Trong tiếng hoan hô của mọi người, Chí Hoàn vương gia vỗ tay tán thưởng cười nói: “Quả nhiên là ngoạn mục tuyệt vời!”

Văn Ngọc Đang hưng phấn ném cung, chạy đến bên Thất Nương ôm cổ nàng: “Thất Nương, cây cung kia là của ta rồi!”

Thất Nương gật đầu: “Ta biết rồi, có điều phiền ngươi đứng lại đây cạnh ta.”

Văn Ngọc Đang chẳng hiểu gì, đứng lại gần bên nàng hỏi: “Để làm chi vậy?”

Thất Nương kéo tay vịn người nàng dựa mình lên, mỉm cười nhẹ với Chí Hoàn vương gia đang gật đầu hướng các nàng… Sau đó mới nghe tiếng Thất Nương nói rất khẽ: “Chân nhũn!”

Văn Ngọc Đang ngẩn người, tiếng cười khanh khách chợt bật ra… Aaa! Đồ sĩ diện Thất Nương thật là khả ái nha!

Một đôi thiếu nữ sóng vai nhau đứng cười như hoa mùa xuân, các nàng một người cười dịu dàng như hoa nhài trong gió, một người cười sang sảng như đóa thược dược mới hé nở, rõ ràng hai loại khác nhau nhưng lại giống nhau kỳ lạ như hai đóa hoa mọc ra từ chung một gốc cùng nhau xòe cánh, phong thái khác nhau lại có tự tin giống nhau, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp thu hút tầm mắt mọi người… Vậy nên mọi người sau này có nhắc về buổi thịnh yến hôm ấy, khắc sâu trong trí nhớ ngoài cuộc tỷ thí kia thì chỉ nhớ rõ những thiếu nữ đó: tự tin của các nàng, dũng khí của các nàng, còn có…. nụ cười như hoa của các nàng.

Lễ thọ của Chí Hoàn vương gia, người nở mày nở mặt nhất không phải là Văn Ngọc Đang, cũng không phải Thất Nương mà cư nhiên là Hạ Lan Thuyền, bởi vì…

“Lan Thuyền, chúc mừng đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa này cùng rơi vào Hạ gia nhà ngươi, đến đây, nói gì thì gì ngươi cũng phải làm một chén… Thực sự là cắt đứt hết mơ tưởng của đám bọn ta..” Tiền Kiều nâng chén rượu, cả đám người đang muốn kéo Hạ Lan Thuyền đến Cẩm Sắt phường uống hoa tửu.

Uống một hơi cạn sạch, Tiền Kiều liếc hắn nói: “Ngươi còn có thời gian đi uống rượu cùng chúng ta nữa.”

Dương Trần cười nói: “Người ta có mỹ nhân hầu bên cạnh, nào còn có thời gian đến cùng đám xú nam nhân chúng ta uống rượu.”

Ai nấy nhất tề cười vang, cô nương ngồi tiếp khách bên Dương Trần cười như không thuận theo: “Cái đồ người chết này, coi chúng ta là cái gì? Cũng là xú nam nhân phải không?” Mọi người lại cười.

La Trung Kim nói: “Nói đến mỹ nhân, ta phải nói với Tiền huynh điều này, ngươi nói Lưu gia tiểu thư bất quá chỉ là trông được, hôm qua thấy mới biết phong tư như vậy hạng người như Hồng Anh sao có thể sánh bằng? Hay mỹ nhân ngu ngốc Văn Ngọc Đang cũng nghe tiếng không bằng gặp mặt, nếu nàng là người ngu ngốc, nữ nhân trong thiên hạ chẳng phải đều là ngu ngốc hết sao.”

Đừng nói La Trung Kim có suy nghĩ như vậy, ngay cả Hạ Lan Thuyền hôm qua nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ.

Cô nương Vân Vân kia hiếu kỳ hỏi: “Lưu gia tiểu thư so với Hồng Anh còn đẹp hơn sao? Còn các ngài nói Văn Ngọc Đang… vậy là có ý gì?”

La Trung Kim than thở: “Nữ nhân như vậy, ngoại trừ muội muội của Lan Thuyền, đúng là hiếm thấy ở đời, một từ “đẹp” tục tằng sao có thể tả được các nàng, Lan Thuyền huynh thật là có phúc.” La Trung Kim trong giọng dường như tiếc nuối vô cùng.

“Các nàng?” Vân Vân và Tiểu Như ngạc nhiên nhìn nhau, Tiểu Như hỏi: “Ngài là nói còn có Văn Ngọc Đang?”

“La huynh nói không sai.” Tào Lăng nói, “Ta cứ tưởng Văn gia tiểu thư chỉ là một người thô tục, hôm qua thấy mới biết nữ tử còn có nhân vật như vậy! Tào Lăng ngôn từ thô vụng, không thể nói hết, chỉ có thể nói Văn gia tiểu thư cũng là nhân trung chi phượng, aiz, Trung Kim nói không sai, Lan Thuyền thật có phúc.”

