Tuy cả hai cãi nhau om sòm nhưng Tề Quan Nguyệt không hề rời đi, chí ít điều này thắp lên một ít hi vọng trong lòng Lục Dư Bạch.

Tuy thế, đóm lửa hi vọng nhỏ nhoi dần lụi tàn cùng với dáng vẻ hững hờ của y.

Tề Quan Nguyệt vẫn như thường lệ, y làm việc, ra ngoài đi dạo, vui chơi như lẽ thường tình, thậm chí còn định đi làm.

Thế nhưng thái độ của y chẳng khác gì một người tá túc ở tạm nhà Lục Dư Bạch. Mối quan hệ thân mật của cả hai dần rạn nứt đến mức không ai có thể chắp vá như ban đầu.

Tề Quan Nguyệt ở lại như một thói quen đã ăn sầu vào tiềm thức.

Y xem như Lục Dư Bạch không hề tồn tại, thi thoảng y nhìn hắn đầy thất vọng. Thế nhưng Tề Quan Nguyệt nhất định không làm lành hay trò chuyện gì với hắn cả.

Tề Quan Nguyệt luôn buồn chán, có đôi khi y sẽ chăm chú dõi mắt theo Lục Dư Bạch, giống như mượn người nhớ chuyện xưa trong hồi ức.

Lục Dư Bạch từng nghĩ rằng mình đã khác trong mắt Tề Quan Nguyệt, thế nhưng mỗi khi hắn trông thấy ánh mắt của y thì đã biết —— người ấy chưa từng thay đổi.

Chiếc hành lý ngày đó cũng không ai nhắc lại. Lục Dư Bạch cất hành lý, xếp gọn quần áo trong tủ và giả vờ như chẳng thấy gì cả.

Hắn đoán Tề Quan Nguyệt sẽ chẳng nhớ rõ y định lấy hành lý để làm gì.

Quả thật y không nhớ.

Đông qua xuân đến, từng tia nắng ban mai khiêu vũ trên ban công trước nhà, Lục Dư Bạch ngắm cảnh dưới nhà.

Tề Quan Nguyệt hãy còn say giấc nồng. Hắn không dám đánh thức y, chỉ có thể thừ người ngồi ở đây ngắm cảnh.

Suy cho cùng, thời gian cả hai bên nhau càng dài, hắn càng cảm nhận rõ sự bất lực trong mình.

Lục Dư Bạch không dám tự quyết gì cả, vốn Tề Quan Nguyệt luôn chìm đắm trong thế giới nội tâm của y. Tề Quan Nguyệt không nguyện ý kiểm tra tâm lý định kỳ, cũng không chịu uống thuốc, mỗi ngày cứ thích gì làm nấy. Nếu Lục Dư Bạch vô tình gây ảnh hưởng đến thói quen thường nhật của y, hoặc là cố thể hiện y mắc bệnh thì Tề Quan Nguyệt sẽ hết sức trốn tránh, y sẽ giả vờ không biết gì và ngày mai lại quên béng đi mất.

Lục Dư Bạch từ bỏ, nếu không thể thay đổi bệnh tình, chi bằng cứ lẳng lặng ở bên cạnh bầu bạn với y. Tuy rằng Tề Quan Nguyệt không còn tin hắn nữa, thậm chí dần hận hắn.

Lục Dư Bạch cai thuốc từ lâu, song giờ đây lại hút hết một điếu thuốc.

Nỗi đa nghi của Tề Quan Nguyệt càng sâu bao nhiêu thì nỗi bất lực vô vọng trong hắn cũng trào dâng bấy nhiêu.

Hắn xoay người đi về phòng. Lục Dư Bạch tháo mắt kính lau một lúc. Hắn ngắm người đang vùi trong chăn, trong vô thức muốn hôn y như trước kia.

Lúc trước mỗi khi Lục Dư Bạch làm vậy sẽ đánh thức y, sau đó Tề Quan Nguyệt sẽ vội vàng đánh răng rửa mặt thật sạch rồi hôn hắn hồi lâu, giống như không chịu khuất phục ở thế bại trận.

Lục Dư Bạch đeo kính, hắn định xuống lầu làm thức ăn sáng. Cửa vừa hé mở thì bên trong truyền ra một giọng nói ngái ngủ: “Anh đi đâu?”

Tề Quan Nguyệt vừa lúc tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở sờ không thấy người bên cạnh nên xoay người tìm. Y vừa trông ra đã phát hiện Lục Dư Bạch định ‘trốn’ ra ngoài.

