Quạ bay hỗn loạn, cây cối mông lung. Trên con đường dẫn từ Biện Kinh đến Huy Châu có hai con ngựa dũng mãnh một trước một sau theo gió mà tiến. Trên lưng con phía trước là một thanh niên nho nhã, tuấn tú, mặc bộ quần áo màu lam, đai lưng màu trắng, cổ kiếm giắt ngang hông, nếu không là phong thái ôn hòa, nhã nhặn, còn là chút nhẹ nhàng, anh kiệt. Đằng sau lại là một vị công tử mặc quần áo trắng, tác phong phóng khoáng, diện mạo anh tuấn, cử chỉ tự tại, thần thái bất khiêm, ngang hông mang một cây trường kiếm trắng từ vỏ đến ngọc đái, dẫu phóng ngựa chạy như bay nhưng vẫn thong thả vịnh thơ.

“Nhành hoa mấy đóa nhu bàng thế, liễu mảnh nghìn sợi mưa bụi bay.

Vầng dương đỏ rực ánh chiều tây, thấp thoáng hằng nga nơi ngọn tùng.”

Công tử áo trắng ngâm chưa dứt, thanh niên áo lam đằng trước đã kìm cương, quay đầu lại. Con ngựa đang có đà nên phản ứng hơi mạnh bạo, chồm hai chân trước lên, hí vang một tiếng.

“Bạch huynh, Triển mỗ đã lập đi lập lại suốt rồi. Đi Huy Châu lần này là công vụ, Bạch huynh không cần theo Triển mỗ nữa.”

Bạch Ngọc Đường ngửa đầu cười ha hả, nhếch mép nói. “Mèo con, nói chuyện nghe ngộ ghê. Đây rõ ràng là đại lộ, chẳng lẽ đường mi đã đi rồi thì Bạch gia ta không được phép đi qua hay sao?”

“Bạch Ngọc Đường! Đừng quậy nữa!”

Thấy Triển Chiêu lời lẽ nóng nẩy, khó chịu ra mặt, biết là âm mưu đã được như ý, Bạch Ngọc Đường trong lòng cực kì vui sướng, cười gian tà.

“Lâu rồi Bạch ngũ gia mới cao hứng rời Hãm Không Đảo đi du ngoạn sơn thủy, dẫu có một con mèo chướng mắt chạy đằng trước cũng không vì thế mà giảm bớt hứng thú. Ai ngờ là Bạch gia còn chưa mở miệng than thở, con mèo nào đó đã om sòm hết cả lên. Hài, điềm báo cho một chuyến hành trình vất vả đây…”

“Cậu—”

Triển Chiêu mím môi, cau mày, nhìn thấy gương mặt chẳng thèm quan tâm đ*o lý mà cười đầy châm chọc kia thì tức đến độ không nói thành lời.

Bạch Ngọc Đường thúc ngựa tiến lên, cố ý sáp lại gần, hai người chóp mũi cách nhau trong gang tấc, đắc ý cười nói.

“Ta? Ta làm sao nào? Chẳng lẽ Bạch gia ta nói sai gì ư?”

Cả hai gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cũng may Triển Chiêu có thể xem là khoan dung rộng lượng, xét thấy nếu cùng con chuột bạch này nghiêm túc đấu khẩu vừa nhàm chán, lại chẳng được tích sự gì nên lùi ngựa ra sau mấy bước, mỉm cười nói.

“Nếu đã như thế, Triển mỗ xin nhường đường cho Bạch huynh đi trước, tránh khiến cho Bạch huynh mất hứng đi du ngoạn sơn thủy.”

Bạch Ngọc Đường giơ tay ngăn lại, cười quỷ quyệt.

“Không cần phải làm vậy, nếu không giang hồ sẽ đồn ầm lên là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ta đi bắt nạt mèo cưng của hoàng đế lão nhi. Tuy giang hồ đồng đạo đều biết Bạch gia ta võ công hay kiến thức gì đều hơn hẳn mi, nhưng mà truyền ra như vậy thật không hay ho gì. Bạch gia cùng mi dẫu không được coi là bằng hữu quen biết, nhưng ta cũng không đành lòng nhìn mi mất hết thể diện như vậy. Khửa khửa khửa!”

Nhìn thấy kẻ nào đó đắc ý chống nạnh cười như điên, phách lối vô cùng, Triển Chiêu thật chỉ muốn giơ chân đạp cho một phát. Cố nuốt cục nghẹn xuống, anh nghiến răng rặn ra nụ cười vô vị.

