"Mạo hiểm? Con đứng trước mặt An Thành này còn dám nói hai từ "mạo hiểm" đó sao? Chẳng phải trước giờ chúng ta luôn lấy nguyên tắc này làm việc sao? Nếu không như vậy thì cũng không có An Thị ngày hôm nay..."

Vinh Hy bước vào phòng An tổng, cẩn thận đặt tách trà lên bàn rồi lên tiếng: "Chú An nghỉ ngơi một chút đi, con có vài chuyện muốn thảo luận với chú"

An tổng vẫn chăm chú vào đống tài liệu, miệng mấp máy: "Sao không để ngày mai vào công ty hẳn nói?"

Vinh Hy ậm ừ nhưng vẫn nói: "Chú An, hai dự án lớn chú mới vừa kí nhận với phía Anh con nghĩ đợi sang năm sau chúng ta hãy tiến hành"

An tổng hơi ngạc nhiên, khựng lại một lúc ông ngước lên nhìn Vinh Hy: "Sao con lại có ý này? Có phải bộ phận thăm dò thị trường phát hiện ra vấn đề gì không?"

Vinh Hy vội trả lời: "Cũng không hẳn, chỉ là trong một lúc tiến hành hai dự án lớn này có vẻ khá mạo hiểm"

An tổng chau mày: "Mạo hiểm? Con đứng trước mặt An Thành này còn dám nói hai từ "mạo hiểm" đó sao? Chẳng phải trước giờ chúng ta luôn lấy nguyên tắc này làm việc sao? Nếu không như vậy thì cũng không có An Thị ngày hôm nay, hai dự án này lớn thì lớn thật nhưng so với năng lực của An Thị lại không thể tiến hành ngay sao?"

Vinh Hy thấy An tổng có vẻ đã hiểu sai ý mình, anh điềm tĩnh giải thích: "Ý con không phải như vậy, thực ra thì trước giờ đối thủ cạnh tranh với chúng ta không ít, cả Demond, V & T của Mỹ và... và Ngôn Thị phía Anh Quốc cũng rục rịch tấn công hai dự án này, có lẽ do đã bị chúng ta hớt tay trên cho nên sẽ không tránh khỏi việc bọn họ sẽ gây khó dễ"

An tổng xoa xoa ấn đường: "Không phải con không biết đối thủ trong ngành của chúng ta không ít, hai dự án lần này khiến ta và cổ đông tốn quá nhiều công sức và nguồn vốn, huống hồ phía Demond và V & T cũng đã thua chúng ta một bước, còn về Ngôn Thị dù trước giờ luôn là đối thủ quyết liệt nhất nhưng nước sông vốn không chạm nước giếng, hai năm gần đây họ dường như đã chuyển hướng đầu tư rồi, dự án lần này ta điều tra được họ dù có ý nhắm đến nhưng sớm đã không mấy hứng thú tiếp tục tranh giành. Vậy con nói xem, lí do tại sao chúng ta phải hoãn thi hành?"

Vinh Hy vẫn kiên trì quan điểm của mình: "Ngoài Demond và V & T bị chúng ta bỏ xa và nắm rõ thông tin ra thì chú cũng cần phải để ý đến việc Ngôn Thị trước giờ chính không chính tà không tà, thông tin của bọn họ muốn lấy không phải dễ, chưa chắc nguồn tin chúng ta nhận được đã đúng, trước giờ bại tướng dưới tay bọn họ nhiều vô số, nếu không phải thực lực chúng ta vững mạnh thì sớm đã vào tròng của bọn họ rồi, một công ty tầm cỡ như thế lẽ nào mà thông tin trên thị trường lại ít ỏi và bí ẩn đến như vậy, bọn họ luôn là con báo trong bóng tối, chúng ta không thể không đề phòng, chưa kể đến việc lên sàn lần này tại sao Demond và V& T lại nhanh chóng rút lui như vậy, trước giờ bọn họ đều đâu có nể mặt chúng ta đến thế"

An tổng cất giọng bình ổn: "Con nghĩ quá nhiều rồi, ta tự biết phải làm thế nào, con đi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai còn có cuộc họp quan trọng"

"Nhưng..." - Vinh Hy cố chấp.

"Ý ta đã quyết. Con ra ngoài đi" - An tổng không đoái hoài đến sự bất mãn của Vinh Hy, cúi đầu tiếp tục đọc văn kiện.

