Trời nổi gió thu ấy cũng là mùa thưởng cua, tầm này năm ngoái Minh Lan đã nâng sẵn chén tương giấm để chờ rưới lên cua rồi, giờ đang mang thai nên đương nhiên bị cấm. Thôi ma ma cứng rắn: “Cua tính hàn, phu nhân không được ăn.”

Minh Lan không khỏi buồn rầu: “…Trên đời này đồ ăn ngon nếu không phải tính hàn cũng là tính nhiệt, nếu không phải gây táo bón thì cũng bị đi ngoài, đồ mà Thôi ma ma thấy đảm bảo đều như nhai sáp. Đúng là ông trời trêu ngươi, chuyên làm khó xử người ta.”

Thôi ma ma to tiếng với nàng: “Tham ăn như vậy, cẩn thận để cậu nhỏ trong bụng nghe thấy sau này trách người!” Không giống với Cố Đình Diệp, từ đầu bà đã chắc chắn thai này của Minh Lan vẫn là con trai.

Nào có đơn giản như vậy! Chỉ mới ngửi thấy mùi cua chao mỡ thoang thoảng, Minh Lan chỉ cảm thấy khó chịu như mèo cào trong bụng. Nhớ lại hồi mang thai nhóc mập, cái gì nàng cũng không dám tự tiện ăn, ngày đêm lo lắng bồn chồn, lại càng thấy bứt rứt hơn.

Cố Đìnnh Diệp thấy nàng khó chịu như vậy, dứt khoát hạ lệnh không cho cả phủ ăn cua, còn răn nếu để phu nhân ngửi thấy dù chỉ mảy may, rồi lên cơn thèm thuồng, coi chừng bị hầu gia trói tay chân treo lên.

Minh Lan cười ngã ra giường, nhóc Đoàn thấy mẹ lăn qua lăn lại vui vẻ, tay chân cũng loạng choạng muốn nhào qua, Cố Đình Diệp thấy vậy liền túm lấy nhóc Đoàn đặt lên lưng rồi thả tay ra, nhóc Đoàn đành phải hì hục tự mình bám leo lên.

Cố Đình Diệp vừa nói được nửa câu ‘hay là mình ăn một ít thịt cua’, đúng lúc Thôi ma ma đang bưng bát canh vào nghe thấy, hắn giả vờ ho nhẹ một tiếng: “Thực ra tốt nhất là chớ có ăn.”

Thấy người kia ra vành ra vẻ, Minh Lan hớn hở, thấy hắn thật đáng yêu, thừa dịp không có người vịn cổ hắn hôn mấy cái, nhóc mập học theo răm rắp, cũng nhào tới trong lồng ngực cha, phun phì phì nước bọt lên mặt cha nhóc.

Cố Đình Diệp lau mặt mắng: “Thắng nhóc ngốc này, có vậy cũng không biết!”

Hắn ôm thằng nhóc hôn hai lần làm mẫu lên gương mặt nhỏ nhắn, đáng tiếc nhóc mập tiếp thu không tốt, chỉ biết nỗ lực dùng mấy chiếc răng như hạt gạo gặm mặt cha nhóc, sau đó vỗ tay cười nhìn cha mẹ.

Minh Lan nhịn khổng nổi nữa, nằm xuống giường nín cười phá lên.

Cố Đình Diệp vừa bực vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên mông con trai mấy cái, trợn mắt nói: “Chỉ biết cười! Em cũng làm mẹ rồi, không biết nói mấy câu à.” Minh Lan run rẩy: “Sao thằng nhóc này lại ngốc như vậy?” Cố Đình Diệp lại không vui: “Không có câu nào hay hơn à?”

Minh Lan lập tức nói: “Con trai chàng răng không tệ.” Da dày thịt béo thô kệch như vậy mà nhóc cũng gặm được.

Trời dần mát mẻ, dù không được ăn cua nhưng Minh Lan sống cũng nhẹ nhàng thoải mái, cuối thu mát trời là thời điểm tốt để xuất hành. Đầu tháng mười, vợ chồng Cố Đình Diệp cùng đi tiễn chú Năm.