“Nói như thế Triển mỗ phải cảm tạ Bạch huynh rồi nhỉ?”

“Không dám, không dám…”

“Bạch Ngọc Đường!!”

Một tiếng quát chói tai này cũng đã khiến con chuột bạch khoái quấy rối nào đó biết điều mà hạ bớt trái khoáy xuống.

Triển Chiêu thở dài, giọng dịu lại. “Triển mỗ lần này đi Huy Châu thực sự là do công vụ, mong Bạch huynh không làm khó dễ nữa.”

“Được rồi, được rồi…” Bạch Ngọc Đường chán nản nói, cậu ngán nhất mỗi khi con mèo này dùng lời lẽ khách sáo nói chuyện với mình, thật không thoải mái chút nào. “Muốn đuổi cũng đợi đến phủ Huy Châu rồi hẵng tính, chứ ở nơi hoang vắng thế này bảo Bạch gia ta đi đâu?”

Triển Chiêu bật cười, ôm quyền nói. “Đa tạ Bạch huynh.”

“Được rồi, đừng nói kiểu đó nữa, Bạch gia nổi hết cả da gà rồi đây này.”

Triển Chiêu bật cười khẽ. Nắng chiều nhẹ thổi, tóc gió thôi bay, đôi mắt màu hổ phách ánh lên trong suốt, trên môi nụ cười hiền hòa, khẽ cong thật tinh tế… Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ lại lần đó, tại tiệm áo liệm Vĩnh Ninh, cậu đã giúp Triển Chiêu miệng áp miệng truyền dương khí. Nhớ tới đây, khuôn mặt anh tuấn bỗng ửng đỏ.

“Bạch huynh?” Thấy cậu tự dưng ngớ ra không nói câu nào, Triển Chiêu xích lại gần, ân cần hỏi thăm.

Vừa mới thất thần, đột nhiên tỉnh lại thấy ngay gương mặt mèo dịu dàng, nhã nhặn phóng đại sát rạt ở cự li gần, Bạch Ngọc Đường thảng thốt kêu ‘oái’ một tiếng.

Nghe thấy cậu kêu thảm như gặp ma giữa ban ngày, Triển Chiêu hoảng hồn, lo lắng hỏi. “Bạch huynh, sao thế?”

“Không sao! Không sao!” Bạch Ngọc Đường ậm ừ nói cho qua chuyện, trong lòng hạ một quyết tâm, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ không nói cho con mèo biết việc xảy ra hôm đó, bằng không Cẩm Mao Thử này còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa?

“Mắc gì tự dưng sáp lại như vậy?!”

Triển Chiêu chau mày, thở dài, quả nhiên làm tốt phải vạ mà. “Bạch huynh nếu đã không sao, vậy Triển mỗ xin đi trước.” Anh vung chân thúc ngựa, con tuấn mã như mũi tên phóng vọt đi.

“A! Mèo thúi, chờ ta!” Bạch Ngọc Đường gọi với lên, giơ roi thúc ngựa đuổi theo.

Thấy trời đang tối dần, cả hai tăng tốc hơn nữa, trong một hơi tiến phải mười mấy dặm, mãi sau khi ngựa đã cuối sức mới giảm tốc độ lại. Bỗng thấy phía trước có một quán rượu manh nằm bên đường, Bạch Ngọc Đường vốn đã khô họng liền kéo tay Triển Chiêu.

“Mèo con, chúng ta tới kia dùng chút rượu rồi đi cũng không muộn.”

Triển Chiêu liếc nhìn, thấy trên gương mặt trắng trẻo tuấn tú kia đã nhễ nhại mồ hôi, khẽ cười nói. “Cũng được, nghỉ ngơi ở đây một lúc, chỉ cần trước khi trời tối vào tới huyện thành là đủ.”

Nói rồi cả hai dừng ngựa, nhảy xuống dắt bộ đi tới. Tiểu nhị vốn đã nhìn thấy từ đằng xa chạy ra đón ngựa, dẫn khách vào trong quán. Bạch Ngọc Đường thấy quán đơn sơ, dăm ba vị khách đi đường đang ngồi lác đác, ở góc trong cùng còn được một cái bàn trống, liền kéo Triển Chiêu tới đó. Tiểu nhị lau sạch bàn, tay chân thoăn thoắt đưa lên đậu phộng rang, đậu phụ chiên cùng vài món nhắm khác. Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn.

“Có rượu ngon không?”

