Hôm sau Mân Huyên đến quán cà phê cũ gặp Diệp Hoan.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của bạn, cô biết Diệp Hoan đã khóc rất nhiều. Sau khi nghe Diệp Hoan nói đã có thai, cô kinh ngạc nhất thời không biết nói gì, một hồi sau mới lên tiếng

" Vậy bây giờ cậu tính thế nào? Đã có em bé rồi đây không phải là chuyện một mình cậu nữa, cậu phải nói với anh ấy."

Diệp Hoan đưa tay gạt nước mắt:" Mình và Cảnh Thiên chia tay rồi."

" Sao lại chia tay? Không lẽ nghe anh ta không chịu trách nhiệm.....,Anh ta giám sao?" Mân Huyên kinh ngạc nói.

" Không phải...... mình không nói chuyện đứa bé cho anh ấy biết, mình là người nói chia tay trước."

" Tại sao? Cậu càng nói mình càng không hiểu" Mân Huyên hỏi.

" Mẹ mình biết chuyện, bắt mình phải bỏ đứa bé phải cắt đứt hoàn toàn với Cảnh Thiên." Diệp nói mà nước mắt lăng dài trên má.

" Mình bực cậu ghê Á, sao chuyện gì cậu cũng nghe theo lời sắp đặt của mẹ cậu vậy? Đây là hạnh phúc của cậu, cậu phải tự quyết định chứ!" Mân Huyên vừa giận vừa thương nói.

" Vậy cậu muốn mình phải làm sao đây? Mẹ mình nói nếu mình không làm theo sẽ kiện Cảnh Thiên tống anh ấy vào tù vì tội quan hệ với vị thành niên. Bây giờ nếu mẹ mình làm thiệt chắc chắn anh ấy sẽ phải ngồi tù." Diệp Hoan càng nói càng nghẹn ngào.

" Thì cậu nói cậu tự nguyện không ai bắt được anh ấy cả."

" Trên pháp luật không thể dùng lời nói tôi tự nguyện hay không được, họ chỉ cần nhìn vào giấy tờ bằng chứng, hành động vi phạm pháp luật họ xử thôi, bằng chứng là 2 tháng nữa mình mới đủ 18 tuổi bây giờ vẫn còn là vị thành niên, ba mẹ có quyền bảo hộ kiện cáo người khác nếu người đó làm ảnh hưởng đến con mình. Nếu bây giờ mẹ mình kiện thì chắc chắn Cảnh Thiên phải vào tù, mình không muốn như vậy." Diệp Hoan nức nở nói.

" Không lẽ.... cậu nghe lời mẹ,định bỏ em bé thật sao? " Mân Huyên thấy Diệp Hoan khóc như thế cô cũng rưng rưng nước mắt.

Diệp Hoan lắc đầu sờ vùng bụng vẫn còn bằng phẳng:" Bé con là món quà qúy giá mà ông trời ban cho mình, đây là kết quả tình yêu của mình và Cảnh Thiên, làm sao mình bỏ con được, mình sẽ dùng mọi cách để bảo vệ con và anh ấy."

Mân Huyên cảm động trước tình yêu của Diệp Hoan, cô bước qua ngồi gần ôm Diệp Hoan.

" Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi......... mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mình sẽ luôn ở bên cậu." Vừa nói Mân Huyên vừa vỗ nhẽ lưng Diệp Hoan để an ủi cô.

Diệp Hoan khóc nức nở trên vai Mân Huyên càng khóc càng lớn, khiến mọi người trong quán đều tò mò nhìn.

***************

Cuối cùng cũng đến ngày thi tốt nghiệp phổ thông lớp 12. Mân Huyên và Diệp Hoan đến trường từ sớm ăn sáng ở căn tin cùng nhau, ngồi ghế đá ôn bài cùng nhau. Mân còn đưa tay sờ vào bụng Diệp Hoan, cô mở ba lô lấy bánh ngọt ra cho Diệp Hoan. Không biết hai cô gái nói chuyện gì mà trông rất vui vẻ, khi nghe tiếng chuông đến giờ thi mới tách nhau ra mỗi người đi về phòng thi của mình.Trong sân trường những cánh Phượng đỏ rơi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tiếng ve kiêu râm rang, dọc hành lang bóng dáng các thầy cô canh thi đi qua đi lại trước phòng thi. Trong phòng học các học sinh rất nghiêm túc làm bài.

Sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp, kết quả là Mân Huyên và Diệp Hoan đều đậu tốt nghiệp. Mân Huyên thi đỗ đại học y dược, cô theo học nghành bác sĩ phẫu thuật thẩm Mỹ, vì mong muốn sau này sẽ mở một thẩm Mỹ viện về sắc đẹp.

Diệp Hoan ôm nỗi buồn đi du học Nhật.

Sân bay Tân Sơn nhất....

9 giờ sáng Mân Huyên có mặt ở sân bay tiễn Diệp Hoan đi Nhật.

" Ba mẹ cậu đâu? Họ không đến à?" Mân Huyên hỏi.

" Ba mình đi công tác chưa về, mình không muốn mẹ mình tiễn nên nói bà ấy ở nhà." Diệp Hoan buồn buồn nói.

Mân Huyên ôm lấy bạn, hốc mắt đỏ hoe giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:" Cậu đi mạnh khỏe, học cho tốt, giữ gìn sức khỏe, phải sinh một em bé khỏe mạnh, còn nữa.....phải thường xuyên gọi FaceTime hay nhắn tin cho mình nhé. "

Diệp Hoan khẽ cười:" Mình biết rồi, Cậu và thầy Lục hãy hạnh phúc nhé."

Nghe nhắc nhở từ nhân viên sân bay, chuyến bay khởi hành đến nhật do hãng hàng không vietnam Airlines. Hành khách chuẩn bị vào bên trong làm thủ tục bay.

Mân Huyên buôn Diệp Hoan ra nghĩ đến phải xa người bạn thân nay rất lâu, nhất thời không kiềm chế được mà bật khóc.

Diệp Hoan cũng khóc:" Mình đi đây, sau này gặp lại." Nói rồi cô xoay người kéo va li đi thẳng vào trong vừa đi vừa gạt nước mắt.

Từ sân bay Mân Huyên đến thẳng nhà Lục Thiếu Thần. Anh vừa mở cửa cô nhào vào lòng anh, ôm anh khóc nức nở.

Lục Thiếu Thần khép cửa lại ôm cô:" không phải em nói ra sân bay tiễn Diệp Hoan sao? Sao về lại khóc thế này.?"

" Diệp Hoan thật đáng thương, em không muốn xa cậu ấy một chút nào." Mân Huyên nức nở nói.

" Sau khi ra trường mỗi người đều lựa chọn con đường riêng cho mình. Dù xa nhau nhưng mỗi tối em có thể gọi FaceTime nói chuyện nhìn thấy được nhau mà." Lục Thiếu Thần ôn nhu nói.

" Biết là vậy rồi.... nhưng em vẫn buồn lắm. Phải làm sao?"

Lục Thiếu Thần vịn hai bả vai đẩy nhẹ Mân Huyên ra, nhìn khuôn mặt toàn nước mắt của cô, anh đưa tay lau nước mắt cho cô:" Ngoan.....đừng khóc nữa, đợi kết hôn rồi anh sẽ đưa em qua Nhật hưởng tuần trăng mật, lúc đó em có thể gặp Diệp Hoan rồi. Chịu không?"

" Ai thèm kết hôn với anh chứ!" Mân Huyên hít hít mũi nũng nịu nói.

" không thèm anh thiệt à?" Anh trêu cô.

" không thèm..."

Đột nhiên Lục Thiếu Thần bế bỗng cô lên.

" Á..... anh định làm gì?" Mân Huyên hét lên.

" yên nào......anh đưa em đi rửa mặt..."

" Này..... anh thả em xuống đi mà...."

************

5 tháng sau Mân Huyên lên xe hoa về nhà chồng.Hôn lễ được tổ chức ở khách sạn Lan Anh Garden nằm bên sông quận 2, không gian tiệc cưới ngoài trời, lấy tông trắng làm chủ đạo, trang trí bằng hoa baby trắng đơn giản không kém phần sang trọng. Mân Huyên mặc chiếc váy cưới lộng lẫy như một nàng công chúa, tóc dài uốn cong nhẹ xoã tự nhiên, phía sau được cài khăn voan dài cô đẹp như một thiên thần.

Mân Huyên và Lục Thiếu Thần hạnh phúc trước sự chúc phúc của gia đình, bạn bè hai bên, bạn học chung cấp 3 đến dự lễ cưới ai cũng bất ngờ vì chú rễ là Thầy Lục dạy toán nhưng vẫn vui vẻ chúc mừng cô hạnh phúc.