Vinh Hy không muốn tiếp tục hoài công vô ích, anh lặng lẽ ra ngoài. Trong vườn hoa, bóng hình cao lớn của anh nổi rõ trong bóng đêm, anh thở dài, rút trong túi ra một điếu thuốc. Anh thật sự không thể cho An tổng biết thân thế tên Ngôn Hoa kia, chuyện An Di và hắn lại càng không thể. Anh một mặt muốn bảo vệ An Thị một mặt lại lo cho An Di, nếu tên Ngôn Hoa đơn giản chỉ là tổng giám đốc Ngôn Thị thì anh chỉ sợ An Di và An lão gia trở thành quân cờ bị hắn lợi dụng vì mục đích thương trường nhưng đằng này lại để anh tra ra được thân thế có liên quan đến Huyền Hoả của hắn, không ai là không biết và nể sợ sự nguy hiểm của Huyền Hoả, vậy liệu mục đích tiếp cận An gia của hắn là gì, có thật sự đơn giản chỉ nhắm vào An Thị? An Thị rất lớn mạnh và vững vàng nhưng so với Hắc bang tầm cỡ thế giới ấy liệu có phải đang gặp nguy hiểm không? Liệu có phải bọn chúng muốn lợi dụng An Thị thực hiện âm mưu ngầm nào đó?

Nếu thật sự nguy hiểm thì thà rằng một mình anh nguy hiểm mà thôi, nếu sớm muộn cũng sẽ có chuyện anh thà người gặp chuyện chính là mình. Cũng may anh vận dụng hết năng lực và cả khối tiền thì cuối cùng cũng truy ra được một chút thông tin từ một tên trước đây vốn là người của Huyền Hoả... Muốn nhanh chóng lôi bọn chúng ra ánh sáng chỉ còn cách bứt dây động rừng, chỉ cần vì thông tin bị tiết lộ lần này mà bọn chúng có rục rịch gì thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở...

-----

An Di đứng trong phòng ngắm trăng, đêm nay vầng trăng trên cao kia bị những áng mây to lớn che khuất, chỉ còn những tia sáng yếu ớt xuyên xuống những bóng cây xa xăm, tạo nên những vệt sáng mờ nhạt hắt xuống sân vườn rộng lớn nhà cô. Một tia sáng nhỏ loé lên, tiếp theo sau đó là những làn khói mỏng phả vào trong gió. An Di dễ dàng nhận ra đó là Vinh Hy, anh Vinh Hy sao lại một mình hút thuốc chứ? Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, vả lại anh vốn rất ghét thuốc lá cơ mà?

An Di suy nghĩ rồi thở dài, dạo gần đây cô luôn có cảm giác bất an, mọi người xung quanh cô dường như ai cũng có những sự thay đổi to lớn, Du Thăng đã vậy, anh Vinh Hy cũng vậy.

Từ lúc cô và Ngôn Hoa đường đường chính chính đến với nhau, không phải cô không màng đến sự phản đối của mọi người, chỉ là cô muốn ích kỉ một chút, vì bản thân mình một chút. Cô đã tự dằn vặt mình suốt hai năm nay. Tự thu mình vào một góc tăm tối, u sầu, cô không muốn một lần nữa rơi vào trạng thái đó...

Ngôn Hoa là người dạy cô những rung động đầu đời, dạy cô biết tình yêu là gì và cũng dạy cô biết được sự tổn thương và đau lòng mà tình yêu mang lại là như thế nào. Anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất, loại cảm giác này không ai khác ngoài anh có thể mang đến cho cô. Cũng vì yêu anh mà cô biết được tình yêu cũng đẹp đẽ và ngọt ngào vô cùng. Cô không muốn vì bất cứ điều gì đánh mất anh, đánh mất tình yêu này.

Cô biết Du Thăng vì yêu cô mà tổn thương, Vinh Hy vì muốn bảo vệ cô và An Thị mà hết mực chống đối. Nhưng tại sao? Tại sao Du Thăng lại dùng cách cực đoan như vậy đối xử với cô? Tại sao anh Vinh Hy lại hết mực ngăn cản dù cô luôn giải thích rằng Ngôn Hoa không lợi dụng cô?

Ngôn Hoa của cô dù bề ngoài góc cạnh, lạnh lùng đến đâu thì anh cũng là một thiên tài có tiếng, tài năng của anh, con người của anh đáng ra phải nhận được sự ủng hộ từ mọi người chứ? Lẽ nào vì quá khứ của anh hay chính vì Ngôn Thị là đối thủ cạnh tranh cho nên anh Vinh Hy mới nhất mực phản đối?

