Chúa trời đã tạo ra một thế giới cho con người và ma cà rồng cùng chung sống. Nhưng con người đã thua cuộc vì họ quá yếu đuối, số mệnh của họ bị ma cà rồng coi như rác và chà đạp không thương tiếc. Bọn ác quỷ khát máu dù có chung sống với loài người bao lâu đi nữa, thì chúng vẫn là ác quỷ. Chúng tàn phá khắp nơi, hút máu và giết hại những người vô tội, người già, phụ nữ hay thậm chí là những đứa trẻ ngây thơ không biết gì. Chúng sống một cuộc sống không có khái niệm về tình thương hay sự thương hại bé nhỏ, lòng chúng đã bị những thứ khinh bỉ kinh tởm con người lấp đầy mất rồi..." Các con cố gắng giữ im lặng nhé, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được phép ra khỏi đây! " Bà Haruko Higurashi với gương mặt khả ái nhưng bị bao phủ bởi sự lo lắng đang dặn dò hai đứa con của mình, sợ hãi trong lòng bà cứ dâng lên mãi mà không có dấu hiệu dừng lại. Cậu con trai út Sota mếu máo nói muốn ở cùng cha mẹ làm bà càng nghẹn ngào: " Mẹ xin lỗi Sota, các con nhất định phải sống sót, sống luôn phần đời của cha mẹ. Kagome! Hãy thay ta chăm sóc cho Sota nhé! " Bà cố gắng đưa ra một nụ cười thật dịu hiền để trấn an các con của mình, hai đứa trẻ tội nghiệp đang co ro lại vì sợ. Cô bé Kagome khóc nức nở nhưng vẫn hứa với mẹ sẽ bảo vệ em trai thật tốt, bà Haruko nghe vậy chỉ gật đầu rồi đóng nhanh tủ quần áo lại khi nghe chồng mình hối thúc."Rầm!!" Cửa chính của ngôi nhà bị đạp gãy thô bạo bởi người đàn ông mặc chiếc áo choàng đen, hắn có mái tóc dài màu bạch kim được cột hết ra sau gáy, cả người hắn toát lên thứ sát khí rất đáng sợ. Hắn ung dung đứng đó, đưa đôi mắt đỏ rực nhưng vô hồn đảo quanh nhà một vòng. Ông Kenji Higurashi, cha của Kagome thấy vậy tâm trạng liền trở nên bất an, ông lo sợ tên ma cà rồng kia sẽ tìm ra các con của mình. Ông Kenji vội vàng chạy đến trước mặt nhằm che chắn tầm nhìn của hắn: " Ngươi muốn tìm cái gì hả? Chẳng có gì ở đây hết! " Vừa dứt câu, ông bị hắn dùng móng vuốt cắt ngang người, tiếng "xoẹt" vang lên, nhanh gọn, tuyệt tình đến nổi cả gai óc. Ông Kenji ngã xấp xuống đất, máu từ vết cắt cứ chảy ra lênh láng khắp sàn nhà, mùi máu tanh bắt đầu hoà quyện vào không khí thật ngột ngạt và khó thở. Bà Haruko thấy vậy thì kinh hãi chạy đến, miệng không ngừng gọi:" Mình ơi!! " Số phận của bà cũng không khá hơn người chồng xấu số của mình là bao, bà cũng chết dưới móng vuốt sắc nhọn của hắn. Người đàn ông kia, nói đúng hơn là con quỷ tàn nhẫn kia, hắn thẳng tay xé xác người, nhìn ngắm họ chết trong đau đớn nhưng tâm tình không hề bị lay động dù là một chút. Gương mặt của hắn bị những giọt máu tanh nồng của con người dính lên loang lổ càng làm tăng thêm sự u ám tà mị. Đưa đôi ngươi không chút cảm xúc nhìn những người mình vừa giết, hắn chỉ nhếch môi, để lộ ra sự khinh bỉ coi thường: " Đáng chết! "Trong tủ quần áo, Kagome ôm chặt cậu em trai đang run lẩy bẩy ở trong lòng. Cô bé năm nay chỉ mới sáu tuổi, Sota thì bốn tuổi, còn quá nhỏ để chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị sát hại dã man như vậy. Sợ hãi có, đau thương có, hận thù cũng có, tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến hai đứa trẻ tội nghiệp bỗng chốc liền trở thành trẻ mồ côi, phải chịu khổ sở tột cùng.