Hai người tâm trạng bình tĩnh lại, Minh Nguyệt hỏi:

“Ta có trở về hỏi thăm mọi người, biết cả nhà bị nước cuốn trôi, biết Ngũ Nương bị nhốt lồng heo trôi sông, ông trời phù hộ cho muội còn sống, nhưng muội sao lại trở thành con gái của Lưu lão gia vậy?”

Thất Nương dù không muốn lừa dối Minh Nguyệt, nhưng không biết nên giải thích những năng lực kiến thức mà nàng đang có thế nào, đành phải nói như khi trả lời Lưu Trường Khanh cho Minh Nguyệt nghe, nghĩ thầm, dù bất kể nàng là Ngũ Nương hay Thất Nương, Minh Nguyệt đều là Nhị tỷ của nàng.

Khi Minh Nguyệt nghe Ngũ Nương bị Hạ Lan Thuyền hại chết như thế nào, nàng nghiến răng phẫn nộ nói: “Ta lúc đầu còn thấy lạ, Ngũ Nương sao có thể ngay tâm ý người ta chưa biết rõ mà đã dám bỏ trốn, Hạ Lan Thuyền được lắm!”

Trong nhà tỷ muội đông người, Ngũ Nương và Thất Nương có thể nói là nàng một tay nuôi lớn, tình cảm sâu nặng chị cũng như mẹ, Ngũ Nương bị người hại chết nàng nghe xong sao có thể không hận?

Nàng hung hăng nói: “Trên đời này không một nam nhân nào tốt đẹp cả, rồi sẽ có ngày ta báo mối thù này.”

Nàng lại bảo Thất Nương: “Chuyện sau này của muội ta sẽ nghĩ ra cách vẹn toàn, có điều hiện giờ muội là tiểu thư Lưu gia, về sau không thể hành động theo cảm tính như thế này nữa, sau này muội đừng đến Cẩm Sắt Phường.”

Thất Nương làm sao chịu nghe theo, nhõng nhẽo cố nài nhưng Minh Nguyệt nhất định không chịu đồng ý.

Thất Nương cũng phát giận: “Ta hiện giờ liền nói cho mọi người đều biết, tỷ là Nhị tỷ của ta, miễn cho tỷ cả ngày lo này lo nọ.” Nói rồi lại mềm giọng: “Tỷ không cho ta đến gặp tỷ, vậy không phải khiến ta lo lắng sao? Ta tìm người khác hỏi thăm tin tức của tỷ, chẳng phải khiến người ta càng nghi ngờ?”

Minh Nguyệt không nói nổi nữa, đành dặn nàng sau này cải nam trang phải cẩn thận đừng để người ta nhìn ra sơ hở, lại hỏi nàng thị vệ đi theo nàng có thể tin tưởng được hay không?

Thất Nương lúc này mới nói cho nàng biết, thị vệ đó là Văn Ngọc Đang cải trang: “Nếu không có nàng, ta cũng không tìm được Nhị tỷ.

Kẻ khác đều coi A Đang là đồ ngốc, kỳ thực nàng chỉ là thiếu thiên phú về cầm kỳ thư họa, nàng lại rất thông minh, ta sẽ dặn nàng không nói chuyện này ra, nàng sẽ biết chuyện này nặng nhẹ thế nào.”

Minh Nguyệt lúc này mới hoàn toàn thoải mái, tự tay chải đầu lại cho nàng, đưa nàng rời đi.

Thất Nương trước sai người đánh xe đưa Văn Ngọc Đang về phủ, trên đường cẩn thận dặn nàng đừng nói chuyện này ra, Thất Nương dù không nghĩ nhiều đến chuyện này nghiêm trọng thế nào, nhưng thứ nhất để Nhị tỷ khỏi lo lắng, thứ hai cũng khỏi cho Cẩm Sắt Phường gặp chuyện.

Người đánh xe do Trần Cương đưa đến, họ Lâm, thành thật đáng tin, chỉ một mực làm việc không có tính ba hoa nhiều chuyện.

Do đó khi chỉ còn lại một mình Thất Nương, nàng an tâm ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng còn chưa đi được nửa đường, xe liền dừng lại, hỏi được thì ra là ở đầu đường có xe ngược chiều cản lại.

Thất Nương bảo lão Lâm lui lại cho bọn họ đi trước, nàng không hay biết, kẻ ngồi trên xe ngựa đi qua xe nàng này lại chính là oan gia mà nàng muốn đối đầu, Hạ Lan Thuyền.

