Duẫn Mặc Băng thở dài, mím môi không nói, Tú nhi, Hạnh nhi đều đã chết không đối chứng được, chỉ dựa vào lời nói một bên của Khinh Vân Nhiễm, sợ rằng Tiêu Thần Hiên sẽ không tin tưởng.

Khinh Vân Nhiễm đoán được ý nghĩ từ vẻ mặt hắn, trái tim thắt lại, nói:

-Chuyện này dừng ở đây đi, nếu không có Tô Thiên Tuyết thì hắn cũng không cho muội hạ sinh đứa con này…

Kết quả đều giống nhau thôi.

Đáy mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên thản nhiên, đúng vậy! Có một số việc chưa chắc đã tìm ra được chân tướng! Hắn bình tâm lại, nhanh chóng chấm dứt đề tài này, nghiêm mặt nói:

-Bây giờ muội tĩnh dưỡng, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn!

Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, vô cùng ôn nhu động lòng người, cảm kích nói:

-Mặc Băng, cám ơn huynh!

Khuôn mặt Duẫn Mặc Băng bỗng đỏ ửng, ánh mắt không được tự nhiên hạ xuống, thấp giọng nói:

-Giờ không còn sớm nữa, ta cũng nên đi rồi!

Khinh Vân Nhiễm gật đầu đáp nhẹ, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt hiện lên thẹn thùng rồi biến mất rất nhanh.

*********************

Hiên Vương phủ, Minh Nguyệt lâu.

Trong phòng đang tĩnh lặng bỗng có một tiếng tát dữ dội vang lên.

Trên mặt Ưu Nhã in rõ vết hằn năm dấu tay, khuôn mặt nghiêm lại gục đầu xuống, vội vàng quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:

-Xin chủ tử thứ tội!

Đôi mắt Tô Thiên Tuyết hơi tối lại, mắt như có băng sương:

-Ngươi làm chuyện thừa thãi, suýt chút nữa thì phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta! Ngươi luôn cẩn thận nhưng lần này lại làm cho ta thất vọng!

Ưu Nhã dập đầu xuống mặt đất, cúi đầu nói:

-Nô tỳ đáng chết!

Tô Thiên Tuyết trầm mặc một lúc lâu, lạnh lẽo nhìn Ưu Nhã đang quỳ trên mặt đất, thu tức giận trong lòng đi, lạnh lùng nói:

-Thôi! Hắn ta cũng không dám tiết lộ nửa câu, đứng lên đi!

Chuyện này đã làm cho Vương gia sinh nghi, nàng ta phải bớt hành động đi.

Ánh mắt Ưu Nhã chợt lóe lên, ánh mắt hạ xuống khấu đầu tạ ơn, Tô Thiên Tuyết nhíu chặt mày, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cúi đầu nói:

-Nữ nhân đó bị Duẫn Mặc Băng đưa ra khỏi phủ, một tháng sau trở về, cô nam quả nữ, dễ dàng lâu ngày sinh tình, sợ Vương gia đã sớm không chịu được rồi!

Khóe môi nàng ta cong lên, Duẫn Mặc Băng muốn giúp Khinh Vân Nhiễm nhưng không biết làm như vậy Vương gia lại càng để ý.

Ưu Nhã ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh ngạc:

-Ý chủ tử là…

Ánh mắt Tô Thiên Tuyết lưu chuyển, cười cười nói:

-Không vội! Chờ Khinh Vân Nhiễm hồi phủ thì kế hoạch cũng chẳng có thay đổi gì. Bây giờ ta có chuyện quan trọng muốn làm, ngươi đưa tai lại gần đây…

Ưu Nhã rùng mình ghé sát tai vào, nghe được việc nàng ta sai bảo, vẻ mặt căng thẳng lại, nói:

-Vâng, chủ tử!

Tô Thiên Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Ưu Nhã một cái, cảnh cáo nói:

-Lần này ta không cho phép ngươi phạm phải sai lầm nữa!

Cả người Ưu Nhã ngẩn ra, cúi đầu nói:

-Nô tỳ sẽ làm việc cẩn thận!

*********************

Ban đêm lạnh lẽo, lúc bất chợt nóng, lúc lại vô cùng lạnh.

Trong phòng tại Thanh Phong các truyền ra một tiếng đàn du dương, bên trong là một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt đang đánh đàn tranh, thân ảnh thanh nhã xuất trần, khuôn mặt trầm tĩnh làm người khác không dám quấy rầy.

Lan nhi thấy vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm nghiêm lại, lạnh lùng, trong tiếng đàn có nhiều tạp niệm, nhắc nhở:

-Tiểu thư, người đi ngủ sớm đi, sáng mai Vương gia còn tới đây…

Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, lạnh giọng ngắt lời, nói:

-Ta biết rồi!

Kỳ hạn một tháng đã đến, ngày mai Tiêu Thần Hiên sẽ tới đây đưa nàng về, nghĩ vậy tiếng đàn bị đứt đoạn.