Cô tin Ngôn Hoa, trước giờ những gì anh làm cho cô ngoài yêu thương ra không hề có chút toan tính lợi dụng nào cả, cô cũng tin giữa anh và cô là một định mệnh bất ngờ do ông trời sắp đặt.

Ngày ấy anh đâm sầm vào đầu xe của cô, cả người bê bết máu đã doạ cô lo sợ vô cùng, đó là lần đầu tiên cô gặp anh, dần dà sau đó cô rất muốn biết tình trạng của anh, rồi cô rất quan tâm anh, nhưng cô lại không hề biết anh là ai, danh tính anh thế nào, mãi đến khi anh xuất hiện trước mặt cô là một thầy giáo anh tuấn cao ngạo, là một mỹ nam khí chất ngời ngời, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tận mắt thì tim đã loạn nhịp mất rồi, trong lòng đã rung động nhưng lí trí lại vì sự nghiêm nghị của anh khiến cho trở nên đanh đá tinh nghịch, khiến cô luôn muốn chống đối lại "thầy giáo hắc ám" của mình. Rồi lâu dần, cô phát hiện thì ra con người băng lãnh ấy lại có trái tim vô cùng dịu dàng và ấm áp. Những lần anh âm thầm giúp đỡ cô, cho đến khi anh tận tay ân cần băng bó vết thương bị ngã xe đạp cho cô, giây phút anh lo lắng bế cô trong lòng, và hơn cả là khi anh ôm siết cô trong lòng mơ màng trong cơn bệnh mà gọi tên cô, bảo cô đừng rời xa anh... Tất cả những điều nhỏ nhoi vụn vặt ấy khiến tình yêu trong cô lớn dần, đến khi nó kết rễ ở tận trong tim cô mới phát hiện dù tổn thương đến mấy cũng không thể dứt ra được rồi. Dù cho anh có lạnh lùng cự tuyệt, dù cho anh có trốn tránh im lặng, dù cho cô có tự lừa dối bản thân mình cố quên anh đi thì tình yêu cô dành cho anh vẫn ngày một dằn vặt tâm trí cô... Là cô tự mình yêu anh, là do trái tim cô mách bảo... Anh chưa từng chiêu dụ cô, lợi dụng cô.

Cho đến ngày cô biết được sự thật về anh, cô không dám tin vào những lời Vinh Hy nói rằng anh thật ra chỉ đang lợi dụng cô, tiếp cận cô từ trước vốn là có mục đích, còn lôi cả An Thị là tâm huyết cả đời của ba cô vào, bảo cô làm sao dám tin, làm sao dám đối mặt với Ngôn Hoa?

Nhưng cũng ngày hôm ấy chính miệng Ngôn Hoa đã nói cho cô biết về bản thân anh, thân phận anh và con người anh, những kí ức đau thương của anh, chính vòng tay vững chãi của anh bao trọn lấy cô, từng nỗi bi thương hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, nụ hôn ngọt ngào ấy, sự quan tâm lo lắng ấy... Tất cả, tất cả dần chứng minh cho cô thấy sự chân thành và tình yêu to lớn anh dành cho cô. Anh trước giờ không phải không yêu cô mà chính là anh không dám yêu cô. Những sự mất mát và tổn thương trước đây và hơn cả là thân phận của cô, là hôn ước của cô. Mọi thứ mang anh ra rời cô, ngăn cản anh tiến thêm một bước đến bên cô.

Nhưng thật may mắn ông trời không tuyệt đường người, trong lúc tăm tối nhất, bế tắc nhất anh lại quay về bên cô, yêu thương và vỗ về trái tim đau nhói của cô, tiếp thêm cho cô vô vàng sức mạnh tinh thần. Dù anh từng khiến cô đau lòng, làm tổn thương cô nhưng anh hoàn toàn chưa từng lợi dụng cô, chưa từng làm tổn hại đến cô, huống chi là gia đình cô hay là An Thị, vậy tại sao Vinh Hy lại có thái độ chống đối kì lạ như thế?

