Ngày kẻ tình bị bắt về quy án đúng vào thứ bảy, vì vậy tất cả đều vui mừng. Không cần xin nghỉ, đương nhiên Thái Hữu Dương ở nhà mà vượt qua trọn cuối tuần.

Thứ hai, y đi tìm chủ nhiệm khối, nói mình bị cảm nặng, thực sự chạy không được.

Chủ nhiệm khối nghi ngờ đánh giá y, từ áo lông cao cổ đến bốt da, ồ, mặc kín thật.

Chủ nhiệm nhìn bộ dạng này của y trong lòng đã tin một nửa, lại thấy sắc mặt y trắng bệch không chút máu, bèn cảm thấy không phải là y đang nói dối. Nhưng bây giờ “Tin đồn chặt chẽ”, Phó hiệu trưởng mới tới mượn cớ trách mắng vài lãnh đạo bậc trung, ông cũng không thể không cảm thấy nguy cơ. Ông nói: “Tiểu Thái, nếu không thì vậy đi, thầy đem bệnh án cho tôi, đến khi đó tôi sẽ dễ nói chuyện hơn.”

Thái Hữu Dương khó khăn mở miệng, cổ họng khàn đến không rõ tiếng, nói được một câu cũng không hoàn chỉnh: “Chủ nhiệm ơi, bệnh án em quên ở nhà rồi.”

Chủ nhiệm lớp sợ hết hồn: “Sao lại bệnh thành thế này?” Ông cho rằng Thái Hữu Dương sốt đến khàn cổ, cũng không kịp nhớ là Phó hiệu trưởng có trách mắng không, vội hỏi, “Cậu còn đến dạy cái gì nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi, khoẻ hơn rồi hẵng trở lại.”

Trong lòng Thái Hữu Dương nói, còn nghỉ ngơi nữa? Chính là vì thời gian “Nghỉ ngơi” quá dài đấy!

Nhưng y còn không có cơ hội giải thích, chủ nhiệm lớp đã đẩy y ra cửa.

“Thầy nghe em nói đã…”

“Không nghe.”

Chủ nhiệm lớp phất tay một cái rồi xoay người rời đi. Người trẻ tuổi bây giờ kìa! Trong lòng thầy cảm khái, không thèm coi thân thể là chuyện to tát nữa!

Thầy cảm thấy mình đúng là một thầy giáo biết chăm sóc cho cấp dưới, hài lòng cho mình một like.

Thái Hữu Dương nhìn bóng lưng tiêu sái của chủ nhiệm lớp, sau khi cảm động bèn cáu với Lục Phong. Lúc y chờ xe công cộng, gọi điện thoại cho Lục Phong mắng anh một trận.

Nếu không phải vì Lục Phong, bộ dạng y cũng không đến mức bệnh tật nghiêm trọng như thế, đến lớp cũng không lên được.

Lục Phong thành khẩn xin lỗi: “Em mắng rất đúng, là anh không tốt.”

Nếu anh cười cợt vui vẻ, Thái Hữu Dương còn có thể tiếp tục mắng, nhưng anh nghiêm túc như vậy, Thái Hữu Dương cũng không tiện nói gì nữa.

Lục Phong nói: “Xin em hãy thông cảm cho một tên đàn ông đã một tháng rồi chưa có sinh hoạt tình dục mà.”

Mặt Thái Hữu Dương nóng lên, nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, theo bản nang ngẩng đầu lên, đồng thời giảm nhỏ âm lượng lại.

Y sợ bị người khác nghe thấy. Nhưng mà lúc nhìn thấy biển số xe, y ngây ngẩn cả người. Đây không phải là xe nhà mình sao?

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Lục Phong: “Lên xe đi.”

Thái Hữu Dương đi tới, ngồi ở ghế phụ, mới nói: “Sao anh lại tới đây?”

Lục Phong nói: “Đưa thuốc cho em.”

Thuốc dùng ở chỗ nào, không cần nói cũng biết.

Trong lòng Thái Hữu Dương cảm thấy anh thật ôn nhu săn sóc, rất muốn post weibo khoe khoang một cái, nhưng lại nhịn được. Y làm bộ vẫn còn tức giận, nói: “Lúc sớm sao không đưa…” Y nhỏ giọng nói thầm, “Đã nói không muốn rồi, còn cứ thế…”

Lục Phong không biến sắc nói: “Đã khắc chế rồi đấy, em mà còn nói nữa là anh nhịn không được.”

Thái Hữu Dương sợ hết hồn ngậm miệng, một lát sau, di động hiển thị cuộc gọi đến. Y nhìn thấy tên hiển thị, lập tức chột dạ: “Là mẹ mình đấy.”

Vừa lúc đèn đỏ, Lục Phong đạp phanh, quay đầu nhìn màn hình di động Thái Hữu Dương. Thái Hữu Dương theo bản năng làm một động tác che chắn, nhưng Lục Phong vẫn thấy được.

Tên hiển thị ghi là: Mẹ vợ.

Lục Phong: “???”

Thái Hữu Dương:” …”