Nhìn trong phòng tối đen, Khinh Vân Nhiễm khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi:

-Thượng Quan, chuyện gì xảy ra vậy?

Thượng Quan Nguyệt nhẹ suỵt một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, chàng âm thầm làm động tác, ý bảo nàng che mũi, sau đó có một mùi hương mê tỏa vào trong phòng.

Khinh Vân Nhiễm thông minh không nói chuyện, Thượng Quan Nguyệt ôm chặt lấy thắt lưng nàng, mở cửa sổ ra, nhảy xuống.

Cách đó không xa truyền đến những tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát to của Hành Vân.

Thượng Quan Nguyệt khẽ thở dài, mau di chuyển tới đó, đôi mắt híp lại, tiếng nói lạnh lùng:

-Nếu chư vị đã tới sao còn không hiện thân?

Tiếng nói vừa dứt thì có mấy tên hắc y sát thủ từ trên trời bay xuống.

Ngay sau đó là một tiếng nói ra lệnh lạnh lùng: “Giết….”

Đúng lúc này, Hành Vân, Thủy Lưu cùng một toán thị vệ từ một hướng khác chạy tới đây,, nhìn hai phía đều có hắc y sát thủ đang tấn công, trong mắt bắn ra sát ý nồng đậm.

Ác chiến, hết sức căng thẳng.

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, gương mặt yên lặng, một bên ôm Khinh Vân Nhiễm, một bên tránh né công kích của sát thủ.

Thấy thế, mày Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, gấp giọng nói:

-Mau buông muội xuống….

Hành Vân và Thủy Lưu nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Nguyệt, trao đổi qua ánh mắt, Hành Vân thấp giọng nói:

-Công tử, người đưa Nhược Minh cô nương tới nơi này trước, ở đây đã có thuộc hạ và Thủy Lưu chống cự….

Thượng Quan Nguyệt cau mày lại, quát khẽ:

-Không nên khinh địch, thân thủ của bọn họ không hề kém!

Hành Vân không khỏi cả kinh kêu lên:

-Công tử, cẩn thận!

Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt híp lại, cản được mũi kiếm đang hướng đến, dội ngược trở về, một chưởng đánh mạnh vào đúng chỗ tim của sát thủ, người đó phụt ra một ngụm máu, bay lên trời rồi rơi xuống đất.

Những người này mặc dù không có võ công cao siêu bằng Thượng Quan Nguyệt nhưng dù sao cũng là sát thủ được trải qua huấn luyện, thân thủ vốn không tệ, thoáng chốc đã có tới hơn ba mươi mấy người, kẻ địch khó chống, vô cùng khó giải quyết.

Mấy thị vệ đi lên tiếp chiến, cho dù đã cố hết sức để đánh nhưng cũng không bao lâu sau đều bị kiếm đả thương.

Võ công của Hành Vân và Thủy Lưu đều trên bọn họ, nhưng lực lượng đối phương càng ngày càng đông đảo, cho dù có giết được mấy người, nhưng số còn lại cũng phải rất rất lâu mới có thể giải quyết được.

Có thị vệ liều chết chống cự, thỉnh thoảng lại có máu tươi văng ra, lúc này Hành Vân dần dần chống đỡ không được, bả vai bị trúng một kiếm chảy máu ra ngoài.

Vân Nhiễm lo lắng nhìn Thượng Quan Nguyệt một tay cầm kiếm đỡ chiêu, ánh sáng từ thánh kiếm lóe lên, nàng hận mình không có võ công, không thể trợ giúp, mặc dù trong lòng rất sốt ruột nhưng nàng biết, nếu chính mình gặp phải nguy hiểm thì sẽ làm cho Thượng Quan Nguyệt phân tâm, vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Thượng Quan Nguyệt một bên che chở cho Khinh Vân Nhiễm, một bên ứng phó với địch, nhìn sát thủ tụ tập lại đây càng ngày nhiều, trên mặt lộ ra không kiên nẫn, chàng tự biết, trận ác chiến này không cách nào, không phải ngươi chết thì ta không sống được.

Lúc này có một trận gió lạnh thổi tới làm cho mái tóc và tay áo chàng tung bay.

Chàng híp mắt lại, phút chốc rút ra từ bên hông một vũ khí một vũ khí kỳ quái, giống như cái quạt bằng đồng, chàng vung cánh tay lên, liên hoàn đao bất ngờ xuất hiện, sau đó rút lại.

Dưới ánh trăng, ánh đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm trầm.

Đột nhiên, Thượng Quan Nguyệt dịu dàng dặn dò từ phía sau:

-Khinh nhi, nhắm mắt lại, khi nào ta nói nàng mới được mở mắt.

Thấy nàng nghe lời nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười khẽ.