Ông Năm hăng hái, học người xưa phú một câu thơ, còn đổ nửa vò rượu tiễn xuống đất. Ông quyết ý lần này nhất định phải ở thư viện cho ra dáng chút, bà Năm nom lại uể oải suy sụp, vành mắt sưng đỏ.

Sau này Huyên đại phu nhân nói cho Minh Lan, vú nuôi của con gái chị ta bảo là con thứ ba của chị ta bảo là em vợ của một người hầu trong phòng của chi thứ năm nói, thím Năm vốn liều chết không chịu rời kinh nhưng chú Năm kiên quyết không chịu. Thím Năm khóc lóc om sòm nói không muốn sống nữa, làm chú Năm giận tím mặt quát ‘Dù có vào quan tài rồi cũng lôi quan tài đi theo!”

Từ khi Đình Dương chết rồi, vợ chồng Đình Địch vô cùng bất mãn với thím Năm, Minh Lan nghi ngờ tin tức này là họ lén truyền ra.

Không khí đưa tiễn vui vẻ, vẻ mặt hồng hào nhất chính là thím Tư, đối xử với Minh Lan vô cùng thân thiện quan tâm, còn kéo nàng đến nhà dùng trà. Minh Lan chối không được, cũng tiện đường về nhà nên đành theo.

Trước mặt Minh Lan, thím Tư sai dì Lưu bưng trà, rót nước, đung đưa quạt đến vã cả mồ hôi, vô cùng hả dạ. Huyên đại phu nhân ở bên cạnh cười khổ nhưng cũng không định cản.

Dì Lưu từ lâu đã không còn dáng dấp phấn son của Từ Nương năm đó, giờ lộ vẻ già nua, vừa mới than thở mấy câu, thím Tư đã nói: “Nếu dì không thích ở đây hầu hạ, không bằng tới Tây Bắc, Đình Bỉnh ở chỗ đó lẻ loi cũng cần người chăm sóc.”

Dì Lưu thà hầu hạ chủ mẫu khó tính cũng còn hơn đi Tây Bắc lạnh lẽo, bà ta chỉ còn cái mạng già quý giá, không muốn đi nơi đó chịu tội đâu, không dám tranh cãi cùng thím Tư nữa, cũng không cầu xin Minh Lan nhờ Cố Đình Diệp lo cho con trai.

Khóe miệng Minh Lan khẽ giật, thật muốn mụ ta tới thăm mộ của Yên Hồng một chuyến, đừng có mà khiến người ta bị cắm sừng chớ.

Tới giữa tháng mười, quan chức các bộ đã có đánh giá thành tích, nhận công tác mới. Cậu Vương quả nhiên được điều tới Giang Nam, cả nhà cùng rời kinh, cha con Thịnh Hoành cùng Trường Bách đi tiễn. Hoa Lan vốn định kéo Như Lan cũng đi, kết quả trước giờ chưa từng xảy ra, bị Như Lan thuyết phục.

“Mẹ đã nói thế nào, bà ngoại vì muốn bảo vệ dì nên thà rằng lôi mẹ lên công đường! Hừ, rõ ràng là dì độc ác, hại lão phu nhân rồi còn vu oan cho mẹ, bà ngoại còn muốn để yên? Cha với anh đi là lễ nghi, chúng ta lấy chồng rồi, đi làm cái gì? Bà ngoại không phân biệt phải trái, không để ý mặt mũi nhà họ Thịnh, chúng ta còn phải cười tiễn bà an khang, mẹ cũng quá oan ức rồi! Thật sự nghĩ chúng ta không biết giận sao!”

Nhà mẹ đẻ vốn đang êm đẹp, giờ gia đình ly tán, Hoa Lan nghĩ cũng giận, bà ngoại tuy là bề trên nhưng Vương thị còn là mẹ đẻ, giờ bắt đầu lãnh án tù rồi, vì vậy hai chị em cuối cùng không đi.

