Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 17: 17 Em Chỉ Mượn Cậu Ta 10 Tệ

Thiết Thủ cười lạnh nói: "Nếu như chúng ta nhanh như vậy nói với anh béo, hắn nhất định sẽ cho rằng việc này rất dễ dàng, lợi ích cho tụi mình cũng sẽ ít.

Nhưng nếu qua một ngày, chúng ta mới nói là đã cực khổ tra ra được, hắn sẽ cho chúng ta nhiều hơn một chút."

"Lão Đại, anh thật là xảo quyệt nha." Lão Thư kính nể nhìn Thiết Thủ.

"Con mẹ mày, cái này gọi là thông minh, không phải là xảo quyệt, ngươi biết cách dùng từ không đấy?" Thiết Thủ tức giận mắng.

"Em đến tiểu học còn chưa học xong." Lão Thư ngượng ngùng nói.

Thiết Thủ không nói gì thêm, quay lại nhìn xe cộ tới lui trên đường, ánh mắt đầy u ám.

* * *

Lí Khoái Lai có chút ủ rũ lái xe đi ra chợ mua đồ ăn, từ việc học sinh lũ lượt chạy ra khỏi quán nét khi nãy mà nói, ông chủ béo kia chắc chắn đã nhận được tình báo trước khi cảnh sát tới.

Người ta có thể đầu tư mở ra quán nét lớn như vậy, bên trong có đến mấy chục cái máy tính (Máy tính cấu hình cao giá vài nghìn tệ một cái), có thể thấy thực lực của đối phương không thể coi thường được.

May là lúc đó anh không cậy thế chạy qua vạch trần quán nét trước mặt ông chủ, nếu không chắc giờ đã bị đám người đó đánh nhừ đòn rồi.

Anh đã chuồn lẹ như vậy, chắc sẽ không bị ông chủ ở đó phát hiện đâu.

Nhưng Lí Khoái Lai nào biết được, vừa rồi anh đã đắc tội với Thiết Thủ.

Vì để báo thù anh, Thiết Thủ đã úp chiếc nồi này lên đầu anh rồi.

Không ngờ rằng lại trùng hợp là Lí Khoái Lai thật sự là người đã gọi điện thoại báo.

* * *

"Haiz, chiếc xe này sao vậy trời?" Lí Khoái Lai cảm thấy xe máy không ổn định, loạng choạng hướng về phía bên đường mà đâm vào.

Anh vội vàng giảm ga, đạp phanh, dùng sức đỡ chắc tay lái, mới khiến chiếc xe dừng lại một cách vững vàng.

Vừa cúi xuống kiểm tra, Lí Khoái Lai phát hiện ra bánh xe sau đã xẹp lép rồi, không thấy lõi van đâu, xem ra là có người đã giở trò với chiếc xe của anh.

Xe của anh chỉ đến ba nơi: Nhà của Bành An Thâm, nhà của Mã Chí Phong và trước cửa quán nét; hai địa điểm đầu có lẽ không có khả năng.

Ngược lại là chỗ quán nét vừa này, vừa đông người vừa phức tạp, có thể là lúc anh đi gọi điện thoại bị người ta động tay động chân vào rồi.

Lí Khoái Lai chỉ đành đứng xuống dắt xe đến tiệm sửa xe, bởi vì bánh xe không có khí mà vẫn lái cho nên bị thủng hai lỗ, sữa chữa hết 10 tệ.

Bác sửa xe còn nói, cũng may là anh phát hiện ra sớm mà nhảy xuống dắt bộ, chứ nếu vẫn còn tiếp tục lái thì đã hỏng luôn cả cái lốp rồi.

Sửa xe xong, Lí Khoái Lai ra chợ mua chút rau và thịt rồi quay về trường.