Bầu trời về chiều mát mẻ dần chuyển sắc tối ánh đèn đẹp rực rỡ được bật sáng, không gian tiệc cưới đẹp lộng lẫy. Ba Lăng nắm tay Con gái bước trên thảm đỏ đi về phía lễ đường.

Lục Thiếu Thần hồi hộp ngắm nhìn cô dâu của anh từ xa, rất nhiều cảm xúc đang xen lúc này. Cô là hạnh phúc từ xa đang tiến lại gần anh.

Ba Lăng trao tay con gái cho con rể, ông xúc động nói:" Con bé là bảo bối của ba đấy, sau này mong con hãy yêu thương, bao dung con bé đến hết đời này."

" Dạ...... con hứa sẽ thay ba yêu thương em bảo vệ ấy thật tốt." Anh lễ phép trịnh trọng nói.

Ba Lăng vui vẻ gật đầu vỗ vai anh đi xuống.

Đứng trước chúa trời cả hai đều trao cho nhau những lời hứa hẹn đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Lục Thiếu Thần đeo nhẫn vào tay cho cô, cô cũng đeo nhẫn vào tay cho anh.

" Lần đầu làm vợ người ta, xin anh chỉ bảo thêm." Mân Huyên dịu dàng nói.

Lục Thiếu Thần xúc động, khẽ cười:" Anh sẽ tận lực." Nói rồi anh trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, chứng minh tình yêu của anh.

Sau buổi lễ về đến nhà Mân Huyên gọi cho Diệp Hoan, hai cô gái nói chuyện rất lâu. Vừa buôn điện thoại xuống là có người nào đó nhào đến ôm hôn cô tới tấp.

Mân Huyên mỉm cười đẩy nhẹ anh ra:" Để em đi tắm đã. "

" Anh tắm cùng em." Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ đến mê người." không phải anh mới tắm sao?" Mặt Mân Huyên ửng đỏ.

" Tắm thêm lần nữa cũng không sao." Vừa nói anh vừa ôm cô.

Giọng của anh khiến cô mê muội, Mân Huyên nhẹ nhàng bám lên cổ anh, cơ thể mềm mại tựa hẳn vào người anh.

Thế giới dành riêng cho hai người bắt đầu. Áo quần của hai người bị anh cởi bỏ lần lượt rơi xuống sàn một cách nhẹ nhàng. Anh nhanh chóng ôm cô đi vào phòng tắm. Nhìn qua phòng tắm trong suốt thấy được hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau hôn hít không biết mệt mỏi để mặc cho nước nóng từ vòi sen rơi xuống da thịt. Đến khi cả hai đều muốn đối phương.

Lục Thiếu Thần nâng bờ Mông trắng của cô lên để vật to lớn của anh có thể chen vào. Cảm giác thỏa mãn lấp đầy khiến Mân Huyên há miệng hít thở, sau đó miệng nhỏ phát ra âm thanh rên rỉ. Còn anh thì liên tục dùng sức để vật to lớn của mình ra vào nhịp nhàng trong cô...

Lục Thiếu Thần cảm thấy mình sắp điên lên rồi! Không hiểu sao có muốn cô bao nhiêu lần cũng không thấy đủ. Chỉ muốn đè cô dưới thân ra sức yêu thương.

Cả hai triền miên suốt đêm, từ phòng tắm ra đến giường ngủ... Khắp căn phòng đều có hình ảnh hoan ái của hai người. Sau trận ân ái kịch liệt kết thúc cả hai mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

***********

Sau chuyến đi hưởng tuần trăng mật ở nhật về, cuộc sống vợ chồng son vô cùng hạnh phúc, Anh đến trường giảng dạy, cô đến trường đi học, buổi chiều về cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, dọn dẹp, xem phim tối đến cả hai quấn lấy nhau ân ái.....

1 tháng sau.

Buổi sáng cuối tuần.......

Mân Huyên cầm que thử thai trong phòng tắm bước ra, nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, cô hét lớn.

" Lục Thiếu Thần...... anh thức dậy cho em." Vừa nói cô vừa kéo chăn ra khỏi người anh.

" Cho anh ngủ thêm một chút nữa đi vợ." Anh mè nheo kéo người cô xuống ôm.

