Vân Bạch Liệt nghe Hình Ngạn Hoài giải thích xong cũng không nói gì, khiến cho Hình Ngạn Hoài lo lắng đến mức cào xé trái tim, hình tượng của hắn, không thể hủy hoại trong chốc lát được, hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo sự bình tĩnh: “Mọi chuyện chính là như vậy, ta cũng là vì muốn tốt cho nhị ca ngươi, nghe nói lúc trước nhị ca ngươi bị công chúa kia đùa giỡn mới….”

Khi nhìn thấy Vân Bạch Liệt nhíu chặt mày, biết tự mình nói sai, liền lập tức sửa lời: “nhưng sau này nhị ca ngươi cũng sẽ tìm nhị tẩu cho các ngươi không phải sao? Ta là sợ hắn bị ma cổ khống chế lâu, lỡ như đầu óc bị cổ làm tổn thương, sau này  không tìm long nữ thì phải làm sao? Ta là có ý tốt, đúng, là ý tốt.”

Hình Ngạn Hoài càng nói vẻ mặt càng nghiêm túc, bộ dáng này thật sự là muốn tốt cho  nhị ca ngươi.

Vân Bạch Liệt tuy rằng tin tưởng Hình Ngạn Hoài, nhưng vấn đề là đại điện hạ cũng không phải là người đáng tin tưởng, có thể dạy bậy như vậy sao?

Hiện giờ nhị ca không có ý thức tự chủ, lỡ như dạy hư thì làm sao bây giờ? lỡ như tùy tiện đùa giỡn người khác thì phải làm sao đây?

Vân Bạch Liệt nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên chú ý một chút vẫn tốt hơn: “như vậy đi, các ngươi chuyển tẩm điện đi, ở bên cạnh đại ca đi, như vậy ổn hơn?”

Ít nhất có đại ca nhìn, lỡ như đại điện hạ lại chợt có linh cảm muốn làm cái gì đó còn có thể có người ngăn cản.

Hình Ngạn Hoài đương nhiên không ý kiến, lúc ấy đầu óc hắn bị giật, tuy biết rồng không phân biệt giới tính? Nhưng hắn là nam, lúc ấy hắn dạy đều là thủ đoạn ghẹo nữ nhân, sau này con rồng này khôi phục lại đến long nữ không ghẹo được chỉ có thể trách hắn  ngốc thôi.

Vì thế chờ phu phu Vân Bạch Liệt đi qua đi lại nhiều lần, khi trở về thì trời cũng đã tối đen, chờ ăn bữa tối cùng với hai nhóc kia xong, vì sợ trì hoãn giờ nghỉ ngơi của đại ca, liền đem hai nhóc kia về Dưỡng Tâm điện.

Vào nửa đêm Chu Kì Nghiêu nhìn hai nhóc con kia nằm ở giữa hai người bọn họ phơi bụng ngủ, một tay chống đầu, bất đắc dĩ vươn tay kia ra nhẹ nhàng chọc chọc: hai tiểu hỗn đản.

Chờ nâng mắt lên liền nhìn thấy Vân Bạch Liệt ở đối diện đang mỉm cười, nhịn không được vươn qua hôn một cái lên mí mắt hắn, hôn được một cái liền ngựa quen đường cũ hôn thêm mấy cái nữa, kết quả hôn hôn liền cảm thấy không đúng lắm, tiếng hít thở của hai nhóc kia đâu?

Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy hai nhóc vốn đang ngủ ngon lành, giờ phút này đang mở to mắt len lén nhìn trộm, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu phát hiện, liền nhanh chóng nhắm mắt lại, lại bắt đầu hít thở đều đều.

Vân Bạch Liệt: “…..”

Chu Kì Nghiêu: “……” hai tiểu hỗn đản này thật sự là tới đòi nợ mà.

Chu Kì Nghiêu có được sự đồng ý của Vân Bạch Liệt, liền lập tức tiến hành chuẩn bị đại hôn, nhưng phải xử lý phi tử hậu cung trước đã. bởi vì một đạo thánh chỉ kia của Chu Kì Nghiêu, ai cũng không muốn ở cùng đức phật, nếu có thể tái giá, vì sao còn phải canh giữ trong hậu cung căn bản không thấy được hoàng thượng này?

Cho nên hầu như đều muốn ra cung. Không có mấy ngày hậu cung liền trống không. về phần đại hôn càng dễ dàng, Chu Kì Nghiêu trực tiếp cho Tô Toàn chuẩn bị phòng tân hôn ở Dưỡng Tâm điện, không cần chuẩn bị ở hậu cung, tất cả đều long trọng mà lại dễ dàng, bên này Chu Kì Nghiêu bắt tay vào xử lý, Vân Bạch Liệt cũng không nhàn rỗi.

Nhóm Vân đại ca là lần đầu tiên tới nhân gian, không thể không đi ra ngoài một chút, thân thủ của mấy người tuyệt đối ở thể gian này không có đối thủ, cho nên Chu Kì Nghiêu cũng không lo lắng, hắn ngược lại thành người có tu vi thấp nhất, chỉ có thể thành thật ở trong cung xử lý triều chính và nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho đại hôn.