Liếc mắt, chuyển tầm nhìn về phía sát thủ, mặt chàng đột nhiên chuyển sang lạnh lùng lướt lưỡi đao sắc bén ra, chỉ thấy có một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, sau đó một cái đầu lăn lộc cộc trên mặt đất, sát thủ bị chắt đứt đầu, máu phun ra như suối, thân thể đang đứng ngã nhào xuống mặt đất. Mọi người đều bị kinh hãi, còn chưa thấy rõ là chàng ra tay như thế nào, kẻ đó đã khí tuyệt mà bỏ mình.

Rốt cuộc sát thủ được huấn luyện bài bản trút hơi thở cuối, tức giận, trừng đôi mắt đỏ, đau đớn hành hạ đến chết, máu tươi ấm nóng phun ra, tạo thành một đường cung trên không trung.

Vì bọn họ biết, không hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có kết quả như vậy.

Nhìn đám thị vệ ngã xuống, đao trong tay Thượng Quan Nguyệt nhanh như chớp, hành động của chàng tấn công rất mãnh liệt.

Không quá bao lâu, ba mươi mấy sát thủ uy danh liền bỏ mạng hai mươi mấy người dưới tay chàng.

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên:

-Thượng Quan Nguyệt, ngươi còn không dừng tay….

Nghe được giọng nói, Thượng Quan Nguyệt thoáng dừng lại, ngước mắt, nhìn thấy đứa bé trong tay nam tử mặc đồ đen, trong lòng chấn động, mày nhíu chặt lại, trong mắt xẹt qua sự tàn nhẫn, lạnh lùng quát:

-Ngươi muốn như thế nào?

Gương mặt nhỏ nhắn trắng như phấn của đứa bé đó giống như đang ngủ thiếp đi.

Chàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là hàn ngọc ngàn năm trong miệng Hoán nhi chưa bị đối phương lấy ra, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Nam tử mặc đồ đen cười lạnh lùng, lạnh giọng quát:

-Thượng Quan Nguyệt, nếu ngươi muốn con nuôi mình được toàn thây, mau giao nữ tử phía sau ngươi ra đây.

Khinh Vân Nhiễm nghe được hai chữ “con nuôi”, trong lòng run lên, rốt cuộc không kìm được mà mở mắt, thấy người trong tay đối phương chính là Hoán nhi, lập tức hoảng sợ vô cùng, kêu lên đầy thê lương:

-Không được….

Nàng từ ngàn dặm xa xôi tới Bắc Thần, chính là vì muốn bảo toàn kim thể của Hoán nhi, nếu như cơ thể bé bị phá hủy, vậy tất cả cuối cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thượng Quan Nguyệt nhìn nam tử kia, trong mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, lưỡi đao sắc bén chỉ thẳng vào hắn, giọng nói lạnh lùng:

-Thả Hoán nhi ra, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây.

Chuyện này khẳng định là đã có âm mưu, chuẩn bị từ trước, đầu tiên phái rất nhiều sát thủ tới giết mấy người các chàng.

Nhưng đối phương biết rõ những sát thủ này không thể làm gì được chàng, sau đó bọn họ lấy Hoán nhi để khống chế, muốn hại Khinh nhi.

Người đối phương nhằm vào không phải là chàng, mà là Khinh nhi.

Hành Vân và Thủy Lưu thấy tình hình không ổn, chạy tới bảo vệ an toàn cho Thượng Quan Nguyệt, những sát thủ còn lại nhận được lệnh đều ngừng tay, bầu không khí bốn phía như đọng lại, giẳng co không ngừng.

Lúc này, thủ lĩnh đám sát thủ nở nụ cười lạnh lùng:

-Quả nhiên là Nguyệt công tử danh chấn giang hồ, rất tàn nhẫn, rất tuyệt tình! Người trong thiên hạ nghe đồn, Nguyệt công tử không những mỹ mạo tuyệt thế, phong thần tuấn lãng, phiêu dật xuất trần, rất thông minh, không chính không tà, ấm như ngọc noãn nhưng cũng lạnh tựa băng sướng. Hôm nay thấy nữ tử mình yêu mến đau khổ mà khí thế vẫn rất bình tĩnh, quả thật danh bất hư truyền.

Khinh Vân Nhiễm cắn chặt môi, một lát sau nắm nhẹ tay Thượng Quan Nguyệt, trầm giọng nói:

-Thượng Quan Nguyệt, để muội đi đi….

Thượng Quan Nguyệt không khỏi nhíu chặt mày lại, lo lắng nói:

-Khinh nhi, không được, ta hứa với nàng, nhất định sẽ đưa Hoán nhi an toàn trở về, nàng đừng làm chuyện điên rồ, bị bọn họ bắt, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn phải chết.

