Hiếm thấy bệ hạ đối với giống cái sản sinh hứng thú, phó quan Crewe lập tức biết gì nói nấy: “Sở Du Nhiên là con trai của Sở Hồng Vũ các hạ, nghe nói là tình nhân sinh ra, sáu năm trước được Sở Hồng Vũ mang về, là một người bảo thủ, có danh xưng đệ nhất mỹ nhân tinh tế. Bởi vì cậu ta chưa bao giờ tham gia vũ hội cùng giao tiếp giữa quý tộc, người biết rõ cậu ta đã ít lại càng ít, chỉ biết là ba tháng trước cậu ta mới vừa thành niên, đã đến niên kỷ kén vợ kén chồng.”

Crewe nói xong do dự một chút, mới bổ sung nói tiếp: “Nghe đâu mấy ngày trước tam thiếu gia nhà công tước Zarro gia dây dưa với cậu ta, bị Sở hiệu trưởng đánh gãy chân, công tước Zarro vì thế đối với hiệu trưởng rất bất mãn.”

Wells nhíu mày, “Ông biết rất rõ ràng.”

Crewe nghiêm túc gật đầu, “Chuyện này toàn bộ đế tinh đều biết, đặc biệt quý tộc trẻ tuổi. Theo bối phận, Sở thiếu gia là sư đệ của ngài, không quản chân tâm hay là giả dối, đối với cậu ta quý tộc có ý nghĩ thực tại không ít, gần đây người khiếu nại Sở Hồng Vũ cũng có rất nhiều, hồ sơ vụ án còn đặt ở bên trong hội nghị cao tầng không phát ra bên ngoài.”

Wells tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, phòng lớn như thế ngoại trừ tiếng hít thở như có như không, thanh âm gì đều không có.

Crewe cung kính đứng ở nơi đó, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp.

Một lúc lâu, Wells mới thấp giọng nói rằng: “Mấy lão quý tộc ở đế tinh, lá gan càng ngày càng lớn. Xử lý một chút, để cho bọn họ biết đến cái gì là yên phận.”

Giọng Wells trầm thấp mang theo một tia từ tính lạnh lẽo, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ ái ố, nhưng Crewe theo hầu Wells đã lâu, biết đến điện hạ có ý tứ truy cứu, ông hồi đáp: “Thuộc hạ đi sắp xếp này, mặt khác hoàng tử điện hạ có cần phái người bảo vệ không ạ?”

“Làm kín đáo, không được cho ai biết thân phận của Dillow.” Wells nhíu mày, trầm giọng nói.

Dillow là con trai của thân vương Elivis, anh trai song sinh của hắn.

Thân vương Elivis và vương phi đã hi sinh trong cuộc chiến mười năm trước, chỉ để lại Dillow còn ở trong trứng.

Bởi vì ở trong chiến tranh bị trọng thương, hắn bỏ ra thời gian bảy năm mới để cho cháu trai phá xác ra đời. Hơn nữa bên cạnh hắn vẫn chưa kết hôn, cũng không ít người có ý đồ xấu nhằm vào Dillow, cho nên an toàn Dillow nhất định phải chú ý.

Về phần thầy giáo đề cử chăm sóc Dillow lần này......

Wells nhíu mày lại, con mắt màu vàng óng nhiễm phải mấy phần tối tăm không rõ.

Mở ra báo cáo điều tra lúc trước Crewe trình lên, trong hình giống cái trẻ tuổi nở nụ cười cực kỳ ôn nhu. Nhưng ngũ quan quen thuộc, giống như đúc vị hôn thê của hắn sáu năm trước bất ngờ mất tích.

Nhớ lại tình cảnh năm đó, khốc liệt giống như địa ngục giữa trần gian. Tất cả mọi người cảm thấy giống cái tay không tấc sắt, thuở nhỏ lại được nuông chiều chắc chắn sẽ chết.

Nhưng chưa từng nghĩ, cậu ta đã sớm tới đế đô, thậm chí còn thay đổi thân phận và họ tên.

Có thể tất cả những thứ này, cũng chỉ là suy đoán.Suy tư một lúc lâu, Wells dặn dò người hầu ngoài cửa: “Dặn dò đầu bếp nấu thêm đồ ăn, tối hôm nay Sở Hồng Vũ các hạ sẽ đến làm khách!”

