Đầu tháng mười một, Hoàng đế lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, đích thân ngự giá đi đài Yến Vân ở Tây Giao, chọn đủ tướng soái, cắt máu tế trời sau đó chia binh làm ba hướng, đều đi về phía Tây Lũng.

Trong số đó, hoàng đế cố tình tách Anh quốc công và Uy Viễn hầu ra, không biết là sợ bố vợ con rể tình cảm quá tốt, cầm binh nương tay, hay là sợ hai người không hòa thuận, ảnh hưởng tới việc chung. Tóm lại, cuối cùng là Cố Đình Diệp theo Anh quốc công đi hướng bắc, Thẩm Tòng Hưng cùng anh em họ Đoàn đi phía Tây, Bạc Thiên Trụ cùng Cam lão tướng quân đi đường chính giữa.

Anh em họ Đồ tiễn lão Công Tôn có báo lại, đại doanh Tây Giao đang tập hợp mười mấy vạn quân, quả thực là cờ bay rợp trời, đao giáo san sát, sát khí bốc tận mây xanh.

Minh Lan chỉ hận không có duyên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thêm vào bên cạnh vắng bóng người kia, trong lòng trống rỗng khó chịu, ngồi đen mặt trên giường, khiến kẻ hầu người hạ đứng dưới bị dọa một hồi không dám tới gần.

“Tôi bảo cô Phượng Tiên này, cô nói gì đi chứ.” Lục Chi chỉ vào một đôi chủ tớ đang đứng đó, lớn tiếng hỏi, “Người tử tế không thích làm, lại cứ phải đi trộm gà bắt chó!”

Phượng Tiên cúi đầu đứng đó, không nói một lời, gương mặt xinh đẹp còn vương nước mắt, đứa hầu đứng cạnh chị ta lại không cam lòng, lầm bầm nói: “Cô nhà tôi chẳng qua là đi gặp người nhà mẹ đẻ, có gì không ổn, nói cứ như muốn đánh muốn giết vậy…”

Minh Lan lạnh lùng nhìn qua, đứa hầu nhỏ lập tức ngậm miệng.

“Trước kia ta đã lập quy củ, các ngươi muốn gặp người ngoài phải báo cho ta.” Minh Lan gảy ngón tay, “Lén lút như vậy, còn lấy bạc bảo bà hầu mở cổng trong, vụng trộm chạy ra ngoài gặp người, muốn làm gì đây?”

Phượng Tiên vẫn không nói, đứa hầu kia dáng vẻ khôn khéo, nặn ra nụ cười: “Phu nhân nhân hậu chúng con đều biết, cả phủ từ trên xuống dưới đều cần phu nhân bận tâm, cô nhà con sợ làm phiền phu nhân, vì vậy mới…”

“Nếu không thì nói với vợ Liêu Dũng một tiếng là được, mấy người thì sao?” Minh Lan lạnh nhạt hỏi.

Đứa hầu kia trong chốc lát không đáp được, ngập ngùng nói, “Chị Liêu… không phải cũng bận rộn sao…”

Minh Lan chẳng muốn cùng con bé phí lời, nói với vợ Liêu Dũng: “Bà hầu kia bán đi, không lưu lại trong phủ nữa, mười lạng bạc đã mở cửa, vô tích sự.”

Vợ Liêu Dũng khom người đáp: “Đó là một người làm lâu năm trong phủ, trước kia vẫn giữ cổng trong, không nghĩ lại nông cạn như vậy.”

Minh Lan gật đầu, “Hầu gia rời nhà, phòng gác cổng càng phải nghiêm chỉnh hơn. Sau này chị cho thêm mấy người tới, không chỉ gác cổng ban đêm, ban ngày cũng không được lười biếng.”

Nàng nói xong, vợ Liêu Dũng đáp dạ.

Minh Lan nhìn đứa hầu kia: “Phạm vào quy củ của phủ phải bị phạt, đừng nghĩ ta còn trẻ nên không có phép tắc. Có điều ta cũng không đành phạt nặng cô Phượng Tiên, các người chủ tớ tình thâm, người chịu phạt thay cho chủ nhân.”

Đứa hầu kia choáng váng, vẻ mặt kinh hoảng gào xin tha mạng, vợ Liêu Dũng gọi hai bà hầu tới túm lấy, lạnh lùng nói: “Đừng có cậy mấy phần khôn vặt muốn tới khua môi múa mép trước mặt phu nhân. Quy củ trong phủ, mày muốn đổi là đổi sao!”

