quả quyết với cô.

“Con không nghi ngờ gì về điều đó. Con thề là thằng bé có một phần của khỉ.” Daphne nhìn về phía bãi cỏ, mắt cô lướt nhanh từ phía này sang phía khác, đang tìm Edward, con trai nhỏ nhất của cô. “Con mừng là chúng ta ở đây. Thằng bé cần anh chị em, tội nghiệp. Bốn đứa khác khó có thể tin được; chúng lớn hơn nhiều.”

Violet vươn cổ lên. Thằng bé xuất hiện để cãi nhau với Anthony và ben.”

“Nó có thắng không?”

Violet nheo mắt một chút. “Nhìn như là nó và Anthony cùng một nhóm...Oh, chờ chút, Daphne đến rồi. Daphne nhỏ,” bà thêm, cứ như là nó cần thiết ấy.

“Điều đó nên có nghĩa,” Daphne nói, cười nhăn nhở khi cô nhìn người đặt theo tên cô đánh vào tai con trai mình.

Violet cười và ngáp.

“Mệt hả, Mama?”

“Một chút” Violet ghét khi đề cập đến những việc thế này; con của bà luôn nhanh chóng lo lắng về bà. Họ dường như không bao giờ hiểu là một phụ nử bảy–mươi–lăm–tuổi có thể thư giãn không vì lí do nào hơn khi bà thích trong tất cả trong cuộc sống của bà.

Daphne không nhấn mạnh vấn đề, mặc dù vậy, và họ cùng uể oải trên chiếc ghế của họ trong sự yên tĩnh bầu bạn cho tới khi, với một chút buồn, Daphne hỏi, “Mẹ có thật sự hạnh phúc không, Mama?”

“Tất nhiên,” Violet nhìn cô với một chút ngạc nhiên. “Tại sao con hỏi những điều như thế?”

“Chì là...à...mẹ một mình.”

Violet cười to. “Mẹ hiếm khi một mình, Daphne.”

“Mẹ biết ý của con là gì mà. Papa đã ra đi gần bốn mươi năm, và mẹ không bao giờ...”

Với sự thích thú lớn, Violet chờ cô kết thúc câu nói. Khi rõ ràng là Daphne có thể làm bản thân được vậy, Violet có chút thương xót và hỏi, “Con đang cố hỏi nếu mẹ đã từng có người yêu?”

“Không!” Daphne nói nhanh, mặc dù vậy Violet khá chắc là cô đang phân vân.

“Chà, mẹ đã không có,” Violet nói sự–thật–hiển–nhien. “Nếu con muốn biết.”

“Rõ ràng là con muốn,” Daphne lẩm bẩm.

“Mẹ không bao giờ muốn có,” Violet nói.

“Không bao giờ?”

Violet nhún vai. “Mẹ không muốn có ước nguyện, hay điều gì đó kiểu cách. Mẹ cho rằng nếu cơ hội đó xảy ra, và người đàn ông phù hợp đó đến, mẹ sẽ có thể–”

“Cưới ông ta,” Daphne kết thúc giùm bà.

Violet liếc cô. “Con thật sự là người phụ nữ khôn ngoan, Daphne.”

Miệng Daphne mở to. Oh, điều này vui thật.

“Oh, rất tốt,”Violet nói, có chút tiếc nuối ở bà. “nếu mẹ tìm người đàn ông phù hợp, mẹ có thể muốn kết hôn với ông, chỉ khi con thừa để thở ra khỏi cú sốc việc làm trái phép.”

“Con có thể nhắc mẹ là mẹ là người duy nhất có thể khó khăn khi để bản thân nói với con về việc giường chiếu đêm tân hôn trước lễ cưới của con không?”

Violet vẫy tay phớt lờ. “Mẹ làm việc đó tễ lắm, mẹ cam đoan với con. Tại sao, với Hyacinth–”

“Con không muốn biết,” Daphne nói nhẹ nhàng.

“À, vâng, có thể,” Violet thừa nhận. “Không có gì thông thường với Hyacinth.”

Daphne không nói gì thêm, nên Violet tới và nắm tay cô, “Đáng, Daphne,” bà nói với sự thành thật lớn, “mẹ hạnh phúc.”

“Con không thể tưởng tượng nếu Simon–”

“Mẹ cũng không nghĩ đến điều đó,” Violet cắt ngang. “Nhưng nó đã xảy ra. Mẹ nghĩ mẹ sẽ chết vì đau đớn.”

Daphne nghẹn ngào.

“Nhưng mẹ không có như vậy. Và con đã không vậy. Và sự thật là, mặc dù điều đó trở nên dễ dàng. Và con nghĩ có lẽ con có thể tìm hạnh phúc với ai đó khác.”

“Francesca đã làm vậy,” Daphne thì thầm.

“Ừ, nó đã làm vậy,” Violet nhắm mắt một chút, nhớ lại bà đã lo lắng như thế nào cho cô con gái thứ ba của mình trong những năm goá chồng. Con bé quá cô đơn, xa lánh gia đình quí giá của mình, nhưng cũng không thật sự tránh xa khỏi họ. Và không giống như Violet, cô không có con cái để giúp cô tìm lại sức mạnh lần nữa.

“Con bé đã chứng minh một người có thể tìm lại hạnh phúc lầm nữa,” Violet nói, “với hai tình yêu khác nhau. Nhưng, con biết đấy, con bé không có cùng cái kiểu hạnh phúc với Michael khi nó có với John. Mẹ sẽ không đáng giá cái nào con hơn cái nào; nó không phải là loại có thể đo lường được. Nhưng nó khác biệt.”

Bà nhìn lên. Bà luôn hơn triết lý khi mắt bà có được tầm nhìn. “Mẹ không mong đợi cùng kiểu hạnh phúc mẹ đã có với ba con, nhưng mẹ sẽ không có được trong thời gian ít hơn. Và mẹ sẽ không bao giờ tìm thấy được.”

Bà quay lại để nhìn Daphne, sau đó đến và nắm lấy tay cô. “Và nếu chuyện đó có xảy ra, mẹ không cần nó.”

“Oh, Mama,” Daphne nói, mắt cô đầy nước mắt.

“Cuộc sống không bao giờ dễ dàng nếu không có ba con,” Violet nói, “nhưng luôn luôn xứng đáng để có nó.”

Luôn luôn.