Có điều, hôm đó, ngạc nhiên nhất là Mặc Lan lại đi.

Lão phu nhân đột nhiên bệnh, Vương thị về quê tổ cầu phúc cho mẹ chồng, lời này lừa người ngoài thì được, Mặc Lan biết rõ bản tính Vương thị, giờ cảm thấy việc này vô cùng bất thường, lại nghe được tin Trường Bách đưa lão phu nhân đi nhậm chức, chị ta lập tức biết nhà mẹ đẻ có sự cố rồi.

Khổ nỗi dò hỏi khắp nơi không ra nguyên cớ, Trường Phong vừa hỏi đã nói luôn không biết (anh ta thật sự không rõ nội tình), Liễu thị thì lẩn như trạch, mấy chị em gái thì càng không tiện hỏi.

Mặc Lan vò đầu bứt tai, đành phải cho người bên cạnh dùng tiền đi hỏi thăm người hầu phủ Thịnh, lời qua tiếng lại gần một tháng cũng chỉ hỏi ra ngày đó lão phu nhân đột nhiên bệnh, Minh Lan vây kín phủ Thịnh, còn bắt giữ tra tấn một số người (Trường Phong nghe tiếng kêu gào thảm thiết nhưng không biết là ai), cuối cùng hóa ra là ma ma bên cạnh Vương thị thông đồng với kẻ gian, mưu đồ của cải của chủ nhân, lão phu nhân hoảng sợ đến ngã bệnh, khiến Thịnh Hoành cùng Minh Lan giận dữ vây phủ tra hỏi.

Bà dì bên nhà họ Khang cũng bệnh nặng không dậy nổi, phải đưa tới thôn trang dưỡng bệnh, nhưng đến thôn trang nào thì lại hỏi không ra, tâm phúc bên người bà ta phần lớn cũng đưa đi theo hầu hạ, cả chủ nhân lẫn đầy tớ đều im hơi lặng tiếng biến mất.

Tóm lại, Mặc Lan biết rõ bên trong có vấn đề nhưng dừng lại ở đó, không tra ra được gì hơn.

Ngày hôm đó đi tiễn người nhà họ Vương, Mặc Lan không cạy được nửa chữ từ mợ Vương, bất đắc dĩ đành phải ra vẻ ngoan ngoãn hiếu thuận cùng cha về phủ, theo đến thư phòng còn hỏi bóng gió.

“…Cha ơi, con gái nghe người phía dưới nói, hôm bà nội nhiễm bệnh, em Sáu đột nhiên sai thị vệ của phủ hầu vây nhà lại, chuyện gì thế nhỉ?”

Thịnh Hoành thở dài, miệng tự động chảy ra đáp án tiêu chuẩn: “Trong nhà có kẻ gian cấu kết với ngoại tặc muốn ăn cắp, khiến lão phu nhân sợ hãi. Vì sợ mấy kẻ đó tiêu hủy chứng cứ phạm tội bỏ chạy nên dứt khoát vây phủ lại.”

Mặc Lan nhịn không phun máu, lại đáp án này. Chị ta cắn môi nói: “Con còn nghe nói, thủ hạ của em Sáu thẩm vấn ở trong nhà, chuyện này…”

“Ôi, nói ra cũng là không ổn thỏa, nhưng để tra hỏi kẻ cắp cho lão phu nhân an tâm nên bất chấp.”

Mặc Lan dò la thêm mấy lần đều không thu được gì, chị ta vội vàng nói: “Cha, bắt kẻ trộm thôi việc gì phải điều động thị vệ phủ hầu, gia đinh nhà chúng ta dùng là được rồi. Việc của em Sáu, thực sự, còn có dì Khang…”

Thịnh Hoành sinh lòng cảnh giác, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang: “Con định hỏi cái gì? Trong nhà có trộm khiến lão phu nhân hoảng sợ, cha với em gái con sốt ruột, không tìm ra  nội tặc bên trong không được, xử lý có chút không thích hợp, đến cùng là con muốn hỏi cái gì?”