Cô không tin Ngôn Hoa tiếp cận cô vì mục đích gì khác, tất cả những gì cô tìm thấy ở anh là một tình yêu vô cùng chân thật, cô lựa chọn tin anh, lựa chọn chuẩn bị chịu những sự ngăn cấm phản đối từ gia đình và sự chê trách của mọi người xung quanh. Sẽ nhanh thôi, sau khi lo chuyện thi Đại Học xong cô sẽ lấy hết dũng khí nói cho gia đình biết ý nguyện muốn huỷ hôn của mình và cả chuyện cô yêu Ngôn Hoa nữa. Dù sao anh cũng đã nói anh sớm không còn can hệ đến Ngôn Thị gì đó, vả lại anh và ông nội cũng rất thân thiết, nhất định mọi người rồi sẽ chấp nhận... nhất định. Còn về phía gia đình Du Thăng, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, cô nợ họ một ân tình còn nợ Du Thăng rất nhiều thứ nữa, những gì cậu làm cho cô trước nay không hề nhỏ... Chí ít thì giữa cô và cậu tuy không thể tồn tại tình yêu nhưng tình bạn thân thiết thì đối với cô không ai sánh bằng cậu và Gia Ân. Mong rồi cậu sẽ hiểu cho cô, sẽ tha thứ cho cô...

---

An tổng vừa giải quyết công việc xong đang định xuống bếp uống nước, đi ngang qua phòng con gái thấy cửa phòng không đóng, ánh đèn sáng choang lạnh lẽo hắt ra ngoài cầu thang, ghé mắt nhìn vào ông thấy An Di đang trầm tư đứng bên cửa sổ, nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ đêm An Di lại còn không chịu ngủ sao?

"Sao con không ngủ đi?" - An tổng cất giọng trầm trầm.

An Di đang bận suy nghĩ bị ba làm cho giật mình, cô quay sang nhìn ba rồi nghĩ về những việc vừa rồi, gương mặt cũng đượm chút buồn: "Con đi ngủ đây"

"Có chuyện gì sao? Ôn thi đến đâu rồi con gái" - An tổng giọng ân cần.

"Không có, việc ôn tập vẫn rất tốt, chỉ tại con hơi khó ngủ thôi" - An Di đáp.

"Ba đã chuẩn bị ổn thoả cả rồi, con chỉ cần làm bài thật tốt thì vào Đại Học Cambridge chẳng là vấn đề gì" - An tổng xoa đầu con gái.

An Di nhăn nhó nhìn ba: "Ba à, con không muốn ba trải đường cho con, con muốn tự mình thi vào, ba không tin tưởng năng lực con gái ba sao?"

"Ba không phải không tin con. Ba chỉ là muốn tốt cho con"

"Con sẽ không thi vào Cambridge" - An Di thẳng thắn.

"Tại sao? Ba đã chuẩn bị xong cho con rồi, đừng bướng bỉnh nữa" - An tổng chau mày.

"Con đã sớm biết ba thế nào cũng sẽ làm như vậy, nhưng mà ba à tương lai của con hãy để con tự mình quyết định, con biết ba lo cho con nhưng con tự tin vào bản thân mình, con sẽ thi vào Harvard, hồ sơ con cũng sớm đã nộp đi rồi"

"Hardvard? Mỹ ư?" - An tổng nhiên.

"Vâng" - An Di gật đầu.

"Tại sao con lại muốn sang Mỹ, Cambridge chẳng thua kém gì, nếu con muốn ba lập tức không can dự vào, nhưng sao con lại một mình muốn sang đấy? Ba làm sao có thể an tâm chứ?" - An tổng khó chịu ra mặt.

An Di nắm lấy tay ba dịu dàng nói: "Ba, con gái lớn rồi, sẽ tự biết lo cho mình, con nhất định sẽ thi đậu vào Harvard, hơn nữa còn có Gia Ân cũng thi vào Harvard, ông bà cậu ấy sống ở Mỹ, con đã xin phép gia đình cậu ấy cho con ở nhờ, định sẽ đợi ba rãnh rỗi thưa chuyện với ba, sẵn đây con muốn xin ba, ba hãy chấp thuận cho con"

An tổng nhất thời không nói nên lời, ông trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "An Di à, không phải ba muốn quản con, con đúng là lớn rồi nhưng con vẫn là con gái cưng nhất của ba, ba rất lo cho con, ba biết con gái của ba rất giỏi, ba đồng ý không can dự vào việc học của con nữa nhưng con đến Mỹ một mình không ai chăm sóc, dù biết hai con thân thiết từ nhỏ nhưng không cần làm phiền người ta như vậy"

An Di xua tay: "Không sao đâu, ba biết gia đình Gia Ân rất thương con mà, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa còn có Gia Ân bên cạnh con rất vui"

An tổng lắc đầu bảo: "Con tốt nhất đừng cho mẹ con biết, sau khi thi xong đâu vào đấy ba sẽ nghĩ cách thuyết phục, ba lo cho con nhưng con đã lớn rồi, ba cũng không muốn cưỡng ép con nhưng mẹ con thì khác, mẹ con mà biết thì sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, cành vàng lá ngọc của An Thành này bây giờ cũng đến lúc học cách tự lập rồi đấy, căn Penthouse trước đây mà gia đình chúng ta nghĩ dưỡng khi đi du lịch ở Mỹ con còn nhớ không? Ba sẽ cho người sắp xếp ổn thoả người làm và đầu bếp à cả vệ sĩ nữa, con bảo Gia Ân đến ở cùng đi, như vậy sẽ không chán."

