Nghe vậy, sắc mặt Duẫn Mặc Băng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, hắn không ngờ thất công chủ này lại ngang ngạnh đến vậy, dám khiêu khích sư huynh hắn trước mặt mọi người.

Nàng ta biết rõ, sư huynh thường không biểu diễn tài nghệ đánh đàn, người trong thiên hạ chỉ biết hắn có tài đánh đàn tuyệt thế, nhưng không biết, hắn chỉ đánh đàn ở trước mặt một người, đó là Thái tử phi Bắc Thần Lăng Nhược Hạ, từ khi nữ tử này được gả cho Thái tử Thượng Quan Khích làm phi, sư huynh liền cất đàn đi, không bao giờ đánh nữa.

Nghe được thỉnh cầu của Thất công chủ, tiểu Hoàng đế nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên bối rối, theo bản năng liếc nhìn Duẫn Thiên Hạo một cái, thấy ông ta vuốt cằm thản nhiên, sau đó quay đầu lại, cười nhẹ với Thượng Quan Nguyệt:

-Khó được Thất công chủ nhờ vả, Thượng Quan công tử cho mọi người được nghe đàn, mở rộng tầm mắt đi!

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thượng Quan Nguyệt, có thể tận mắt chứng kiến vị công tử phiêu dật như tiên này diễn tấu, các vị tiểu thư khác đã không thể chờ đợi được nữa, cực kỳ trông mong, mà nam tử này nghe đồn kỹ nghệ đánh đàn của hắn là tuyệt thế, cũng không uổng ngàn dặm xa xôi tới Nam Dục.

Thượng Quan Nguyệt ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn Lăng Tử lạc một cái, cười lãnh đạm, mở miệng nói:

-Có gì là không thể.

Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày, nàng biết rất rõ, hắn cũng không muốn biểu diễn, nhưng người khác đã chỉ đíchdanh hắn đánh đàn, chẳng lẽ bôi xấu mặt mũi Hoàng đế?!

Lăng Tử Lạc trước là có chút kinh ngạc, sau đó lại trở nên kiêu ngạo, dịu dàng nói:

-Chờ đã!

Mọi người đều sửng sốt, không biết vị công chúa xinh đẹp của Tây Giác này có thứ thuốc gì trong hồ lô?

Lăng Tử Lạc thản nhiên cười, cất cao giọng, nói:

-Ta biết Thượng Quan công tử tinh thông các loại nhạc cụ, cho nên đã đặc biệt mang một loại đàn từ Tây Giác đến đây, không làm khó công tử chứ?!

Nói xong, nàng ta vỗ vỗ tay, có hai tiểu thái giám đi ra, mang theo một cái giá gỗ rất kỳ lạ, đặt ở trong đại điện.

Thấy hành động của nàng ta, ánh mắt Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, hiển nhiên là đối phương đã có tính toán.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì cây đàn đặc biệt kia gọi là vĩ cầm, nhạc cụ này âm vực rất lớn, thanh âm dịu dàng trong sáng, biểu hiện lực rất mạnh, thời kỳ Đông Hán là do Ba Tư truyền vào Trung Quốc.

Đương nhiên, loại nhạc cụ này xuất hiện trong một giai đoạn không xuất hiện trong lịch sử cũng chẳng có gì lạ. Nhưng loại nhạc cụ này vốn là nhạc cụ cung đình Tây Giác, đến người trong cung còn ít được chạm vào, cách đánh đàn rất phức tạp, không là người được học hẳn hoi sẽ khó mà thể hiện.

Vậy xem ra, vị công chúa Tử Lạc kia là cố ý gây khó dễ cho Thượng Quan Nguyệt.

Đôi mắt sắc của Thượng Quan Nguyệt không hề biến đổi, đang muốn mở miệng đáp lời thì Khinh Vân Nhiễm đã khẽ kéo lấy ống tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi:

-Huynh định làm thật sao?

Thượng Quan Nguyệt mỉm cười:

-Không.

Khinh Vân Nhiễm bỗng thấy nhức đầu, nhìn nụ cười nhẹ trên mặt hắn, giống như đã nghĩ ra cách đối phó chu toàn, hậm hực nói:

-Có phải là huynh định cho muội lên diễn tấu thay huynh?

Thượng Quan Nguyệt đối với nàng có ơn, nếu mình có thể giúp gì được, nàng nhất định không chối từ, nhưng không nghĩ sẽ thay hắn diễn tấu, chung quy có cảm giác không được tự nhiên.

Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt sâu như hồ nước, ánh mắt chớp động sáng chói.

Lăng Tử Lạc có chút không kiên nhẫn, vội la lên:

-Thượng Quan công tử?

Thượng Quan Nguyệt nghiêm mặt lại, cười nhẹ, mở miệng nói:

-Thịnh tình của Thất công chủ thật không thể từ chối, không dám giấu, tại hạ không tinh thông lắm các nhạc cụ của Tây Giác, nhưng ở chỗ tại hạ lại có một người rất am hiểu, không bằng để ta cùng nàng hợp tấu, nhất cử lưỡng tiện.

