Ngôn Thư Vũ một lần nữa xuống bếp. Trang Khải kì thật cũng rất nhớ món ăn cậu làm nhưng bình thường không muốn người yêu vất vả, nên mới xung phong nhận trách nhiệm. Người thành phố G ngoài am hiểu về súp, tay nghề nấu cháo cũng không tệ. Cháo dễ nuôi dạ dày. Ngôn Thư Vũ bắt đầu kiên trì mỗi sáng nồi to nồi nhỏ, biến đổi thực đơn, cân bằng dinh dưỡng nấu cháo.
Hôm nào Trang Khải tăng ca, Ngôn Thư Vũ sẽ mang cháo đến tận công ty cho hắn ăn khuya, hao tâm tổn trí, quyết tâm nuôi tốt dạ dày của hắn. Trang Khải một mặt cảm động, một mặt cao hứng mối quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước.Ngày kỉ niệm hai người quen nhau rất nhanh tới, đảo mắt đã tròn mười hai năm trời.Tối hôm đó Trang Khải ngỏ lời với Ngôn Thư Vũ muốn cậu để mình nấu cơm. Dựa theo bố trí trước kia của cậu mà bày biện lại một lần nữa phòng ăn ngày hôm đó.Trang Khải không phải một người ưa lãng mạn, bữa tối kỉ niệm này quả thực làm hắn đau đầu không ít. Bản thân lại không muốn hỏi người khác, nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng khiến Ngôn Thư Vũ hiểu được tâm ý của mình.Ngôn Thư Vũ vừa về đến nhà chợt nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, nhất thời ngây ngốc không biết phản ứng thế nào. Hiện tại cậu đã không còn giống thiếu niên trước kia thích những điều không thực tế, có điều Trang Khải ngoài ý muốn chuẩn bị như vậy thực sự khiến cậu cảm động.Nam nhân này, vì mình mà đặc biệt làm những chuyện hắn dĩ vãng cũng sẽ không bao giờ làm.Cậu nhận thức Trang Khải nhiều năm như vậy, theo thói quen lại có chút so sánh hắn của hiện tại với người mà cậu biết trước kia.Ngôn Thư Vũ ngồi xuống phía đối diện, hướng nam nhân nâng ly. Ánh đèn màu cam nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đối phương phá lệ ôn hòa ấm áp.“Thư Vũ, vì ngày kỉ niệm mười hai năm của chúng ta.”Ngôn Thư Vũ tâm thoáng lung lay nhìn người trước mặt, không thể tưởng tượng nổi vậy mà chớp mắt đã mười hai năm rồi.Từ một thiếu niên trở thành thanh niên, rồi đến hôm nay, vẫn là cùng nam nhân này dây dưa một chỗ.Ngôn Thư Vũ lần đầu tiên nhận thức rõ, nguyên lai vận mệnh đã sớm trói buộc cậu với nam nhân này, chặt chẽ quẩn quanh, cùng hắn làm bạn cả đời.“Mười hai năm vui vẻ.” Ngôn Thư Vũ nâng chén, tiếu dung chân thành nóng bỏng.Mẹ ơi, con rốt cuộc đã biết lựa chọn của mình, cũng đã tìm được điều mình muốn.Con chắc chắn sẽ sống hạnh phúc, con hứa với mẹ..Đêm ấy hai người sự tình phá lệ nồng nhiệt, triền miên dị thường kịch liệt.Trang Khải nằm trên người Ngôn Thư Vũ thấp giọng gọi tên cậu, “Thư Vũ, Thư Vũ.”Da kề sát da, nóng bỏng cuồng nhiệt. Ngôn Thư Vũ không lên tiếng, giương mắt nhìn Trang Khải, đáy mắt bịt kín tình dục.Trang Khải không có động tác gì đa dạng chỉ đơn thuần luật động theo bản năng nguyên thủy nhất, kích động hôn liếm lên môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả lại hình dạng đôi môi, ôn nhu nâng niu nó như bảo vật trân quý nhất.Cuối cùng hắn thoáng lui ra phía sau một chút, mũi chạm vào mũi Ngôn Thư Vũ, trầm thấp thỉnh cầu, “Thư Vũ, đừng chịu đựng, đừng chịu đựng, được không?” Thanh âm không