Tiểu nhị khom người, cười xòa nói. “Đây chỉ là một quán nhỏ nơi hoang dã, không có gì ngoài chút rượu bạc, mong khách quan dùm tạm ạ.”

Triển Chiêu trước nay tùy thân tùy cảnh nên cũng cười mà rằng. “Vậy cho xin hai bầu rượu.”

Chẳng mấy chốc rượu nóng đã được bưng tới. Bạch Ngọc Đường châm một ly, đặt lên mép thử một chút, lắc đầu nói. “So với rượu Thiệu Hưng lâu năm Bạch gia hay uống còn kém xa lắm. Mèo con, mi chắc không biết, rượu kia màu đỏ vàng, mùi hương thật nồng, rót ra chén rồi trong như hổ phách ấy. Đó mới gọi là rượu ngon!”

“Nơi này chỉ là một quán nhỏ bình dân, làm sao có được thứ cao cấp như vậy.”

Bạch Ngọc Đường đập đập túi tiền căng phồng đeo bên hông, thở dài. “Thật là, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, dù có vàng cũng chẳng mua được tất cả những gì mình muốn…” Nói xong lại cầm đũa gắp một miếng thịt gà, ăn mà mặt nhăn như uống thuốc, lắc đầu.

Triển Chiêu biết tính khảnh ăn của cậu nên cũng chỉ nâng chén, cười không nói.

Hai người uống xong bầu rượu bạc, đang tính đứng dậy trả tiền thì bỗng thấy từ đằng xa có hai người tất tả chạy vào. Nhìn kĩ ra là một ông lão đầu hoa râm, quần áo giản dị, gương mặt trung hậu, theo sau là một cô nương độ tuổi thanh xuân, dù quần manh áo vải nhưng vẫn không che được dáng vẻ yểu điệu, xinh đẹp. Ông lão tay chống gậy, lưng đeo rương túi, cô gái trên tay mang hai bọc vải xanh, trông có vẻ như là lên đường vội vã, thần sắc hoảng loạn không ngừng. Vào trong quán, ông vội nói.

“Nước ở chỗ nào vậy? Làm ơn cho cha con chúng tôi một ngụm.”

“Đằng sau quán có một vại nước, đặt sẵn gầu ở trên rồi, tự tới múc đi.” Tiểu nhị trả lời, đưa tay chỉ.

Ông nghe vậy dắt tay con gái chạy lại chỗ cái vại.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy sắc mặt hai người đỏ bừng, hơi thở không đều, có vẻ như chạy một mạch tới đây, nếu giờ uống ngay nước lạnh thể nào cũng bị viêm phổi. Chính vì thế cậu vội vàng đứng dậy, ngăn hai cha con họ lại.

“Lão trượng, đừng uống nước lạnh, đợi pha ấm trà nóng rồi hẵng dùng.”

Cô nương kia bị Bạch Ngọc Đường ngăn đường thì xấu hổ cúi đầu, nấp đằng sau cha mình.

“Đa tạ công tử. Cha con chúng tôi còn vội lên đường, trà nóng không chờ kịp, thôi uống nước lạnh là đủ rồi.” Ông lão nói.

Triển Chiêu đi tới, mỉm cười thân thiện hỏi. “Không biết lão trượng có việc gì gấp đến độ một ngụm trà nóng cũng không chờ được?”

Ông nghe hỏi tới, lòng không giấu nổi đau xót, giơ ống tay áo lau nước mắt. “Lão mang con gái đi chạy nạn đấy. Nếu còn chậm trễ, nhất định sẽ bị đám sơn tặc kia bắt được. Đánh chết lão cũng không sao, nhưng đứa trẻ này sẽ bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống mất.” Nói rồi bật khóc nức nở.

Bạch Ngọc Đường nghe thế, giận tím mặt, vỗ bàn một cái. “Cái bọn đạo tặc lớn gan, giữa ban ngày ban mặt lại trắng trợn đi cướp đoạt dân nữ! Lão nói xem lũ cường đạo này trốn ở đâu, Ngũ gia đây sẽ nghiền nát từng tên trong số chúng, thay trời hành đạo.”

Triển Chiêu nói. “Bạch huynh bớt nóng, đợi hỏi rõ nguyên do rồi đi cũng chưa muộn.” Vừa nói, anh vừa mời cha con nhà kia ngồi xuống, giục họ kể ra mọi chuyện.

