Trong nháy mắt cái đầu hổ vỡ ra, máu tươi bắn lên trên giày của thầy Ngô khiến giày của anh bị ướt.

Ở phút cuối cùng thầy Ngô chắn trước mặt lũ trẻ.

Ngăn lại tiếng gào khóc của bọn trẻ.

Nếu như Lục Phong không tới, đội đặc nhiệm vẫn phải cãi cọ với đại đội trưởng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đại đội trưởng vừa nãy còn đang rất có phong phạm lãnh đạo lúc này lại không ngừng sợ hãi: “May có đội trưởng Lục quyết định nhanh, cái này…”

Lục Phong nói: “Nếu không phải tận lực kéo dài, quần chúng nhân dân sao có thể chịu sự uy hiếp đến an toàn tính mạng chứ?”

Đại đội trưởng: “….”

Lục Phong không để ý tới y, thu xếp công việc sau đó một hồi rồi mang đội đặc nhiệm rời đi. Theo tính của anh, chỉ dùng giọng nhà quan mà hời hợt nói một câu như thế đã là cực kỳ cố gắng kiềm chế rồi. Dù sao thì đại đội trị an của đồn công an này cũng thực sự không phải là cấp dưới của anh, anh làm thế này đã là vượt quá chức phận rồi.

Nhưng trong lòng đại đội trưởng vẫn không thoải mái. Người đã bốn mươi tuổi, bò được đến vị trí này dù sao cũng có thể gọi là địa đầu xà* rồi, ngày hôm nay lại bị một thanh niêmtrẻ tuổi dạy dỗ. Dù biết vị đội trưởng đội cảnh sát này có người phía trên che chở, nhưng cũng không thể khi dễ người như thế được.

*Địa đầu xà: Lấy ý từ câu “Cường long bất áp địa đầu xà” – Rồng có mạnh đến đâu cũng khó thắng được rắn địa phương, phép vua thua lệ làng.

Lục Phong liên tiếp đắc tội trưởng đồn công an và đại đội trưởng đội bảo an của khu nào đó, Phó cục trưởng Đàm tuy có coi trọng anh, lúc này cũng không thể không gọi anh lên mà phê bình vài câu.

Tất nhiên là Lục Phong rất thành khẩn mà tiếp thu dạy dỗ, chỉ là quay đầu đã ném chuyện này sang một bên. Mãi khi Thái Hữu Dương hỏi thì anh mới nhớ lại.

Thái Hữu Dương rất khó chịu mà xin lỗi, nói đều do mình bảo anh tới, nếu không Lục Phong cũng không bị ăn mắng.

Lục Phong nói: “Sao em biết?”

Thái Hữu Dương không chịu nói cho anh biết. Từ lần trước ở cửa cục cảnh sát hàn huyên vào câu với Tiểu Chu, y đột nhiên muốn biết lúc làm việc Lục Phong là cái dạng gì, bèn tìm cơ hội lấy được số di động của Tiểu CHu rồi thêm weixin của cậu ta. Chuyện Lục Phong bị mắng, tất nhiên là Tiểu Chu nói cho y biết.

Y cũng không thể bán đứng Tiểu Chu được

Trong lòng Lục Phong cũng rõ ràng, nói: “Bên phía anh có gian tế rồi.”

Thái Hữu Dương thấy anh còn tâm tình đùa giỡn, coi là anh không để tâm, thở phào nhẹ nhõm rồi thuận thế nói: “Đúng thế, sau này anh phải cẩn thận một chút, nhất cử nhất động của anh em biết hết.”

Lục Phong nói: “Anh làm gì hắn cũng biết cả à?”

Thái Hữu Dương doạ anh: “Lúc anh truy quét đồi truỵ ra mấy tấm băng đĩa, có xem hay không người ta đều biết rõ ràng!”

Lục Phong gật đầu, không nói gi. Không qua mấy ngày sau, Thái Hữu Dương thấy Tiểu Chu khóc lóc kể lể.

Tiểu Chu nói, thân phận gian tế này cậu ta không cách nào thực hiện nữa, mới có mấy ngày mà đã bị lật mặt, Hiện giờ cậu vô cùng sợ Lục Phong gây khó dễ cho mình.

Thái Hữu Dương thề nói: “Tuyệt đối không phải là anh bán đứng cậu.”

Tiểu Chu cúi đầu ủ rũ nói: “Em tin tưởng anh trên chủ quan không hề nghĩ đến việc bán em…”

Ý chính là trên khách quan mình vẫn bán đứng cậu ta, Thái Hữu Dương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nhất định là Lục Phong, anh ta quá xấu xa, dám bẫy anh.”

Lục Phong tới, Thái Hữu Dương liền lôi kéo anh nói: “Anh đừng tìm Tiểu Chu người ta gây phiền phức, đều là em hỏi cậu ta nên cậu ta mới nói đấy.”

Lục Phong nói: “Em và Tiểu Chu quan hệ tốt nhỉ.”

Thái Hữu Dương: “Không có không có, bình thường mà.”

Lục Phong: “….” Anh không nói lời nào, nhìn chăm chú vào Thái Hữu Dương.

Thái Hữu Dương đầu tiên là chột dạ, sau đó phản ứng lại, cả giận nói: “Anh đừng có lần nào cũng ghen tuông vô căn cứ như thế. Em thừa biết anh đi, không phải là muốn tìm cơ hội để trừng phạt em sao? Làm người có thể thẳng thắn một chút không!”

Lục Phong lẩm bẩm: “Bị nhìn thấu rồi.”