Bên trong xe, Âm Thư nhìn nghiêng một bên mặt lạnh nhạt của thiếu gia, dò xét:

“Hồng Anh cô nương cử chỉ ôn nhu, tài hoa cũng xuất chúng, chỉ tiếc xuất thân như vậy, aizz.., nếu không với thiếu gia cũng coi như xứng đôi…”

Hạ Lan Thuyền mắt lạnh đảo qua, hắn nghẹn họng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Hạ Lan Thuyền nhắm mắt lại nói: “Ngươi được lợi gì mà nói giúp nàng như vậy?”

Âm Thư sợ đến hồn bay phách lạc: “Âm Thư nào dám, chỉ là tỳ nữ Tiểu Cảnh của nàng cầu xin ta nói giúp.” Nếu không phải Tiểu Cảnh hết lời cầu xin, hắn tội gì phải hồ đồ làm việc này.

“Có lẽ ngươi cũng không dám, có điều chỉ một lần này, lần sau còn dám như vậy…”

Âm Thư vội nói: “Nô tài không dám nữa.” Hắn sớm nên đoán được, dù Hồng Anh có sắc nước hương trời tài hoa xuất chúng đến đâu, xuất thân như vậy sao có thể lọt được vào mắt của thiếu gia, với thiếu gia chỉ sợ nàng bất quá chỉ là một thứ đồ chơi để giải buồn, ngày thường có lễ cho qua, sao có thể cho là lấy về phủ được chứ.

Trở về Hạ phủ, Đại quản sự Xương Cát chuyển lời nói, lão gia ở thư phòng chờ thiếu gia.

Hạ Lan Thuyền biết là chuyện gì, tâm trạng hạ thấp.

Khi hắn vào thư phòng, Hạ Dịch Nhân đang đọc sách, ngẩng đầu nhìn con trai tiến vào, buông sách hỏi: “Nghe nói hôm nay con đến Thái Hồng Lâu?”

Thấy Hạ Lan Thuyền không nói gì, lão thở dài: “Ta không phải trách con… Bình thường chơi đùa chút cũng không sao, nhưng hiện giờ điều quan trọng nhất là phải cưới được tiểu thư Văn gia, trong lúc này mà con còn đến đó?”

Hạ Lan Thuyền lãnh đạm nói: “Hôm nay chỉ là bọn Tiễn Hòa kéo ta đi cùng, đi xem Hồng Anh biểu diễn.”

Hạ Dịch Nhân nghe hắn giải thích lại nói: “Nghe nói hai ngày nay con không đến Văn phủ, ta biết con không vừa mắt tiểu thư Văn gia, có điều đây là di nguyện của tổ tiên, phải làm, nếu con không thích nàng thì sau này lấy thêm ai mà con thích là được.”

Hạ Lan Thuyền bộ dáng hứng thú hiểu rõ: “Chỉ là một nữ nhân, ta biết phải làm gì… Phụ thân cũng đi nghỉ sớm đi.”

Nói xong cáo lui trở về phòng.

Văn Ngọc Đang ngủ một giấc ngon lành trở dậy, tinh thần hăng hái chuẩn bị luyện công trong viện, chợt nha đầu Tiểu Đinh của nàng hưng phấn chạy đến: “Tiểu thư, tiểu thư, Hạ công tử lại đến nữa.”

Văn Ngọc Đang hai chân lảo đảo, không dám tin hỏi: “Cái gì? Hạ Lan Thuyền lại đến?”

Nhìn Tiểu Đinh lộ ra vẻ mê đắm háo sắc, nàng tiếc hận kêu lên: “Ca ca ta đâu?”

Tiểu Đinh nói: “Lão gia hai ngày nay đều đưa thiếu gia đến quân doanh, nói muốn kiểm tra binh pháp.”

“Cái gì? Hắn không có đây? Aaa….” Nàng còn chưa nói xong, một tỳ nữ nữa lại vội vã chạy đến: “Tiểu thư, tiểu thư…”

“Lại làm sao vậy?”

“Thế tử Triêu Huy thân vương đến, lão gia thiếu gia đều không có nhà, phu nhân sáng sớm đã đi chùa dâng hương, Trần quản gia sai ta đến hỏi làm sao bây giờ?”

“Cái gì? Hắn cũng đến góp vui? Nói cha ta không có nhà, bảo hắn ngày mai đến chơi.”

“Trần quản gia nói rồi, nhưng Thế tử nói không sao, hắn chỉ là đến gặp tiểu thư, còn mời tiểu thư ra gặp mặt một lần.”

Văn Ngọc Đang nghe xong đầu đã to ra mấy lần: “Lại không thể đuổi bọn họ ra ngoài.” Đi hai bước, nàng chợt nhớ đến Thất Nương, “Nói không chừng nàng có cách, Tiểu Đinh, ngươi mau đến Lưu phủ một chuyện, đem chuyện của ta nói cho tiểu thư Lưu gia, nhanh, lấy xe trong phủ mà đi.”