Sự kiên nhẫn của sát thủ cũng đã hết, đôi mắt tối lại, âm trầm nói:

-Nguyệt công tử, ngươi đã không chịu hợp tác, vậy đừng trách đao của tại hạ vô tình….

Đôi mắt đẹp của Khinh Vân Nhiễm nheo lại, xụi lơ, phát ra tiếng thét chói tai đầy thê lương:

-Không được….

Nàng trơ mắt nhìn lưỡi đao trong tay tên sát thủ sắp sửa chém vào người Hoán nhi, biết rõ Hoán nhi không còn cảm giác đau đớn nữa nhưng tâm lý vẫn không cách nào chấp nhận, khi còn sống bé đã phải chịu ốm đau hành hạ, sau khi qua đời còn bị người ta đối xử như vậy, nàng không thể nhẫn tâm!

Dưới ánh lửa, thủ lĩnh sát thủ ngẩn cả người ra, hai mắt trừng lớn, một nam tử phóng ám khí xuyên thẳng vào đầu của hắn, ở giữa hai mày chảy ra dòng máu, máu tươi chảy ra đầm đìa, chậm rãi chảy xuống, gương mặt dữ tợn inh khủng, không kịp nhắm mắt lại đã ngã xuống đất.

Số sát thủ còn lại đều kinh hoảng kêu lên:

-Thủ lĩnh!

Bọn chúng thế nào cũng không ngờ tới còn có người khác giúp đỡ ẩn mình ở chỗ tối.

Thượng Quan Nguyệt phất tay, Hành Vân và Thủy Lưu lại tiếp tục chiến đấu với sát thủ, sát thủ thấy tình thế nghiêng về phía bên kia, không thể không vội vàng mà lui lại.

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, thu hồi mũi kiếm, trầm giọng nói với mấy sát thủ đang bỏ chạy:

-Trở về nói cho chủ tử của các ngươi, lần sau gặp chính là ngay ta lấy tính mạng của kẻ đó!

Trong khoảng thời gian ngắn Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hoán nhi ngã theo người kia xuống, rơi mạnh ở trên mặt đất, nàng nhanh chóng chạy tới, run rẩy ngồi xuống, ôm thật chặt lấy Hoán nhi, rơi lệ không ngừng….

Lúc này, một xe lăn chậm rãi lăn ra từ chỗ tối một cách khó khăn.

Thi thể lạnh như băng nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn một cái, làm cho người ta không chịu được mà run rẩy cả người.

Tiêu Thần Hiên thu hồi ám khí trong tay, từng bước lăn xe tới bên cạnh Khinh Vân Nhiễm, cúi người xuống, vươn tay, chạm nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Đứa bé giống Nhiễm nhi tới bảy, tám phần, người nhỏ gầy, hàng lông mi dài cụp xuống, giống như đang ngủ, nhưng không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa!

Trái tim bắt đầu thắt lại, đau đớn mãnh liệt.

Khinh Vân Nhiễm ngước mắt trừng hắn, phẫn nộ hất tay hắn ra, sẵng giọng kêu lên:

-Không được chạm vào, ngươi có tư cách gì mà chạm vào con ta, lập tức cút cho ta!

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên nhìn đầy hy vọng, trong mắt bỗng lóe lên đau khổ làm cho hắn không hít thở được, hắn trầm giọng nói:

-Nhiễm nhi, đừng đối với ta như vậy, có được không?

Khinh Vân Nhiễm ôm thật chặt lấy thân hình lạnh như băng của Hoán nhi, đôi môi run rẩy, ngón tay chạm lên mặt bé, cảm giác đau đớn lạnh băng truyền tới nơi sâu nhất của linh hồn, ký ức đau khổ, trống rỗng, chậm rãi cắn nuốt lấy nàng. Mặt nàng không chút thay đổi nhìn hắn, lạnh lùng nói:

-Tiêu Thần Hiên, ta đối với ngươi xem như đã tận tình tận nghĩa rồi! Lấy đức báo oán cứu ngươi, sao người không thử đặt mình vào vị trí của ta mà suy nghĩ một chút, không nên ép ta tới bước đường cùng….

Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trắng bệch tới mức dọa người, giọng nói gọi tên nàng có chút run rẩy:

-Nhiễm nhi….

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn hắn:

-Đừng gọi tên ta!

Tiêu Thần Hiên đau khổ nhìn nàng, vươn tay ra, đôi mắt bị ánh mắt lạnh như băng của nàng chặn lại, nói:

-Nhiễm nhi, cuối cùng thì Hoán nhi vẫn là cốt nhục của ta, nàng không nên tàn nhẫn như vậy, ta chỉ muốn ôm con một cái….