Mặc Lan bị cha nhìn chằm chằm mà co rúm lại, lại lấy thêm dũng khí rưng rưng nói: “Cha, trong nhà rõ là có việc, người ngoài không biết, con gái cũng không thể biết sao. Giờ mấy chị em gái đều biết, chỉ có con không biết gì, cả nhà không ai chịu nói cho con, lẽ nào con không phải họ Thịnh? Con không phải máu mủ của cha? Cứ nhất định phải đề phòng con như vậy…”

Nói xong chị ta nấc nghẹn, nước mắt tí tách rơi xuống, “Con gái biết lấy chồng làm cha không thoải mái, nhưng cuối cùng thì vẫn là máu mủ ruột già, con cũng lo cho bà nội, cũng lo cho cha. Giờ nhà có việc, con nghĩ ngợi suốt ngày, trà không uống cơm không ăn. Anh chị em đều biết, vì sao con lại không thể biết? Con có thể chịu được sao…”

Thịnh Hoành thấy chị ta khóc đau lòng, lời nói ra cũng có lý, không khỏi mềm lòng, đang định mở miệng, chợt nhớ lại lời con trai lớn ‘việc này thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm, xưa nay lòng người khó dò, hơn nữa đàn bà không nhìn xa trông rộng, không biết nặng nhẹ. Hoa Lan Như Lan vì danh dự của mẹ đẻ, em Sáu trong việc này có nhiều hành xử không hợp lẽ, bọn họ sẽ không nhiều lời nửa chữ. Nhưng người ngoài thì khó nói…’”

Trường Bách không chỉ rõ ai nhưng Thịnh Hoảnh hiểu rõ, trừ những người có liên quan tới lợi ích trực tiếp, dù là cốt nhục chí thân cũng không được cho biết sự tình, đặc biệt là mấy đứa do Lâm thị đẻ ra, có thể vì gia đình riêng mà làm tổn thương danh tiếng họ Thịnh, đến lúc đó hối không kịp.

“Làm gì có việc gì, là con nghĩ nhiều rồi.” Thịnh Hoành lạnh nhạt nói, “Con cứ nhắc tới chị em gái, sao không ngẫm lại giờ mấy chị em chỉ có con chưa có con nối dõi.”

Mặc Lan đang tập trung khóc, không ngờ lại bị đâm trúng chỗ đau, ngơ ngác nhìn qua làn nước mắt: “Cha, sao cha lại…”

“Cha sinh được ba nam bốn nữ, trừ Trường Đống nhỏ nhất, giờ đều đã khai hoa kết quả. Dù là anh trai chị dâu hay mấy cậu rể đều là vợ chồng hòa hợp. Chỉ một mình con ba ngày hai bận không yên ổn. Từ lúc con thành hôn đến giờ mấy năm cũng không sinh nở, con rể Tư có cưng chiều đứa khác, con có giận nhưng ai có thể nói gì được?!”

Gương mặt Mặc Lan đẫm nước mắt, kêu lên một tiếng: “Cha…!”

“Chị Cả con hiền thục đôn hậu, anh rể Cả con vô cùng kính yêu, hai vợ chồng con bé Năm cũng tốt đẹp, không cần kể tới Cố hầu đối với con bé Sáu. Cùng một cha đẻ ra, sao con không học các chị em giúp chồng dạy con? Cả ngày chỉ dò la thêm mắm dặm muối là cái lễ nghi gì?”

Thịnh Hoành đã lăn lộn quan trường nhiều năm, nếu thật sự có ý định thì nói năng sắc sảo như đao kiếm, không cho đối thủ đáp lời, “Chính mình loạn thành như vậy còn có sức đi quản nhà mẹ để? Bỏ gốc lấy ngọn, không biết đầu đuôi!”

Mặc Lan không ngờ định hỏi thăm mấy câu lại bị cha trách móc nặng nề như vậy, bị mắng mỏ tới xây xẩm mặt mày, xấu hổ không cất nổi lời, ngực phẫn nộ chừng nổ tung, che mặt khóc toáng lên chạy ra cửa, vừa mới đi được vài bước lại lo bị người hầu nhìn thấy đành cố gắng nhịn xuống, lau khô nước mắt rồi cúi đầu đi.

