Lão ba cảm thấy không khí trở nên căng thẳng liền nhanh chóng giải vây " Tiểu Lam và tiểu Tuyệt lâu lắm mới về, mau vào ăn cơm hôm nay mẹ các con nấu toàn món con thích đấy ", Tô Thanh Lam cũng không muốn chú ý đến hai mẹ con kia, cô về nhà là để vui vẻ nói chuyện với ba mẹ cô mà, sẽ có ngày cô tống hai mẹ con kia ra khỏi đây.

Cô cùng hắn ngồi xuống bên cạnh nhau, Tống Tử Tuyệt kéo ghế để cô dễ ngồi xuống làm Tô mẹ cười cười nhìn con gái mình, Phương Nhĩ cũng ngồi xuống cạnh hắn, cô ta đã quên việc hồi nãy, ngại ngùng ngồi cạnh hắn. Bình Khẩm thấy con gái có tình ý với Tống Tử Tuyệt liền cười, ra là con gái bà thích hắn à, không tệ, nếu nó gả cho hắn thì còn gì bằng, bà sẽ không còn lo gì về tiền bạc, ăn uống phủ phê.

Tô Thanh Lam vui vẻ ăn những món do ông xã gắp, miệng đầy ứ đồ ăn. Cô cũng thuận tay gắp đồ ăn vào bát bố mẹ nói " Ba mẹ ăn nhiều vào, sao cứ nhìn con ăn thế " Lão ba cùng Tô mẹ chỉ cười, lâu lắm rồi họ mới có bữa ăn xum họp này, thật sự là quá vui.

Sau khi ăn xong, cô cùng mẹ rửa bát, hắn cùng ba trò chuyện. Phương Nhĩ luôn đi theo Tống Tử Tuyệt chỉ mong hắn nhìn cô ta lấy một lần, Tống Tử Tuyệt trò chuyện với lão ba thì Phương Nhĩ bưng nước ra, cô ta đã thay một bộ váy phấn hồng, khiến cô ta như một bông hoa nhỏ, đáng yêu, nhưng đối với Tống Tử Tuyệt ngoài bà xã hắn ra thì không để mắt đến ai, hắn đã nể tình lắm rồi, nếu cô ta còn lấn tới nữa hắn nghĩ hắn sẽ không giữ bình tình mà giết chết cô ta.

Phương Nhĩ mê đắm nhìn hắn, quá hoàn hảo, đây là người đàn ông hoàn hảo nhất cô ta biết, hắn đẹp trai đến yêu nghiệt, hắn có quyền lực, hắn có cơ ngơi, vừa nghĩ đến thôi Phương Nhĩ đã thấy tuyệt vời, nếu hắn là của cô ta thì, ôi mới nghĩ thôi cô ta đã sướng rên rồi. Phương Nhĩ ngồi cạnh xuống, lên tiếng " Anh Tuyệt ".

Tống Tử Tuyệt đang nói chuyện với Phương Khải, liền nghe cô ta gọi tên, hắn nhíu mày nhìn Phương Nhĩ, cô ta giật mình, khuôn mặt trùng xuống như muốn khóc, đúng lúc Tô Thanh Lam đi ra, ôm chầm lấy Tống Tử Tuyệt cười nói " Tuyệt, về thôi anh ", hắn nhéo lấy cái mũi nhỏ nhắn của cô cười " Được ". Phương Nhĩ uất hận, cô ta không can tâm, không can tâm, tại sao cô ta luôn không bằng Tô Thanh Lam, người đàn ông hoàn mỹ đó cũng là của cô ta, tại sao chứ? Càng nói, mắt Phương Nhĩ càng đỏ.

Tống Tử Tuyệt nắm tay bà xã đi ra xe, mở cửa xe cho cô đi vào, Bình Khẩm choáng ngợp với sự giàu sang của hắn, có cả tài xế riêng sao, con gái bà mà gả cho hắn thì bà sẽ cũng có cơ ngơi như vậy.

- ---------------------------

Ngồi trong xe, Tô Thanh Lam mệt mỏi nằm gục trong lòng hắn, môi hơi chu ra nói " Phương Nhĩ thật đáng ghét, em muốn tống khứ cô ta ra khỏi nhà em ".

Tống Tử Tuyệt cười cười, hôn lên tóc cô vỗ về " Từ lúc nào mà bà xã anh lại nhỏ mọn như vậy? Hử? " nói xong bế cô lên, đặt ngay ngắn lên đùi hắn. Tô Thanh Lam phồng má lên nói " Nhỏ mọn thì sao chứ, hừ hừ em ghét, vậy anh cũng ghét em sao? " Tống Tử Tuyệt cọ má hắn lên má cô làm nũng " Nào có, em đáng yêu như vậy, anh yêu em còn chưa đủ, sao ghét em được chứ, bà xã thật nghĩ oan cho anh "

Tô Thanh Lam cảm thấy nhột nhột, bàn tay xấu xa kia đang lần mò vào áo cô, hắn đúng là túng dục quá độ rồi a. Cô nhéo bàn tay kia nói " Anh túng dục quá độ rồi đó ", Tống Tử Tuyệt cười tà, tay kéo áo cô lên, ánh mắt nhuốm một chút dục vọng, cô thở dài, cố gắng thoát khỏi cái ôm kia nói " Tuyệt, về nhà đi, đừng trên xe mà "