Chương 36

Giản Chiêu nhìn hắn, tâm trạng lúc lên lúc xuống, tự hỏi xem có nên nói thẳng với tên thiếu gia cá biệt này rằng bản thân hắn rất đáng ghét hay không.

Mãi một lúc sau Triệu Thiên Kiệt đã dần đánh mất kiên nhẫn thì Giản Chiêu mới rù rì nói nhỏ nhẹ:

"Đây không phải là một hành vi cậu nên làm đối với giáo viên.

Làm ơn để tôi được thoải mái rồi nói chuyện."

"Hả? Tôi có làm gì để thầy không thoải mái à?"

Hắn nghiêng đầu, cười nhếch môi để lộ ra răng nanh, tư thế cùng biểu cảm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngứa răng mà cắn người, tạo cảm giác áp bức sợ hãi.

Giản Chiêu nhìn hắn, đột nhiên khom lưng hạ thấp người xuống luồn lách qua cánh tay hắn đang đặt trên tường, với thân hình nhỏ thó gầy gò thì làm việc này rất dễ dàng, rất nhanh đã thoát khỏi chèn ép của Triệu Thiên Kiệt, y kéo cao cổ áo sơ mi, mỉm cười nhẹ nhàng bảo:1

"Tôi không thể tiếp tục chơi trò này nữa đâu, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây."

"Ai cho thầy đi?"

Triệu Thiên Kiệt nắm lấy cánh tay Giản Chiêu vừa mới bước được hai bước, buộc y phải dừng lại rồi tiếp tục làm tư thế áp tường, trong mắt mang theo một sự hứng khởi thích thú không sao hiểu nổi:

"Thầy nói tôi nghe xem, à không, đoán thử xem tôi thích thầy tặng phần thưởng thế nào?"

Đã muốn có quà mà còn đòi hỏi, Giản Chiêu xoa hai bên thái dương, cuối cùng y phải thừa nhận rằng bản thân bất lực trước tên cứng đầu này, môi hồng mấp máy nói:

"Làm sao mà tôi biết được.

Cậu làm gì thiếu tiền, có món đồ nào thích mà không mua được? Sao phải đi đòi quà từ tên thầy giáo nghèo là tôi chứ."

Triệu Thiên Kiệt ghé sát vào khuôn mặt xanh xao của Giản Chiêu, cười khà.

"Cả người của thầy có giá trị đấy, bán bản thân cho tôi đi, bao nhiêu tiền tôi cũng mua được, còn cho thầy toàn bộ những thứ thầy muốn."1

"Xin lỗi, tôi không có nhu cầu."

Lỗ tai bị hơi nóng phả vào khiến cả người Giản Chiêu nổi da gà.

Y đẩy Triệu Thiên Kiệt ra, xoay người rời đi, lần đầu tiên biết mở miệng mắng người, lầm bầm trong miệng hai chữ đồ điên.

Triệu Thiên Kiệt cười khà đắc ý, khoanh tay đứng tại chỗ, trong đầu đang dần hình thành nhiều trò vui tiếp theo có thể bày ra trêu chọc người thầy này.

Cuộc thi kết thúc tốt đẹp, thay vì tổ chức vào thứ hai thì ngay hôm sau ban giám hiệu đã quyết định làm lễ trao thưởng lớn.

Quán quân không ai khác chính là Triệu Thiên Kiệt, hắn lên nhận giải với cái mặt kiêu hãnh đến mức mũi cũng sắp hếch lên trời.

Sau đó cuộc thi này còn được đem lên diễn đàn trường bàn tán mấy ngày, vấn đề chủ yếu xoay quanh chuyện Thiều Ngọc của lớp 11A9 tham gia cuộc thi, nhiều từ ngữ lỗ m ãng thô t ục xuất hiện chỉ trích cậu ta.

Giản Chiêu có nhìn thấy, suy nghĩ thấy đây là vấn đề bạo lực mạng liền nhắn tin trao đổi với thầy giám thị và hội trưởng Ôn Dĩ Hoài.

Dưới sức ép của nhà trường và hội học sinh, qua ngày sau những bài đăng với từ ngữ nội dung gây tranh cãi bị xóa sạch, những tài khoản nói từ ngữ thô t ục mang tính công kích đều bị tra ra người dùng và kỉ luật nặng.

Thiều Ngọc xin nghỉ vài hôm, cuối cùng cũng xốc lên tinh thần đi học lại, mọi người cũng chẳng dám chế giễu gì cậu ta, mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Giờ ăn trưa.

Chương Dư huơ huơ bàn tay trước mặt Giản Chiêu nhiều lần, nhắc nhở:

"Sắc mặt thầy kém lắm đấy, mau ăn nhanh đi, cơm sắp nguội rồi, mấy hôm nay nhiệt độ giảm, lạnh cóng, tôi mặc áo dày vậy vẫn không chịu nổi, năm nay mùa đông đến sớm quá."

