“Chậc, sao thầy có thể nói thô lỗ với học sinh của mình như vậy chứ?”

Sikeil vừa lầm bầm vừa bò xuống khỏi giường, mái tóc vàng xù lên rối tung, khuôn mặt vẫn còn sự ngái ngủ, liên tục ngáp lên ngáp xuống.

Hắn mò đến góc bếp, hít hà mùi thơm nức mũi từ tô mì bốc lên.

Bê ra ngồi xuống đối diện với Giản Chiêu, cười một cái với y rồi cắm cúi ăn mì nóng hổi nhanh lấp cái dạ dày đang cồn cào.

Giản Chiêu còn chưa ăn được mấy miếng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa liên hồi gấp gáp.

“Giờ này mà còn có người tìm đến thầy hả?” Sikeil ngó đầu nhìn cái đồng hồ treo tường, vẫn ngậm cọng mì trong miệng, hỏi.

“Ờ, đến phá rối ấy mà.

Người này có lẽ cậu biết đấy.” Giản Chiêu bỏ đũa xuống, vẻ mặt bình thản đáp.

“Ai cơ?”

Không có tiếng trả lời, y đã đứng dậy xỏ dép chầm chậm đi ra mở cửa.

Nắm xoay cửa vừa phát ra tiếng cành cạch là đã có người dùng lực mạnh mẽ mở tung ra.

Mái tóc đỏ rực nổi bật xuất hiện cùng khuôn mặt ngạo mạn chứa đầy sự tức giận của Triệu Thiên Kiệt.

Hắn ta hung hăng túm lấy tay áo Giản Chiêu, không chào hỏi liền cường thế xông vào phòng.

Lập tức ánh mắt hắn đối diện với Sikeil còn đang húp mì sụp soạt.

Vẻ mặt của hai người đối lập nhau, một bên mang lửa giận ngùn ngụt còn một bên bình thản cười hì hì.

Triệu Thiên Kiệt quay sang nhìn Giản Chiêu bị hắn ép qua bên cạnh, há miệng muốn nói thì y đã đưa ngón trỏ đặt trên miệng hắn, thì thào:

“Suỵt! Cậu đừng có la lối ngoài này, đóng cửa lại đã!”

Nói rồi Giản Chiêu kéo hắn vào trong, trở tay đóng chặt cửa lại.

Triệu Thiên Kiệt mím môi, hết nhìn Sikeil rồi lại nhìn chằm chằm y, đôi lông mày chau lại đến mức có thể kẹp chết muỗi.

Nhẫn nhịn không được, hắn chỉ tay vào Sikeil và gầm lên:

“Sao thầy lại cho thằng này vào phòng? Bây giờ đã nửa đêm, wtf, hai người còn ngủ chung với nhau sao?”

Sikeil húp nước soàn soạt, no căng bụng, đặt đũa xuống thoải mái ‘ợ’ một tiếng, cười nhe hàm răng trắng đáp lại câu hỏi của hắn:

“Đúng rồi, tôi ngủ chung giường với thầy đó.

Mà ngủ được có mấy tiếng hà.

Sau đó bị thầy gọi dậy rồi.”

“Ngủ được có mấy tiếng thôi à----!!!” Triệu Thiên Kiệt gầm ghè nhắc lại, giọng đay nghiến, trợn mắt lên trừng trừng nhìn Giản Chiêu, vài lọn tóc như dựng thẳng lên.

Gân xanh nổi đầy trán, hắn hung hăng muốn xông đến đấm vào khuôn mặt nhởn nhơ của Sikeil mấy phát, làm y phải gồng mình chặn hắn lại.

“Đàn ông con trai ngủ với nhau thì làm sao? Cậu ta còn có thể ăn thịt tôi chắc?” Giản Chiêu bất lực nói với hắn “Còn cậu nửa đêm nửa hôm không về phòng mà ngủ đi, chạy đến đây làm cái gì?”

“Tôi chạy đến đây còn không phải vì thầy sao?” Triệu Thiên Kiệt hậm hực, lửa giận ngùn ngụt lại phải nhịn xuống làm mặt hắn đỏ như gấc “Nếu thầy vẫn cho tên kia ngủ lại ở đây, thì tốt thôi, tôi cũng sẽ ngủ ở đây trên giường thầy luôn! Đừng hòng đuổi tôi đi!”

Sau đó hắn giậm chân đi ra ngồi trên ghế (Giản Chiêu: đi nhẹ thôi, đang ở trên lầu, bên dưới nghe thấy!), lườm Sikeil như thể muốn chọc thủng mấy lỗ trên người cậu ta.

Sikeil cũng nhìn lại hắn, vẫn là nụ cười nhàn nhã nhưng khí thế toàn thân tản ra không chịu nhường nhịn, không khí xung quanh hai người như có tia lửa xẹt qua xẹt lại.

Triệu Thiên Kiệt chuyển ánh nhìn xuống bát mì tôm đã cạn sạch trên bàn, mi mắt giật giật, mở miệng nói:

“Tôi cũng muốn ăn mì!”

Giản Chiêu đang hích vai Sikeil bảo cậu ta đi rửa bát (Sikeil la lối: em không biết rửa mà!) nghe hắn nói thì chỉ tay về phía thùng mì tôm đặt trên chạn nhỏ rồi lại chỉ sang ấm đun nước vẫn còn nóng.

Triệu Thiên Kiệt vẫn ngồi lì ở đó, tỏ vẻ không hài lòng, nói tiếp:

“Thầy pha cho tôi.”

“Huh? Tôi không có nghĩa vụ phải phục vụ bữa ăn cho cậu.” Giản Chiêu xịt nước rửa chén, nhét cái nùi giẻ vào tay Sikeil bắt thiếu niên lau dọn mặt bàn, nói “Sao lúc nãy trên đường chạy về lại không ghé vào nhà hàng nào đó ăn đi!”

Triệu Thiên Kiệt nghiến răng, không nói gì nữa, ngồi lì trên ghế không có ý nào là sẽ đứng dậy tự mình pha mì cả, đôi mắt như sói dữ luôn nhìn theo từng hành động của Sikeil như thể chỉ cần cậu vô ý là sẽ nhào đến đợp cho một phát máu me đầm đìa.

Chờ cho Giản Chiêu rửa bát xong, Triệu Thiên Kiệt đứng phắt dậy, nhanh như cắt cởi ra bộ đồng phục, leo lên giường nằm dài ra.

Y nhìn bộ dáng như tranh giành địa bàn của hắn, hơi cạn lời.

“Cậu vẫn muốn ngủ ở đây à?”

“Chứ sao!” Triệu Thiên Kiệt cáu kỉnh “Tối thế này rồi tôi đâu thể đi bộ về, nhỡ đâu trên đường gặp kẻ xấu nhân cơ hội tấn công thì sao?”

Trong ngôi trường này chẳng có kẻ nào to gan dám tấn công hắn, cũng không rảnh và ngu dại đến mức như thế.

Lý do sứt sẹo này mà hắn cũng bịa ra cho được.

“Vậy lát cậu đừng có hối hận đấy.”.