Vì có việc như vậy, ba ngày sau Trường Bách xuất hành, chị ta không đến tiễn.

Trường Phong cười ngượng ngùng, áy náy nói: “Em gái nói phủ Lương, …có việc, …không đi được…”

Thịnh lão phu nhân không thay đổi sắc mặt, Thịnh Hoành giậm chân thở dài, không dám nhìn mẹ cả, Trường Bách vẫn trầm tĩnh.

“Ôi, không sao, nhà em Tư có việc, ai mà không thông cảm.” Hoa Lan quay lại nói, “Em Năm mới làm chị bất ngờ đấy, chị tưởng hôm nay em tới không được? Nghe nói em rể sắp chuyển tới nơi xa xôi, sao các em còn chưa lên đường?”

Như Lan chờ câu hỏi này đã lâu, giờ mới nũng nịu đỡ lão phu nhân, “Ai bảo không phải chứ, vốn phải đi từ mấy hôm trước rồi nhưng chồng em nói, lão phu nhân hôm nay xuất hành, chúng em là phận con cháu, thà rằng trên đường đi gấp một chút, khởi hành chậm mấy ngày cũng phải tiễn bà nội đi mới tròn đạo hiếu.”

Thịnh Hoành rất có thể diện, cười than thở: “Con rể nói đúng lắm.”

Thịnh lão phu nhân cũng cười, nhéo mũi Như Lan: “Cháu rể đúng là tốt, chỉ có cháu này, ghét lắm cơ! Cháu rể mà không nói là cháu đi trước à?”

Như Lan ai ôi một tiếng, lắc lư làm nũng: “Bà nội thiệt là, còn hiểu nhầm ý tốt của người ta!”

Mọi người cười lớn.

Trước lúc sắp đi, Thịnh lão phu nhân thấy Minh Lan đứng đó cười ngây ngô ngốc nghếch, nghĩ thế nào cũng không yên lòng, đành kéo tai cháu gái nhỏ trốn ra một góc dặn dò: “Con bé ngốc này, bà nội đi rồi, thường ngày con phải cẩn thận hơn, khiêm tốn giữ mình, đừng có không tim không phổi, bị người ta lừa còn không biết!”

Minh Lan cười vui hớn hở nói: “Con biết, con biết.” Hỏi lại dì Khang xem, ai lừa ai còn chưa biết đâu.

“Biết cái gì?” Lão phu nhận giận, nhéo lỗ tai nàng, “Nghe nói gần đây vì con không ăn được cua nên cháu rể lệnh cho cả phủ không được ăn? Vậy chị dâu góa với cháu gái thì sao. Giờ chị ta thủ tiết, không ra khỏi cửa, càng không thể thiếu phần ăn uống của người ta. Để người ngoài biết lại trách hai đứa các cháu khắc nghiệt với chị dâu góa!”

Minh Lan ôm tai, thầm mắng Thôi ma ma mật báo đưa chuyện, ủ rũ nói: “Cháu nào có không hiểu chuyện như vậy? Đã sớm đưa mấy giỏ cua sang rồi. Con nào con nấy to như cái mõ gỗ của bà nội vậy!”

“Tội lỗi tội lỗi! Của nợ này phải vả miệng, đồ ăn mặn lại đi so với phật khí, không sợ phật tổ đánh chết con!”

Mih Lan vốn muốn nói ‘quản chuyện đánh người là thiên lôi, thần tiên người nào người nấy có chức vụ của mình, phật tổ sẽ mặc kệ’ nhưng tai bị kéo đau, đành phải liên tục niệm phật bồi tội.

Thịnh lão phu nhân buông tay, thở dài nhẹ nhõm: “Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, con phải cư xử cẩn thận, đừng cho người ta nắm đằng chuôi.” Sau đó lại nhắc nhở thêm mấy chuyện hàng ngày, Minh Lan gật đầu như chim gõ kiến.

