Bắc Tiểu Lục cũng không dài dòng, nói thẳng với Hồng Giao Long Khâu.

“Ta biết ngươi bị người bắt vào đây, ta cũng rất lấy làm tiếc.

Có thể nếu ngươi muốn đi ra khỏi nơi đây ta có thể giúp.”

Hồng Giao Long Khâu gào một tiếng dữ tợn, Bắc Tiểu Lục đại khái có thể hiểu nàng rất ghét con người.

Dù sao bị tu sĩ bắt vào đây lúc còn nhỏ, chắc chút nhiều tâm lý cũng bị ảnh hưởng.

Còn chưa kể những lần trước bị tu sĩ quấy phá.

Nhưng hắn còn một con bài rất quan trọng mà nếu phối hợp tốt, nắm chắc hơn chín phần mười thành công.

Hắn mỉm cười tiếp tục nói:” Ngươi chán ghét con người ta có thể hiểu, nhưng dù là yêu thú hay tu sĩ thì đều tồn tại kẻ tốt, người xấu mà đúng không?”.

Hồng Giao Long Khâu đứng yên nghe hắn nói chuyện, không biết sao trong đầu xuất hiện một thân ảnh.

Mặc dù ký ức phủ kín đã lâu nhưng nàng chưa hề quên, vẫn luôn là bí mật của nàng.

Nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, phá lệ yên tĩnh.

Bắc Tiểu Lục thấy vậy thầm vui mừng tiếp tục lắc lư :” Hai trăm năm trước có một con nhị giai sơ kỳ Giao Long Khâu từng bị một nhóm tu sĩ vào bí cảnh đuổi giết.

Trong lúc tuyệt vọng được một vị thiếu nữ giúp đỡ chạy thoát…”, vừa nói vừa nhìn động tĩnh của Hồng Giao Long Khâu.

Bất quá cũng không dừng lại “ Bởi vì Giao Long Khâu rất có ác cảm với tu sĩ, cũng không nhận ân tình của nàng.

Quay mặt liền biến mất, đến ngày cuối cùng đóng cửa bỗng xuất hiện tặng cho thiếu nữ kia một đống linh thảo trong đó…”.

Còn chưa đợi hắn nói hết đã đập vào mặt một tiếng gào rít.

Bắc Tiểu Lục bực bội trong lòng, không lẽ hắn tính sai.

Cũng không đợi hắn nghĩ thêm Hồng Giao Long Khâu khẽ lắc lư cái đầu.

Bắc Tiểu Lục ngờ vực không lẽ...vội vàng hô :” Đó là mẫu thân của ta!”.

Như cảm nhận được biến hóa của Hồng Giao Long Khâu, hắn tận dụng bày tỏ ra thành ý :” Hồng Giao tỷ, ta kêu ngươi như vậy cũng được ha, dù sao ngươi cũng cùng thời với mẫu thân.

Hồng Giao tỷ ngươi chẳng lẽ muốn ở trong này vĩnh viễn hay sao, nơi đây chỉ là một bí cảnh chật hẹp.

Ngươi trôi qua đã mấy trăm năm tu vi tiến cảnh lại không nâng cao được mấy.

Nếu như Hồng Giao tỷ muốn ra ngoài có thể lựa chọn đi theo ta, không phải ta nói khoác.

Cả đại lục này chưa có mấy người có bối cảnh lợi hại hơn ta, còn chưa nói thiên phú ta cũng không tồi.”

Bây giờ mới là con bài mấu chốt, hắn chậm chạp nói:” Ta còn có thứ này rất có ích cho Hồng Giao tỷ không biết có làm tỷ có thích hay không”.

Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra ba gốc to Dưỡng Nhan Thảo, Hồng Giao Long Khâu nhìn thấy Dương Nhan Thảo trên tay Bắc Tiểu Lục thì đôi mắt to như chuông đồng của nó nổi lên vẻ tham lam, thật giống như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ đang khỏa thân vậy.