Khinh Vân Nhiễm đột nhiên cười, ánh mắt lạnh như băng:

-Con là cốt nhục của ngươi, nhưng ngươi đã bao giờ tự hỏi, ngươi có xứng với địa vị làm cha không? Người đầu tiên ôm con, không phải ngươi, người đầu tiên khi con mở mắt nhìn thấy cũng không phải ngươi, trừ mẫu thân ra, câu thứ hai con nói được là “thúc thúc”, khi con phát bệnh, không ngừng khóc, hộc máu, người an ủi con cũng chẳng phải ngươi….

Nàng cười, kéo ống tay áo Hoán nhi lên, trên cánh tay trắng nõn, trên đùi hiện đầy những mảng xanh tím tụ máu to tướng, trông dữ tợn làm người ta sợ hãi.

Tiêu Thần Hiên như bị sét đánh, trong đầu bỗng thấy trống rỗng.

-Tại sao Hoán nhi lại phải chịu nhiều thứ như vậy, còn bị huyết chứng nan y nữa? Con đau khổ như vậy, tất cả đều là do ngươi ban tặng, nếu không phải ngươi, sao Tô Thiên Tuyết lại trả thù ta, hạ thuốc ta, làm cho con của ta còn chưa sinh ra đã chết lưu trong bụng, nếu không phải độc trong thuốc còn sót lại trong cơ thể, tất cả đều ngấm vào người Hoán nhi, sao Hoán nhi sinh ra lại có thể bị bệnh này?

Ngữ điệu Khinh Vân Nhiễm bình thản nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào lòng Tiêu Thần Hiên, trái tim hắn giống như thiên đao vạn mã giày xéo, sau đó bị ném vào vực sâu thăm thẳm….

Gương mặt hắn dần dần vặn vẹo, gió lạnh đêm khuya vô tình giống như đao chém lên người hắn, không ngừng đam vào trong tâm, đau khổ dày vò, nóng bỏng thiêu đốt hắn, đôi mắt hắn trống rỗng vô thần, vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đang nhắm chặt mắt, cắn răng rất chặt, nén cho bi thương không trào ra.

-Ngươi biết Hoán nhi đã phải chịu đau khổ như thế nào không? Ngươi đã từng cảm nhận đau đớn của con chưa? Khi con phát bệnh, sốt cao không giảm, có lúc cả người lại lạnh như băng, khớp xương toàn thân đau nhức, đau tới mức cả người như bị roi quất vào, ngươi đã từng nếm mùi vị bị người ta bẻ gãy đầu khớp xương chưa, đau đớn này so với bị chọc vào xương còn kém hơn vài phần, ngay cả người lớn cũng không thể nhẫn nại mà chịu được huống hồ là một đứa trẻ mới bốn tuổi, con chịu đựng không kêu lên đau đớn vì con biết, không người nào có thể chịu đựng đau đớn hành hạ do bệnh tật thay con, con phải kiên cường dũng cảm, lúc nào cũng uống thuốc rất ngoan, hy vọng bệnh có thể thuyên giảm, cho dù ăn đến hộc máu, uống nước cùng với máu cũng cố gắng mà uống thuốc, vì sau khi uống thuốc con mới có thể dễ chịu, tất cả những thứ này ngươi đã từng nếm qua sao? Ngươi không có trách nhiệm của một người làm cha mặc dù ngươi muốn, ngươi muốn bồi thường cho ta, khi chết rồi thì sẽ nhận được đền bù gì chứ, không thể là không thể, bây giờ con ở thế giới bên kia, không cảm nhận được vui sướng, bi thương đau khổ, mà ngươi lại định nhận làm cha, Hoán nhi của ta không cần một người cha như ngươi!

Cả người Tiêu Thần Hiên rúng động, cảm giác toàn thân giống như lồng ngực bị đâm, cái cảm giác trái tim đau đớn này bi thương không cách nào tả được, dần dần biến thành tiếng rên không tiếng động….

Máu chảy trong ngực quay cuồng, rốt cuộc, hắn ho mạnh một cái. Máu tươi từ miệng hắn phun ra, bắn ra mặt đất, môi tái nhợt, khóe miệng rỉ máu làm cho người ta cảm thấy kinh khủng mà sợ hãi.

Thân thể của hắn theo xe lăn tới, tay không ngừng run rẩy, vô lực mà thõng xuống, đôi mắt kinh ngạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, giống như mất hồn.

Hắn cố kìm nén đau khổ, hít thật sâu một hơi, khóe mắt có chút ẩm ướt, bình tĩnh nói:

-Ta có thể nỗ lực, danh lợi, tính mạng, nàng có thể nói cho ta biết, muốn bao lâu, bao nhiêu thời gian mới bằng lòng tha thứ cho ta, muốn ta làm như thế nào mới có thể đền bù sai lầm này, hoặc ta phải đi tìm cái chết?

