Thời tiết khô nóng giữa trưa khiến người muốn hôn mê, Tô thái thái cũng ở trên giường nghỉ một lát, rồi tìm tiểu nha hoàn tới hỏi tiểu thư còn ở trong phòng nghỉ ngơi hay không, tiểu nha hoàn ấp úng trả lời “Không rõ lắm”, Tô thái thái lập tức lạnh giọng khảo vấn, tiểu nha hoàn không nhịn được, nói thẳng ra: “Tiểu thư…… Tiểu thư ở sương phòng……”

Tô thái thái thấy biểu tình của tiểu nha hoàn, liền biết không tốt, liên tưởng đến một rương sách lớn kia, bỗng chốc đứng lên: “Nàng làm sao, làm sao lại xem vài thứ kia!”

Tô thái thái tức giận, mang theo nha hoàn thẳng tiến sương phòng, Tô Uyển lúc này đang cầm thoại bản dựa vào trên giường xem, đọc chữ phồn thể có chút khó khăn, cổ nhân viết tiểu thuyết cũng quá hàm súc, nhưng là cũng tốt hơn không có chuyện gì, mấy tháng giả vờ thất học, mà nay phát hiện chính mình cũng biết chữ, Tô Uyển là kinh hỉ, đương nhiên lúc Tô thái thái mang theo nha hoàn bá khí trắc lậu đẩy cửa đi vào, nàng là kinh hách.

“Nương……”

Tô thái thái bước nhanh tiến lên, giật lấy quyển sách trên tay Tô Uyển ném xuống đất, hùng hổ mắng: “Lại xem mấy thứ này! Ngươi trước khi xuất giá đã đáp ứng ta như thế nào? Cha ngươi cũng thật là, ngươi một nữ hài tử, đọc sách làm gì biết chữ làm gì? Sách nên xem thì không xem, cố tình xem mấy thứ này! Ngươi đây là muốn tức chết ta a……”

Tô Uyển đỡ lấy Tô thái thái, nói với tiểu nha hoàn bên cạnh: “Ngươi trước đi ra ngoài đi.”

Tô thái thái là thật sự phát giận, đẩy Tô Uyển ra, ngồi xuống trên giường, liếc mắt nhìn nàng: “Nói đi, lúc trước đã nói tốt, như thế nào lại động tâm tư?”

Tiểu Lục dán tai ở cửa sổ tìm hiểu tình hình, nghe vậy cả người run lên, đang lúc lo lắng, lại nghe thấy tiểu thư nhà nàng không mặn không nhạt trả lời: “Nhàm chán như thế, xem mấy quyển sách giết thời gian thì có việc gì? Lại nói, nếu không cho ta đọc sách, vì sao còn chuẩn ta học chữ?”

“Ngươi cho rằng ta nguyện ý cho ngươi, một cô nương gia, học chữ sao? Còn không phải chính ngươi không ăn không uống, bức cha ngươi đồng ý!” Tô thái thái vươn ngón trỏ hung hăng chọc cái trán Tô Uyển, “Ngươi từ nhỏ chủ ý liền lớn, hơi không như ý một chút liền học theo người ta một khóc hai nháo, cho ngươi học chữ là bất đắc dĩ, nhưng ngươi khi đó cũng nói, ngày sau muốn gả cho người đọc sách, biết chữ cũng coi như xứng đôi, hiện giờ ngươi cũng gả cho con rể, còn xem những cái sách này làm gì?”

Tô thái thái rất là chướng mắt nữ hài biết chữ, kiến thức của bà không nhiều lắm, thường xuyên cùng một ít thái thái nhà giàu tụ hội, cũng đều là nhà có tiền nhưng không có căn cơ, tên gọi tắt là nhà giàu mới nổi, mấy thái thái ở chung một chỗ nào có chuyện gì đáng nói, chỉ là bát quái ít chuyện lông gà vỏ tỏi, Tô thái thái nghe được một ít, vì thế biết người trong sạch giống như bọn họ, nữ nhi là không biết chữ, trong khi nhóm nữ tử thanh lâu lại là cầm kỳ thư họa đều biết, mê hoặc nam nhân đến không biết đông nam tây bắc. Vì thế Tô thái thái hận không thể khiến nữ nhi quên sạch sẽ toàn bộ chữ nghĩa đã học, lại thấy nàng còn đọc sách, thật sự tức giận.

