Hai thanh niên đi sau bất ngờ bị cụng đầu khi người đi người trước đột ngột dừng lại.

Cậu có làn da rám nắng vì đau quá nên hét lên.

"Mày làm trò gì đấy, sao tự nhiên dừng lại?"

Cậu béo đi trước quay lại nhìn hai người đằng sau với biểu cảm e dè.

Không nói gì lập tức nhanh chóng dùng lực đẩy hai thằng bạn của mình trở về chỗ cũ.

"Về thôi về thôi, cô gái này không động vào được đâu, chạm vào là toi, là hít ke cả lũ đấy!"

"Trông mày sợ con nhỏ đấy dữ he?" Cậu ốm hỏi, giọng điệu mỉa mai.

"Cô ta là con hổ sao đỏ khét tiếng trong trường đấy.

Mày có giỏi chạm vào thì biết.

Ngay lập tức sẽ được cô ta bắn hỏa tiễn đưa mày lao đầu vào phòng đoàn uống nước chè liền!"

"Nguyễn Huyền Nguyệt Anh phải không?" Tên ốm nói.

"Sao mày biết?"

"Giời! Tao tuần nào chả nghe bọn con gái lớp tao nói xấu về cô ta."

Cậu tiếp tục.

"Này thì Nguyệt Anh lớp chọn 11A1 kiêu ngạo, chảng choẹ, chẳng xem ai ra gì, được chút nhan sắt và thành tích thì vểnh cái mặt lên.

Chẳng thèm nhìn ai, đi mà đếch cần nhìn đường."

"Ha ha! Đôi khi loáng thoáng tao cũng nghe vài ba người nói vậy đấy."

"Cả thằng Triền Duy lớp nó nữa, chắc sau đợt nó đoạt giải lần này mấy đứa nữ sinh lớp tao lại tân bốc nó lên mây xanh nữa rồi."

"Gì chứ, tên đấy tao thấy không hơn không kém gì chính là thằng điên!"

"Có vài lần tao thấy nó điên điên khùng khùng cùng đám bạn lớp chọn của nó."

"Không phải riêng gì nó, nguyên cả cái lớp chọn luôn đấy!"

"Ha ha!"

"Nói nhỏ thôi mấy thằng quỷ này!"

Tiếng cười nói dần một xa dần, nhỏ dần.

Gương mặt người thiếu nữ từ đầu đến cuối đều giữ nét lạnh tanh, cô nhếch môi khinh bỉ.

Cười nữa đi, gương mặt ba người tôi đã nhớ rõ rồi!

"Đáng ghét thật!"

Tiếng nói của một cô gái từ phía sau Nguyệt Anh vang lên.

Cô gái tóc ngắn nghe đã ngứa tai từ nãy đến giờ không dám lớn tiếng, khi thấy ba người đấy đi xa rồi mới dám hùng hổ bước đến cạnh Nguyệt Anh.

"Bọn họ dám nói xấu cậu như vậy, tương lai của lũ đần đấy tôi thấy chắn chắn sẽ khốn khổ lắm đây."

Nguyệt Anh thở ra.

Trong lòng cô ấy mình ác đến vậy à.

Đôi với Nguyệt Anh nghe những lời bàn tán như thế này về mình là chuyện bình thường.

Cô cũng chẳng quan tâm họ nói gì.

Bởi vì, họ cũng chẳng là gì đối với cô.

"Mấy người đấy còn dám mắng Triền Duy khùng khùng điên điên, chính họ mới là những kẻ đầu óc b3nh hoạn không bình thường!"

Cô gái nói với Nguyệt Anh thái độ tức tối bất bình quơ tay qua lại một cách bực dọc.

"Ừm!"

Nguyệt Anh chỉ ừm nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục bước đi.

"Này! Nguyệt Anh."

"Hửm?"

Gương mặt cô gái nhỏ đột nhiên bắt đầu đỏ ửng.

Cô cắn nhẹ môi, chẳng thể giấu nổi nụ cười thích chí.

"Hồi..

hôm qua.

Cậu có xem truyền hình trực tiếp cuộc thi thanh niên IT toàn quốc của Triền Duy không?"

"Có!"

Nguyệt Anh thờ ơ lên tiếng.

Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi biết mình sắp phải nghe một người nữa đọc bài ca về sự vĩ đại hoành tráng của tên bệnh Triền Duy nữa rồi.

"Aaaaaaaa!"

Đột nhiên, cô gái nhỏ hét lên khiến Nguyệt Anh giật mình.

"Vậy cậu có xem đến đoạn năm phút ba mươi bảy giây không?"

"Tôi không nhớ!"

Nguyệt Anh vừa dứt lời thì một tiếng hét "Aaaaaaaaa" thất thanh nữa vang lên.

Lần này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không bị giật mình như khi nãy.

"Đấy là đoạn cậu ấy lên nhận giải ấy, cậu ấy sắp gi3t chết tôi bằng vẻ đẹp trai ngời ngời luôn à.

Đúng là niềm tự hào của trường ta có khác!"

Sau đấy cô lại ôm mặt đỏ bừng: "Nguyệt Anh, cậu có thấy giống tôi không?"

"Xin lỗi, nhưng tôi không để ý!"

Cô gái nhỏ vẫn cứ luyên thuyên mà chưa nhận ra, Nguyệt Anh cũng đang dần bắt đầu không thoải mái.

"Aaaaaaaaaaa!"

Lại một tiếng hét thất kinh nữa vang lên, lần này Nguyệt Anh cảm thấy mất kiên nhẫn với cô gái này, cô để giọng mình trầm xuống, nghiêm lại nhắc nhở.

"Kim Nhi, đừng hét nữa!"

Nhi mở to mắt nhìn Nguyệt Anh.

"Lần này tớ không có hét!"

Đúng là khi để ý kỹ, tiếng hét ấy vọng lại từ xa phía đằng trước.

Anh và Nhi tiến đến để xem chủ nhân giọng hét này là ai.

Vẫn là ba tên học sinh hư khi nãy, nhưng lần này còn xuất hiện thêm một cô gái xui xẻo nữa.

Cô gái thắt bính hai búi tóc.

Bị cậu thanh niên da rám nắng trên tay cầm một cành cây khô khốc, trên đầu cành là một con sâu xanh dài bám trên ấy.

Ẻm sâu có hai chấm tròn tô lồ lộ trên đỉnh đầu, phía sau lưng là hành loạt chấm nhỏ xù xì nối tiếp trông khá rùng rợn.

Cô gái sắc mặt tái nhợt, sợ đến nỗi tay chân run rẩy.

Cô đưa tay lên che đi hình ảnh con sâu đáng sợ đang hiển hiện ngay trước mắt nhưng người thanh niên lại không buông tha, cậu ta liên tục bước chân tiến tới nhằm dọa dẫm cô, vẻ thích thú đùa cợt...