Khinh Vân Nhiễm dời tầm mắt, ôm lấy Hoán nhi đứng lên, bi thương nói:

-Ngươi đi đi, đừng ở đây làm phiền ta, đó chính là bồi thường tốt nhất với ta.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, nhìn dung nhan tiều tụy tái nhợt của nàng, trái tim hắn giống như đao đâm, hắn muốn ôm nàng vào trong lòng, thay nàng gánh chịu tất cả đau khổ và bi ai.

Nhưng hắn không ngờ nàng tàn nhẫn cự tuyệt bất cứ sự quan tâm và đền bù, lòng của nàng đã dành cho người kia.

Đố kỵ như rắn độc cắn phập vào trái tim hắn.

Bây giờ, sợi dây liên kết duy nhất giữa bọn họ cũng đã bị chặt đứt.

Trái tim hắn, thật sự đau quá.

Vết thương ở trước ngực đột nhiên bị vỡ ra, tràn máu, thấm đổ vạt áo trước ngực.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cho dù đau lòng mà chảy ra nước mắt, lại đóng thành băng, thần kinh hắn đau đớn, giọng hắn khàn khàn nói:

-Để ta tiễn Hoán nhi nốt đoạn đường cuối cùng, ta sẽ rời đi, rời đi vĩnh viễn….

Khinh Vân Nhiễm không nhìn hắn, từ trong miệng phát ra những chữ lạnh đạm:

-Tùy ngươi.

Tiêu Thần Hiên cố nén không để đau đớn biểu lộ trên mặt, ngực giống như bị búa tạ đập mạnh, đau tới mức không cách nào nói được.

Thượng Quan Nguyệt đứng từ xa nhìn bọn họ, trong lòng bỗng thấy giận, bọn họ biết rõ sau, khắc cốt ghi tâm.

Tay nắm chuôi kiếm bỗng bóp chặt lại.

Lúc này, Khinh Vân Nhiễm xoay người nhìn Thượng Quan Nguyệt ở một bên, trong tâm không khỏi sinh ra vài phần áy náy….

Thượng Quan Nguyệt nhìn về phía Tiêu Thần Hiên, đôi mắt trong suốt, thản nhiên nói:

-Nếu như Hiên Vương không ngại, vậy cùng nhau đi đi, lần này đi tới Bắc Thần, đường sá xa xôi, có thể quan tâm tới nhau.

Tiêu Thần Hiên ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt u ám, khóe miệng không khỏi nở nụ cười lạnh, hắn ta đang đồng tình với hắn sao?

Khinh Vân Nhiễm nghe được lời chàng nói không khỏi sửng sốt, lập tức ôm Hoán nhi, vội vàng đi tới bên cạnh chàng, để lại Tiêu Thần Hiên với một bóng lưng lạnh lùng.

Khinh Vân Nhiễm và Thượng Quan Nguyệt đi cùng tới phương bắc, chạy gần một tháng, nhưng phía sau bọn họ đều có nhiều cỗ xe ngựa đi theo sát.

Vốn là khí trời gió thu mát mẻ dần trở nên rét lạnh, nhưng cái tốt chính là đích mà bọn họ muốn tới đã không còn xa nữa.

Trong xe có một vài lò hương, làm cho cả không gian ấm áp.

Thượng Quan Nguyệt mặc cẩm bào trắng như tuyết, dựa vào gối tựa, tóc rơi trên vai, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt đẹp phức tạp, nhíu chặt mày. Khinh Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của chàng, trong lòng thầm đoán, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi:

-Có phải lên núi rất khó khăn?

Thượng Quan Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng, cười cười:

-Núi cao nào mà không có trở ngại, chỉ cần không gặp bão tuyết thì cũng không phải vấn đề gì lớn.

Lúc này rèm cửa sổ bị bay lên, một luồng khí lạnh thổi vào trong xe.

Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, nắm tay lại, giấu bên miệng trận ho khan.

Thấy thế Khinh Vân Nhiễm vội vàng giắt lại rèm xe, tới gần bên cahngf, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng, giúp chàng dễ thở hơn, khẩn trương nói:

-Thượng Quan, huynh không sao chứ?

Thượng Quan Nguyệt vừa định đáp lời thì ngực tức, khó chịu, không khỏi ho khù khụ.

Khinh Vân Nhiễm bưng ấm trà nóng tới, tay chân luống cuống rót ra một chén trà, đưa tới tay Thượng Quan Nguyệt, trong lúc vô tình chạm vào tay chàng, lạnh thấu xương như băng làm lòng nàng phút chốc run lên, kinh hoảng, nhỏ giọng hỏi:

-Thượng Quan, có phải hàn độc phát tác hay không?

