Mạnh đi rồi, cô hết hoảng sợ chạy đến bên cạnh Nhung, hiện giờ trán Nhung đang chảy máu vì vết sướt của bức tường do va chạm._Mày, Chảy máu rồi_Cô trợn mắt, cảm thấy sót cho Nhung quá. Mạnh thật là của xử chả ra làm sao cả. Chắc Nhung bị tổn thương lắm.

_Không sao_Nhung thở thều thào, do sự mệt mỏi của việc hoảng sợ. Nhung đau cả thân xác lẫn tinh thần, trái tim.Cô càng đau đớn hơn. Dường như, cô không còn tin vào tình yêu nữa rồi, nổi đau lấn ác tinh thần. Nhung co người lại, từ nay sự ngưỡng mộ của Nhung đối với Mạnh đã không còn nữa, chấm hết. Chấm dứt tại đây!...

_Mày không sao chứ?_ Cô hỏi, vì thấy Nhung không khóc không nói gì, có lẽ đây là nổi sock của cô gái 17tuổi như Nhung trong cuộc tình đầu.

_Đi thôi, từ nay không yêu đương gì hết_nói ra những lời này cô đau biết bao, nhưng thà vậy thà cô nhận ra cái kết như thế còn hơn phải đau lâu dài. Cô ngồi bệch xuống đường ôm lấy Nhung và khóc.

_Nhung mày là người mạnh mẽ nhé! Dù sao tao luôn bên mày, nên mày cố gắng quên đi người đó, tìm người mới tốt hơn, được không?_ Cô khóc như một đứa trẻ con. Một đứa trẻ làm lỗi.

_Được, đi thôi_Nhung đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, nở một nụ cười tươi. Cô cũng mừng vì... Nhung vẫn như xưa...

***

_Anh à, em đang chán nè anh dẫn em đi chơi mau!!!_cô nói chuyện điện thoại với anh

_Không được, hôm nay anh phải soạn giáo án_Bên đầu dây người đàn ông tay đánh máy tính tay đang nghe điện thoại khẽ chau mày.

_Hứ, à anh biết không? Lúc đó Nhung rất tội nghiệp á_cô nghiêng người nói.

_Ừ, không ngờ Mạnh như vậy, nhưng tất cả chỉ tại em_ anh nói

_Sao? Sao tại em chứ?_Cô bĩu môi.

_Vì...Em quá đáng yêu! Thôi khuya rồi em ngủ ngon._Người nói làm cho người nghe cảm thấy như bay bay. Tận chín tầng mây!

_Vâng, anh ngủ ngon_Cô cúp máy đi lên giường ngủ, anh cúp máy rồi hoàn thành giáo án. Đêm nay thật đẹp những vì sao lấp lánh sáng tỏa chiếu vào phòng cô, trong giấc mơ cô mơ thấy khi cô tốt nghiệp sẽ cố một đại gia đình thật vui vẻ. Miệng mỉm cười, mắt nhắm tịt trống cô rất đáng yêu!