Ông lão vừa khóc vừa kể. Ông vốn là người của phủ Huy Châu, họ Thiệu, tên là Thế Thông. Vợ mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái tên Lệ Nương. Đứa trẻ này từ bé đã khôn khéo hiểu chuyện, không chỉ giỏi bếp núc nấu nướng, mà càng lớn lại càng trổ mã xinh đẹp. Chính vì thế Thiệu Thế Thông thương yêu như báu vật, không để người lạ tùy tiện gặp được. Mấy ngày trước, Lệ Nương theo các tỷ muội trong xóm lên am dâng hương, không hiểu làm sao lại bị một tên ác đồ trong sơn trại chấm trúng, sai bọn lâu la đến Thiệu gia ép gả, quyết định ba ngày sau sẽ tới rước dâu. Nếu không theo lời sẽ khiến ông tan cửa nát nhà. Thiệu Thế Thông không đành lòng để con gái bị sơn tặc ô nhục nên liều mạng dẫn Lệ Nương bỏ trốn trong đêm. Bởi sợ đám sơn tặc kia truy đuổi, họ chỉ dám đi vào buổi tối, mới chạy được một ngày đường.

Bạch Ngọc Đường sau khi nghe xong đập bàn đứng dậy, cả giận nói. “Lão trượng, những sơn tặc này lai lịch ra sao? Cái đám bại hoại làm nhiều điều ác đó, Ngũ gia sao có thể nhắm mắt bỏ qua!”

Thiệu lão lại lắc đầu, rơi lệ thở dài nói. “Đa tạ ý tốt của công tử… Chỉ là bọn người kia vô cùng lợi hại, phàm là hơi có nhan sắc đều sẽ bị bọn chúng cướp đi. Nạn nhân đã không biết bao nhiêu là người rồi. Lão đây sao lại có thể vì chuyện của bản thân làm hại tới hai vị được.”

Bạch Ngọc Đường trước nay tâm cao khí ngạo, nghe chuyện như vậy sao nhịn được, hung hăng nói. “Lão chỉ cần nói ra lũ ác tặc này tên gì, ở đâu là đủ. Dù chúng có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, Bạch gia đây cũng sẽ đem sơn trại san thành bình địa, gà chó cũng không để lại!”

Thiệu Thế Thông chỉ tiếp tục khóc ròng, không dám nói thêm. Tiểu nhị trong quán đứng từ xa nghe lỏm hết mọi chuyện, tiến lên chen lời.

“Hai vị khách quan, nếu là về bọn sơn tặc ấy, tiểu nhị tôi có biết ít nhiều.”

Triển Chiêu quay đầu, mỉm cười nói. “Quán nhà làm sao biết được thế?”

“À, cái quán này dù sao cũng là chỗ khách tới khách đi, ngồi trên bàn rượu cũng sẽ kể một hai. Cách chỗ này không xa có một ngọn núi tên là Thúy Kỳ, mấy năm trước bị sơn tặc chiếm đóng, lập lên một cái trại gì đó gọi là Đại Phong Trại. Nghe nói có ba trại chủ, cộng thêm vài trăm tên lâu la, bình thường hay cướp nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm.”

Triển Chiêu nghe xong nhíu mày. “Đến mức đó mà phủ nha vẫn để yên, không xử lý à?”

Tiểu nhị thu dọn thức ăn thừa trên bàn, hừ mũi giễu cợt. “Nghe nói những sơn tặc này có chút thân thế, bọn quan lại chỉ mong sướng thân, bạc trắng mò đầy túi cho giỏi, hơi đâu lo trăm họ sống chết? Làm sao có thể so được với Bao đại nhân của phủ Khai Phong ở Biện Lương, một lòng vì dân, thanh liêm chính trực!”

Triển Chiêu ở nơi quan trường tự biết có rất nhiều quan lại chỉ mong vơ vét của dân, xem mạng người như cỏ rác, hổ thẹn làm quan phụ mẫu. Nghe những lời này, anh càng thêm căm giận. Có điều chưa kịp nói gì, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh đã lên tiếng.

“Những kẻ làm quan đều là lũ vô tích sự, ngoài Bao đại nhân ra, chẳng còn ai ra hồn.”

Nói kiểu ấy rõ ràng là đánh đồng Triển Chiêu vào mắng rồi, cho nên bị ai đó trừng mắt một cái. Tuy nhiên, Bạch Ngọc Đường làm bộ như không thấy, mà Triển Chiêu cũng chẳng hơi đâu đôi co làm gì, quay qua tiểu nhị hỏi.