Giản Chiêu ngồi cạnh sắc mặt phờ phạc, bọng mắt sưng húp cùng quầng thâm đậm hơn, hậu quả của việc mấy hôm thức khuya soạn giáo trình rồi bị bệnh tật dày vò, uống thuốc lộn xộn làm bụng tiêu hóa kém, đau âm ỉ phải đến nhờ bác sĩ phòng y tế kê thuốc, lại chịu thêm thời tiết xấu.

Giản Chiêu múc một muỗng canh lên húp, cổ họng ấm áp được chút, lơ đễnh đáp lại:

"Ừ đúng là sớm thật."

"Thầy Giản!" Phía xa truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Giản Chiêu quay đầu lại nhìn thấy Ôn Dĩ Hoài đang tiến lại đây, tây trang đồng phục chỉnh tề, đôi mắt như có ý cười ấm áp nhìn về phía Giản Chiêu, mở miệng nói "Chào hai thầy.

Ừm...!thầy Giản, em đi tìm thầy nãy giờ, nghe bảo thầy đang ở đây ăn cơm với thầy Chương nên mới tìm đến."

Chương Dư ngượng ngùng gãi đầu, anh ta vẫn luôn không dám quá thoải mái trước mặt các học sinh SS.

"Xin lỗi, nhưng em có thể nói chuyện riêng với thầy Giản được không ạ?" Ôn Dĩ Hoài hỏi.

Chương Dư lập tức hiểu ý của anh, gãi đầu, đứng bật dậy, cầm cặp da bên cạnh hối hả rời đi:

"Tôi chợt nhớ ra bản thân có chút việc, đi trước đây.

Gặp lại sau nha thầy Giản."

"Vâng, gặp lại sau."

Còn lại hai người.

Ôn Dĩ Hoài ngồi xuống đối diện Giản Chiêu.

Y cũng không ăn nữa, buông thìa đẩy đ ĩa cơm qua một bên, vừa lau miệng vừa hỏi:

"Cậu có gì muốn nói với tôi?"

"À, chẳng là chuyện của lớp mình." Ôn Dĩ Hoài cười một cách ái ngại, vẻ mặt lại thoáng chút khổ sở "Qua một lời bạn học báo cáo lại, trong lớp ta có học sinh lén buôn bán đồ cấm trong và ngoài trường, cụ thể là thuốc lá.

Học sinh này còn đi giao c ần sa cho những con nghiện ở khu ổ chuột, gây sự và bắt nạt bạn học, có cả tống tiền.

Hiện tại em đã có cách xử lí cậu ta, nhưng không tìm đủ bằng chứng nên không thể làm gì.

Trước hết em muốn xin ý kiến của thầy, dù sao thầy cũng là chủ nhiệm, cần biết các trường hợp cá biệt như này, nếu thầy muốn, dựa vào gia thế của em, em hoàn toàn có thể khiến cậu ta thôi học và chịu trách nhiệm..."

"Không cần." Giản Chiêu nở nụ cười, tâm tình lại bình tĩnh đến lạ, nhẹ nhàng nói với Ôn Dĩ Hoài "Châm ngôn của tôi là không bỏ lại học sinh nào phía sau, đã dạy thì phải dạy cho đến nơi đến chốn, chỉ cho cậu ta con đường đúng đắn.

Tuổi này của các cậu còn chưa hoàn toàn trưởng thành, dễ nhầm đường lạc lối, nếu theo ý cậu cứ đuổi học để đỡ phiền phức thì khác nào bỏ rơi cậu ta và mặc kệ học sinh đó càng sa đọa đâu? Sự nghiệp trồng người của tôi vừa bắt đầu đã vì khó khăn vậy mà trốn tránh thì trực tiếp nghỉ luôn chứ đi dạy làm gì nữa.

Đã trồng thì trồng cho thẳng, cho nên người.

Tôi sẽ tự tìm cách giải quyết, cậu cứ để đấy cho tôi."1

Ôn Dĩ Hoài không hiểu sao lại thấy yên tâm, vô thức gật đầu, đáp lại nụ cười bình thản của Giản Chiêu..

Chương 37

Buổi tối, trên con hẻm vắng lặng chứa đầy rác thải bốc lên mùi hôi tanh kì dị, tiếng bước chân lộp cộp dẫm trên mặt đất đá đầy bùn sình vang lên đều đều. Một bóng hình cao lêu nghêu dần lộ ra ngoài sáng dưới ánh đèn đường chập chờn leo lét. Gã mặc trên người áo khoác dày màu tím than, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít. Đi được hai ba bước đều lo sợ ngoảnh đầu lại phía sau, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, mỗi tiếng động nhỏ cũng làm người gã giật bắn, cầm chắc lấy bọc đen trong tay, tăng tốc độ vòng qua khúc cua đi vào một ngõ cụt tăm tối.