Thượng Quan Nguyệt lắc đầu, cầm lấy cái chén, uống xong một ngụm trà, giảm bớt ho khan. Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, càng gần Bắc Thần trời càng lạnh, tới núi tuyết lạnh lẽo như vậy, thân thể chàng như thế, chắc chắn là không thể chịu nổi!

Trong tâm chỉ vì chuyện của Hoán nhi mà quên mất sức khỏe của chàng.

Chàng tự biết rõ thể trạng của mình nhưng lại cố tình đưa Hoán nhi tới nơi yên nghỉ, sao lại không chịu suy nghĩ cho mình một chút? Tình cảm sâu nặng như vậy, nàng sao có thể báo đáp đây?

Thượng Quan Nguyệt buông chén trà, ngước mắt, thấy gương mặt nàng hổ thẹn, không khỏi cười an ủi:

-Ta không có việc gì, nàng không cần lo lắng quá đâu.

Khinh Vân Nhiễm cố nở nụ cười, đưa lò hương tới gần chàng, sau đó lấy từ trong rương ra một cái chăn nhung đắp lên người chàng, vừa cười vừa nói:

-Vậy sẽ ấm hơn một chút.

Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng thật lâu, trong mắt xẹt qua ấm áp, không nói gì.

Đột nhiên chàng cảm thấy bàn tay mình ấm áp, cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt tay mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc.

Khinh Vân Nhiễm cảm giác được tay chàng rất lạnh lẽo, trong lòng dâng lên sầu lo, mày nhíu chặt lại.

Hàn độc trên người Thượng Quan Nguyệt nghe Hành Vân từng nói, cứ một năm thì phát tác một lần, tức là mười hai tháng, nhưng tháng trước, vì chàng vận chân khí quá độ nên đã phát tác một lần, vài ngày nay, chàng thường xuyên ho khan, mới đầu tưởng rằng là do chàng nhiễm phong hàn, sau khi uống ít thuốc thấy đỡ hơn nhiều, nhưng bây giờ, bàn tay chàng lạnh như băng đã nói cho nàng biết, ho khan cũng không phải vì nhiễm phong hàn.

Thượng Quan Nguyệt nhìn mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:

-Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:

-Không có gì.

Lập tức nở nụ cười, thu dọn một số thứ đồ:

-Thượng Quan, huynh nghỉ ngơi một lúc đi, mấy ngày nay huynh chưa được ngủ yên hôm nào rồi, cũng không còn cách núi Tuyết Vô Tan xa nữa, muội cũng không muốn đến đó mà huynh lại không chịu được.

Thượng Quan Nguyệt mỉm cười gật đầu đồng ý, nhắm mắt mà vẫn cười.

Song ở một chiếc xe ngựa khác thì người trên chiếc xe đó lại không được đối xử tốt như vậy.

Một tháng vội vàng trôi qua, Tiêu Thần Hiên vốn là người đang bị thương, hơn nữa vết thương trên người cứ gần khỏi lại nứt ra, làm cho vết thương bị nhiễm trùng, khiến người luôn luôn trong tình trạng sốt cao, hôn mê bất tỉnh.

Trảm Đình là một ám vệ, không thể tỷ mỉ bằng nữ tử được, vốn định trên đường đi mua một nha hoàn hầu hạ bên cạnh, nhưng Tiêu Thần Hiên không đồng ý, giống như hành hạ mình tận lực, để lòng mình bừng tỉnh vậy.

Mấy ngày nay, trong lúc hôn mê, hắn không ngừng nói mơ: “Nhiễm nhi, Nhiễm nhi….”

Trận ho khan bất ngờ vang lên, giống như bị nén lại một lúc lâu rồi mới bột phát ra ngoài (từ này mình tra trên bách khoa tri thức, họ nói rằng “bột phát” là từ nói trong Hán ngữ cổ còn “bộc phát” là dùng trong Hán ngữ hiện đại. Trong trường hợp này mình xin dùng từ “bột phát”), mang theo đau đớn như bị xé rách, như sắp sửa ho cả lá phổi ra.

Hắn vội vàng lấy tay che miệng lại, ho khan kịch liệt, giống như hắn là người mắc bệnh nan y, vô cùng đau khổ, trong miệng, quanh quẩn trong bầu không khí là mùi máu tươi, dần dần giảm bớt. Khó khăn vén màn xe lên, nhìn xe ngựa phía trước, ngực lại truyền đến đau đớn.

Phút chốc, máu tươi lại thấm qua lớp vải, trong lòng bàn tay đang che miệng dính một chất lỏng ấm nóng, dòng chất lỏng theo khe hở lòng bàn tay chảy xuống uốn lượn, rơi xuống “tích”, “tích”, trên vạt áo ở trước ngực xuất hiện nhiều đóa hoa mai màu đỏ.