Dương Trần thăm dò: “Như vậy Lan Thuyền đã đưa sính lễ? Chẳng biết bao giờ được uống rượu mừng của Lan Thuyền đây nhỉ?”

Thấy Hạ Lan Thuyền lắc đầu, La Trung Kim kêu lên: “Không phải chứ, ngươi còn chưa đưa sính lễ? Đến giờ tiểu thư hai nhà Lưu, Văn đã là đối tượng hướng tới của hầu hết các nam tử trong thành, ngươi không sợ bị người nhanh chân đến trước sao?”

Hạ Lan Thuyền cười mà không đáp, tâm tư còn đang ở trên người thiếu nữ dũng cảm làm bia bắn tên kia… Nàng còn có bao nhiêu điều khiến ngươi ta ngạc nhiên nữa mà hắn còn chưa biết? Nếu như mẫu thân giống nàng, liệu bây giờ có thể còn sống không?

Tô thừa tướng còn kịp, Dương Trần vờ cả giận: “Nhân phẩm của Lan Thuyền, ở Long Thành này ai có thể so sánh? Hắn còn sợ ai chứ? Bất quá, ta chỉ hiếu kỳ hai tiểu thư nhà Văn, Lưu lúc nào sẽ đồng ý gả, hay là ta mở cá cược đi, cược xem Lan Thuyền cầu hôn rồi, tiểu thư hai nhà Văn, Lưu lúc nào thì đồng ý gả, các ngươi có dám cược không?”

Tiền Kiều cười nói: “Lấy nhân phẩm của Lan Thuyền, ta cá là sẽ lập tức đồng ý.”

“Sao có thể nhanh như vậy, ta cá là ba ngày…”

Minh Nguyệt nghe Tiểu Như nói lại, cười lạnh nói: “Bọn họ nghĩ thật đắc ý quá!”

Tiểu Như kỳ quái nhìn nàng nói: “Lấy điều kiện của Hạ công tử, ta cũng cho rằng sẽ không quá ba ngày, hai tiểu thư nhà họ Văn, Lưu sẽ đồng ý gả, có gì sai sao?”

Minh Nguyệt đang muốn nói, ngoài cửa một người nam nhân hoảng hốt lúng túng vội vã chạy đến nói: “Phu nhân không hay rồi, Liên lâu… Liên lâu đã xảy ra chuyện.”

Khi Thất Nương chạy đến Cẩm Sắt phường, Tô Di Ca cũng đã đến.

Thanh Liên nhào vào lòng Tô Di Ca, run rẩy nói: “Di Ca… Ta, ta rất sợ.”

Tô Di Ca ôm Thanh Liên an ủi dỗ dành nàng mấy câu, mới ngẩng đầu lên hướng Thất Nương nói: “Nếu không phải Lưu tiểu thư cảnh báo, đưa Thanh Liên sớm đổi ra Liên lâu, chỉ sợ hôm nay Di Ca đã hối không kịp, Di Ca một lần nữa xin đa tạ tiểu thư.”

Thì ra lần đó Văn Ngọc Hổ đưa Thất Nương đến tìm Minh Nguyệt, Thất Nương đã bảo Minh Nguyệt cảnh báo cho Tô Di Ca.

Tô Văn tuy nói sẽ đối phó với Tô Di Ca, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha con, Tô Văn dù sao cũng không thể thương tổn chính con của mình, nên Thất Nương đoán, người Tô Văn đụng đến có khả năng lớn nhất là Thanh Liên.

Tô Di Ca nhận được cảnh báo, dưới sự trợ giúp của Minh Nguyệt, lén đưa Thanh Liên đổi ra khỏi Liên lâu.

Hôm nay Định Lương Hầu Lý Cát đến Cẩm Sắt phường tìm cô nương, ngồi ở sương phòng chưa đến nửa khắc liền đi ra, nói muốn đi dạo trong vườn một chút, sau lại xông thẳng vào Liên lâu, trói hết đám người xông ra ngăn đón lại, lôi cô nương bên trong ra…

Nghĩ đến nếu mình còn ở Liên lâu, người bị cường bạo sẽ chính là mình… Thanh Liên lại run lên, hướng Thất Nương thi lễ: “Tiểu thư ơn như tái tạo, Thanh Liên khó mà báo đáp, tuy Thanh Liên chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, nhưng tương lai tiểu thư có điều gì sai bảo Thanh Liên tuyệt không từ chối.”

Thất Nương nói: “Ngươi và ta cùng là nữ tử, cần gì đa tạ, chỉ đáng thương cho cô nương ở tại Liên lâu.” Thất Nương lúc đó chỉ đoán Tô Văn sẽ gây bất lợi cho Thanh Liên, không ngờ lại có kết cục như thế này.