Vân Bạch Liệt mang theo nhóm người Vân Sùng Trạch và hai nhóc kia mặc thường phục ra cung, hai nhóc cũng là lần đầu tiên ra cung, ánh mắt nhanh như chớp nhìn xung quanh, chờ tới giữa trưa, hai nhóc sống chết không chịu hồi cung, muốn nếm xem thức ăn ở bên ngoài khác nhau như nào.

Một nhóm người đi vào một gian tửu lâu ở trong kinh, sau khi chọn một gian phòng, hai nhóc lập tức biến thành hình rồng, nằm úp sấp lên vai đại bá, một trái một phải dán lên: “Y~ đại bá~ có thể nói cùng phụ thân một tiếng không, cho ngoại lệ một lần, để cho đại nhóc con ăn no một lần?”

Tiểu hoa long cũng lập tức phụ họa: “Còn có nhị nhóc con!”

Trời ạ, thật vất vả chờ được đại bá tới, chỉ cần đại bá mở miệng, phụ thân khẳng định sẽ đồng ý!

Tưởng tượng có thể ăn thả cửa, hai nhóc nhìn móng nhỏ kích động muốn bay lên trời.

Khóe miệng Vân Bạch Liệt co rút: hai tên này ngứa da rồi, còn biết tìm đại bá tới trấn áp hắn? mặt mũi đâu hết rồi hả.

Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng: “qua đây, đừng ầm ĩ đại bá ngươi.” Hai tiểu hỗn đản này, điệu bộ như vậy là học ai vậy chứ?

Hai nhóc không giám nhìn vào mắt phụ thân nhà mình, nhanh chóng dùng móng nhỏ bám chặt vào vai Vân Sùng Trạch, tuy rằng móng nhỏ quá nhỏ, nhưng có phần tâm này là đủ rồi!

Tim Vân Sùng Trạch quả thực là muốn chảy nước, ôm lấy hai nhóc dùng sức cọ cọ: “ha ha ăn, sao có thể để hai bảo bảo bị đói được chứ. Chu Viêm, đi nói với chưởng quầy, những món ăn trong quán bọn họ đều mang lên một phần. sao có thể để cho bảo bảo ngoan bị đói được đúng không?”

Hai nhóc lập tức ngẩng đầu: “đại bá ~ tốt nhất ~”

Vân Bạch Liệt không dám nhìn thẳng nâng tay lên che mắt, cũng không quản bọn họ, hai tiểu hỗn đản này, ngày thường có bớt đồ ăn của bọn họ sao?

Kết quả, Chu Viêm vừa mới đi ra ngoài. Vân nhị ca đang đứng ở một bên không nhận được dặn dò cũng đột nhiên đi ra theo.

Đám người Vân Sùng Trạch liếc nhau, trong lòng Vân Bạch Liệt hơi động: hay là…. nhị ca thật sự cảm thấy khác biệt với hai nhóc này? Đây là đang ghen tị với đại ca sao? Cũng muốn chuẩn bị đồ ăn cho hai nhóc?

Vân Bạch Liệt lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm vào nhị ca mình, sau đó nhìn Hình Ngạn Hoài. vẻ mặt người sau cũng mơ màng: hắn không có dặn dò gì đâu? Có nhận ra chủ không vậy? sao lại có thể tùy tiện hành động?

Hai nhóc chắc là cũng nhận ra, lập tức dùng giọng sữa của mình để tìm phúc lợi cho bản thân: “nhị bá bá ~ cũng tốt nhất!”

Vân Bạch Liệt nghe xong liền cảm thấy lưng Vân nhị ca hình như càng thẳng hơn, đáy mắt sáng ngời: xem ra thật sự có cửa, có lẽ ma cổ cũng có nhược điểm nhỉ?

Bởi vì có Chu Viêm nên Vân Bạch Liệt cũng không lo lắng. hắn tuy rằng chưa nói gì, nhưng nhị ca như vậy trong lòng hắn cũng không chịu nổi. hắn cùng Vân Sùng Trạch liếc nhau, hai người mỗi người nắm một cái chân nhỏ, lời nói thành khẩn: “Bảo bảo ngoan, lúc nhị bá các ngươi trở về phải nhào vào trong ngực nhị bá các ngươi, nếu nhị bá có thể phản ứng với bên ngoài, vậy sau này phụ thân sẽ thêm cơm cho các ngươi, mỗi bữa sẽ thêm một món nữa, nếu không hiệu quả, vậy sau khi ăn xong bữa này, sau này chỉ có thể nhung nhớ mà thôi.

Hai nhóc ôm đầu: “phụ thân ngươi là đang áp bức đó!”

Vân Bạch Liệt dùng phép khích tướng: “Vậy các ngươi cảm thấy mình không có khả năng sao?”

Hai nhóc nhanh chóng lắc đầu: “Sao lại có thể?”