Tô Uyển bừng tỉnh đại ngộ, nguyên chủ gả cho Tống Tử Hằng hóa ra cũng không phải nhất thời hứng khởi a. Lần đầu tiên Tô Uyển suy xét kỹ càng về nguyên chủ, vốn là xem nhẹ nguyên chủ bị dưỡng thành tính cách kiêu căng điêu ngoa, kỳ thật nàng ấy cũng coi như là nữ hài rất có tâm tiến tới, lập chí phải gả cho người đọc sách, vì để ngày sau phu thê có tiếng nói chung mà học chữ, hơn nữa cuối cùng thành công gả cho thư sinh. Chỉ là nàng ấy không biết, nhân sinh vừa mới bắt đầu mà thôi, thành công gả cho người mình muốn gả, cũng không đại biểu ngày sau có thể kê cao gối mà ngủ.

Hôn nhân chưa bao giờ là quy túc cuối cùng cho nữ nhân.

Đáng tiếc nguyên chủ chỉ biết là đọc sách có thể làm nàng gả cho người mình thích, lại không biết từ trong sách vở học cách làm người. Đối với việc này, Tô Uyển chỉ nghĩ đến một câu, tâm cao ngất mệnh lại mỏng hơn giấy. Cho dù nàng không có xuyên lại đây, cuộc sống ngày sau của nguyên chủ, cũng chẳng tốt được đến đâu.

Tô thái thái thấy nữ nhi hồi lâu không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng đang suy tư, cũng không đánh gãy, chỉ là bỗng nhiên nghe được tiếng động ngoài cửa, bà gấp đến độ đứng lên.

“Cô gia.” Tiểu Lục đang cố gắng nghe lén, thì nghe được giọng nói của Tiểu Hồng, quay đầu lại thấy Tống Tử Hằng bước đến, cả kinh khiến thanh âm của nàng cao lên một quãng.

Tống Tử Hằng ôn thanh hỏi: “Hai vị cô nương, có biết nương tử ở nơi nào hay không?”

Tiểu Hồng Tiểu Lục liếc nhìn nhau, hai người cũng không dám trả lời, Tô thái thái phản ứng cực nhanh đẩy đẩy Tô Uyển, thấp giọng nói: “Còn không ra đi, cũng đừng làm cho con rể nhìn thấy mấy thứ này!”

Tô Uyển lại bất động, giương giọng nói: “Ta ở bên trong, tướng công tiến vào đi.”

Tô thái thái gấp đến độ trừng mắt với Tô Uyển.

Nghe được thanh âm của tiểu thư nhà mình, Tiểu Hồng Tiểu Lục không dám cản, vội đẩy cửa để Tống Tử Hằng vào nhà, Tô thái thái đã tay mắt lanh lẹ nhặt thoại bản trên mặt đất dấu vào trong tay áo, lại thấy nữ nhi nhìn về phía nàng: “Nương không phải nói còn có việc sao? Nhanh nhanh đi thôi.”

Tô thái thái sợ Tống Tử Hằng nhìn ra cái gì, mịt mờ trừng mắt nhìn Tô Uyển liếc một cái, rốt cuộc mang theo nha hoàn rời đi. Trong phòng chỉ dư lại hai người Tô Uyển cùng Tống Tử Hằng, Tống Tử Hằng nhìn Tô Uyển, ánh mắt tựa hồ có chút lập loè, xấu hổ khụ khụ, mới nói: “Tử Hằng hôm nay uống say, khiến nương tử vất vả……” Khi đó hắn ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa say, nhưng vẫn nhớ rõ Tô Uyển giúp hắn cởi áo, dùng khăn ấm nhẹ nhàng chà lau toàn thân, cùng với việc hắn bắt được bàn tay non mịn kia rồi không chịu buông……

“Tướng công khách khí, đây là chuyện ta nên làm.”

