"Ai dà, lúc nãy tôi đang ngủ mê man nên nhất thời không nhớ ra.

Nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại thì cũng bận lắm." Lí Khoái Lai mặt dày cười nói.

Tống Hiểu Phương cũng không nói gì nữa, đưa chìa khóa xe trong tay cho Lí Khoái Lai.

Lí Khoái Lai thấy chiếc xe máy đỏ kia đã được dắt ra sẵn, không nói gì thêm, nhanh chóng lên xe chở Tống Hiểu Phương xuống trấn.

Bên phải cổng vào nhà máy đường có một tiệm ăn sáng, bán bánh cuốn vô cùng ngon.

Lí Khoái Lai nhìn thấy lồng hấp đang bốc khói hun hút, thầm nghĩ đợi khi nào được phát lương nhất định phải đến đây đánh chén một bữa no nê mới được.

Hôm qua gọi điện về cho mẹ, anh mới biết được họ hàng cũ của anh sau khi nghe tin anh đã ra trường đi làm liền đến nhà anh nói muốn đòi lại tiền.

Cuộc sống của bọn họ cũng không dễ dàng gì, dù sao nhà anh cũng đã mượn tiền người ta bốn năm năm nay rồi.

Lí Khoái Lai cũng nói qua với mẹ rồi, kêu bọn họ ráng đợi thêm một thời gian nữa anh nhất định sẽ kiếm tiền trả cho bọn họ.

"Đợi đã." Tống Hiểu Phương ngồi sau xe đột nhiên kêu lên.

Lí Khoái Lai vội vàng phanh gấp, một thân thể mềm mại đâm vào sau lưng anh.

"Lí Khoái Lai, anh cố ý phải không?" Tống Hiểu Phương ngồi phía sau mặt đỏ bừng bừng đầy tức giận mắng.

"Đại tiểu thư của tôi ơi, xe đang chạy bình thường, tự nhiên cô nói dừng nên tôi mới phải phanh gấp như vậy." Lí Khoái Lai vẻ mặt oan ức.

Không phải tôi muốn lợi dụng để động chạm gì cô đâu, từ trước đến giờ vẫn luôn giữ sự thuần khiết không có lấy một suy nghĩ nào quá phận trong đầu có biết không hả?

"Tôi vẫn chưa ăn sáng nữa, anh mời tôi đi." Nói xong, Tống Hiểu Phương liền xuống xe, đến trước sạp hàng vừa nãy gọi hai phần bánh cuốn nhân thịt.

"Cô Tống, tôi không có tiền." Lí Khoái Lai nhỏ giọng xin tha thứ, "Nếu như lúc nãy cô nói mình đói, thì tôi đã nấu cháo và dưa cải chua cho cô rồi."

"Lí Khoái Lai, anh đừng có mà keo kiệt như vậy được không hả? Tối qua tôi cũng đã mời anh ăn một bữa rồi, bây giờ anh mời lại tôi bữa sáng thì có tính là gì đâu?" Tống Hiểu Phương trừng mắt nhìn Lí Khoái Lai một cái.

"Được thôi." Lí Khoái Lai không còn lời gì để nói.

Mấy tệ cho bữa sáng, anh vẫn còn trả nổi.

Người bán mang lên hai đĩa bánh cuốn nóng hổi cho hai người bọn họ ăn.

Ăn xong, Lí Khoái Lai lại uống thêm hai ly trà, cảm thấy cả người đã tốt hơn nhiều rồi.

Ngay khi Lí Khoái Lai đứng lên định trả tiền thì Tống Hiểu Phương đã đứng chỗ chủ quán.

Lí Khoái Lai thấy Tống Hiểu Phương lấy tiền ra trả vội vàng nói: "Cô Tống, không phải cô nói là tôi mời sao?"

"Đợi khi nào anh được phát lương rồi mời lại tôi bữa khác." Tống Hiểu Phương cười nói.