Nơi lạnh nhất tại nước Bắc Thần.

Núi Tuyết Vô Tan.

Trên đỉnh núi là băng tuyết đọng bốn mùa quanh năm không tan ra, địa hình núi vô cùng hiểm trở, người bình thường căn bản không có cách nào leo lên núi. Phía bắc ngọn núi là một vách đá dựng đứng cao sừng sững, mặt vách đá bóng loáng như gương, ngay cả một gốc cây cũng không có, vô cùng hiểm trở.

Nơi này băng tuyết rơi không ngừng trong nhiều năm, bất luận là núi, hang cốc, thảo nguyên đều bị băng tuyết bao phủ, trong một năm khó nhìn thấy mấy lần tuyết tan, khí trời bốn mùa đều lạnh cong, cho nên mọi người còn gọi nó là Vi tuyết chi (hựa, sự thực mình cũng không biết nó là gì).

Tuyết đọng quanh năm trên đỉnh núi, từng tảng băng cứng chắc căn bản không có chỗ để con người đặt chân. Đoàn người Khinh Vân Nhiễm đi tới chân núi thì dừng lại nghỉ ngơi.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Thượng Quan Nguyệt tỉnh táo suy nghĩ, địa hình đặc thù của núi tuyết là như vậy, địa thế hiểm trở, khó có thể leo lên, hơn nữa vì thời tiết như vậy, thường xuyên gặp bão tuyết, nếu như không may, gặp phải băng tuyết, lại càng khó khăn hơn.

Khinh Vân Nhiễm nhìn tuyết trắng mờ mịt bao phủ trên núi, gió lạnh gào thét, mây mù che khuất, tuyết rơi liên tục từ trên trời xuống, tầm nhìn trở nên mơ mơ hồ hồ.

Nàng không khỏi thắt người lại, thân thể vốn lạnh, trùng hợp đây là thời điểm lạnh nhất trong năm, núi tuyết còn rét lạnh hơn nhiều, cho dù trên người có mặc áo lông cừu dày cộm thì mặt và bàn tay vẫn bị lạnh cóng.

Lúc này một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy tay nàng, lòng bàn tay không ngừng truyền đến hơi ấm, làm cho thân thể nàng ấm lên, nghĩ tới tình trạng của đối phương, mày hơi nhíu lại, vùng tay ra.

Vô tình quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của một người trên một chiếc xe ngựa khác, một tháng trôi qua, hắn thường xuyên tìm cớ tiếp xúc với nàng, thái độ, tâm lý nàng không cảm thấy yên tâm.

Gương mặt đối phương tái nhợt, so với gương mặt Thượng Quan Nguyệt khi hàn độc phát tác còn khó coi hơn vài phần, nhìn hắn thường ho khan, hít thở khó khắn, chắc hắn bị nhiễm phong hàn rồi.

Nàng tức giận cau mày nhăn mặt, quan tâm tới hắn làm cái gì, lạnh lùng thu lại ánh mắt, quay đầu đi.

Lúc này trong tay Thượng Quan Nguyệt cầm chén nước, nắm trong tay âm thầm vận công, không bao lâu sau thì có hơi nóng bừng lên, chàng mỉm cười đưa cho Khinh Vân Nhiễm. Khinh Vân Nhiễm cầm lấy chén nước, hơi sửng sốt, chén nước ấm, ngửa đầu uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa từ dạ dày tới bụng, nàng uống thêm mấy ngụm nữa, nhân tiện đưa chén nước lại cho chàng:

-Huynh cũng uống đi.

Thượng Quan Nguyệt cười khẽ, uống chung chén nước với nàng.

Tiêu Thần Hiên từ xa nhìn chăm chú bọn họ, nhất cử nhất động cũng không thoát khỏi mắt hắn, trái tim hắn giống như bị xé rách, hắn tưởng rằng mình vốn chết lặng từ lâu rồi, nhưng tới bây giờ, xương tủy hắn vẫn có thể cảm giác đau đớn như cũ.

Trảm Đình thấy chủ tử mình khổ sở vì tình, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Nghỉ ngơi chốc lát, đoàn người lại khởi hành, vì xe ngựa không thể lên núi nên chỉ có thể đi bộ, đi một lúc cũng tới được sườn núi.

Gió lạnh gào thét bên tai, quất mạnh vào mặt làm Khinh Vân Nhiễm cảm thấy đau.

Áo lông cừu dày cũng không thể chống được cái lạnh xâm nhập vào, nàng không nhịn được mà run run co người lại, quay đầu lại nhìn xe ngựa phía sau, nhìn cỗ quan tài của Hoán nhi.

Trong thế giới trắng xóa này, đột nhiên con người trở nên vô cùng nhỏ bé.