------------------------

Vườn trẻ hoàng gia, lớp học của Sở Du Nhiên.

Đối với ấu tể mà nói, bất kỳ chuyện vặt vãnh việc nhỏ cũng có thể khiến lũ trẻ lao vào đánh nhau vì tôn nghiêm của giống đực.

Lời nói tràn ngập ý tứ ghét bỏ đầy hàm xúc kia của Dillow chính là mồi dẫn khiến lửa cháy lan tràn.

Không chú ý một cái, báo nhỏ

và sư tử con liền lao vào quyết đấu.

Sở Du Nhiên nhìn hai thú con từ trong nhà đánh ra ngoài sân, khó bỏ khó phân, không quyết định được thắng bại. Cậu liền đi vào trong phòng học tìm ra một cái thùng đựng hình chữ nhật đặt ở trức cửa, cười híp mắt nhìn phản ứng của bọn nhỏ.

Dễ thương quá (*? ▽? *) Archer vừa nhìn valy, thiên tính của động vật loài mèo điều động, lập tức buông tha Dillow chui vào bên trong thùng đựng.

Dillow lại không khống chế được duỗi ra móng vuốt thăm dò, sau đó ghét bỏ hừ lạnh: “Đồ ngốc!”

Sở Du Nhiên cố nén bên môi ý cười, lại lấy ra một cái thùng đựng, cười híp mắt đặt, tiện ném vào bên trong một quả cầu nhung.

“...”

Dillow trực tiếp nhào tới, đem quả cầu lông nhào vào trong ngực hưng phấn dùng chân sau nhanh chóng vừa đạp vừa cào.

Vì là ấu tể ưu tú nhất đế quốc, không có bất kỳ “Kẻ địch”, những thứ có thể làm cho bé lui bước rất ít ỏi.

Nhìn hai đứa nhỏ đắm chìm bên trong valy, Sở Du Nhiên thu tầm mắt lại, không nhanh không chậm sửa sang lại sân mới vừa bị bọn trẻ làm loạn, hoàn toàn không lo lắng bọn trẻ sẽ tiếp tục đánh nhau.

Trợ giáo Hal đúng lúc đem hoa quả cắt gọn bưng lên, để bọn nhỏ chơi mệt rồi sẽ ăn. Sở Du Nhiên nhìn cậu ta gật đầu, ra hiệu cậu ta

đặt lên bàn.

“Dillow xem ra thích ứng rất tốt, đã bắt đầu tự mình chơi đùa.” Đứng ở bên người Sở Du Nhiên nhìn một hồi, Hal cao hứng nói.

“Đúng a!” Sở Du Nhiên câu lên khóe môi biểu thị tán thành, nhưng mà tâm lý lại mơ hồ có chút lo lắng.

Trong mấy đứa trẻ này, Dillow có vấn đề lớn nhất, nói bé kiêu ngạo không đủ, không biết có phải do gia đình xảy ra vấn đề hay không, trong tính cách của bé có chút cực đoan, không thể tự mình biểu đạt ý nghĩ, một lời không hợp liền muốn dùng vũ lực giải quyết, còn nhỏ tuổi đã có chút tâm lý phản nghịch. Đứa trẻ có loại biểu hiện này phần lớn là do bên trong quá trình trưởng thành khuyết thiếu tình thương, dẫn đến trẻ nhỏ cảm giác mất cân đối, từ ba đến sáu tuổi là thời kỳ mấu chốt quyết định EQ cùng tính cách của trẻ nhỏ, trong quá trình dẫn dắt cần thiết phụ huynh phối hợp. Chỉ là không biết phụ huynh Dillow đối xử với bé ra sao?!

Buổi trưa, tất cả bọn nhỏ đều ngủ, Sở Du Nhiên thừa dịp thời gian này tổng kết báo cáo hàng ngày của bọn nhỏ.Ngày hôm nay trong lớp có hai đứa bé xin nghỉ, hiện tại cậu chỉ có năm bạn nhỏ, thời gian đặc biệt dư.