"Ba à... không cần phải phiền phức vậy đâu con sẽ chỉ ở cùng với ông bà Gia Ân và bạn ấy, con cũng không phải nhân vật tầm cỡ gì, ba cho vệ sĩ làm gì chứ? Cả năm nay con ở Anh một mình cũng chẳng có sao mà, bọn họ là phiền nhất rồi"

"Ở Anh thì khác, An gia chúng ta ở đó có thể xem là có chút tiếng tăm, vả lại còn có gia đình bác Du và gia đình Gia Ân chăm sóc cho con, còn có cả bà thím nuôi, ba hoàn toàn yên tâm, bây giờ con đến Mỹ bà thím nuôi lại không thể bỏ lại gia đình mà theo chăm sóc con, ông bà Gia Ân thì đều già cả, con lại không quen biết thân thích với ai, con hỏi ba làm sao không lo?"

"Ba đừng lo... thật sự không cần vệ sĩ mà, bất quá thì con sẽ nghe lời sang căn Penthouse đó cùng Gia Ân, nhưng con chỉ cần đầu bếp thôi, không cần người làm hay vệ sĩ đâu" - An Di kiên quyết.

An tổng khó khăn gật đầu, đúng là ông đã cưng chiều con gái đến hư rồi, bây giờ còn không thèm nghe lời ông mà thật sự con gái tài giỏi của ông đã trưởng thành rồi, ông không nên vì cố chấp bảo vệ cô mà khiến cô mất tự nhiên, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, những ám ảnh mất mát mà An Dao mang lại cũng sớm không còn nữa. Ông sẽ để An Di tự do với hoài bảo của bản thân, không can dự vào thêm nữa. Trước giờ ông không kì vọng gì nhiều, chỉ mong An Di lớn lên vui vẻ mà thôi. Nhưng An Di lại vô cùng giỏi giang, từ nhỏ đã luôn khiến ông tự hào, ông cũng không muốn gò bó con gái, chỉ cần đó là điều An Di thích ông sẽ nhất định làm cho cô. Từ bây giờ thay vì trở thành đôi cánh của An Di ông sẽ để An Di tự mình bay đi trên đôi cánh của cô. Ông không thể suốt đời bảo bọc cho cô, vì vậy đây là lúc ông nên để cô tự lực, tự cường.

"Ba tin con, cố lên An Di" - An tổng ân cần.

An Di vui mừng ôm chầm lấy ba: "Cảm ơn ba đã hiểu cho con"

"Ngủ sớm đi, chuẩn bị bài vở thật tốt vào, chỉ còn một tuần thôi đó" - An tổng trong lòng vừa mừng vừa lo nhưng cũng muốn cổ vũ cho con gái.

"Ba yên tâm, con nhất định làm được, ba cũng ngủ sớm đi, đừng làm việc quá sức nha" - An Di tươi cười.

"À còn Du Thăng thì sao? Chắc chắn nó sẽ lại chạy sang Mỹ theo con chứ gì?" - An tổng thắc mắc.

An Di khựng lại, giọng điệu cũng thay đổi dần trầm xuống: "Con... con cũng không biết"

"Không phải nó cùng về với con sao? Mấy hôm nay sao chẳng thấy đâu?"

"Có lẽ cậu ấy về Anh rồi" - An Di thở dài.

An tổng thấy lạ bèn hỏi: "Hai con sao vậy? Giận nhau à?"

"Không phải, con không có. Àh... con buồn ngủ rồi, chúc ba ngủ ngon" - An Di tinh ý biết ba đang dò xét tình cảm hai người bèn đẩy ông ra ngoài rồi liền đánh trống lãng đi.

"Được rồi, con ngủ đi" - An tổng cũng không muốn làm phiền An Di ông quay bước đi xuống cầu thang.

An Di ngồi tựa mình trên thành giường, trong lòng vẫn ngổn ngang những suy tư, mặc dù cô biết ba cô rất thương cô, nuông chiều cô. Chuyện thay đổi trường Đại Học có thể đồng ý nhưng chuyện hôn ước không phải chuyện nhỏ, thật tình cô cũng chẳng biết mở lời như thế nào...