Mọi người nói lời từ biệt mãi không thôi, Trường Bách giục về, một nhóm phụ nữ trẻ em mới lục tục lên xe ngựa, phía sau là hành lý mang theo tới mười mấy rương. Nhìn gương mặt lão phu nhân tươi cười trước khi lên xe, Minh Lan biết bà nội đang vui vẻ, cả đời bị kìm nén dưới mái hiên, giờ được sống dưới biển rộng trời cao, không bị ràng buộc, thật sự thoải mái.

Nhìn theo mẹ già con cả cùng rời đi, phủ Thịnh đột nhiên vắng một nửa, Thịnh Hoành không khỏi lại cảm thấy trống vắng (lần trước là Vương thị), Trường Phong thấy cha thở dài liền đề nghị mấy chị em cùng về ăn cơm, Hoa Lan hưởng ứng, vỗ tay cười: “Chúng con không bằng mấy con rể cha, chỉ cần cha không chê chúng con là con gái, chúng con liền theo cha uống rượu!”

Minh Lan cười nói: “Cái này được, dù con không uống được nhưng xung phong rót rượu. Mấy hôm nữa chị Năm lên đường rồi, chị Năm hẳn còn bận chuẩn bị hành lý, không biết bao giờ mới sum vầy được, không bằng thừa dịp hôm nay?”

Như Lan vội khoát tay: “Uống rượu được, say đến bị khiêng về cũng được, chỉ cần đừng có bắt làm thơ!”

Thịnh Hoành không khỏi mỉm cười vuốt râu: “Được được.”

Liễu thị thấy thế cười đi thu xếp.

Chị ta gọi mấy bà hầu đặt ở chếch bên chính phòng một chiếc bàn lớn, hai bên là bốn bàn nhỏ, laị bày biện thức ăn lên, các bàn cũng không giống nhau, bàn lớn đồ ăn đầy đủ nhất, còn lại kém hơn.

Một bà quản sự thấy liền cười nói: “Mợ muốn chia chỗ ra ngồi sao?”

Liễu thị cười cười, chị ta không phải Trường Phong chỉ biết vui vẻ thoải mái, chị ta biết dù là cha con, anh chị em ruột thịt nhưng trên bàn tiệc rượu cũng không nên cụng chén cạn ly, vẫn nên kiêng dè chút. Quả nhiên Thịnh Hoành ngồi vào bàn rồi thấy phòng rộng rãi thoáng đãng, con trai con gái ngồi chỉnh tề hai bên, vừa khí thế vừa sôi nổi, vô cùng vui vẻ, quay về Trường Phong khen một câu: “Vợ của con là đứa hiền lành, không cho phép con hồ đồ.”

Lời này được một chị hầu truyền ra, Liễu thị ở trong phòng nghe xong cũng chỉ cười rồi thôi, sai đứa hầu cho chị kia một đồng tiền. Vú nuôi của chị ta đứng bên cười tít mắt: “Không uổng công mợ mệt mỏi một hồi, giờ còn chưa được ăn cơm.”

Liễu thị uể oải ngồi dựa xuống giường: “Còn cách gì chứ, nếu chồng cũng như anh Cả có bản lĩnh, thu xếp ổn thỏa mọi việc, tôi cũng muốn học theo chị dâu cả điềm tĩnh, cần gì phải phí công.”

Vú nuôi than thở: “Cậu nhà tốt thì tốt, chẳng qua là tính tình có chút trẻ con, không biết chuyện gia đình vất vả.”

Liễu thị bưng bát ăn cơm, mệt mỏi khơi mấy hạt cơm: “Như chuyện vừa rồi, việc lớn như vậy anh Cả giỏi giang cỡ nào chứ, từ cụ bên nhà họ Vương đến lão gia nhà chúng ta, toàn bề trên mà vẫn bị bắt chẹt. Nhìn đi, sau này bao nhiêu tiền bạc, đồ cổ cửa hàng điền trang, bà nội trăm tuổi rồi đều sẽ để hết cho nhà anh Cả.”