Lan nhi trầm mặc, hai ngày ngày trước, Thừa tướng bị Hoàng thượng lấy tội danh thông địch bán nước giam giữ, phủ Thừa tướng cũng bị niêm phong, nếu tội danh được ấn định thì đây là tội bị tru di cửu tộc. Mà vị hôn phu của tiểu thư lại là Hiên Vương gia lãnh khốc vô tình, không bảo vệ tiểu thư thì thôi, lại suốt ngày gây khó dễ cho nàng, càng đùng nói có chuyện hắn giúp tiểu thư vượt qua cửa ải khó khăn này.

Duẫn công tử dù sao cũng chỉ là dân thường, mặc dù giúp đỡ rất nhiều nhưng không có khả năng đấu lại quan binh. Mấy ngày nay đều vì tiểu thư chạy đi chạy lại, có tin tức gì là tới đây thông báo ngay, ánh mắt lộ ra nghiêm trọng đã nói rõ tất cả.

Trong lòng Khinh Vân Nhiễm sáng tỏ, đứng dậy cất đàn đi, nhẹ giọng nói:

-Lan nhi, ngươi cũng ra ngoài đi!

Lan nhi gật đầu, đi tới bên cửa sổ, đột nhiên có một bóng đen xẹt qua trước mặt nàng, nàng dụi dụi mắt, hóa ra là cành cây ngoài cửa sổ lay động, nhanh chóng đóng cửa sổ vào.

Đợi nến bên trong phòng dập tắt, từ sau bóng cây một thân ảnh cao lớn đi ra, đôi mắt hẹp dài thâm thúy hiện lên cái nhìn phức tạp. lẳng lặng nhìn vào cửa sổ tối đen, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm trọng.

Hồi lâu, thân thủ hắn mau lẹ lẻn vào bên trong phòng, lặng yên không gây một tiếng động đi sâu vào trong, dừng chân trước giường, vén rèm lên, ánh mắt dừng ở dung nhan nữ tử đang nằm trên giường.

Cả tháng nay, mỗi tối hắn đều tới đây nhìn nàng ngủ một cách bình yên, đã thành thói quen rồi, chỉ là chuyện lén lút này kéo dài đến bao giờ?! Trong lúc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhíu mày lại, tay hắn muốn vuốt mặt nàng thì bất ngờ nhớ tới sự chán ghét trong mắt nàng, tay dừng lại giữa không trung, lúng túng rút về, lẳng lặng nhìn nàng thêm một lúc lâu rồi xoay người rời đi.

********************

Hôm sau Khinh Vân Nhiễm dậy thật sớm, một tháng trôi qua, nàng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng làm như vậy rất có lỗi với Duẫn Mặc Băng, người mất tích trong phủ hắn, Tiêu Thần Hiên nhất định sẽ gây phiền toái cho hắn.

Nàng than nhẹ, Lan nhi lấy cho nàng một cái áo khoác, mở cửa ra, Duẫn Mặc Băng chờ ở bên ngoài đã lâu, hai người trầm mặc không nói gì cùng ra đến cửa chính, Lan nhi có ý tứ đi theo phía sau bọn họ, không phát ra tiếng nào.

Khinh Vân Nhiễm nhìn cửa chính, xe ngựa đã dừng ở đó rất lâu, trong mắt hiện lên chán ghét.

Duẫn Mặc Băng đứng bên cạnh Khinh Vân Nhiễm, trong mắt không gợn sóng sợ hãi nhưng tâm tình như mất mát thứ gì hiện lên trong lòng, nâng mắt nhìn về phía Tiêu Thần Hiên, thấy hắn từ trong xe ngựa đi ra, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trên người như có cảm giác căng thẳng, làm cho hắn có vẻ khẩn trương không bình thường.

Tiêu Thần Hiên bình tĩnh nhìn nàng, Khinh Vân Nhiễm nhanh chóng mở mắt, hận ý trong mắt đậm hơn, vừa nhìn hắn trong lòng bất giác nhớ tới cảnh kia, vốn tưởng rằng sau một tháng thì có thể bình tâm lại, nàng có thể thản nhiên đối mặt nhưng không được, nàng không làm được!

Duẫn Mặc Băng nhìn Khinh Vân Nhiễm, ánh mắt phức tạp, chuyển ánh mắt, thản nhiên nói:

-Thần Hiên, vụ án của Khinh Thừa tướng liên quan đến nhiều chuyện, nếu Vân Nhiễm ở lại phủ ta thì quả thật không ổn! Ngươi cũng nên hết sức giúp đỡ…

Tiêu Thần Hiên nhíu mày, không kiên nhẫn ngắt lời:

-Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm! Ta tự biết chừng mực…

Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, hắn luôn có thái độ cao cao tại thượng, nhìn đã thấy ghét rồi!

Ngữ khí Duẫn Mặc Băng cực kỳ lãnh đạm nhưng lại mười mươi có ý cảnh cáo:

-Thần Hiên, nhớ điều ta vừa nói!

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, gật đầu đồng ý, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm, cúi đầu nói:

-Còn đứng đó làm gì? Không mau lên xe!