Dưới ánh mắt bình tĩnh của Tô Uyển, Tống Tử Hằng ngược lại càng cảm thấy nhiệt khí dâng lên, ẩn ẩn bất lộ, chỉ còn lại một đôi tai hơi phiếm hồng, hắn liếc mắt nhìn chung quanh một cái, hỏi: “Nương tử ở trong phòng làm gì vậy?”

Tô Uyển không e dè liếc nhìn cái rương trên giường, nói, “Nhàn tới mức không có việc gì, tìm sách giải trí giết thời gian.”

“Nương tử thế nhưng cũng biết chữ?”

Tô Uyển nhìn ra được đáy mắt Tống Tử Hằng tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại không có không vui, vì thế cười cười nhìn hắn: “Tướng công không tin?”

“Không phải không tin, nhưng kinh ngạc là có, sao chưa bao giờ nghe nương tử nói qua?”

“Cha mẹ thường nghe người ta nói nữ tử không tài mới là đức, sợ cha mẹ chồng không vui khi ta biết chữ, vì vậy dấu diếm.”

Tống Tử Hằng lắc đầu, giải thích nói: “Cổ nhân nói, nữ tử thông văn biết chữ, nếu có thể minh đại nghĩa giả, cố vì hiền đức, tự nhiên là hiếm có; nếu chỉ thích xem khúc tiểu thuyết linh tinh, gây xích mích tà tâm, thậm chí vũ văn lộng pháp, làm ra gièm pha, thì còn không bằng không biết chữ, vậy nên mới nói nữ tử không tài mới là đức.”

“Nói vậy là tướng công cũng không để ý?”

“Tự nhiên sẽ không, nương tử thức văn thông mặc, là may mắn của Tử Hằng, như thế nào không vui? Cha mẹ cũng sẽ chỉ vui mừng, nương tử không cần lo lắng.”

“Ta tất nhiên là tin tưởng chàng.” Tô Uyển trong lòng vừa động, cầm tay Tống Tử Hằng, mỉm cười nhìn hắn. Tống Tử Hằng mím môi, không nói chuyện, trên tay dùng sức nắm lại tay nàng. Một lát sau, Tô Uyển nói: “Bất quá chưa nói tới thông văn thức mặc hay không, chỉ là có thể xem hiểu mấy câu chuyện xưa, giết thời gian thôi.”

Tống Tử Hằng nắm tay Tô Uyển liền không buông ra, ra vẻ không có việc gì hỏi: “Không biết nương tử ngày thường hay xem cái gì?”

Tô Uyển dùng tay còn lại mở cái rương ra, nói: “Một ít thoại bản mà thôi, cũng không có gì hay.”

Tống Tử Hằng cúi đầu nhìn lướt qua, ấn đường hơi nhíu, hình như có chút chần chờ nói: “Loại sách này nương tử vẫn là ít xem đi, ở nhà ta có chút sách sử du ký, cũng có thể giết thời gian.”

“Vậy thật tốt, mấy cái này ta đã sớm nhìn chán.” Tô Uyển như có như không ghé sát vào Tống Tử Hằng, cơ hồ là dán vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Chỉ tiếc cha mẹ chồng quản thư phòng của chàng đến chặt, bình thường đều không cho ai vào.”

Tống Tử Hằng mới vừa khôi phục bình thường, lỗ tai lại đỏ lên, hai tròng mắt lại nhìn chằm chằm Tô Uyển: “Khó trách những ngày đó nàng muốn bồi ta ở thư phòng?”

Tô Uyển cười cười, không nói chuyện, Tống Tử Hằng cũng học bộ dáng của nàng, kề tai nói nhỏ: “Hiện giờ ta đều đọc sách ở trong phòng ngủ, lần sau từ thư phòng lấy thêm mấy quyển, cha mẹ cũng không biết.”

Tô Uyển phối hợp hắn, dáng vẻ như đang làm chuyện xấu mà thương lượng: “Vậy ngày mai ta cũng mang mấy quyển sách trở về, dấu tai mắt người.”