Phù Huy sống ở lầu một của ký túc xá trong trường, khi Lí Khoái Lai đem xe trả lại cho Phù Huy, còn nói rõ bản thân không cẩn thận làm thủng hai lỗ ở bánh xe sau, vợ của Phù Huy từ phòng đi ra có chút tức giận lấy lại chìa khóa: "Thầy Lý, nhà của chúng tôi cũng không giàu có gì, mua được một chiếc xe máy cũng chẳng dễ dàng đâu."

"Thực xin lỗi." Lí Khoái Lai ngại ngùng nói, "nhưng mà tôi cũng đã bỏ tiền sửa lại ổn cả rồi."

"Bỏ tiền ra sửa rồi thì lốp xe vẫn là có vấn đề rồi, còn có thể được như ban đầu sao." Ngũ Liên Hoa có vẻ như đang nói đùa, nhưng Lí Khoái Lai lại nghe được đây không chỉ là nói đùa.

Nếu như không phải Lí Khoái Lai chưa nhận lương, anh thật sự muốn mang chiếc xe đi thay hẳn một cái lốp mới rồi mang về lại cho họ.

Phù Huy thấy vậy đi ra giảng hòa: "Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Khoái Lai không phải đã sửa xong rồi sao? Vậy là không còn chuyện gì nữa rồi.

Khoái Lai, cũng sắp trưa rồi, cậu mau về ký túc xá nấu ăn đi."

Đợi Lí Khoái Lai rời đi, Ngũ Liên Hoa khó chịu nói với Phù Huy: "Về sau anh đừng cho Lí Khoái Lai mượn xe nữa."

"Vợ à, anh với mẹ cậu ta là người cùng thôn, như vậy có vẻ không hay cho lắm?" Phù Huy vẻ mặt khó xử nói.

"Hừ, ngày thường không phải anh thông minh lắm sao, sao bây giờ đầu óc lại hồ đồ như vậy? Anh không biết tìm cái cớ để từ chối à? Có cần phải cho cậu ta dùng thẳng thừng như thế không?" Ngũ Liên Hoa tức giận quay về phòng.

Phù Huy đành bất lực thở dài một hơi, xoay người đi vào xào rau.

Ở nhà, địa vị của anh chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi.

* * *

Tiết học đầu tiên của buổi sáng thứ hai là chào cờ, Lí Khoái Lai lo Mã Chí Phong gây phiền toái cho Bành An Thâm, nên đã đứng ở cổng trường chờ Mã Chí Phong.

Nhìn thấy Mã Chí Phong phờ phạc đi vào khuôn viên trường, Lí Khoái Lai liền gọi cậu lại, "Chí Phong, em có biết thầy tìm em vì chuyện gì không?" Lí Khoái Lai hỏi.

"Còn có thể là chuyện gì cơ chứ? Không phải là chuyện đi sông Bán Tinh hôm trước sao?"

Mã Chí Phong tiếp tục phản bác: "Hôm đó là thứ bảy, không thuộc trách nhiệm quản lý của thầy.

Hơn nữa, Mã Chí Đông không phải là chưa chết sao? Vừa rồi cậu ta cũng đã đến trường rồi còn gì."

"Cái gì? Mã Chí Đông suýt chết?" Lí Khoái Lai bị dọa sợ tới mức muốn rớt cả hàm dưới, "Hôm trước các em đến sông Bán Tinh làm cái gì vậy hả?"

"Thầy, thầy không biết à?" Mã Chí Phong ngẩn cả người.

Cậu còn tưởng rằng Chu Thành Thắng đã mách lẻo với Lí Khoái Lai, nói ra ngày đó chính cậu đã kêu Mã Chí Đông xuống sông lấy mũ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng Mã Chí Phong đâu biết rằng, bởi vì đó là hoạt động đó do Chu Thành Thắng tổ chức, cậu ta sợ giáo viên trách phạt, làm sao dám nói lại với thầy được chứ?

Lí Khoái Lai chớp mắt nhìn: "Thầy có biết một chút, nếu không cũng đã chẳng gọi em qua đây để hỏi.

Em mau đem hết chuyện xảy ra hôm đó kể lại cụ thể cho thầy nghe."