Lăng Tử Lạc không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, vốn là muốn nhìn hắn bị bêu xấu, nhưng giờ nhìn mọi người đều thấy hứng thú, đành cười đồng ý.

Thượng Quan Nguyệt đứng dậy, Khinh Vân Nhiễm dở khóc dở cười, không nghĩ nam tử này sẽ làm chuyện như vậy, nàng cũng đứng dậy, chỉ một thoáng, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng.

Trong đó có lẫn vài ánh mắt sắc bén, như dao nhọn đâm vào lưng Khinh Vân Nhiễm, nàng lo lắng thở dài, bất đắc dĩ, mình đã leo lên lưng hổ thì khó có thể xuống được nữa.

Tất cả chuẩn bị đã xong, Thượng Quan Nguyệt ngồi xuống trước một cây đàn tranh.

Khinh Vân Nhiễm mặc y phục lụa mỏng màu xanh da trời lướt xuống mặt đất, mái tóc dài thả trên vai, giống như một đóa hoa tươi trong gió, xuất trần, tĩnh dật như tiên.

Gương mặt thanh lệ của nàng trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt đi, có cảm giác thoát tục, vẻ đẹp tự nhiên xuất phát từ cả trong lẫn ngoài, khí chất dịu dàng, tinh khiết, alfm cho nội tâm của người khác cảm thấy thoải mái.

Lúc này nàng chuyên tâm vào vĩ cầm, giơ hai tay lên, tay trái hạ xuống, bắt đầu kéo đàn, âm nhạc chấn động bầu không khí, kỳ ảo, quanh quẩn mọi nơi.

Tiếng đàn tranh cũng vang lên, giống như nước chảy, gió mát vào lòng mọi người.

Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, tiếng nhạc dịu dàng, dễ nghe phát ra từ đầu ngón tay nàng, giống như tiếng suối ngày xuân, tiếng đàn du dương như nước chảy vào trong tâm mọi người, trước mắt như hiện lên cảnh vật hoa cỏ xanh tươi, lan cho tới tận chân trời, giống như những đám mây trong suốt có thể nhìn xuyên qua.

Ngay sau đó, tiếng đàn của hai người bỗng trở nên vội vàng, từ thấp đến cao, giống như dòng suối róc rách trong núi, trăng sáng lộ rõ, xoay chuyển triền miên.

Vội vàng giống như người trước trận chiến, thiên binh vạn mã, khí thế như lửa.

Tiếng đàn bỗng trầm thấp, lặng yên chập chờn, tiếng đàn càng ngày càng rõ ràng, giống như một tiếng hạc vang lên giữa bầu trời xanh bao la.

Mây bay nước chảy, nhẹ nhàng vui vẻ, cảnh vật như hợp theo khúc đàn, giống như hương hoa trong gió, rất lâu không tan đi.

Khi tiếng đàn cuối cùng dứt, vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.

Mọi người đều chưa ổn định lại tinh thần, tất cả đều si ngốc nhìn hai người trong điện.

Nam tử thanh nhã như đóa sen, nữ tử lại đạm nhã như hoa lan, không khỏi cảm nghĩ, thật xứng đôi vừa lứa, có thể cầm sắt hợp tấu ăn ý đến vậy, cũng chỉ có những người xuất trần mới có thể làm được như vậy.

Đôi mắt tiểu Hoàng đế phát sáng, khen ngợi:

-Quả nhiên là diệu khúc, nhân gian khó tìm, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt.

Lăng Tử Lạc nghĩ một đằng, nói một nẻo, cười lãnh đạm, nói:

-Không ngờ Thượng Quan công tử không chỉ xuất trần thoát tục, ngay cả người bên cạnh cũng yểu điệu, tỏa sáng long lanh, thật làm cho Tử Lạc hâm mộ.

Hai người cười nhẹ, thi lễ khấu tạ, chậm rãi về chỗ ngồi.

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm cười nhìn Thượng Quan Nguyệt, nói:

-Thượng Quan, tiếng đàn của huynh quả thật rất mỹ diệu, hại muội thiếu chút nữa say mê trongn khúc nhạc, vẫn chưa tỉnh lại.

Trong lòng Thượng Quan Nguyệt chấn động, cười nhẹ:

-Nếu nàng thích, sau này còn nhiều cơ hội cùng hợp tấu!

Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ:

-Một lời đã định.

Lăng Tử Lạc ở phía đối diện bực mình, âm thầm cắn môi, nhìn Khinh Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên sự đố kỵ, đây là nhạc cụ rất cổ từ một đất nước xa xôi, mới truyền đến bản quốc không lâu, sao nàng có thể sử dụng?

Nhìn Duẫn Mặc Băng ở bên cạnh, ánh mắt không giống như lúc nãy, trong sáng nhưng lạnh lùng nữa, nhìn chằm chằm thân ảnh nữ tử kia, giống như bị mất hồn mất phách, tâm trạng không khỏi giận dữ, nghiến răng ken két nhưng lại dịu dàng nói:

-Duẫn Mặc Băng, huynh đang nhìn đi đâu vậy?

Nghe tiếng, Duẫn Mặc Băng chuyển động con mắt, lạnh lùng nói:

-Có liên quan gì tới Thất công chủ?