Đứa kia vẫn khóc gọi: “…Chúng tôi… là Cam lão tướng quân đưa tới nha!”

Vợ Liêu Dũng cười lạnh: “Cái đứa cùng với mày tới hầu hạ cô Phượng Tiên, tên gì cũng Tiên đấy, giờ ở phương nào? Tao đã khuyên sớm, đừng có coi trọng bản thân quá, chết cũng không biết vì sao mà chết!”

Vừa nói vừa nhìn sang Phượng Tiên, mắt không giấu được ý mỉa mai.

Đứa hầu kia bị bắt rời đi rồi, Phượng Tiên cuối cùng cũng không chịu được, giương mắt nhìn Minh Lan, gắng ra vẻ điềm tĩnh: “Phu nhân định làm gì với tôi?”

“Hầu gia từng nói với ta, trước kia khi Cam lão tướng quân đưa cô tới có nói ‘đây là con gái tội thần, có mấy phần nhan sắc, tính tình cũng coi như ngoan ngoãn, có thể dùng vẩy nước quét nhà tiêu khển’. ” Minh Lan hững hờ nghiêng người sang để Tiểu Đào xoa bóp chân đang bị chuột rút, “Cô từng đọc sách, cô nói xem ‘vẩy nước quét nhà tiêu khiển’ là có ý gì?”

Trong phòng rầm rì tiếng cười nhạo của mấy bà hầu, vợ Liêu Dũng lên tiếng: “Nô tỳ chúng tôi chưa từng đọc sách còn biết đấy. Vẩy nước quét nhà dù sao cũng coi như làm việc đứng đắn, tiêu khiển sao, ha ha… Chính là làm đồ chơi! Đáng tiếc phu nhân chưa từng cho cô cầm chổi, cũng chưa từng lôi cô đi tiêu khiển, còn cho thức ăn đồ uống ngon lành, váy vóc đổi mới bốn mùa.”

Ánh mắt xung quanh nhìn chòng chọc như gai đâm, sắc mặt Phượng Tiên đỏ lên rồi lại trắng bệch.

Minh Lan nhìn cô ta một lúc, phất tay cho mấy bà hầu xuống, chỉ để lại Tiểu Đào cùng Lục Chi trong phòng rồi mới nói: “Cô hỏi tôi định làm gì cô, ta cũng hỏi cô một chút, cô có tính tooán gì?”

Phượng Tiên chợt ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng buồn bã: “…Dù do nhà họ Cam chuộc tôi ra từ giáo phường nhưng vẫn là người nhà quan lại, sao có thể sống qua ngày ở bên ngooài. Chỉ mong phu nhân thương hại, cho tôi phần cơm, tôi nhất định tận tâm hầu hạ phu nhân và hầu gia…”

Chưa đợi cô ta nói xong, Minh Lan đã xua tay: “Lời vô nghĩa này sau này không cần nói nữa.”

Thấy ánh mắt Phượng Tiên tuyệt vọng, nước mắt tí tách rơi xuống, Minh Lan nói thẳng: “Cô vào phủ đã bốn, năm năm rồi. Tôi vào cửa còn không sớm bằng cô. Nếu hầu gia có tâm thu cô cần gì phải đợi tới ngày hôm nay? Cô vừa là người nhà tội thần, lại vừa do họ Cam đưa tới, hầu gia cũng chẳng thèm. Muốn vợ lẽ ở đâu mà chẳng có, cần gì phải là cô?”

Phương Tiên ngã xuống nền đất, cô ta biết hầu như con gái tội thần đều vào các giáo phường chịu nhục, người may mắn thì được thương gia chuộc ra làm thiếp, không may còn bị bán vào chốn lầu xanh.

Gia đình có bối cảnh tốt sẽ không nạp cô gái xuất thân từ giáo phường làm lẽ, trước kia nhà họ Cam cũng chỉ coi mình như thứ đồ chơi khi đưa tới, hơn nữa họ Cố và họ Cam vẫn kiêng kỵ lẫn nhau. Có thể lúc đầu cô ta còn mong được Cố Đình Diệp yêu thích, sinh được đứa con rồi nhờ uy vọng của Cố hầu dần cất nhắc mình lên, ai dè…

Cô ta không khỏi rơi nước mắt như mưa, chính mình đã hơn hai mươi tuổi, từ khi cha bị định tội, cả nhà chịu phạt, thân tựa như cánh lục bình không chốn nương thân, “…Phu nhân… lẽ nào đời tôi cứ như vậy mà xong sao?”

