Tà tâm muốn “Thượng vị” của Thái Hữu Dương vẫn luôn bất tử, Lục Phong cũng đã quen rồi. Y vẫn đang bị thương, Lục Phong cũng không muốn “Trừng phạt”, chỉ nắm chặt đùi y hơi dùng lực, đẩy sang hai bên.

Thái Hữu Dương lập tức rớt nước mắt: “Em sai rồi em sai rồi em sai rồi!!!”

Lục Phong thờ ơ đáp: “Đừng có kêu, anh còn chưa ngồi lên nhún đâu.”

Thái Hữu Dương nghẹn ngào ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh không chút gợn sóng, nhất thời cảm thấy anh thật tàn khốc, thật vô tình,

Lục Phong thấy y lộ ra vẻ thống khổ, cảm thấy buồn cười, bèn giữ nguyên tư thế này, nâng đùi y đặt lên hai đầu gối mình, ngón tay cái men theo đùi mà xoa xoa, miệng lại lạnh nhạt nói: “Còn nghĩ nữa anh sẽ làm em đấy.”

Trong lòng Thái Hữu Dương thề thốt: Anh chờ đấy, đến lúc em ổn rồi, nhất định ngày ngày sẽ cho anh tan thành mây khói.

Y biết rõ đạo lý hình thế bỉ nhân cường*, trong đầu đã chiếu ra 108 loại phương pháp áp đảo cảnh sát Lục, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười ngoan ngoãn. Y dùng gương mặt mềm mại dán lên cơ bắp rắn chắc của cảnh sát Lục, cười hì hì nói: “Anh còn không biết em sao, em chỉ nói miệng cho sướng vậy thôi, anh đừng chấp nhặt với em chứ.”

*Hình thế bỉ nhân cường: ý nói kẻ mạnh làm chủ được tình hình

Lục Phong tán thành gật đầu nói: “Em cũng có thể nói ngoài miệng mấy câu thôi.”

Thái Hữu Dương cắn nát một cái răng bạc.

Bởi vì y đang ghé trên vai mình nên Lục Phong không nhìn thấy vẻ mặt y, cho rằng hôm nay y đã nhậnđược giáo huấn bèn không dây dưa vấn đề này nữa, hỏi: “Ngay mai đã hẹn gặp mặt với Nghiêm Thực, em còn đi được không?”

“Ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà, vẫn có thể cố gắng được.” Thái Hữu Dương nói, “Hơn nữa không phải đã có anh rồi sao? Em đi không được, anh cõng em là được rồi.” Y cười rộ lên, cảm thấy nếu Nghiêm Thực biết được sẽ lại GATO cho coi.

Lúc này y đã quên một giây trước, chính mình đang nghiến răng nghiến lợi lập kế hoạch phản công.

Lục Phong nói: “Anh chỉ được nghỉ trưa nửa tiếng thôi, sợ không có cách nào đi cùng bọn em suốt được.”

Thái Hữu Dương sững sờ. Lục Phong cảm thấy có lỗi với y, thời gian với y quá ít, chỉ biết bất đắc dĩ giải thích: “Vụ án giết người xảy ra vào đầu năm mới, em còn nhớ không?”

Thái Hữu Dương: “Còn chưa phá được hả anh?”

Lục Phong: “Án mạng phải phá được.”

Người yêu phải công tác, đương nhiên Thái Hữu Dương không thể tuỳ hứng, bèn nhỏ giọng đáp: “Ngày mai anh có thể đi sớm, nhưng giờ anh phải hôn em cái đã.”

Lục Phong biết nghe lời, nắm vai Thái Hữu Dương, cúi đầu hôn lưỡi với y.

Hai đầu lưỡi quấn quít lẫn nhau cùng trao đổi nước bọt, hai tay dần siết chặt, thân thể hoà hợp với nhau, cùng ngã về sau giường.

Giữa trưa ngày thứ hai.

Thái Hữu Dương xuống xe, đứng ở ven đường chờ Lục Phong. Vừa mới lấy di động ra đã nghe có người gọi mình. Y theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Thực đang đứng bên kia đường, hưng phấn vẫy tay với mình.

Mắt y sáng ngời, đang muốn đi tới, Nghiêm Thực đã nhanh chóng chạy tới dùng sức ôm lấy y.

“Thái Thái!” Cậu kích động đến suýt lạc giọng, “Anh còn đáng yêu hơn trong ảnh nhiều nha! Em thật thích anh quá!”

Thái Hữu Dương bị cậu ôm chặt, suýt chút nữa là không thở nổi, không nhịn được lườm một cái đẩy cậu ra, để cậu bình tĩnh hơn, lại hỏi: “Ai kia đâu?”

“Không phải sao.” Nghiêm Thực quấn quít mà kéo tay Thái Hữu Dương, bĩu môi nhìn về phía trước, “Anh ấy vừa đi đỗ xe rồi.”

Thái Hữu Dương nhìn về phía đối diện, một người đàn ông vóc người thon dài đang chậm rãi bước tới. Tay hắn đút trong túi quần, khuỷu tay thành một đường cong tự nhiên, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt ba phần xa cách, làn da dưới ánh mặt trời có chút tai tái, giống như ma cà rồng ở thời Trung cổ, vừa tao nhã lại nguy hiểm.

Thái Hữu Dương không thốt ra lời một hồi lâu.

Nghiêm Thực nhoài người bên tai Thái Hữu Dương sốt sắng hỏi: “Thế nào thế nào?”

Thái Hữu Dương hít sâu một hơi, xoay người nắm chặt tay Nghiêm Thực, mắt loé sáng: “Đẹp trai quá đi à…”

Lục Phong vừa đỗ xe xong: “…”

Một giây sau, anh nghe thấy Thái Hữu Dương nói nhỏ với Nghiêm Thực.

Thái Hữu Dương: “Anh có thể lấy ảnh anh ta làm hình nền máy tính được không?”

Nghiêm Thực: “Có thể, nhưng mà anh không được dung ảnh chân dung của anh ấy đâu. Anh chờ một chút, em tìm ảnh cho anh.”

Thái Hữu Dương: “Được…”

Từ xưa tới nay đều lấy ảnh chân dung mình làm hình nền máy tính Thái Hữu Dương – Lục Phong: “….”

Anh nhìn thấy Thái Hữu Dương đầy mặt mê trai đẹp phơi phới, quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông đã đi tới.

Từ mắt tới mũi, lại tới miệng… Xì.

Bình tĩnh mà xem xét thì anh vẫn đẹp trai hơn, có thể coi là thầy Thái bị mù tạm thời đi.