Đột nhiên trong lúc đó, cuồng phong nổi lên, bão tuyết đánh vào mặt, sinh ra đau đớn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, từ đỉnh núi truyền đến những tiếng ầm ầm, vang vọng sơn cốc.

-Không tốt rồi, tuyết lở, mọi người mau đi….

Thủy Lưu đi phía trước dò đường hoảng sợ kêu lên.

-Bây giờ xuống núi không kịp, mau sang bên kia tránh bão….

Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh nghiêm lại, quyết định rất nhanh rồi kêu lên. Khinh Vân Nhiễm biết rõ uy lực của băng tuyết, căn bản nếu bị đè vào người chắc chắn không còn đường sống. Trống ngực nàng đập mạnh, tự nhiên không thể kháng cự, sợ hãi và bất lực, cho dù võ công cao tới đâu, trí tuệ thâm sâu tới mức nào cũng không thể ngăn cản.

Tuyết trên núi lăn xuống, càng lăn càng lớn, tốc độ căn bản càng ngày càng nhanh, toàn bộ mọi người đều theo bản năng vì sự sống còn mà chạy trốn, tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.

Thượng Quan Nguyệt thét ra một tiếng chói tai:

-Khinh nhi, cẩn thận….

Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm giẫm vào một hố sâu, nàng cảm giác sau lưng có người muốn kéo nàng, chỉ nghe thấy tiếng y phục bị rách, nhưng lại không cản được việc nàng rơi xuống. Nàng bị một tảng tuyết rơi trúng người, đau đớn kêu lên, chưa phục hồi lại tinh thần đã bị thụt xuống hố sâu, tuyết đọng trong huyệt động đều rơi xuống đỉnh đầu, giống như tuyết không ngừng chất đống lên người.

Phía trên truyền tới một tiếng quát to:

-Khinh nhi….

Tốc độ trượt của xe lăn không hề thua kém khinh công chút nào. Tiêu Thần Hiên không hề nghĩ ngợi, từ xe lăn bay vọt lên, nhảy xuống theo sát, dùng chút nội lực còn lại giảm bớt lực đạo, thân người xoay tròn, hắn bắt được tay Khinh Vân Nhiễm, dùng sức kéo lấy nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng trong ngực mình. Cho dù gặp băng tuyết sắc nhọn, trong tâm vẫn quyết tâm bảo vệ nàng, xuống dưới hoàng tuyền, chỉ cần có nàng làm bạn, dù hắn không tình nguyện, hắn cũng không hối hận.

Cái lạnh thấu xương từ đỉnh đầu truyền xuống thấu vào tim, khí huyết toàn thân như đọng lại ngực hắn. Sau đó máu tươi phụt ra từ miệng hắn.

Chóng mặt kéo đến, trước khi hôn mê hắn liếc mắt một cái, nhìn Khinh Vân Nhiễm đang hôn mê trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi lạnh như băng.

Khoảng không trên núi, gió mạnh gào thét, bầu trời trắng mờ mịt đầy tuyết bay múa, bên vách đá, mơ hồ trong tuyết trắng có bóng người.

Một thân tuyết trắng phiêu dật theo bão tuyết, gương mặt tuấn mỹ bi ai, quanh thân có luồng không khí lạnh thấu xương, trong tay cầm một miếng vải bị xé rách.

Dừng ở đáy cốc sâu vạn trượng, trời đất mênh mông, đau đớn tưởng chết, vạn vật bỗng biến ảo như luồng ánh sáng, tay áo tung bay theo gió. Mặc cho tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi không ngừng, một lúc lâu sau, thân hình chàng mơ hồ cử động, từ yết hầu dâng lên luồn khí, ho mạnh:

-Khinh Vân Nhiễm….

Núi tuyết lở, giống như san bằng cả sơn cốc, cuối cùng chàng đã mất nàng trong nháy mắt….

Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng nói lo lắng của Hành Vân:

-Công tử bảo trọng thân thể, có nương là người hiền nhất định sẽ được trời thương, nhất định sẽ không có việc gì.

Thượng Quan Nguyệt cau mày, lại ho, đợi sau khi bớt ho, trầm giọng hỏi:

-Tìm thế nào rồi?

Vẻ mặt Hành Vân nghiêm trọng, nói:

-Thuộc hạ đã huy động tất cả thợ săn dưới núi đi tìm giúp, tạm thời chưa có tin tức gì.

Trong mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên lạnh lùng, tay bất giác nắm chặt, trầm giọng nói:

-Hành Vân, lập tức dùng bồ câu đưa tin, triệu tập người ngựa lại đây, tiến hành rà soát hết hang động trong núi, nhất định phải mau chóng tìm được bọn họ!

Vẻ mặt Hành Vân ngẩn ra, vội vàng nói:

-Vâng, thưa công tử.