Tống Tử Hằng lại cười nói: “Nương tử đại tài, bốn chữ ‘dấu tai mắt người’ này dùng đến cực diệu.”

Hai người nói chuyện trong chốc lát, nha hoàn ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư, cô gia, lão gia thái thái thỉnh đi sảnh ngoài uống trà.”

Tựa như tiểu bằng hữu đã cùng nhau làm chuyện xấu liền sẽ trở nên thân mật, cho nhau cắn qua lỗ tai, có bí mật nhỏ, quan hệ của Tống Tử Hằng và Tô Uyển cũng trở nên thân mật rất nhiều, trên đường đi sảnh ngoài hai người còn lôi kéo tay, Tống Tử Hằng cố gắng bình tĩnh, nhưng lỗ tai vẫn luôn không phai màu lặng lẽ bán đứng hắn.

Mau tới cửa, nắm tay mới tách ra. Bọn họ mới vừa bước một chân vào đại sảnh, liền nghe được Tô lão cha cười to nói: “Tử Hằng tửu lượng rất tốt, say xong không choáng váng đầu đi?”

“Nhạc phụ mới là tửu lượng tốt, tiểu tế hổ thẹn không bằng.” Tống Tử Hằng mỉm cười nhìn Tô Uyển liếc mắt một cái, “Cũng không có không khoẻ, chỉ là khiến nương tử vất vả chiếu cố.”

Tô thái thái nguyên còn lo lắng nữ nhi, lúc này thấy hai người sóng vai tiến vào, lại thu vào đáy mắt hình ảnh con rể ôn nhu liếc nhìn nữ nhi, bà không chỉ yên tâm, mà còn thêm vài phần vui mừng, dỗi nói: “Phải trách Nhạc phụ ngươi, già đầu rồi mà còn không đúng mực.”

Tô lão cha cũng không để ý tới lão thê, cười không ngừng nói: “Không khó chịu thì tốt, hiện giờ cũng không còn sớm, hôm nay hai ngươi ở lại đây nghỉ một đêm, ngày mai dùng xong cơm trưa rồi đi cũng không muộn.”

“Nhạc phụ Nhạc mẫu giữ lại, tiểu tế không thể chối từ, chỉ là ngày mai sợ vô pháp bồi Nhạc phụ Nhạc mẫu dùng cơm trưa, buổi trưa nóng bức, vẫn nên sớm xuất phát thì tốt hơn.”

Tô thái thái nghĩ đến nữ nhi từ nhỏ thích đẹp, giữa trưa mặt trời chói chang, nếu bị phơi đen thì lại muốn nháo, liền gật đầu: “Tử Hằng suy nghĩ thỏa đáng.” Trong lòng vẫn có chút vui mừng, con rể từ nhỏ lớn lên ở nhà nông, nghĩ đến cũng không sợ trời nắng, đây đều là vì nữ nhi suy xét a.

Tô lão cha cũng không thèm để ý những chi tiết này, nhưng con rể sảng khoái nguyện ý ở một đêm, thể hiện là hắn thân cận với nhạc gia, nên cũng vui mừng: “Cứ an tâm nghỉ ngơi, còn lại để Nhạc mẫu ngươi an bài.”

Tống Tử Hằng lại nói: “Tiểu tế còn chưa cảm tạ Nhạc mẫu làm xiêm y, rất là vừa người, thật khiến Nhạc mẫu mệt nhọc.”

“Ta từ trước đến nay không có việc gì, làm vài món quần áo thôi, không đáng giá cái gì, ngươi thích thì tốt.”

Tống Tử Hằng cười nói: “Nương tử gần đây cũng đang học kim chỉ, Tử Hằng rất là chờ mong.”

Đón nhận ánh mắt của Tống Tử Hằng, Tô Uyển cười đến mặt không đổi sắc, trong lòng lại suy nghĩ, vậy ngươi còn phải chờ dài cổ, còn không biết muốn tới ngày tháng năm nào.