“Không biết tên tuổi của những trại chủ này ra sao?”

Tiểu nhị bưng trà tới nói. “Nghe nói, đại trại chủ gọi là Ngự Miêu Triển Hùng Phi, võ công vô cùng cao cường!”

Triển Chiêu đang nâng ly uống trà, nghe tới đây cơ hồ toàn bộ trà đều phun ra hết. Bạch Ngọc Đường đứng hình trong phút chốc, sau đó ôm bụng cười to, cười đến độ tim gan phèo phổi lộn tung xà bùng, cúi người lấy tay đập đạp bàn liên tục, nước mắt trào cả ra.

“Ha ha ha, Ngự Miêu… Ha ha, Triển Hùng Phi… Ha ha ha!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, đặt ly trà xuống hỏi tiếp. “Còn nhị trại chủ?”

Tiểu nhị kia vẫn còn đang ngớ người nhìn Bạch Ngọc Đường cười như điên như dại, mãi sau mới tỉnh lại đáp. “Nhị trại chủ gọi là Triệt Địa Thử, Hàn Chương.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy lại cười ha hả, suýt nữa hụt hơi tắt thở. Ngay cả Triển Chiêu cũng không nhịn được mà cười lên.

“Vậy chẳng lẽ tam trại chủ là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?”

“Không nhớ tên của tam trại chủ là gì, nhưng hình như có chữ ‘Ngọc’.”

Bạch Ngọc Đường chật vật nín cười, nghiêm túc nói. “Đã như vậy, chuyện này không thể không can thiệp được rồi. Người khác không sao, chứ để con mèo mi mất thanh danh thì thật quá tội nghiệp mà.”

Triển Chiêu lại cười nói. “Cái danh của Triển mỗ có đáng gì so với các vị nghĩa sĩ nơi Hãm Không Đảo chứ.”

Bạch Ngọc Đường cười thêm một lúc nữa, sau đi qua chỗ Thiệu lão, vỗ vai nói.

“Lão trượng cứ yên tâm dẫn con gái về, yên ổn sống qua ngày. Bọn sơn tặc kia giao cho hai người chúng tôi dạy dỗ, đảm bảo chúng sẽ không bao giờ làm điều ác nữa.” Dứt lời lấy ít bạc vụn ném cho tiểu nhị, rồi vung tay hướng Triển Chiêu nói. “Mèo con, đi thôi, chúng ta đi gặp ‘Ngự Miêu Triển Hùng Phi’ đó thôi!”

Triển Chiêu thấy cậu muốn đi vội đưa tay ngăn cản, nói.

“Bạch huynh, không thể khinh suất. Khi nãy tiểu nhị cũng có nói rồi đó, trong sơn trại kia, trại chủ thì võ công cao cường, còn thủ hạ lâu la thì đông đảo. Dù Bạch huynh có tài cách mấy cũng khó lấy ít địch nhiều—”

Nói còn chưa xong, Bạch Ngọc Đường đã nhịn không được gắt lên.

“Con mèo mi nói nhiều chả khác nào đàn bà. Ta sống hành tẩu giang hồ, thay trời hành đạo, khoái ý ân cừu, dẫu có chết cũng là do vận mệnh, trách được ai nào? Cứ chần chần chừ chừ như vậy, thà ở quách nhà cho con bú còn hơn!”

“Đó là lời lẽ của những kẻ thất phu hữu dũng mà thôi, đi nộp mạng vô ích như thế chỉ là uổng công!”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhướn mi. “Mi sao chắc lần này đi không thể địch lại chúng? À, biết rồi, mi còn phải chạy đi làm gấp cái công vụ gì gì đó của mình, không rảnh ở đây lo việc bao đồng đúng không? Nếu thế thì cứ yên tâm, việc mi mi làm, việc bao đồng này Bạch gia ta tự xử lý, không cần Triển đại nhân ngài phí tâm!”

Triển Chiêu vẫn kiên trì nói. “Bạch huynh, Triển mỗ không có ý đó. Chỉ là chúng ta trước hết nên bàn bạc kỹ lưỡng xem giải quyết chuyện này như thế nào mới phải.”

Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp đáp, một gã đạo nhân ngồi ngủ gà ngủ gật ở bàn góc đối diện với họ đứng dậy, khùng khục cười, sau rồi lên tiếng.

“Nói hay lắm! Nói hay lắm! Chuyện lớn như vậy dĩ nhiên phải bàn tính cho kỹ đã. Lão Ngũ này, còn muốn trốn đi đâu?”