"Ồ, sao trời chưa tối mà cậu đã đến rồi?"

Giản Chiêu chậm lại bước chân, hơi nghiêng đầu qua nhìn đến thân hình cao ráo đang dần đứng sánh vai bên cạnh mình.

Ôn Dĩ Hoài mặc áo khoác kiểu Pháp màu nâu sậm, mái tóc vuốt ngược ra sau, bộ đồng phục chỉnh tề đã được thay bằng áo sơ mi trắng nhìn qua đã biết là hàng đắt tiền.

"Thầy không mong em đến vào lúc này à?"

Anh mỉm cười, đùa giỡn hỏi.

"Đâu có." Giản Chiêu cũng cười "Chỉ là lúc nãy cậu bảo tối mới đến, bây giờ tôi chưa dọn dẹp gì cả, đột ngột thế này làm tôi bất ngờ đấy."

"Tối em qua thì trễ quá, qua sớm chút để còn ăn ké được bữa cơm của thầy chứ."

"Bữa cơm nhà tôi có lẽ không hợp với thiếu gia nhà giàu như cậu đâu."

"Hợp hay không thì thầy cũng phải mời em một bữa.

Gì em cũng ăn được, không có kén chọn đâu."

Ôn Dĩ Hoài vẫn cười.

Hai người không nói gì nữa, yên lặng đi lên hết cầu thang.

Vào đến phòng, anh đảo mắt nhìn xung quanh.

Phòng Giản Chiêu không bừa bộn, chỉ là vừa dọn vào nên có hơi trống trải.

Ngoại trừ đồ đạc thiết yếu nhà trường cấp cho như giường, bàn ghế, tủ lạnh nhỏ, bàn làm việc, quạt...!thì chỉ còn mỗi vali đồ của Giản Chiêu nằm chỏng chơ trên nền đất.

Ngay tủ đầu giường còn có đầy lọ thuốc rơi vương vãi, trên bàn là xấp giấy lộn xộn.

Ôn Dĩ Hoài cởi giày, ngỡ ngàng đi vào trong, vẫn còn cười tươi lắm, nụ cười ấy kéo dài cho đến khi Giản Chiêu lôi từ trong tủ lạnh ra hai ổ bánh mì khô cứng đặt lên bàn.

Vẻ mặt một người chưa bao giờ phải ăn đồ để qua ngày như Ôn Dĩ Hoài rất đặc sắc.

"Thầy?"

"Cứ tự nhiên ngồi đi." Giản Chiêu lúi húi gom đống chai lọ thuốc men cất vào trong tủ, vẫy tay chỉ vào ghế ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Ôn Dĩ Hoài cầm ổ bánh mì lên xem xét, không đành lòng hỏi:

"Thầy định ăn cái này à?"

"Ừ, mới mua hôm qua thôi." Y gật đầu "Có hai ổ, định để cho sáng mai nữa, nhưng nếu cậu đã đến thì cho cậu một phần, mai tôi đi ăn với thầy Chương cũng được."

"Thân thể thầy đã yếu, còn ăn uống thế này thì bụng dạ sao mà ổn được?" Ôn Dĩ Hoài dứt khoát vứt bọc bánh mì vào thùng rác.

Giản Chiêu nhìn theo tiếc rẻ, cuối cùng vẫn là cầm nó lên, lắc đầu:

"Phải chịu thôi, tiền một suất cơm cho bữa trưa ở đây đã đắt lắm rồi.

Tiền tôi có trong người không nhiều, từ giờ cố cầm cự cho đến cuối tháng thì chỉ còn cách ăn tiêu dè sẻn thôi.

Huống hồ bao nhiêu thứ phải lo, với cả nhỡ đâu phát bệnh cũng tốn cả mớ tiền ấy chớ.

Hồi đó còn nhỏ gia đình tôi còn ăn uống tiết kiệm hơn thế này nhiều."