Minh Lan than thở: “Thường ma ma nói, cô vẫn còn biết xấu hổ. Những năm nay tôi xem tính tình cô vẫn thành thật. Giờ cô có ba con đường.”

Phương Tiên vội ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong ước.

Minh Lan nói: “Số một, nếu cô còn thân thích đáng tin, tôi thả cô đi nương nhờ người ta, sau này gả đi xa chút, gả cho nhà nông dân cũng tốt, cũng giống như ta gả đi đứa hầu. Thứ hai, giờ Xa phu nhân đang ở trong phủ, tôi nhờ chị ta giúp, hoặc là gả cho một nhà nghèo tính tình thành thật, hoặc làm thiếp cho phú hộ, tới biên giới Việt Nam càng tốt, trời cao hoàng đế xa, sẽ không có ai nhắc tới lai lịch của cô.”

Phượng Tiên nghe mà thấp thỏm, vẻ mặt biến chuyển không lường.

Minh Lan tiếp tục: “Lại nói, nếu cô không nguyện đi xa, ta tìm ở thôn trang cho cô một nô tài thành thật, đây là con đường thứ ba. Cô nhanh chóng quyết định, tuổi cô lớn rồi, cũng không dễ dàng.”

Nói một hơi lắm lời như vây, Minh Lan hơi mệt, sai Lục Chi dẫn Phượng Tiên đi ra ngoài, sau đó dựa xuống trên gối, ngón tay đặt trên bụng nhẹ xoa, ngửa mặt lên nhìn xà nhà chạm hình dây leo, suy nghĩ thất thần.

Trước khi rời đi, Cố Đình Diệp bảo nàng xử lý Phượng Tiên, có nghĩa là Cam lão tướng quân sẽ sớm…?

Lần này hoàng đế sắp xếp quân tướng rất có tính toán. Lấy tư cách của Cam lão tướng quân, dù là Anh quốc công cũng phải kêu anh già, Thẩm Cố Đoàn thì càng không cần phải nói, ngay cả Bạc lão tướng quân cũng không ăn thua, chỉ làm được trợ lý, giống như bạn học Lý Vân Long nói, ‘năm đó ông đây làm đội trưởng, cậu còn đang đi khiêng nồi nhóm lửa’!

Huống chi lúc này lại cần tóm được đội du kích (bên địch có đội du kích chủ lực rất mạnh – ai không nhớ đọc lại chương trước), giương biển quân chủ lực, chất lượng trung bình, rêu rao cờ chủ tướng, rõ ràng là để ngụy trang, nếu không lập được công, một câu định tội ‘trở về tay trắng, tiêu hao quân lương vô ích’ trốn không được.

Giả như hoàng đế hài lòng, mặt rồng vui vẻ: ái khanh vô tội, hai cánh quân khác đều lập công lớn, ai cũng được phong thưởng. Giả như hoàng đế không vui liền trở mặt coi như không quen biết: hai vị đều là lão tướng, không ngờ lại làm trẫm thất vọng.

Minh Lan đoán chừng, ấy, hoàng đế trước mặt người ta thì không hài lòng, sau lưng lại rất vui vẻ.

Xem ra giờ Bạc lão tướng quân dốc hết vốn liếng, thà rằng mất nửa đời uy danh cũng phải để con cháu lập chút công trước hoàng thượng, thật lợi hại… Có điều, mưu kế cỡ này, chính mình còn nhìn ra, nhà họ Cam sao lại không nhận ra.

Minh Lan lắc đầu, không nghĩ tới nữa. Đúng là Cố Đình Diệp giờ đang rất tốt, Anh quốc công xưa nay vẫn đáng tin, tính tình thận trọng nhưng cũng không phải kiểu tướng lĩnh chỉ huy bó gò bó, điểm tốt là không ăn lỗ nặng, chỗ xấu là không kiếm được công lớn.

Có điều không quan trọng, bình an trở về là tốt rồi, danh tiếng cứ để cho quốc cữu gia đem đi khoe khoang.

Nàng càng nghĩ càng vui vẻ, ôm bụng trên giường lăn qua lăn lại, cười tít cả mặt giống như con chuột ăn vụng được chút mỡ, cứ như là ngay ngày mai chồng mình đã nguyên vẹn trở về.