Sau đó nói với tỳ nữ kia: “Ngươi bảo Trần đại thúc ứng phó trước, có thể trì hoãn lâu bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”

Không lâu sau, Tiểu Đinh mang về một bức thư, Văn Ngọc Đang xem thư xong, đôi mắt hạnh sáng lên, trong thư chỉ có một câu: tọa sơn quan hổ đấu.

Trong phòng khách, Hạ Lan Thuyền nhìn cẩm y thiếu niên, lạnh nhạt nói: “Ngày đó không biết các hạ chính là thế tử Triêu Huy thân vương, Lan Thuyền có nhiều sơ suất, còn thỉnh thế tử thứ lỗi.”

Lý Mộ ung dung thản nhiên nói: “Ngày đó từ biệt ở Hồ Lô Viên, tại hạ còn đang suy nghĩ sau này còn có cơ hội nhìn thấy các vị không, không ngờ mới chỉ mấy tháng đã gặp lại công tử.”

Đang nói chuyện, Văn Ngọc Đang đi ra chào hai người.

Văn Ngọc Đang gặp vị thế tử này, dù tuổi chưa đầy nhược quán nhưng giơ tay nhấc chân đều có khí phách, trong lòng thầm khen ngợi.

*Nhược quán: Quán: mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠.

Ngồi xuống rồi, Lí Mộ nói: “Nghe nói tiểu thư Văn gia là nữ kiệt, tại hạ tình cờ có được một cây cung do Hồng Cơ tộc chế tạo, xin tiểu thư vui lòng nhận cho.” Tayđưa ra, hạ nhân đằng sau đã dâng lễ vật lên.

Hồng Cơ tộc là một tộc người nhỏ đến từ Tây Lũng quốc, trong tộc âm thịnh dương suy, khi có địch đến, nữ tử cũng như đàn ông cũng cầm giáo ra trận, cung tên của Hồng Cơ tộc nổi tiếng thiên hạ, chuyên chế tạo dành riêng cho nữ tử.”

Văn Ngọc Đang nhận lấy xem xét, cây cung này rất tinh xảo, không phải thợ bình thường làm ra, trên thân cung không biết có những sợi dây tơ gì lộn xộn cuộn lại mà thành, vừa có tính đàn hồi cao vừa cứng chắc vô cùng, xem ra những cánh cung bình thường không thể sánh bằng.

Thấy Văn Ngọc Đang nóng lòng muốn thử đến khó nhịn, Hạ Lan Thuyền trong lòng chuyển động, vị thế tử Triêu Huy thân vương này thật sự am hiểu nhân tâm.

Văn Ngọc Đang thích đến không rời tay nhìn ngắm một hồi, chịu đựng tiếc nuối đem cây cung trả lại cho hắn: “Cây cung này không phải vật bình thường, thế tử điện hạ vẫn là giữ lại cho mình dùng đi.”

Lí Mộ cười nói: “Đây là đồ cho nữ tử, ta giữ lại làm gì chứ? Tiểu thư nếu thích, đừng ngại nhận lấy.”

Hắn đưa mắt liếc nhìn Hạ Lan Thuyền, lại nói: “Hay là do tại hạ cầu thân nên tiểu thư không muốn nhận? Tiểu thư xin cứ thoải mái, nếu tương lai tiểu thư có thành hôn với người khác, cây cung này coi như là lễ vật của tại hạ tặng được không?”

Hạ Lan Thuyền cười lạnh: “Lời tuy như vậy, nhưng tiểu thư Văn gia là vân anh chưa gả, ngươi làm như vậy chẳng phải là giống như tự đính chung thân, người không biết còn tưởng là tín vật hẹn ước.”

Lí Mộ đáp qua loa: “Thứ đồ chơi này sao có thể coi là tín vật định ước, Văn tiểu thư dĩ nhiên là rất hợp, thế nào? Trong mắt Hạ công tử chỉ có thể là loại này thôi sao?”

Hai người sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, ngươi qua ta đến bất phân thắng bại.

Vì cây cung yêu thích không thể đến tay, Văn Ngọc Đang không khỏi trong lòng bất bình, ước gì hai ngươi này mau mau cuốn xéo, đỡ vướng mắt nàng, cho nên nào có tâm tình xem hai hổ đánh nhau! Cố gắng đợi đến khi mẫu thân trở về, nàng liền lấy mẫu thân ra làm cớ đem hai người này tống khứ khỏi phủ.