Hắn hoàn toàn không để ý sắc mặt Lăng Tử Lạc khó coi như thế nào, lâm vào trầm tư, nữ tử kia làm hắn nhớ lại đoạn ký ức phong trần đầy đau khổ, trong lòng thở dài. Bốn năm, cảnh còn, nhưng người đã mất.

Khinh Vân Ngạo nhìn chằm chằm nữ tử thanh lệ ngồi đối diện, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, trừ diện mạo bên ngoài, vẻ mặt, phong thái, cử chỉ, ngay cả những động tác rất nhỏ cũng rất giống Nhiễm nhi, không khác chút nào, thiên hạ sao lại có người giống đến vậy?

Đột nhiên nữ tử cũng nhìn qua đây, bốn mắt gặp nhau, trong lòng hắn bỗng thấy căng thẳng, cảm thấy mình có chút thất lễ, lúng túng thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Tiêu Thần Hiên ở bên cạnh.

Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên lạnh băng, cả người khẽ run, đôi mắt vốn trống rỗng vô hồn, giờ khắc này bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp rất khó tả, môi mím chặt thành một đường, bàn tay gắt gao nắm chặt lại, cả người như bị buộc chặt giống như dây cung bị căng ra.

Có phải hắn cũng cảm giác được điều gì?

Bàn tay cầm chén rượu bỗng bóp chặt lại, lúc Khinh Vân Ngạo về đến nhà, Lan nhi nói bóng gió, từ miệng nàng ấy biết được khi Nhiễm nhi còn sống trong phủ hắn, cuộc sống rất khổ cực.

Ngày nay, vì cứu Nhiễm nhi mà hắn trở thành phế nhân, còn sống ở trên đời, chính là hành hạ mà hắn phải chịu, so với dùng một dao giết chết hắn thì thống khổ hơn rất nhiều.

Khinh Vân Nhiễm không dám coi thường Khinh Vân Ngạo, nàng sợ rằng mình biểu hiện quá mức rõ ràng làm cho Tiêu Thần Hiên ngồi ở bên cạnh nhìn ra sơ hở, đành phải âm thầm nhẫn nại, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc.

Bữa tiệc đã gần kết thúc, mọi người đã nếm hết rượu ngon món lạ, ca múa cũng đã chấm dứt, tiểu Hoàng đế cũng đã theo tiểu thái giám ra ngoài, tuyên cáo lui.

Khinh Vân Nhiễm chứng kiến dòng người ra về, trong lòng hiện lên vội vàng, Thượng Quan Nguyệt đột nhiên nói nhỏ bên tai nàng:

-Yên tâm, thư đã truyền đi, đợi tới canh ba, huynh ấy sẽ đến như đã hẹn…

Ngh vậy Khinh Vân Nhiễm vuốt má, bút tích của nàng, ca ca hẳn là biết rõ, khi đến lúc, nhất định hắn sẽ tới, bây giờ chỉ có chờ đợi.

Ngồi xe trở lại Minh Vân sơn trang, đã gần đến đêm khuya, trên bầu trời đầy sao, đêm lạnh như nước.

Khinh Vân Nhiễm đi tới Vãn Vân uyển, đẩy cửa vào trong, thấy Hoán nhi nằm trên giường đang lạnh run, tỳ nữ cho bé uống thuốc, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng lại bị hành hạ làm tỉnh giấc, trong miệng nhẹ giọng gọi:

-Mẫu thân, lạnh quá…

Lòng Khinh Vân Nhiễm như bị dao đâm toạc, đau đớn triệt nội tâm, nàng bước nhanh tiến lên, không kìm được ôm chặt lấy bé, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, gầy yếu, chua xót, dịu dàng hỏi:

-Hoán nhi, còn lạnh không?

Hoán nhi lắc lắc đầu một cách yếu ớt, đôi mắt đen như bị che bởi một lớp bụi.

Dần dần trên trán bé xuất hiện mồ hôi hột lạnh như băng, thân thể nho nhỏ phát run, lúc lạnh lúc nóng, đau đến mức không nói nên lời.

Nước mắt Khinh Vân Nhiễm đầy trong hốc mắt, ôm bé thật chặt, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cắn môi, ngăn chính mình không khóc thành tiếng, thời gian phát bệnh càng ngày càng ngắn, nàng chỉ có thể nhìn tâm can bảo bối của mình bị hành hạ, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp, hận chính mình vô dụng.

Giọng nói của Hoán nhi rất nhẹ, rất rất nhẹ, gọi:

-Mẫu thân.

Khinh Vân Nhiễm trả lời:

-Mẫu thân đây.

Hồi lâu, nàng nghe thấy tiếng hít thởnhẹ nhàng của Hoán nhi, nàng lau đi nước trên khóe mắt.

Lúc này có tiếng động rất nhỏ truyền vào tai, một bóng đen cao lớn chợt hiện rồi tiến vào, là nhị ca tới sao?

Nàng nói không hề báo trước:

-Nhị ca, huynh đến rồi sao?

Người nọ đi đến, khi nhìn thấy gương mặt người đó, không khỏi cứng đờ.