Ngày kế tiếp, Minh Lan vốn cho rằng kiểu mỹ nhân gió thổi cũng lung lay như cô Phượng Tiên đối với lựa chọn khó khăn như vậy, thế nào cũng phải lo lắng suy tính đổi ý trăm lần mất hai tháng, ai ngờ người ta đối với chuyện chung thân đại sự không có chút nào do dự thiếu quyết đoán.

Chỉ có hai ngày, cô ta dịu dàng nhờ Thúy Vi chuyển lời cho Minh Lan, nói bản thân nguyện làm lẽ cho nhà giàu. Có điều, dù thế nào cũng phải tìm một nhà khá giả một chút, của cải dư dật một chút, chủ mẫu hiền lành một chút, chồng cũng phải trẻ một chút, quá già cô ta không sinh được con.

… Hẳn là yêu cầu rất cụ thể.

MInh Lan sững sờ một hồi, cười khổ đi mời Xa tam nương.

Xa tam nương biết đầu đuôi câu chuyện, đập chân cười nói: “Cái này có gì khó.”

Chị ta quen làm ăn bên ngoài, tính tình gọn gàng dứt khoát, nghĩ một chốc đã nói: “Vốn là ông nhà tôi quen không ít lái buôn muối, rất phù hợp, phải cái loại thương gia này hay đi lại với quan gia. Để tránh sau này ảnh hưởng tới phủ hầu, dứt khoát tìm một ông chủ đất giàu xổi, dọc theo sông xuôi vào trong tới ranh giới, núi cao đường xa, khỏi phải nhức đầu.”

Minh Lan cười nói: “Vậy cảm ơn chị, may mà có chị, bằng không em không biết làm thế nào cho phải.”

Xa tam nương cười giận lẫy: “Em cũng tốt quá thể, cái ngữ đó mà em còn nhọc lòng mệt đầu.”

“Chị cũng thấy rồi đó, cô ta không chịu được nghèo khó, lại có chút lai lịch, để lại nhà mình em lại không yên tâm.” Minh Lan thở dài, “Tùy ý bán đi đâu đó, em lại không đành lòng. Thôi, chỉ thuận tay, làm phiền chị đi hỏi thăm.”

Xa tam nương cười ni: “Phiền cái gì! Cô ta vẻ có ngoài không tệ, cũng có thân phận, lại còn là hoàng hoa khuê nữ, tìm người chịu thu làm lẽ có khó gì. Nói nữa, ăn cơm của chúng ta, người chẳng thân quen, mặt mũi cũng không phổ biến, có gì mà không thành.”

Minh Lan cảm động, thật thà nói: “Anh Thạch theo quân đưa lương, làm chị phải ở lại phủ. Nếu có gì không tiện, xin chị đừng khách khí với em.”

Xa tam nương ngửa đầu cười lớn, lộ cả hai bên răng hàm: “Phu nhân nói cái gì vậy. Tôi lớn lên từ làng chài, năm xưa còn trải rơm rạ ngủ, mới được hưởng mấy ngày phúc chứ chưa từng ở nhà cửa tốt đến vậy.”

Minh Lan yên tâm cười. Trước kia nàng còn sợ Xa tam nương không quen ở phủ hầu lắm quy củ gò bó, ai ngờ chị ta thật biết ăn nói, biết nhiều chuyện vui vẻ lý thú, rất giỏi kết giao, mới có mấy ngày Thiệu thị đã quen với chị ta, đến Nhược Mi hay tự xưng mình thanh cao cũng vui vẻ tới tìm chị ta nói chuyện, giải tỏa nỗi buồn lần đầu xa cách ông lão Công Tôn.

Hai người cười đùa một chút, Xa tam nương chần chừ một lúc rồi nói; “Phu nhân, có chuyện này tôi xem, không biết có nên nói cho người không. Chuyện này… tôi cũng không thể nói chính xác…”

Minh Lan ngạc nhiên: “Chị cứ nói.”

Xa tam nương nhíu mày: “Tôi nhìn em Nhược Mi bụng hiện quá lớn, không chừng là thai đôi.” Rồi cười khổ, “Năm đó tôi cũng mang thai hai đứa con gái, tiếc là chỉ một đứa sống.”

Minh Lan giật mình, vội vã xin mời Thành thái y do Lâm thái y tiến cử đến xem, tự mình ngồi sau bình phong nhìn. Nhược Mi mang thai năm tháng, bụng lại lớn như sáu, bảy tháng, không khỏi có phần hốt hoảng.