Lục Dư Bạch ăn mặc đơn giản trẻ trung giống như trước kia mỗi lần cùng y hẹn hò. Nỗi đa nghi trong y ngày càng tăng, thật ra y hỏi thế chỉ để xác nhận hắn có ra ngoài tìm người kia hay không thôi.

Lục Dư Bạch trông thấy dáng vẻ mơ màng nhưng đầy nghi hoặc của y bèn nói: “Anh xuống làm điểm tâm, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi.” Hắn nói khẽ để trấn an người nọ.

May là lời trấn an rất hữu hiệu, Tề Quan Nguyệt nghe hắn nói như thế bèn an lòng, không nghi ngờ hắn nữa.

Y gật đầu, ý ra hiệu cho phép hắn rời đi, sau đó lại vùi vào chăn ngủ thiếp đi.

Lục Dư Bạch nấu xong hai món Âu đơn giản thơm ngon, hắn thoáng nhìn lên tầng định gọi người xuống. Thế nhưng hắn vừa bước đến bậc thứ hai thì đã nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng.

Lục Dư Bạch hoảng hốt, hắn nghĩ y lại mất kiểm soát nên vội vã chạy lên phòng xem thử.

May là tình hình trong phòng không lộn xộn hay khó khống chế như hắn nghĩ, tiếng loảng xoảng là do Tề Quan Nguyệt không cẩn thận nên làm bể cốc. Hiện giờ y đang ngồi xổm thu dọn từng mảnh vỡ.

Lục Dư Bạch nhẹ nhõm thở hắt ra, hắn vội vàng đến gần nhặt mảnh vỡ giúp y. Hình như Tề Quan Nguyệt bị mảnh vỡ thuỷ tinh sượt qua nên xước da chảy máu.

Lục Dư Bạch theo thói quen nắm tay y, hắn đau lòng thổi thổi vết thương, sau đó dẫn người đến vòi nước rửa sạch máu trên tay.

Hắn kéo người nọ vào phòng, lấy lọ Povidine sát trùng vết thương cho y. Lục Dư Bạch cẩn trọng nhẹ nhàng như thể sợ y đau.

Lục Dư Bạch xử lý vết thương ở đầu ngón tay của y, hắn dịu dàng khẽ ‘trách’: “Sao em sơ ý vậy? Đã làm vỡ cốc còn để bị đứt tay nữa, em là trẻ con à?” Hắn vừa cười vừa thổi trong lúc thoa thuôc để y bớt đau.

Tề Quan Nguyệt dõi mắt theo từng động tác của hắn. Chất lỏng nâu đỏ trên đầu ngón tay thật nặng mùi khiến y vô cùng khó chịu. Song Tề Quan Nguyệt chẳng bận tâm, y chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, nhất thời chẳng nói gì.

Dường như Tề Quan Nguyệt lại nhớ về chuyện xưa, y hoài niệm: “Nhớ có lần em bị thương ở chân, hình như năm cấp ba thì phải, anh dịu dàng giúp em sát trùng vết thương. Lúc đó em nghĩ Lục Dư Bạch sao lại tốt đến thế cơ chứ.”

Y một mực nhìn Lục Dư Bạch. Y rất hoài niệm chuyện trước kia. Thế nhưng ký ức tựa như một lớp sương mờ dần bủa vây lấy Tề Quan Nguyệt, thoáng một chốc đã trở thành nỗi thất vọng khôn nguôi trùm lấy y bấy giờ.

Đôi mắt y sáng rực như sao, Tề Quan Nguyệt bình tĩnh: “Lục Dư Bạch, vì sao anh lại lừa dối em?”

Đúng vậy, vì sao anh lại thay lòng đổi dạ nhanh thế chứ? Rõ ràng từ trước đến nay tình cảm của bọn mình không hề thay đổi, thế thì tại sao lại đến nông nỗi này?

Lục Dư Bạch sững người, không nói nên lời. Hắn hóa đá, lặng thinh như tượng sư tử trước mặt y.

Lục Dư Bạch chẳng hề trả lời Tề Quan Nguyệt. Hắn chỉ im lặng giúp y sát trùng vết thương.

Thật ra Lục Dư Bạch không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì bây giờ. Người thương của hắn từ chối mọi lời giải thích, cũng cự tuyệt những buổi trị liệu tâm lý… Hắn phải làm sao, phải làm sao bây giờ!

… Lục Dư Bạch còn có thể làm gì nữa cơ chứ? Mọi chuyện trong khả năng hắn đều đã thử qua, song tất cả đều vô phương cứu chữa.