Lí Khoái Lai không nói gì nữa, sau khi đưa Tống Hiểu Phương đến nhà ga, anh đột nhiên nhớ tới chiếc xe máy này.

"Cô Tống, chiếc xe này phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao nữa chứ? Anh lái về để trong phòng anh, đợi thứ hai tôi lên lại thì anh lại lái xe ra đây đón tôi."

"Hả, còn muốn tôi đến đón cô?" Lí Khoái Lai cảm thấy mình bị mắc bẫy rồi.

"Đương nhiên rồi, anh tưởng rằng bữa ăn sáng nay dễ nuốt vậy à?" Tống Hiểu Phương thấy bộ dạng miễn cưỡng của Lí Khoái Lai, cao hứng nở nụ cười.

-

Sáng thứ Hai, Lí Khoái Lai đã dậy từ sớm chăm chăm nhìn vào điện thoại.

Chỉ cần Tống Hiểu Phương gọi đến anh liền có thể tiếp điện thoại để qua đón cô về.

Nhưng mãi đến khi radio của trường đã phát đến khúc quân hành để học sinh xếp hàng ra sân chào cờ, vẫn chưa đợi được cuộc gọi của cô.

Lúc Lí Khoái Lai mở cửa phòng ra ngoài, thì thấy Tống Hiểu Phương cầm theo một cái túi to đi tới.

"Ủa? Cô Tống, không phải cô nói là sẽ gọi tôi tới đón à?" Lí Khoái Lai ngạc nhiên hỏi.

"Không cần nữa, dù sao bắt xe từ trạm về trường cũng chỉ tốn có hai tệ, không mắc lắm." Tống Hiểu Phương cười cười.

Lí Khoái Lai thấy Tống Hiểu Phương đã trở lại, liền dắt xe máy ra trả lại cho cô, rồi chạy ra sân trường.

Sau khi Lí Khoái Lai dạy xong tiết ngữ văn, vừa quay về lớp thì Trương Hiền Binh lại qua tìm anh.

"Thầy Lý, Trần Tuyết Linh của lớp anh vẫn còn nợ 400 tệ tiền học phí, cậu nhắc nhở con bé một chút, nội trong tuần này phải đóng đầy đủ cho nhà trường."

"Học phí của Trần Tuyết Linh vẫn chưa đóng đủ à?" Lí Khoái Lai hỏi.

"Vẫn chưa, lúc mẹ con bé đến đóc học phí nói không có nhiều tiền như vậy, nên chỉ mới nộp 200 tệ, rồi bảo là sau khi nhập học một hai tuần sẽ đóng nốt phần còn lại.

Nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy nói năng gì." Trương Hiền Binh lắc đầu.

Lí Khoái Lai thấy tình hình như vậy, chỉ gật đầu xác nhận.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Toàn Minh Anh - mẹ của Trần Tuyết Linh: "Alo, chào chị, cho hỏi đây có phải là mẹ của Tuyết Linh không?"

"Là tôi đây, anh là ai vậy?" đầu dây bên kia đáp lại.

"Tôi là thầy Lí Khoái Lai đây, vừa nãy kế toán của trường có đến nói với tôi rằng Tuyết Linh vẫn còn thiếu 400 tệ học phí, yêu cầu phải đóng đủ trong tuần này, chị xem.." Lí Khoái Lai nói đến có chút ngần ngại.

Đây là cách làm thông thường của nhà trường, để chủ nhiệm lớp đôn đốc học sinh đóng học phí.

Nếu như giáo viên chủ nhiệm không làm được thì trường học sẽ phê bình, thậm chí còn trừ lương của giáo viên.

"Thầy Lý, không phải là chúng tôi không muốn đóng đủ đâu, bởi vì tháng này nhà tôi xảy ra vài chuyện, đến cơm cũng sắp không có mà ăn rồi, lấy đâu ra tiền mà đóng học phí chứ." Toàn Minh Anh tham thở dài.

