Sau khi tỉnh lại, Hoàng Lãng nhận mệnh tiếp thu hiện tượng siêu tự nhiên trước mắt này.

Bằng không làm sao bây giờ?

Đưa đi vườn bách thú?

Kia vạn nhất nó biến thành hình người, tuyệt đối có thể hù chết một đám bạn nhỏ đi thăm động vật máu lạnh.

Đưa đến viện nghiên cứu trung ương?

Nói không chừng sẽ bị giải phẫu, nhìn xem nó làm sao có thể biến đầy đủ thành người.

Đưa đi bệnh viện tâm thần?

Nghĩ cũng biết viện trưởng sẽ không nhận, vô nghĩa! Ngươi xem qua bệnh viện tâm thần nào có nhận ‘bệnh nhân là rắn’?

Cho nên kết luận cuối cùng chính là… lưu lại trong nhà, đỡ phải hù chết người khác.

Hoàng Lãng vẫy tay với góc, con rắn vàng ngoan ngoãn từ một chỗ khác trong phòng trườn đến bên chân Hoàng Lãng, từ mắt cá chân của hắn leo lên bắp đùi của hắn, lấy lòng le lưỡi.

Hoàng Lãng sờ sờ thân hình lành lạnh của con rắn vàng, không thể tránh được đành cười: “Quên đi! Nếu đều nói phải nuôi ngươi, cũng không thể cho ngươi làm rắn lang thang đi? Làm không tốt lại bị người ta bắt đi nấu súp rắn, nếu không nữa thì chính là bắt đi làm rượu thuốc.”

Con rắn vàng vừa nghe hai chữ ‘súp rắn’ sợ tới mức mãnh liệt lắc đầu, mang theo tiếng khóc, “Ô, ta không cần làm súp rắn, không cần!”

Hoàng Lãng cười to, cong tay gõ gõ đầu con rắn vàng. “Này, đầu tiên nói trước, ngươi muốn lưu lại có thể, bất quá phải xuất hiện bằng hình người, nếu không sẽ dọa đến người khác.”

Con rắn vàng biết biết miệng, cò kè mặc cả: “Chủ nhân, có thể hay không… Không cần biến thành người a? Ta không thích bước đi!”

“Súp rắn? Hình người? Hai cái chính ngươi chọn.”

“Ô…..” Con rắn vàng khóc không ra nước mắt, vẻ mặt nhìn Hoàng Lãng nghiêm túc, vì không làm súp rắn, đành phải ngoan ngoãn làm phép, nháy mắt biến thành hình người.

Hoàng Lãng sờ sờ cằm, vừa lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con rắn vàng khi biến thành hình người, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Sư phụ gọi ta bổn xà, đồng bạn bảo ta tiểu kim, bằng hữu hồ ly tốt nhất của ta gọi ta ngốc ngốc.”

Hoàng Lãng mặt tối sầm, lại hỏi: “Có hay không…..khác, tên bình thường một chút? Bằng không về sau ta gọi ngươi như thế nào?”

Con rắn vàng nghiêng đầu, còn nghiêm túc nghĩ nghĩ: “A, có có có, thời điểm ta thành tiên, Ngọc Hoàng đại đế có ban thưởng phong hào cho ta, bởi vì ta ở Bắc Phương tu luyện lên Thiên Đình, đối với tân khí tượng Thiên Đình rất có trung hưng chi lực, cho nên gọi là Bắc Thượng Trung Hưng Hào.” (ta chịu cái đoạn chuối nỳ >”