Tới gần giờ tan học, Sở Du Nhiên ôm Dillow ngồi trên ghế dài, một bên ôn nhu xoa cổ bé, một bên cho bé xem bức ảnh trên máy tính, “Nơi này có bức ảnh biểu hiện một ngày của Dillow, ngày hôm nay biểu hiện của con đặc biệt tốt, không chỉ không khóc, còn sẽ tự mình ăn cơm, tự mình ngủ.” Trong hình báo nhỏ nhảy vào trong valy chơi đùa quên hết tất cả, buổi trưa lúc ngủ nằm nhoài trên đùi Sở Du Nhiên ngủ đến một mặt ngây thơ, thời điểm đó còn tự mình liếm lông tuy rằng bộ dạng ngốc nghếch thế nhưng dị thường nghiêm túc..Dillow biểu hiện tự lập cũng làm cho Sở Du Nhiên đau lòng, không có ấu tể có thể làm được như Dillow, ngày thứ nhất đi học có thể chiếu cố tốt bản thân như vậy, hiển nhiên trong ngày thường bé vẫn sinh hoạt trạng thái như thế.

Dillow nhìn bức ảnh lại nổi giận, móng vuốt nhỏ đánh về phía màn hình, thật giống như muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội, “Xoá bỏ xoá bỏ! Con mèo ngu xuẩn ngốc nghếch này không phải con.”

Sở Du Nhiên mặc kệ cho bé nổi giận, bởi vì những hình này thật sự rất đáng yêu, chụp được ảnh Dillow ngây thơ dễ thương như vậy cũng không phải dễ, nghĩ thầm nhất định phải cho người nhà của bé xem mới được. Dillow của chúng ta đáng yêu như thế, nhất định phải yêu thương bé nhiều hơn.

Thời điểm tan học tới đón Dillow là người hầu của bé, đại khái hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng cũng không nổi bật, cả người khí tức lại dị thường nhu hòa. Sở Du Nhiên đem Dillow giao cho ông, sau đó lấy ra một tấm thẻ đã sớm chuẩn bị giao cho đối phương, dặn dò: “Sau khi trở về có thể đem tấm thẻ này giao cho phụ huynh của Dillow, tôi sẽ gửi một ít bức ảnh và video Dillow ở trường học, để cho bọn họ an tâm.”

Quan hầu còn chưa nhận, Dillow liền phất lên móng vuốt, thẻ nhớ lập tức rơi xuống trên đất, còn khiến bàn tay Sở Du Nhiên đỏ ửng, báo nhỏ đặc biệt ghét bỏ hừ lạnh một tiếng: “Con mới không cho chú xem! Tuyệt đối không thể cho cái người xấu xí kia xem!” Những bức hình kia xấu như vậy, chú ngu xuẩn nhìn nhất định sẽ cười nhạo bé giống như một con mèo ngốc!

Quan hầu lập tức nhặt lên, áy náy nhìn Sở Du Nhiên, “Xin lỗi, thiếu gia nhà tôi có chút không biết biểu đạt.”

Sở Du Nhiên không thèm để ý nở nụ cười, Dillow chính là điển hình của đứa trẻ thiếu tình yêu, cậu cũng không thể chấp nhặt.

Dillow nhìn bàn tay đỏ ửng của Sở Du Nhiên, trên mu bàn tay trắng nõn có ba vết trảo hiện ra dị thường rõ ràng. Dillow không khỏi áy náy duỗi ra đầu lưỡi liếm hai lần, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác, không lên tiếng.

Sở Du Nhiên cười sờ đầu bé, cảm thấy thằng nhóc này quả thật lạnh lùng, ngay cả lời xin lỗi cũng không nói.

Quan hầu lễ độ nói lời tạm biết, ông nói Sở Du Nhiên bảo đảm trở lại nhất định đem thẻ chuyển giao cho chủ nhân.

Sai khi tiễn nhóm trẻ con tan học, Sở Du Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đi thẳng đến phòng hiệu trưởng. Cậu muốn nói chuyện với cha, chuyện xếp Dillow vào lớp cậu, đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc, trợ lý nói Sở Hồng Vũ sớm đã có cuộc hẹn phải ra ngoài.

Sở Du Nhiên nghĩ thầm nhất định lại là cùng một giống cái nào đó tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp đi ra ngoài hẹn hò. Là một ông chú phong lưu đẹp trai, Sở Hồng Vũ rất được giống cái yêu thích, không quản già trẻ, thậm chí là các phu nhân quý tộc đã kết hôn, Sở Hồng Vũ vẫn là tình nhân trong mộng của bọn họ. Cho tới bây giờ, Sở Du Nhiên đều không hiểu nổi những giống cái đó rốt cuộc là uống lộn thuốc gì.