Bên ngày bốn người đang to to nhỏ nhỏ. không ai chủ ý Hình Ngạn Hoài đang ở một bên cau mày, khuôn mặt âm nhu kia mang theo vài phần quái dị, cau mày, môi mỏng nhếch lên, khoảng thời gian này con rồng kia đi theo bên người hắn, nghe lời hắn nên cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên…. Sao trong lòng lại có cảm giác kỳ quái như vậy?

Rõ ràng là chuyện vui, nếu đối phương có thể loại bỏ ma cổ mà khôi phục, vậy không cần đi yêu cung diệt trừ ma khí trên người, nhưng….. trong lòng hắn vì sao lại không thoải mái?

Biết rõ loại cảm xúc này là không đúng, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiểm nén mà thôi.

Nó giống như một thứ vẫn luôn ở bên cạnh, lại không cảm nhận được, nhưng khi thật sự mất đi đối phương, lại không kìm nén được…..

Hình Ngạn Hoài cúi đầu uống trà. Vân Bạch Liệt còn đang cùng hai nhóc kia bàn bạc, quyết định nếu nhị ca có phản ứng với hai nhóc, vậy liền thử cho nhị ca đút cơm, không biết khi không có mệnh lệnh của đại điện hạ, nhị ca có thể làm ra hành động hay không, chỉ cần có thể là đã có tiến bộ.

Bên này Vân Bạch Liệt mới cùng đại ca bàn bạc xong, đột nhiên chợt nghe bên ngoài có giọng con gái: “oa, là ngươi! Sao ngươi lại ở nơi này? Thật sự là duyên phận, ta, ngươi không nhận ra ta sao, ta là người lúc trước đã gặp ngươi…. Hỏi ngươi có muốn theo ta về Đại Tạ không.”

Thanh âm này hơi quen tai, lại nghe thấy Đại Tạ, Vân Bạch Liệt liền biết là ai, đúng là Tạ công chúa kia, nhân dịp đại hôn hai vị chủ tử Đại Tạ liền quyết định ở lại dự đại hôn xong rồi về, không nghĩ tới mới có một ngày lại gặp rồi.

Vân Bạch Liệt nhìn hai nhóc con, hai nhóc chỉ có thể biến về thành hình người, một con thành thật bò vào trong ngực hắn, một con khác thì bào vào trong ngực Vân Sùng Trạch.

Tạ công chúa nói xong cũng không thấy nhị ca trả lời, hắn chắc là muốn đi vào trong phòng, Vân Bạch Liệt liền nhìn thấy một cái bóng nhanh chóng chặn ở cửa: “ này, này này, chớ đi, ngươi không phải bị câm điếc đó chứ? Nếu không sao một câu cũng không nói với ta?”

Kết quả, Vân Bạch Liệt nhìn thấy Vân nhị ca vươn tay muốn đẩy cửa ra, chỉ là cánh tay hắn trực tiếp lướt qua Tạ công chúa, bởi vì là một tay, trong chớp mắt tư thế có chút vi diệu.

Vân Bạch Liệt còn chưa lấy lại tinh thần, một thân ảnh đã nhanh hơn hắn, nhanh chóng mở cửa ra, đồng thời đẩy một cái, sức lực vừa đủ ngăn cản Tạ công chúa ngã ra sau, nhưng cũng không đụng vào đối phương. sau đó ngay lập tức, Hình Ngạn Hoài nắm lấy cánh tay Vân nhị ca, trực tiếp kéo vào trong, mặt không hề thay đổi nhìn Tạ công chúa đang nghi hoặc, ánh mắt lạnh nhạt: “Làm phiền, tránh ra, ngươi cản chở chúng ta ăn cơm trưa.”

Chu Viêm đứng trước mặt Tạ công chúa, phía sau Chu Viêm còn có rất nhiều tiểu nhị đi theo, trong tay mỗi người đều bưng một cái mâm, để đầy thức ăn.

Tạ công chúa chắc là cảm giác được sự lạnh lùng của Hình Ngạn Hoài, bị ánh mắt kia liếc một cái trong lòng liền run lên, nhịn không được lùi ra sau. Chu Viêm nhanh chóng đưa người vào. mà Hình Ngạn Hoài thì kéo Vân nhị ca đi vào.

Sắc mặt của Hình Ngạn Hoài cực kỳ không đẹp. mà Tạ công chúa đang kinh ngạc đứng ở nơi đó, rốt cục lấy lại tinh thần: thật, thật có cá tính!

Tạ thái tử mới vừa đuổi tới đây nhìn thấy một màn này, nhanh chóng kéo người đi, thật sự là không thể khiến cho người ta bớt lo được mà.

Vân Bạch Liệt và Vân Sùng Trạch không biết từ bao giờ đã ôm hai nhóc cùng tiến tới, hai người nghiêng đầu sáp vào một chỗ, Vân Bạch Liệt nhìn về phía Hình Ngạn Hoài bĩu môi: đại ca, ta cảm thấy không thích hợp lắm?

Vân Sùng Trạch: tam đệ, ta cũng hiểu được không thích hợp.

Lúc trước còn cảm thấy là do bọn họ nghĩ nhiều, nhưng mà tình cảnh này….. sao hắn cảm thấy đại điện hạ phản ứng giống như đang ghen vậy?