che giấu được khao khát khó nói nên lời. Hắn đã thật lâu không đề cập tới chuyện này, đêm nay lại có một loại khát vọng muốn nghe âm thanh của người yêu chưa từng thấy.Ngôn Thư Vũ vẫn im bặt, đôi môi mấp máy khẽ nhúc nhích. Không phải cậu ương bướng cứng đầu, chỉ là thói quen đã quá lâu, cậu cũng đã quên mất cảm giác phát ra âm thanh như thế nào.Trang Khải không giống như trước kia mà buông tha cho Ngôn Thư Vũ. Có thể là do buổi tối uống chút rượu, cũng là thể hôm nay là ngày quá mức đặc biệt khiến hắn một mực thấp giọng lặp đi lặp lại, “Thư Vũ, đừng chịu đựng nữa, được không? Có được không?” Thanh âm đứt quãng mang theo cơ khát cầu xin, động tác lại bắt đầu kịch liệt đứng dậy.Khoái cảm trong cơ thể tích tụ ngày càng nhiều, Ngôn Thư Vũ bất chợt nhìn lướt qua hai bên tóc mai của Trang Khải. Tóc mai lấm tấm bạc màu, những sợi tóc bạc rơi vào tầm mắt chợt trở nên chói mắt. Chua xót bỗng trào ra, người này cũng mới hơn ba mươi, vậy mà đã có tóc bạc sớm như vậy.Ngực ê ẩm mông lung, nhưng cũng tràn đầy tình ý ấm áp. Cậu chậm rãi giật giật miệng, ý đồ muốn phóng thích những cảm xúc chân thật nhất, khép mở vài cái, vẫn như cũ không có âm thanh nào phát ra.Gần đến khi Trang Khải chuẩn bị bỏ cuộc một lần nữa.“A…”Một tiếng rên rỉ nhỏ vụn chợt bật ra, như là ngạnh ở yết hầu trăm ngàn năm rốt cuộc mới có thể buông rơi, đè nén vô vàn tâm tình nặng nhọc.Trang Khải toàn thân chấn động, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Ngôn Thư Vũ. Người trong lòng hắn sắc mặt ửng hồng, đôi mắt híp lại, đôi môi hé mở đứt quãng ngâm lên từng thanh âm khàn khàn nhỏ vụn.Hốc mắt Trang Khải nóng lên, ngực dồn dập đến sắp nứt toác. Hắn trông mong bao nhiêu năm rốt cuộc cũng chờ được đến khi người mình yêu nhất mở lòng, được nghe thấy âm thanh tuyệt vời nhất trong thế giới của hắn.Trang Khải dừng lại động tác, kích động ôm lấy Ngôn Thư Vũ, như muốn cậu tan biến vào cốt nhục. Thân thể ấm áp, trái tim áp vào trái tim chung nhịp đập, hạnh phúc không thể nói nên lời. Trang Khải chôn mặt ở hõm cổ Ngôn Thư Vũ, bọt nước nóng hổi trong ánh mắt tuôn ra, nhanh nóng ướt cả bờ vai cậu..Ngày hôm sau, Trang Khải tỉnh lại trong tiếng chim hót lanh lảnh từ rừng cây gần tiểu khu.Chưa kịp mở mắt, bàn tay đã theo thói quen sờ sang bên cạnh. Nơi ấy đã không còn chút độ ấm, chứng tỏ người nằm bên đã sớm rời giường.Hắn từ trên giường đứng dậy, đứng bên cửa sổ kéo tấm rèm ra, mắt không tự giác nhíu lại.Dương quang sáng rỡ xiên qua cửa sổ, trên tường loang lổ bóng cây, đang chuẩn bị đưa tay mở cửa sổ để căn phòng cũng được nhuộm mùi hương mặt trời ấm áp này, khóe mắt chợt nhìn thấy Ngôn Thư Vũ đi vào phòng ngủ.Ngôn Thư Vũ bước đến gần cửa sổ, nhìn thấy tay Trang Khải ở giữa lưng chừng liền vươn tay dứt khoát đẩy cánh cửa ra, đoạn nghiêng đầu nói, “Em nấu cháo thịt, anh có muốn ăn sáng không?”Trang Khải không trả lời, trong chốc lát tưởng chừng quên cả hô hấp, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Ngôn Thư Vũ từ khi cậu mở cửa.Mặt trời rạng rỡ chiếu xuống, ngón vô danh bên tay trái Ngôn Thư Vũ khẽ lóe lên.Lung linh, sáng rõ. [Hoàn chính văn]