Lí Khoái Lai hỏi: "Nhà chị xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sức khỏe của ba nó không tốt, đi khám vài lần, tiêu hết hơn một hơn một nghìn tệ, mà tiền đó là do chúng tôi hỏi mượn người thân cả." Toàn Minh Anh nói, "Thầy nói lại với trường giúp tôi, xem xem có thể nới cho chúng tôi thêm chút thời gian được không."

"Nhưng mà bên trường nói trong tuần này.." Lí Khoái Lai lại đau đầu suy nghĩ..

"Thầy Lý, nếu như trường học không thể châm trước, vậy chỉ đành để Tuyết Linh nghỉ học thôi.

Dù sao chúng tôi cũng đã nộp hơn hai trăm tệ rồi, vẫn chưa học đủ một tháng ở trường, chắc là cũng đủ học phí rồi." Toàn Minh Anh cả giận nói.

Lí Khoái Lai trong lòng khẽ run lên, nguyên nhân chính khiến Trần Tuyết Linh bỏ học chính là vì áp lực từ gia đình.

Ở kiếp trước phải đến năm ba sơ trung mới bỏ học, sao bây giờ lại xảy ra sớm hơn thời hạn rồi?

"Mẹ Tuyết Linh à, chị đừng kích động, để tôi nói lại với phía nhà trường thử xem sao." Lí Khoái Lai bất lực cúp điện thoại.

Toàn Minh Anh vẫn luôn muốn Trần Tuyết Linh nghỉ học, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, bà càng mong muốn Tuyết Linh nghỉ hơn.

Ngày hôm sau, Lí Khoái Lai đến phòng tài vụ tìm Trương Hiền Binh: "Thầy Trương, Trần Tuyết Linh của lớp chúng tôi gần đây vừa xảy ra chút chuyện, anh xem học phí của con bé có thể nộp trễ một tí được không?"

"Hừ, thầy Lý đây là đang làm việc tốt sao?" Trương Hiền Binh cười khẩy nói, "Mấy vị phụ huynh này thường hay dùng viện lý do như vậy, nếu không phải là trong nhà đúng lúc hết tiền thì chính là có người thân bị bệnh.

Nếu như chúng ta không mạnh tay một chút, thì học phí cũng không cách nào thu đủ được."

"Hoàn cảnh gia đình của Trần Tuyết Linh thực sự rất đặc biệt, mẹ con bé còn nói nếu không được thì chỉ đành để con bé nghỉ học thôi." Lí Khoái Lai muốn dùng lời này để khiến Trương Hiền Binh châm trước một chút.

Mặt của Trương Hiền Binh liền biến sắc, nổi giận nói: "Nếu con bé muốn nghỉ thì cứ cho nó nghỉ đi, bà ấy đe dọa ai cơ chứ? Con bé này học cho tôi à? Báo của Cục giáo dục cũng đều là dựa vào bình quân đầu người mà tính toán, phải đóng rất nhiều tiền, trường chúng ta không thể để lỗ được."

"Anh châm trước một chút đi." Lí Khoái Lai van nài.

"Không được." Trương Hiền Binh nói chắc như đinh đóng cột, "Thầy Lý, hôm nay anh về lớp nêu tên con bé trước mặt các bạn học nói rằng em ấy chưa đóng đủ học phí.

Xem thử nó có biết xấu hổ là như nào không, chắc chắn sẽ chạy về nhà khóc lóc ầm ĩ một trận, vậy là có thể thu được số tiền kia rồi."

Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Như vậy thì không được, làm vậy sẽ gây ra đả kích rất lớn tới em ấy."

Kiếp trước, Lí Khoái Lai đã dùng cách này của Trương Hiền Binh, Trần Tuyết Linh nghe xong mắt đỏ hoe, đầu cúi gằm xuống đất, không nói một lời nào.

Sau đó nữa, Trần Tuyết Linh đã bỏ học đi làm..

.