Vú nuôi lấy muôi múc canh, ngập ngừng nói: “…Lão phu nhân, sẽ không bất công như vậy.”

“Nếu tôi là cụ, tôi cũng bất công.” Liễu thị cười khổ, “Vốn không phải ruột thịt, anh Cả dù gì cũng nuôi một thời gian, còn là cháu trai trưởng, giờ lại thành tâm hiếu thuận, làm gì mà không đưa hết. Còn có đồ của phu nhân, đồ cưới của chị dâu Cả, nhà anh Cả… Cha mẹ tôi có cho nhiều hơn cũng so sao được.”

“Mợ uống chút canh, đây là nước hầm bồ câu non.” Vú nuôi bưng bát canh cho Liễu thị, không nhịn được nói, “Ôi, dù sao cũng là con vợ lẽ, không có cách nào so cùng cậu Cả. Có điều, lão gia rất thích cậu nhà.”

Liễu thị nếm mấy ngụm rồi đặt xuống, “Cũng chỉ biết vậy, việc vặt cũng có khi làm khó kẻ anh hủng. Chỉ mong lão gia thấy anh Cả sung túc, chúng ta vất vả, sau này cho nhiều chút. Còn có cả cậu Đống nữa.”

Vú nuôi không biết khuyên gì, qua một hồi mới nói: “Tôi thấy cậu cả với mợ cả đều là người rộng rãi, sau này không đến nỗi khắc nghiệt với em thứ.”

Liễu thị khẽ cười, gác đũa lại: “Nói ra, mấy cô con gái nhà này đều không phải người cay nghiệt hẹp hòi, chỉ ngoại trừ cô em chồng ruột kia của tôi!” Lại thở dài, “Tôi cũng không phải có lòng tham lam gì, không phải của tôi, tôi chẳng thèm chút nào, ông trời thương xót, niệm tình tôi nhân duyên không tốt phù hộ cho chồng tôi chăm chỉ học tập, sau này chúng ta tự gây dựng cơ nghiệp.”

Vú nuôi cũng cười: “Phải phải, vậy mới đúng. Lão gia nhà chúng ta trước kia cũng nói, những nhà cao cửa rộng kia đa phần là trong ruột lộn xộn mục nát, mợ vào lại chịu tội, cũng không kêu được ai. Nhà họ Thịnh gia phong trong sạch, quy củ đơn giản, con cháu đều có tiền đồ lễ nghĩa, làm dâu cũng dễ chịu hơn. Có điều…”

Sắc mặt bà ta chợt thay đổi, thì thầm: “Cậu nhà không biết nghĩ, mợ cũng không thể không đề phòng. Gần đây tôi để ý, con nhỏ Uyển nhi kia hình như là có, mợ giờ mới có một cô chủ, chúng ta có cần…”

Liễu thị không chút biến sắc, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi. Không cần chúng ta ra tay, giờ cứ để cho mấy con ả không an phận kia nhìn xem, trong bụng có thêm một cục thịt thì sống trên mây được mấy ngày!”

Vú nuôi nghe như chị ta có dự tính rồi nên an tâm, định khuyên ăn thêm mấy miếng, ngoài của chợt có đứa hầu vội vã chạy tới, vào đến cửa quỳ xuống bẩm: “Mợ, vừa rồi gác cổng truyền tới, trong phủ cô Sáu có người tới báo, nói là cậu rể Sáu truyền tin cho cô Sáu và lão gia, nói cha chồng của cô Tư, …qua đời.”

Liễu thị dù thông minh nhưng đột nhiên bị một đống cô cậu làm cho mê man, suy nghĩ chốc lát rồi mới nói: “Là phủ Vĩnh Xương hầu, thông gia họ Lương?”

Đứa nhỏ kia há mồm, hơi lung lay tí rồi gật đầu.

Liễu thị sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Lần này em Tư thật sự là ‘trong nhà có việc’…”