Ra đến sân bay, giờ này vẫn còn sớm nên Lý Tư Thành và Lý Tư Trác vẫn như đáp cánh.

Lục Nhuệ dắt tay cô đi tìm gì đó để ăn cho ấm bụng vào thời tiết lạnh này

Lục Nhuệ dắt tay cô vào một quán mì, cả hai ngồi vào bàn.

Lục Nhuệ chỉ gọi hai bát mì nóng và ly nước trà, một lúc sau thì mì cả hai gọi được mang lên

Lục Nhuệ và Tang Truân bắt đầu ăn, húp một miếng nước dùng ấm nóng như lửa.

Vào thời tiết như thế này, ăn một bát mì nóng và uống nước trà đúng là hợp nhất, ăn xong bát mì thì bụng của Tang Truân đã no căng ra rồi.

Bình thường thì Tang Truân ăn không nhiều nhưng đi bên cạnh Lục Nhuệ thì chắc chắn cô sẽ bị thúc ép ăn cho thật no mới thôi.

Ăn xong, cả hai đứng lên trả tiền cho bác chủ quán rồi quay trở lại sân bay

Giờ này cũng đã trưa nhưng bầu trời vẫn ảm đạm tựa như sắp mưa, hai người ngồi ghế chờ.

Một lúc sau, nhìn từ xa xa thì đã thấy bóng dáng của hai người con trai cao lớn đẹp trai và nét mặt hai người vô cùng giống nhau khó lòng phân biệt đang tìm kiếm người

Lục Nhuệ thấy hai anh em họ Lý thì liền kéo tay Tang Truân.

Tám mắt chạm nhau, như không hẹn mà cả hai người Lục Nhuệ và Tang Truân liền chạy tới ôm chặt lấy Lý Tư Thành và Lý Tư Trác.

Ôm lấy Lý Tư Trác, Tang Truân liên tục vỗ vào lưng của cậu nước mắt vẫn rưng rưng

" Cái đồ bỏ bạn này, các cậu làm gì hay đi đâu cũng không báo trước.

Chỉ riêng lần này là nói với bọn tớ thôi "

Bốn người đã 6 năm không gặp lại từ lúc Lý Tư Trác và Lý Tư Thành chuyển đi nên lúc gặp lại không ai có thể kìm được nước mắt của sự vui mừng

Bốn người dắt nhau đến ngôi nhà cũ của hai anh em nhà họ Lý đã từng ở trước kia.

Cả bốn người cùng nhau dọn dẹp, mặc dù mệt nhưng trên môi vẫn luôn có nụ cười.

Lý Tư Trác luôn tìm cách nói chuyện với Tang Truân

Tang Truân đang tràn ngập trong niềm hạnh phúc mà cô bị đánh cắp bấy lâu nay.

Chỉ khi ở bên ba người bạn của mình, miệng của Tang Truân mới không thể ngừng cười.

Họ luôn tìm được câu chuyện để nói với cô, những câu chuyện của họ tuy không đặc sắc nhưng luôn khiến cô cười

Dọn dẹp xong, bốn người chen lấn nhau trên chiếc sofa nghĩ ngơi.

Bỗng Tang Truân dang tay ôm lấy tất cả vào thân mình

" Tất cả các cậu là báu vật của tớ "

Rồi cả bốn người cùng phá lên cười không ngớt.

Rồi cùng nhau bàn về chuyện học tập và ngôi trường mà Lý Tư Thành và Lý Tư Trác sẽ học sắp tới.

Hai thiếu gia nhà họ Lý này cũng sẽ theo học ngôi truờng danh giá chính là Cao Trung Mạc Thành mà còn lại học cùng lớp với cả Tang Truân và Lục Nhuệ nên cô rất vui.

Lục Nhuệ đứng lên hô to

" Các cậu học chung với tớ, chắc chắn sẽ rất vui! "

Ba người không hẹn mà đồng thanh nói

" Chúng ta sẽ như hồi nhỏ! "

Bốn người dọn dẹp thì cũng đã bắt đầu đói bụng.

Nên liền vào bếp nấu ngay cho mỗi người một bát mì ăn trưa, vừa nấu vừa đùa giỡn rồi lại vừa ăn vừa nói chuyện.

Những câu chuyện không hồi kết, như thể 6 năm qua ở Mỹ hai người họ đã tích lũy được rất nhiều thứ

Ăn xong rồi bốn người lại lăn ra chơi game với nhau, chơi một lúc thì thấy trời cũng đã gần chiều.

Bốn người thật sự là chơi không biết giờ giấc mà, Tang Truân ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo rồi cùng Lục Nhuệ trở về

Lục Nhuệ thì nhà không gần nên đã bắt taxi về, cô có kêu Tang Truân lên xe cùng về nhưng cô đã từ chối.

Tang Truân muốn đi bộ hưởng gió sẵn tiện tập thể dục, cô đi rão bước về nhà.

Trên đường đi, Tang Truân tình cờ gặp được Bách Hứa Phong trên đường.

Cô rất muốn bắt chuyện với anh nhưng suy nghĩ lại thì không có gì để nói cả nên lại thôi, cứ phớt lờ anh

Bách Hứa Phong cũng thấy cô, trong lòng không hiểu tại sao hôm nay gặp anh cô lại không đến bắt chuyện.

Tang Truân giận anh vì không đưa cô đi chơi sao? nhưng quả thật mấy ngày nay Bách Hứa Phong đã chăm chỉ làm việc quá mà không để tâm đến cô

Nghĩ rằng Tang Truân đang giận mình, Bách Hứa Phong liền đuổi theo cô để bắt chuyện.

Bách Hứa Phong chạy tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh cong lên vì thời tiết của cô

" Bạn học Tang Tang, sao lại một mình lủi thủi thế kia?"

" A, không có em vừa từ nhà bạn về ấy mà "

Bách Hứa Phong nghe vậy thì trong lòng cũng thở phào vì thật may cô không hề giận anh, Bách Hứa Phong có ý định cùng Tang Truân tản bộ về nhà

" Anh với em đi về nhé?"

Tang Truân gật đầu, cô tranh thủ việc vô tình gặp anh ở bên ngoài này mà cùng nhau đi về, muốn ở bên anh một chút vì mấy ngày nay đã không được gặp anh rồi

Cả hai người cùng đi bộ và nói chuyện với nhau, chỉ vừa nói chuyện một lúc thì đã đến nhà.

Thời gian ở bên Bách Hứa Phong sao mà trôi nhanh quá

Bách Hứa Phong tạm biệt rồi chờ cô đóng cánh cửa nhà lại mới quay lại con đường ban nãy trở về nhà.