Về tới ký túc xá trường học sắp xếp, Sở Du Nhiên từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, xào rau cải xanh, hầm cháo, lấy thêm ra dưa muối tự tay cậu ướp. Cậu ăn không quen món ăn dinh dưỡng nhà ăn làm, vì bảo trì giá trị thức ăn dinh dưỡng, người máy đầu bếp làm cơm mỗi một bước đều trải qua tỉ mỉ xắp đặt, đồ ăn toàn bộ là một mùi vị, đồng thời còn có món nửa sống nửa chín, Sở Du Nhiên ăn không quen thức ăn dinh dưỡng, mỗi ngày đều yêu thích tự mình làm.

Muốn ăn cái gì làm cái đấy, tự tay lấp đầy bụng của mình cũng là một niềm hạnh phúc.

Ăn no nằm uỵch xuống giường, Sở Du Nhiên không đợi Sở Hồng Vũ trở về, lại nằm chờ các phụ huynh gửi phản hổi, còn có một vài người đưa ra một vài câu hỏi, Sở Du Nhiên đều nghiêm túc trả lời.

Đến buổi tối hơn mười giờ, tất cả vấn đề đều trả lời xong, Sở Du Nhiên cau mày lật qua lật lại nhật ký nói chuyện, có chút lo lắng Dillow. Người nhà đứa nhỏ này dĩ nhiên không có bất kỳ phản hồi nào, là Dillow không cho người nhà xem, hay là người nhà không để ý? Chú của Dillow chưa kết hôn, lại không có con, từ động tác vỗ Dillow có thể nhìn ra, thật sự là không hề có kinh nghiệm.

Lúc này, bên trong cung điện, người đàn ông một mặt lãnh túc nhìn từng bức ảnh của Dillow, sắc mặt không khỏi hoà hoãn. Ánh mắt rơi vào một tấm hình cuối cùng, con mắt màu vàng óng dần dần tăng thêm mấy phần ám trầm. Đây là ảnh Dillow chụp chung với Sở Du Nhiên, trong bức ảnh Sở Du Nhiên mặc đồng phục màu xanh lam ngồi ở trên sân cỏ trong trường, Dllow nằm úp sấp gối lên hai chân thon dài của Sở Du Nhiên, không biết Sở Du Nhiên nói cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Dillow là biểu tình ngoan ngoãn hắn chưa từng thấy qua. Sau lưng hai người trời xanh mây trắng làm cho cả hình ảnh trở nên trong sáng. Sở Du Nhiên cúi đầu, lông mi thật dài ở trên mặt đặt xuống một mảng nhỏ bóng tối đẹp mắt, ý cười mê người từ bên trong gương mặt tinh xảo phản chiếu ra, giống như thời điểm hoàng hôn in mình bên con sông lớn, trong ngày thu nắng ấm, chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể cảm giác được một loại tâm linh khiến tâm tình trở nên ấm áp.

Nhìn Sở Du Nhiên như vậy, Wells không nguyên do có chút nôn nóng. Lúc trước quả cầu lông kia bị hắn ghét bỏ dùng một móng vuốt đánh bay, bắt đầu từ khi nào dĩ nhiên biến thành bộ dạng xinh đẹp này? Bức ảnh phía dưới rất nhiều chữ viết lưu loát, nhưng Wells không có tâm tình xem lại, ngón tay trỏ dài nhấn mấy lần, không chút khách khí viết hai chữ lớn,sau đó đem máy tính đóng lại, không quản Sở Du Nhiên biến thành người như thế nào, dù sao cậu ta chỉ cần thấy hắn sẽ cảm thấy run sợ.

Sở Du Nhiên chuẩn bị muốn đi ngủ, đột nhiên phát hiện máy tính đột nhiên có đèn đỏ lấp loé, phía trên dòng chữ 'Dillow' sáng lên, Sở Du Nhiên nở nụ cười, nhanh chóng mở ra nhìn, sắc mặt lúc này liền trầm xuống.

Nơi ghi lại phản hồi của phụ huynh, viết hai chữ lớn rõ ràng: “Đã duyệt”.

Kiểu chữ ba phần bá đạo, ba phần hách dịch, nhưng là mười phần hờ hững...

Hết chương 2.