Thái Hữu Dương chống nạnh: “Tốt xấu gì em cũng là thầy giáo, chút tâm tư vặt ấy của anh…. A a a thả em xuống!”

Lục Phong bế Thái Hữu Dương, nói: “Anh muốn thẳng thắn một chút.”

Thái Hữu Dương: “….”

Lục Phong: “Anh muốn nói với em trên giường.”

Thái Hữu Dương: “….”

Rốt cuộc Lục Phong cũng thẳng thắn, nhưng người xui xẻo vẫn là Thái Hữu Dương.

Hôm sau, Thái Hữu Dương nằm trên giường không thể dậy nổi. Nhưng hôm nay là thứ bảy, không rời giường cũng chẳng sao

Lục Phong đang trao đổi với đồng nghiệp, không đi trực trong cục, mà ở nhà bưng trà dâng nước cho Thái Hữu Dương. Thái Hữu Dương láy gối làm đệm tựa lưng, nằm trên giường, trước mặt là một cái bàn nhỏ, bên trên để một cái tablet, đang chiếu “Đêm trắng đuổi theo tội phạm.”

Thái Hữu Dương uống nước mật ong Lục Phong làm cho mình, tay ôm mặt mà phát bệnh mê giai với nam chính trong phim. Thám tử gì đó, thật là đẹp trai aaa.

Lục Phong đang đọc “Bàn về tội phạm” nghe đến đó, ho khan một tiếng.

Lại ghen tuông mù giời.

Thái Hữu Dương nghĩ thầm, nhìn trộm Lục Phong một cái. Mặt Lục Phong hơi đen, có lẽ là thân phận nam chính trong phim khá giống anh, nên lần ghen tuông này của anh khá là nghiêm túc và trực diện.

Vốn Thái Hữu Dương không muốn quản anh, nhưng bây giờ tâm tình y đang rất tốt, bèn nguyện ý dỗ anh.

Thái Hữu Dương vẫn ôm mặt, nhưng lại quay đầu, nói: “Có điều trong phim đều là giả, thật lòng mà nói, vẫn là cảnh sát trong thực tế đẹp trai hơn.”

Lục Phong cười cười thả sách xuống, nói: “Anh đi làm cơm đây.”

Thái Hữu Dương phất tay: “Đi thôi đi thôi.” Đội trưởng Lục kỳ thật rất dễ dỗ nha.

Thái Hữu Dương nhìn Lục Phong đi đến nhà bếp, lấy di động ra, vừa xem phim vừa lên weibo. Không ngờ vừa mở weibo ra, y đã bị hot search dán đầy mặt.

Hot search thứ nhất là: “Lực lượng cảnh sát Tân Thành ra sức”, cái thứ hai lại là “Thầy giáo trường Tiểu học Hồng Tinh quấy nhiễu cứu viện”.

Thái Hữu Dương tâm tình trầm trọng mở cái thứ hai, quả nhiên thấy mình đã nổi tiếng* rồi. Cảnh tượng y và người phụ trách vườn thú tranh chấp bị người quay lại, sau đó tung lên mạng. Đoạn video ngắn này được phát với dòng chữ là: “Sau khi con hổ xổng khỏi lồng sắt, vườn thú lập tức báo cho cảnh sát. Lực lượng cảnh sát Tân Thành lập lức xuất phát, tiếc rằng thầy giáo lại tâm tình kích động, suýt nữa làm lỡ thời gian vàng để cứu viện.” Nội dung đối thoại trong video không nghe được rõ ràng, cư dân mạng cũng không biết hai người đang tranh cãi vì cái gì, cũng không kiên trì xem nữa, chỉ đọc chữ rồi bắt đầu chửi Thái Hữu Dương.

*Nguyên văn là 出镜, tui không biết edit sao hết ;;;;___;;;;, ai biết làm ơn chỉ tui với nha.

“Biết là anh ta lo lắng rồi, nhưng thành thật chờ một bên, giao cho cảnh sát không tốt sao?”

“Là lo cho học sinh hay là cố ý giả bộ nhỉ?”

“Người thì đoan chính nhưng lại là đứa không não.”

Thái Hữu Dương đọc mấy cái, di động bỗng nhiên bị lấy mất. Ngẩng đầu nhìn lên, là Lục Phong cầm để xem.

Tay Lục Phong lướt trên mà hình mấy lần, nhíu mày lại.

Thái Hữu Dương ngẩng đầu lên, tội nghiệp nhìn Lục Phong.

Lục Phong nói: “Chuyện này cứ để anh.” Trong lòng anh phừng phừng bốc lửa giận, còn muốn nghĩ làm thể nào để an ủi Thái Hữu Dương, khí áp quanh thân ngày càng thấp.

Thái Hữu Dương nói: “Nhất định là có người cố ý muốn bôi đen em.”

Lục Phong ngồi bên cạnh y, vỗ vỗ lưng y, nói: “Đúng thế.”

Thái Hữu Dương buồn bực: “Rốt cuộc là ai đố kị gương mặt đẹp và tài hoa của em chứ?”

Lục Phong: “….” Vốn anh rất lo cho Thái Hữu Dương, giờ nhìn lại, là anh cả nghĩ quá rồi. Thầy Thái vô tư lắm.

Thái Hữu Dương thấy biểu hiện của Lục Phong từ âm trầm biến thành bất đắc dĩ, lập tức cũng yên tâm hẳn. Chính y bị oan thì chưa tính, nhưng y không nhìn nổi việc Lục Phong vì chuyện của mình mà lo lắng tức giận.