Tim anh hơi thắt lại, nhìn y nâng niu bọc bánh mì mà không hiểu sao thấy hơi xót.

Một lần nữa cầm lấy bọc bánh, nói:

"Nhưng cái này không thể ăn được nữa, thầy nghe em, vứt đi, tối em đưa thầy đi ăn.

Từ giờ không được ăn mấy thứ bánh đã khô lạnh thế này nữa."

Nhìn bọc bánh lần nữa rơi vào thùng rác, Giản Chiêu tiếc quá trời đất, nhưng cũng không nhặt nữa, chỉ lẳng lặng nói một câu:

"Cậu mời tôi ăn bữa này, nhưng chưa chắc mấy bữa sau vẫn thế, sau cùng những bữa tối khác của tôi cũng là như vậy, thế thì vẫn chẳng khác gì đâu."

"Không." Ôn Dĩ Hoài sốt ruột nói "Từ giờ em đều sẽ mời thầy ăn tối.

Thầy sẽ ăn những món tốt nhất, lúc nào em cũng mời thầy ăn được."

"Cảm ơn.

Nhưng không cần đâu, làm vậy khác nào tôi quen thân với cậu chỉ vì miếng ăn à, tôi cũng không có thói quen ăn bám làm tốn tiền người khác như thế, tôi tự lo được."

Ôn Dĩ Hoài còn muốn nói gì đó thì Giản Chiêu đã chú ý đến cái hộp mà anh mang theo.

Ôn Dĩ Hoài vội đưa hộp cho y, cười bẽn lẽn:

"Suýt quên mất, quà gặp lần đầu cho thầy."

Giản Chiêu đón nhận, mở hộp ra, bên trong là cái khăn quàng cổ màu đỏ đô cùng viền màu vàng xếp ngay ngắn.

Chất liệu sờ vào là thấy tốt, ngửi cũng thấy mùi hương thoang thoảng.

Y thấy cũng thích, nhưng vừa liếc qua giá tiền ghi trên giấy nhãn hiệu là trái tim giật thót một cái, suýt nhảy dựng.

Má ơi, chỉ một cái khăn quàng mà giá tiền đã hơn tháng lương của y rồi.

Ôn Dĩ Hoài như chú ý đến tâm trạng của y, vội cầm lấy cái khăn choàng qua cổ Giản Chiêu, quấn lại thành vòng tròn rồi vắt chéo.

Khuôn viên Giản Chiêu như bị khăn đỏ bao phủ, lộ ra chút ngờ nghệch.

Anh cảm thấy thinh thích, khen:

"Hợp với thầy lắm, em mua nó cho thầy đấy, thầy phải nhận, đừng từ chối vì vấn đề gì cả..."

Rồi anh chốt một câu:

"Em không thiếu tiền!"

Giản Chiêu phụt cười.

"Chịu cậu đấy, tôi đã từ chối gì đâu.

Nếu cậu đã nói vậy thì cái khăn này là của tôi rồi."

"Vậy mới tốt." Ôn Dĩ Hoài vui vẻ "Bây giờ thầy khỏi cần làm gì cả, đi theo em xuống dưới, em đưa thầy đi ăn."

"Thôi, hẹn cậu khi khác nhé." Giản Chiêu xua tay "Tôi mới quen cậu không lâu, cậu đã tặng quà tôi rồi còn mời đi ăn nữa, tôi ngại."

"Nếu vậy để chừng nào hai ta thật thân thì thầy không được từ chối em đâu đấy."

Ôn Dĩ Hoài gãi đầu, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.

Sau đó anh ở lại chơi cho đến lúc trời tối thì bị Giản Chiêu vì cớ hội trưởng thì cũng phải làm bài tập và ăn tối đuổi về.

Ôn Dĩ Hoài còn chưa muốn đi, nhưng ở lại cũng không được đành chào tạm biệt hẹn mai gặp lại rồi rời đi.

Giản Chiêu cất khăn quàng mới được tặng vào hộp để lên bàn, vùi đầu vào soạn giáo án cho chương trình học sắp tới.