Định Lương Hầu Lý Cát là biểu đệ của đương kim hoàng thượng, thường ngày ăn chơi đàng điếm hoang dâm vô độ, Long Thành không ai không biết.

Kẻ như vậy, nếu hắn thực sự cường bạo được Thanh Liên, dù là Tô Di Ca cũng không làm gì được, nghĩ xem, ai sẽ vì một nữ tử thanh lâu mà đắc tội với Định Lương Hầu?

Minh Nguyệt từ ngoài tiến vào, nói với Tô Di Ca: “Tô thừa tướng phái người đến gặp công tử, công tử có gặp hay không?”

“Đến nhanh thật, ở đây mới gặp chuyện không may đã có người đến rồi.” Ngoại trừ khóe miệng hơi nhếch lên biểu lộ ra chút giễu cợt, khuôn mặt tuấn tú của Tô Di Ca nhìn không ra tức giận chút nào, vẫn y nguyên một vẻ tao nhã.

Hắn đứng lên cười nhạt với Minh Nguyệt: “Phu nhân xin dẫn đường.”

Nhìn hắn rời khỏi phòng, Thất Nương đáy lòng lại xuất hiện cảm giác vô lực, cảm giác khi mà không thể thấy rõ được con người hắn, tựa như lần đầu tiên mới gặp vậy.

Nếu không phải nàng mơ hồ cảm giác được phẫn nộ của hắn, nàng gần như đã cho là hắn căn bản không để ý đến Thanh Liên.

Người này lòng dạ sâu không lường được, có lẽ, hắn mới đúng thực là hồ ly… Tô Văn rốt cuộc có biết chính xác con trai mình là người thế nào không?

Tô Di Ca rất nhanh đã quay lại.

Tô Văn cho người đến nói, chỉ cần Tô Di Ca đến Lưu gia cầu hôn, ông ta có thể cho Tô Di Ca lấy Thanh Liên làm thiếp, hôm nay nếu Thanh Liên không còn hoàn bích, có thể để nàng vào Tô gia đã là nhượng bộ lớn nhất của ông ta, ông ta còn uy hiếp, nếu Tô Di Ca còn không thỏa hiệp, Định Lương Hầu rất sẵn sàng nạp Thanh Liên làm thiếp.

“Bọn họ giờ còn chưa biết người ở Liên lâu không phải Thanh Liên, nhưng về sau chúng ta phải làm gì đây?” Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

“Ta có một đề nghị.” Thất Nương nhìn thẳng vào mắt Tô Di Ca, mỉm cười: “Có điều không biết công tử có muốn nghe?”

Tô Di Ca trong mắt cũng cười nói: “Cứ nói đừng ngại.”

“Công tử nếu không ngại hợp tác với ta diễn ra một vở kịch cho lệnh tôn xem, như vậy đối với công tử và Thanh Liên cô nương đều có lợi.” Mà đối với nàng cũng tốt, thêm người có giá cạnh tranh có lẽ sẽ khiến Hạ Lan Thuyền để ý đến nàng nhiều hơn, sớm đến ngày kết thúc ân oán giữa họ.

Tô Di Ca trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén: “Như vậy đối với Lưu tiểu thư có gì tốt?”

Người này thực là nhạy bén, Thất Nương thản nhiên nói: “Ta muốn ngươi bảo hộ một người, ta muốn ngươi đồng ý với ta, sau này nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi phải toàn lực dốc hết sức ra bảo vệ nàng chu toàn.”

Tô Di Ca quay đầu nhìn Thanh Liên, trong ánh mắt lộ ra thương yêu không nói thành lời, gật đầu nói: “Được, chỉ cần ta còn ở một ngày, ta nhất định bảo vệ nàng chu toàn, ngươi nói, nàng là ai?”

Thất Nương nói: “Minh Nguyệt phu nhân có ân với ta, người ta muốn ngươi bảo vệ là nàng.”

Minh Nguyệt cả kinh, quay đầu nhìn Thất Nương ánh mắt lộ ra tình cảm ấm áp vô hạn.

Thất Nương từ ánh mắt ấm áp của Minh Nguyệt nhìn sang ánh mắt sâu kín khó lường của Tô Di Ca, nói tiếp: “Ta muốn ngươi thề, sau này bất luận ta gặp chuyện gì, dù sống cũng được chết cũng thế, ngươi đều phải bảo vệ nàng an toàn… cả đời!”

“Thất Nương!” Minh Nguyệt quát lên, lồng ngực phập phồng, trong mắt như sắp ứa ra lệ.

Nhìn vẻ mặt các nàng, Tô Di Ca có chút bất ngờ, hiển nhiên Thanh Liên cũng cảm nhận được các nàng không chỉ đơn giản là ân huệ, nàng cẩn thận đáp: “Lưu tiểu thư yên tâm, Di Ca nếu đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.”

Thất Nương nhẹ nhàng nói: “Ta tin!”

Ngày hôm sau, Tô Di Ca đích thân đến Lưu gia cầu hôn.