Thành thái y bắt mạch hồi lâu mới lắc đầu: “Thật là chỉ có một” rồi lau mồ hôi trán, tự mình thường tới phủ Ninh Viễn hầu bắt mạch, có việc này mà không nhìn ra chẳng phải gay go rồi sao.

Lại hỏi han kỹ lưỡng một hồi, cuối cùng xác định: “Theo lão phu nhìn, thực sự không phải song sinh.” Vì sợ có gì bất trắc lại thêm một câu: “Chi bằng lại mời thêm đại phu khác xem.”

Minh Lan vẫn chưa thật yên tâm, liền mời thêm mấy vị đại phu có tiêngs tới xem, ai cũng nói không phải là thai đôi, chỉ là bồi bổ quá mức khiến thai lớn.

Bận bịu mấy ngày mới ra được kết luận này, Minh Lan giận không có chỗ phát tiết, theo dõi sổ sách tiểu viện của Công Tôn và sổ của kho chi ra, phát hiện nguyên liệu bồi bổ quý giá trong hai tháng qua đủ dùng cho nàng sinh hai đứa.

Lập tức cho Thôi ma ma đi nói cùng Nhược Mi, bao nhiêu phụ nữ khó sinh mất con đều là do thai nhi quá lớn.

Nhược Mi biết Thôi ma ma thành thật, việc như vậy sẽ không nói bừa, bị dọa sợ trắng bệch cả mặt. Thúy Vi nhanh chóng đi khuyên bảo, an ủi một hồi mới trở về.

Minh Lan còn chưa hết giận, gọi mấy bà hầu vốn hầu hạ Nhược Mi đến ra sức mắng: “Mấy đứa hầu nhỏ không hiểu chuyện, mấy bà đều già rồi còn không biết? Đừng có giả vờ ngây ngốc, lừa gạt chủ nhân bồi bổ nhiều, các bà ở giữa dính chút màu mỡ. Giờ phải cẩn thận, nếu dì Nhược Mi cùng đứa bé có bị làm sao, các bà cũng đừng nghĩ trốn tội, bán tuốt!”

Bà hầu quỳ ở dưới sợ hãi rập đầu lạy xin tha. Minh Lan ảo não, dưới mắt của mình lại có vệc như vậy, nếu không phải sợ ảnh hưởng Nhược Mi thật muốn bán hết cả đám vô lại đó! Có điều Nhược Mi cũng quá hồ đồ!

Minh Lan lại muốn bác gái Công Tôn mau tới kinh, nhanh chóng bàn giao củ khoai lang nóng bỏng tay này, lúc đó đưa theo thân khế của cả đám bà hầu hỗn xược kia theo, xử lý thế nào toàn bộ tùy theo bác gái Công Tôn!

Xa tam nương khuyên bảo: “Đều là do tôi suy đoán lung tung, tự nhiên gây náo loạn.”

Minh Lan vội nói: “Chị đừng nói vậy.” Vừa giận dữ tỏ ý, “Nếu không có chị nhắc nhở đúng lúc còn không biết đứa ngốc Nhược Mi kia bị bồi bổ tới bao giờ?!”

Sau đó mấy ngày, Minh Lan lệnh bắt buộc Nhược Mi nghiêm ngặt tuân theo dặn dò của thái y, điều chỉnh chế độ ăn uống, năng đi lại, tâm tình thoải mái. Thôi ma ma chỉ lo lắng cho thân thể Minh Lan, may mà thái y đảm bảo. Hầu phu nhân nhà bà thật sự rất khỏe mạnh, hơn nửa thỉnh thoảng phát hỏa chửi bậy một hồi, giải tỏa hờn giận tích tụ, đối với phụ nữ có thai cũng không phải là chuyện xấu, dù sao so với tương tư buồn ly biệt còn tốt hơn nhiều.

Thôi ma ma yên lặng, không nói cho minh Lan nửa sau.

Có chuyện bất ngờ như vậy cũng thoáng xua tan vẻ u sầu vì Cố Đình Diệp đi xa.

Đến cuối tháng mười một, Trương thị cho người tới nói, bà thím họ Thẩm đã khỏi hẳn phong hàn, không thể khỏe hơn, tuyệt đối không chút nguy cơ, mời Minh Lan sắp xếp bừa tiệc trà làm quen kết thân.

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại có chừng ba chương (thực ra là nhiều hơn nhiều), về cơ bản kết quả tới mấy chục năm sau cũng nói rõ, mọi người yên tâm.

Mọi người kêu mấy chương gần đây tẻ nhạt, ha ha, điền văn mà, đều tẻ nhạt hết.