Mã Chí Phong cúi gục đầu kể lại toàn bộ chuyện Mã Chí Đông bị đuối nước ra: "Em cũng không biết là cậu ấy bị chuột rút ở chân, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi."

"Các em sau này ngàn vạn lần cũng đừng làm những chuyện hồ đồ như vậy nữa, nếu như đã muốn tạo ra hoạt động cho lớp, có thể nói với thầy, đến lúc đó trường học sẽ sắp xếp cho." Lí Khoái Lai nhanh chóng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.

May là Mã Chí Đông được Mã Chí Phong vớt lên, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Mã Chí Phong bất bình nói: "Bây giờ trường học vẫn luôn nói an toàn là số một, cho nên không dám để tụi em ra ngoài chơi, thầy đừng có lừa tụi em nữa."

Lí Khoái Lai âm thầm gật đầu, hiện tại trường học vẫn luôn duy trì thái độ như vậy.

Không dám mang học sinh ra ngoài tổ chức hoạt động hay đi du lịch, bởi vì một khi xảy ra chuyện, hiệu trưởng sẽ phải chịu trách nhiệm.

Vì để bảo đảm an toàn cho mình, hiệu trưởng sao có thể để cho trường học tổ chức các hoạt động ngoại khóa như thế cơ chứ.

"Thầy sẽ nghĩ cách." Lí Khoái Lai nhớ ra trong tương lai khi ngành giáo dục phát hiện ra vấn đề này, liền áp dụng phương pháp thực hành các hoạt động nghiên cứu, có thể đưa học sinh ra ngoài hoạt động, cũng là một cách khá hay.

"Thầy Lý, sắp phải xếp hàng rồi, em về lớp trước đây." Mã Chí Phong muốn chuồn đi.

Lí Khoái Lai cười lạnh nói: "Em vội cái gì chứ? Vừa rồi chỉ mới có một việc thôi, còn việc thứ hai nữa đâu?"

"Việc thứ hai?" Mã Chí Phong sững sờ.

"Em tìm Bành An Thâm đòi 50 tệ tiền bảo kê, lá gan của em cũng lớn thật đấy." Lí Khoái Lai cả giận nói.

"Em, em hiện tại không có tiền, cho nên mới hỏi mượn Bành An Thâm, không phải là tiền bảo kê." Mã Chí Phong lắc đầu, "Ày, mà sao lại 50 tệ cơ chứ? Em rõ ràng chỉ mượn cậu ta có 10 tệ thôi mà."

Lí Khoái Lai nghiêm túc: "Em đừng hòng giở thủ đoạn đó với thầy, làm gì có kiểu mượn tiền này thế này không? Người ta không đưa tiền, em liền đánh người ta?"

"Thầy Lý, em thực sự không đòi Bành An Thâm 50 tệ, chỉ mượn 10 tệ thôi, khi nào có tiền sẽ trả lại cho cậu ta." Mã Chí Phong nhỏ giọng nói.

Lúc này, Bành An Thâm vừa hay lại mới đến trường, Lí Khoái Lai liền gọi cậu qua: "An Thâm, em qua đây một chút."

Bành An Thâm nhìn thấy Mã Chí Phong đã ở đó, cơ thể liền rụt về sau.

Sau khi Lí Khoái Lai năm lần bảy lượt kêu to, cậu mới do dự dắt xe đạp đi qua.

"Bành An Thâm, cậu nói rõ ràng ra cho tôi, tôi đòi 50 tệ lúc nào hả? Tôi chỉ hỏi mượn cậu có 10 tệ thôi." Mã Chí Phong tức giận trừng mắt nhìn Bành An Thâm.

Lí Khoái Lai thấy Bành An Thâm sợ hãi, an ủi nói: "An Thâm, em không cần sợ, có thầy ở đây rồi, có chuyện gì thì em cứ nói rõ ràng ra.

Nếu như Mã Chí Phong dám làm gì thì thấy sẽ lập tức gọi ba cậu ấy tới đây.".