Mãi cho đến khi bụng sôi lên ùng ục, đôi mắt mỏi nhừ y mới chịu đứng lên mặc áo khoác, định bụng xuống nhà ăn mua tạm cái gì lót bụng.

Ký túc xá giáo viên khá im lìm, cửa phòng nào cũng đóng chặt, hầu hết các giáo viên khác đều đã ăn tối và đang trong quá trình soạn bài cho ngày mai hoặc làm việc riêng.

Giản Chiêu đi một mạch xuống tầng dưới vẫn không gặp ai, đành một mình đi bộ ra khu ăn uống.

Khu ăn uống mở cửa đến khuya mới đóng, vì các thầy giáo trong trường ít khi chú ý giờ giấc bữa ăn, thường có người tận chín mười giờ mới lọ mọ xuống mua suất cơm ăn đêm.

Giản Chiêu không có tâm hồn ăn uống, túi cũng không có tiền, gọi hai ổ bánh mì thịt rồi vừa gặm một ổ vừa xách túi đi dạo xung quanh.

Khuôn viên trường quá rộng, đi dạo một vòng mà nhìn được nhiều khu khác nhau, khi hai chân đã mỏi thì Giản Chiêu đã đi đến khu hồ bơi dành cho giờ thể dục của các nam sinh.

Vốn dĩ hồ bơi thì chẳng có gì để nhìn, y định quay về thì loáng thoáng nghe được tiếng nước rào rạt.

Giờ cũng đã khuya, lại có ai còn rảnh rỗi sinh tật mà chạy ra đây ngâm nước lạnh?

Giản Chiêu đi vào gần hồ, đập vào mắt là một thân hình cao lớn vừa trồi lên khỏi mặt nước.

Một mái tóc dài dính sát vào làn da trắng, khuôn mặt đẹp tựa ngọc tạc cùng cơ ngực săn chắc dính đầy nước.

Đôi mắt sắc như chim ưng nhìn thẳng vào người gầy gò đứng đón gió trên bờ.

Đó là Phó Quân Thanh.

Bị ánh mắt của anh nhìn trúng cũng không làm Giản Chiêu giật mình.

Y vén cái áo len dày lên, thản nhiên ngồi xuống, còn gật đầu chào một tiếng, rồi ngồi đó gặm bánh mì.

Phó Quân Thanh cứ nhìn chằm chằm cho đến lúc y gặm xong ổ bánh cũng không rời tầm mắt.

Giản Chiêu nhai rất chậm, hơn nữa khi ăn tầm mắt hướng về phía xa xôi nghĩ ngợi lung tung, thành ra mãi mới ăn xong.

Nhìn xuống vẫn thấy anh đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng.

"Bạn học, đói sao?"

Giản Chiêu phủi tay đứng dậy, lên tiếng hỏi.

Anh ta không trả lời, chậm rãi rời tầm mắt rồi một lần nữa ngụp lặn xuống nước, cánh tay đập xuống tạo thành đường sải tay tuyệt đẹp, tiếp tục đường bơi dang dở.

"Đói thì lên bờ ăn đi, tôi để lại một ổ cho cậu, đừng có quá sức, không mai ốm lại không lên lớp được."

Giản Chiêu nói lớn xuống phía dưới, vỗ cái bụng đã no nê, cảm thấy thật phí tiền khi mua tận hai ổ, định đem về nhưng nghĩ Phó Quân Thanh kia nhìn nãy giờ chắc cũng đói, vậy thì để lại cho anh ta.

Y gật đầu chào một tiếng, chẳng biết Phó Quân Thanh có nhìn thấy hay không mà đã quay lưng rời đi.

Y không biết lúc bản thân vừa mới rời đi, Phó Quân Thanh từ từ bước lên bờ với thân thể ướt đẫm nước, cầm lấy ổ bánh mì mà y để lại, vẻ mặt phức tạp..