Bắc Tiểu Lục luôn quan sát Hồng Giao Long Khâu nên ánh mắt của nó thay đổi sau khi nhìn thấy Dưỡng Nhan Thảo cũng được hắn chú ý, điều này làm hắn mừng rỡ vô cùng, hắn lắc lắc linh thảo trong tay, nói:

“ Hồng Giao tỷ, bên này còn có ăn ngon, chỉ cần tỷ nguyện ý đi theo ta, mỗi ngày đều cho tỷ ăn”.

Nói rồi hắn ném Dưỡng Nhan Thảo về phía Hồng Giao Long Khâu, Hồng Giao Long Khâu không chút do dự, lập tức mở to miệng máu đớp lấy Dương Nhan Thảo rồi nuốt xuống bụng.

Sau khi Tử Giao Long Khâu nuốt xong gốc Dưỡng Nhan Thảo kia, thân mình nó liền xuất hiện vài tia biến hóa khác thường, làn da bắt đầu khô như bị hút cạn.

Bóc Bóc!

Từng làn da cũ khô ráo nứt, hiện ra một lớp da mới càng thêm bóng loáng, màu sắc hồng cũng càng đậm.

Bắc Tiểu Lục hơi bất ngờ “ móa đây rốt cục họ giun đất hay họ rắn vậy, còn lột xác”

Sau khi Hồng Giao Long Khâu bong hết lớp da cũ, liền đi tới bên Bắc Tiểu Lục dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm hắn.

Bắc Tiểu Lục thấy vậy liền lấy ra thêm một gốc Dưỡng Nhan Thảo rồi nhìn Hồng Giao Long Khâu trước mặt nói:

“ Ngươi muốn ăn linh thảo này phải không? “

Hồng Giao Long Khâu không chút che giấu vẻ khát vọng, hưng phấn gật gật đầu.

“Tốt lắm, chỉ cần ngươi đi theo ta, sau này mỗi ngày cho ngươi ăn ngon.

Bắc Tiểu Lục lộ nụ cười giảo hoạt nói.

Nghe Bắc Tiểu Lục nói vậy thì đôi mắt của Hồng Giao Long Khâu xoay chuyển vài vòng rồi vô cùng nhân tính hóa gật đầu.

Bắc Tiểu Lục thấy Hồng Giao Long Khâu chấp nhẫn cũng vui vẻ nhưng hắn có một loại cảm giác, chỉ cần hắn từ đầu đưa ra Dưỡng Nhan Thảo có khi nó đã gật luôn rồi.

Nhưng hắn cũng không hiểu rõ thêm bởi vì kết quả như hắn mong muốn là được rồi, không cần phải biết rõ nguyên nhân như nào.

Nói rồi hắn lập tức đem Dưỡng Nhan Thảo trong tay đưa cho nó:

“ Được, tiếp tục thưởng ngươi một gốc linh thảo, sau này ngươi đi theo ta, mỗi ngày đều cho ngươi ăn.

Hồng Giao Long Khâu hưng phấn há miệng cắn nuốt.

Vừa nuốt xuống, Hồng Giao Long Khâu tựa hồ còn chưa thấy đủ, lại mở to miệng, miệng chảy đầy nước dãi tựa hồ chờ đợi Bắc Tiểu Lục tiếp tục ban cho.

Bắc Tiểu Lục thấy vậy thì lấy tất cả Dưỡng Nhan Thảo có trong người đưa cho Hồng Giao Long Khâu, nói:

‘Đây là tất cả Dưỡng Nhan Thảo ta có, Hồng Giao tỷ thật muốn ăn thì ngoan ngoãn nghe lời của ta, sau này sẽ không thiếu của ngươi.

Hồng Giao Long Khâu gật gật đầu rồi bắt đầu gặm nhấm Dưỡng Nhan Thảo, sau khi ăn xong tất cả linh thảo này thì thân hình khổng lồ Hồng Giao Long Khâu liền từ từ thu nhỏ lại.

Thân hình dài bảy mét rất nhanh chỉ còn lại không tới hai mươi cm.

Vừa nhìn kỹ, đặc thù của chủng tộc Khâu không còn thấy rõ ràng, ngược lại càng giống một con rắn thu nhỏ, bộ dáng có vẻ thập phần linh động.