Lục Dư Bạch lấy miếng băng keo cá nhân xanh lam. Hắn nén cơn run rẩy xé màng trắng của băng keo và dán vào vết thương trên đầu ngón tay y.

Thế nhưng ngay khi Lục Dư Bạch vừa chạm vào đầu ngón tay của Tề Quan Nguyệt, y đã vội thu tay và từ chối thẳng thừng: “Không cần đâu, em không thích băng keo cá nhân có họa tiết tinh cầu xanh lam.”

Tề Quan Nguyệt hờ hững liếc mắt, sau đó y đứng dậy, tiếp tục nhặt những mảnh vỡ. Y lảng tránh không định giải thích gì thêm mà một mạch bỏ ra ngoài.

Vốn Lục Dư Bạch vẫn đang sững người khi nghe Tề Quan Nguyệt nói thế, mãi đến khi hắn nghe thấy tiếng dép lê loẹt xoẹt trên sàn mới giật mình bừng tỉnh.

Hai từ “không thích” cứ luẩn quẩn trong đầu Lục Dư Bạch. Hắn gần như kiệt quệ và chẳng thể nghe bất kỳ âm thanh nào xung quanh nữa.

Tề Quan Nguyệt không thích màu xanh lam, không thích… tinh cầu màu xanh lam.

Làm sao mà y không thích nó nữa chứ? Rõ ràng đây là màu yêu thích của cả hai sau nụ hôn đầu bày tỏ tâm ý, thậm chí còn là màu tượng trưng cho vật định tình đầu tiên của cả hai cơ mà.

Màu xanh lam cũng là màu chủ đạo của tiệm bánh của cả hai, mà tinh cầu xanh lam chính là biểu tượng độc quyền của cửa tiệm. Bánh kem ước định của bọn họ là hình cầu, bên ngoài được phết màu xanh lam nên cả hai đều gọi nó là “Tinh cầu xanh lam”.

Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, Lục Dư Bạch đã lên kế hoạch sẵn cho màn cầu hôn ở tiệm bánh kia.

Màn cầu hôn thành công mỹ mãn, bởi cả hai bên nhau hơn mười năm chính là minh chứng rõ ràng hơn thảy.

Lục Dư Bạch ngồi lặng thinh ở cuối giường. Hắn vuốt ve hoạ tiết tinh cầu xanh lam trên băng keo cá nhân, vô thức nhớ về chuyện cũ.

Lục Dư Bạch vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ ngây ngô của Tề Quan Nguyệt khi ấy. Người nọ rạng rỡ đối mắt với hắn và thì thầm nguyện ước bên ổ bánh xanh lam. Tề Quan Nguyệt nguyện cầu hạnh phúc cả hai mãi mãi bền lâu.

Khi ấy ánh mắt của Tề Quan Nguyệt tràn ngập ý cười, bánh kem xanh lam được y nhấc bổng lên cao và ngắm nhìn hồi lâu. Y siết chặt tay Lục Dư Bạch: “Bánh xinh quá anh ha, còn là màu xanh lam mà bọn mình thích nữa. Anh Dư Bạch nè, may thật nhỉ, bánh kem là ‘nhân chứng’ bọn mình về cũng một nhà.”

“Nếu vậy thì em hứa với anh điều này nhé.” Tề Quan Nguyệt sung sướng: “Em hứa nguyện sẽ để anh đồng hành cùng em suốt đời.”

Tề Quan Nguyệt rất trịnh trọng, y không hề rời mắt khỏi Lục Dư Bạch. Đáy mắt y hiện lên vẻ hào hứng mong đợi không chút giấu giếm.

Khi ấy Lục Dư Bạch rất hạnh phúc, thậm chí hắn còn chắc nịch thề thốt: “Được, mọi chuyện đều nghe theo em. Nhất định bọn mình sẽ nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất.”

Từ đó về sau, tinh cầu xanh lam đã trở thành hoạ tiết yêu thích của cả hai. Lục Dư Bạch và Tề Quan Nguyệt âm thầm xem nó như biểu trưng tình yêu dành riêng cho bọn họ.

Chỉ là Lục Dư Bạch không ngờ — ‘cả đời’ mà cả hai từng nói lại ngắn ngủi đến vậy. Tất cả thời gian cộng lại thực ra chỉ bằng một phần ba cuộc đời và đã chạm đích đến cuối cùng.

Lục Dư Bạch phải nói lời biệt ly với Tề Quan Nguyệt, với danh phận của một ‘người dưng’.