Tĩnh Huân - học sinh trường Storsain, lớp 11A5 - đang trên đường làm một phi vụ làm ăn tệ hại mà gã cứ nghĩ nó tuyệt lắm, đem lại khá nhiều tiền, vì thế dù trong lòng sợ hãi và đầy tội lỗi gã vẫn cắn răng làm liều.

Đi sâu vào trong ngõ tối, phải căng mắt mới nhìn thấy một gã đàn ông ốm nhom ngồi xổm chờ sẵn ở đó, vẻ mặt lờ đờ, tóc chỉa không đều, cả người bốc lên một mùi chua hôi hám, cái áo mặc trên người tả tơi dơ dáy như mớ bùi nhùi. Tĩnh Huân ghét bỏ mùi thối, nhưng chỉ có thể ráng chịu, căng da đầu đi đến gần, ném cái bọc đen như quả bom hẹn giờ cầm trên tay vào lòng gã đàn ông, khịt mũi húng hắng nói:

“Hàng giao tới rồi, đưa tiền.”

“Mày lừa tao còn muốn chối hả? Hôm nay tao phải đập mày một trận, mày còn là học sinh đúng không? Tao sẽ báo về nhà trường để họ đuổi học mày!”

“Không phải thế, xin ông cho tôi chuyển hàng…Á!”

Một cú đạp như trời giáng thẳng vào bụng gã. Tĩnh Huân ngã rạp xuống đất, bùn lầy dính đầy lên tóc cùng quần áo, mùi hôi xộc thẳng vào mũi cùng con đau thấu trời truyền lên từ bụng làm nước mắt sinh lí chảy xuống. Tĩnh Huân mới mở rộng công việc buôn bán, những lần giao hàng trước đều thuận lợi khiến gã sinh ra chủ quan, không ngờ sẽ xảy ra việc này. Gã lồm cồm dịch người ra sau, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tâm lí sợ hãi sự việc bị báo về nhà trường rồi cả gia đình cũng biết làm trái tim gã đập thình thịch, gào khóc xin tha. Tên đàn ông chửi tục mấy tiếng, như không nghe thấy mà giẫm mạnh lên chân gã làm Tĩnh Huân đau đến tái mặt. Đột nhiên ngoài hẻm vang lên nhiều tiếng bước chân rầm rập xông vào ngõ cụt, một chất giọng lạnh băng cất lên làm trái tim gã chùng xuống:

“Cảnh sát đây!”

Sau đó Tĩnh Huân bị bắt về đồn tạm giam. Vẻ mặt gã tái xanh như không còn giọt máu, thân hình run rẩy dữ dội, môi trắng bệch không ngừng lên tiếng van xin, đáp lại gã chỉ là bộ mặt lạnh lùng của những người áp giải gã. Ngồi trong buồng tạm giam, sự tuyệt vọng gặm nhấm con người gã, ruột gan cồn cào, phèo phổi như đảo loạn, hành hạ gã đến mức nước mắt cũng chảy ra. Có người gọi điện cho mẹ Tĩnh Huân, đáp lại sự hi vọng dâng trào của gã là một tràng mắng chửi, mẹ gã gào khóc thê thảm, nói sẽ từ mặt gã. Tĩnh Huân bị dập tắt tia hi vọng cuối cùng, hai chân run rẩy đứng không nổi ngã khuỵu xuống, không thiết tha gì nữa, hỏi gì cũng khai, khai hết ra toàn bộ đường dây buôn bán cùng những khách hàng đã làm ăn cho cảnh sát làm nhiệm vụ tra hỏi gã.

Ngoài buồng tạm giam, tên đàn ông giao dịch cùng Tĩnh Huân đang đứng trong đồn, đôi mắt lờ đờ lúc nãy giờ lại tỉnh táo hấp háy, khuôn mặt b3nh hoạn biến mất, thay vào đó là vẻ đẹp trai thanh tú, cởi bỏ áo quần dơ bẩn khoác lên đồng phục chỉn chu, tươi cười xán lạn. Đứng trước mặt anh là Giản Chiêu với nụ cười nhã nhặn và vẻ mặt điềm tĩnh. Kế bên là người mẹ của Tĩnh Huân vẫn đang khóc sụt sùi.

“Cô bình tĩnh đi, trò Huân chỉ bị tạm giam thôi, với sai lầm trò ấy gây ra chưa đến mức phải phạt quá nặng.” Giản Chiêu vỗ vai bà an ủi “Cảm ơn cô đã giúp tôi trong việc này, nếu cô không cứng rắn để mặc chúng tôi bày kế bắt trò ấy mà bao che thì kế hoạch của tôi sẽ phức tạp lên nhiều lắm.”

Người đàn bà dùng khăn lau nước mắt, lắc đầu với y, khuôn mặt ánh lên vẻ khắc khổ:

“Là tôi phải cảm ơn thầy, nếu thầy không báo cho tôi thì sao tôi biết việc tày trời mà thằng hư đốn này làm ra. Thầy cứ trị nó nghiêm khắc, phạt thật mạnh vào cho nó chừa.”