Mân Huyên tức giận chống tay vào ngực anh ngồi dậy:" Anh còn giám ngủ nữa, dậy cho em." Cô đánh nhẹ vào người anh. Lục Thiếu Thần mắt nhắm mắt mở ngồi dậy:" Anh dậy rồi đây.....mới sáng ai giám chọc giận vợ anh vậy?."

" Anh còn lẻo mép.... tức quá mà... anh tự xem đi." Mân Huyên vứt que thử thai vào người anh.

Lục Thiếu Thần cầm lên xem. Anh tỉnh ngủ cười vui mừng ôm lấy cô.

" Anh buông em ra. " cô vùng vẫy thoát khỏi anh nói tiếp.

" Không phải chúng ta đã nói rõ đợi em học xong đại học mới có con sao? Bây giờ em mới học được nữa năm, anh lại để em mang thai. Anh không giữ lời hứa. Em ghét anh."

Lục Thiếu Thần ôm cô dỗ dành mặc cô khóc:" Anh xin lỗi, là anh sai.....chỉ vì ghen, sợ mất em nên anh mới làm vậy."

Mân Huyên thôi khóc, anh nói anh ghen, cô có làm gì bậy bạ có lỗi với anh đâu.

" Anh nói vậy là ý gì?" Cô hít mũi nhìn anh hỏi.

" Ngày ngày đến trường rước em, anh thấy có rất nhiều bạn nam đẹp trai, nhìn thấy em cười nói vui vẻ cùng bọn họ bước ra..... anh không chịu nổi.....em xem, anh thì sắp già rồi còn em lúc nào cũng xinh đẹp, anh sợ em sẽ phải lòng họ bỏ anh, nên anh mới cố ý để em mang thai.Nếu em không muốn.....thì anh sẽ nghe theo em hết."

Mân Huyên nghe vậy lòng mềm nhũn cô liền đặt ngón tay lên môi anh, thì ra ông chồng ngốc của cô đang sợ mất cô. Cô yêu anh nhiều như vậy mà anh còn nghĩ xấu cho cô, vừa giận cô vừa thương anh.

" Anh nói bậy gì đó, em không cho phép anh có ý nghĩ bỏ con. Không phải là em không thích con mà em bực mình sao anh không nói với em."

Nghe cô nói vậy anh nhẹ nhõm, anh biết cô còn nhỏ vẫn muốn cuộc sống riêng tư, ép cô kết hôn là đã thiệt thòi rồi giờ còn bắt cô mang thai, anh cảm thấy thật có lỗi. Nhưng thà có lỗi chứ anh không thể mất vợ được. Lục Thiếu Thần một lần nữa ôm cô:" Anh không có ý đó..... bây giờ anh rất vui mừng và hạnh phúc.Em đừng giận anh nữa nhé."

Mân Huyên đặt tay lên bụng mỉm cười, nói: " Sau này anh còn nghĩ xấu về em em sẽ đánh anh."

" Anh thề....không giám nữa. Sau này chỉ biết yêu thương hai mẹ con em thôi."

Một buổi sáng biết bao nhiêu cảm xúc, sắp được làm cha làm mẹ, đôi vợ chồng son có thêm niềm hạnh phúc.

*************

Biết cô mang thai Lục Thiếu Thần gọi điện về báo cho ba mẹ anh biết, ba mẹ Lục rất vui mừng vì sắp có cháu bồng bế, bảo anh thường xuyên đưa Mân Huyên về nhà để họ bồi bổ cho con dâu và cháu nội.

Mân Huyên cũng gọi điện báo cho Ba mẹ, anh trai và Diệp Hoan biết. Mọi người đều chúc mừng cô dặn cô ăn uống nghỉ ngơi nhiều để tốt cho em bé.

Hôm sau......

Buổi sáng Lục Thiếu Thần đến trường dạy học, buổi chiều anh đưa cô đến bệnh viện Từ Dũ khám thai. Bác sĩ nói bé con của họ rất khỏe, dặn anh những thực phẩm nào tốt và không tốt cho mẹ bầu, anh điều chăm chú ngồi nghe.

Mân Huyên thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh cô cười hạnh phúc.

Rời khỏi bệnh viện đi được một đoạn, Mân Huyên thấy chị dâu của mình tay ôm bụng bầu lớn, đang đứng cùng một người đàn ông khác, hai người hình như đang cãi nhau thì phải.

" Dừng xe đi chồng...."

Lục Thiếu Thần nghe vậy liền giảm tốc độ dỗ xe vào bên lề:" Sao vậy em? "

" Em thấy chị dâu của em."