Quách Minh Viễn luôn luôn là con người ôn hòa, luôn luôn mỉm cười cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng nổi giận với người khác.
Nhưng giờ này khắc này, anh như một cơn lốc lao vào phòng khách sạn, trực tiếp xách cổ Hạ Thần Đông đang nằm trên sô pha đứng dậy, khuôn mặt không một ý cười nhìn qua nhưng lại có vài phần hung hãn.
“Thằng bé đó đâu?” Quách Minh Viễn nhìn khóa vào mắt Hạ Thần Đông hỏi.
Hạ Thần Đông hơi hơi hất cái cằm nhỏ lên, bên miệng vẫn mang nụ cười rất muốn ăn đấm: “Ăn sạch sẽ rồi thì còn giữ lại làm gì, đương nhiên là để nó chạy về rồi......”
Sau đó không ngoài dự liệu, nói còn chưa dứt lời trên mặt liền bị trúng một quyền hung hăng.
Một quyền này của Quách Minh Viễn hạ cực nặng tay, đánh cho Hạ Thần Đông xoay mặt qua chỗ khác.
“Nó đến tột cùng đã đắc tội cậu thế nào mà nhất định phải hủy hoại nó chứ! Không thể buông tha cho nó sao? Cậu đã quên mình đã nói thế nào ư? Cậu đã nói sẽ không động đến nó!”
Hạ Thần Đông chậm rãi quay lại, khi nâng mắt nên nhìn lại Quách Minh Viễn thì mắt đã là một mảnh lạnh lùng. Hắn không nhanh không chậm rút tờ giấy ăn trên bàn trà, tao nhã đem khăn tay gấp lại, sau đó lau lau khóe miệng cười lạnh nói: “Hử? Tôi sao lại hủy hoại nó chứ? Tôi chỉ là thích nó mà thôi. Cậu cũng biết, con người tôi, chỉ cần vừa ý cái gì thì phải có bằng được, bất luận phải dùng thủ đoạn gì. Thằng bé đó là tự thân nguyện ý, tôi chẳng hề ép buộc.”
“Thích? Cậu còn biết cái gì gọi là thích ư? Đừng mẹ nó làm tôi buồn nôn.”
Hạ Thần Đông nhún nhún vai, dửng dưng như không thõng tay nói: “Ở trong mắt các người, đồng tính luyến ái không đều là như vậy sao? Lạm giao, đa tình, tùy tiện tìm một thằng đàn ông là có thể lên giường...... Sự yêu thích của tôi đối với bé con đó cũng giới hạn chỉ trong ý muốn đè nó một đêm mà thôi, không có gì khác.”
“Chỉ có bản thân cậu là cặn bã, đừng có lôi những người khác vào.” Quách Minh Viễn lộ ra thần sắc chán ghét.
“Hử?” Hạ Thần Đông nhướn mi, “Nói như vậy ấn tượng của cậu đối với cộng đồng đồng tính luyến ái đã có đổi mới rồi hả? Không tồi...... Lẽ nào là vì cậu cũng động lòng với bé con đó? Hay là cuộc sống 5P muôn màu muôn vẻ khiến cho người ta muốn ngừng mà không được......”
Quách Minh Viễn thấy Hạ Thần Đông càng nói càng tởm, cảm thấy cùng loại biến thái này nhiều lời đều là lãng phí nước miếng, trong lòng lại lo lắng cho Thái Dương, vì thế không đáp lại hắn xoay người đi về phía ngoài cửa.
Nhưng còn chưa ra khỏi phòng, chợt nghe Hạ Thần Đông phía sau lại thong thả nói một câu: “Muốn bảo hộ một người, đầu tiên bản thân phải đủ vững chãi mới được. Dựa bằng cậu hiện tại? Cậu có thể làm gì? Chẳng phải chỉ có thể nhìn thôi sao? Nếu không phải là buông tự tôn đi cầu cạnh người khác, lại còn phải xem người ta có nguyện ý thông cảm, liếc nhìn mặt cậu một cái hay không.....”
Quách Minh Viễn nghe xong lời này thân hình dừng một chút, quay đầu lại dùng ánh mắt cực kỳ quái nhìn Hạ Thần Đông.
Hạ Thần Đông gác chân, giống như đại gia nằm trong sô pha, lười biếng đưa đôi mắt hẹp nhìn Quách Minh Viễn, lại nói: “A đúng rồi, nghe nói chuyện cậu xuất ngoại đã được sắp xếp ổn thỏa rồi hử? Chúc mừng nha, tâm nguyện nhiều năm như vậy rốt cục đã đạt thành......”
Quách Minh Viễn nhíu nhíu mày, cuối cùng chẳng nói thêm gì bước đi.
Hạ Thần Đông đưa mắt dõi theo, nhìn anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Mãi đến khi trong gian phòng xa hoa mà trống trải chỉ còn một mình hắn, Hạ Thần Đông mới nhẹ nhàng xoa vết thương mới thêm trên mặt, cong khóe miệng, lẩm bẩm:
“Gần đây thật đúng là hay bị đánh quá...... A a......”
Quách Minh Viễn vội vàng ly khai khách sạn, bởi vì đi quá vội, cũng không có nhìn đến Trương Gia cùng Lý Lập Bang mới vừa chạy tới. Hai người kia cả chiều tìm Thái Dương đến muốn phát điên, sợ thằng nhãi kia nghĩ quẩn mà xảy ra chuyện.
Nhất là Trương Gia, không biết như thế nào, trong đầu cậu luôn nhịn không được nhớ về ngày đó khi phụ thân Lý Lập Bang đến nhà bọn họ, Thái Dương có nói đùa cùng cậu:
Lúc ấy chứng kiến Lý Lập Bang một mạch lao khỏi nhà, Thái Dương từng nói với cậu, càng là người bên ngoài thoải mái lạc quan tùy tiện, khi gặp phải đả kích hoặc là kích thích lại càng dễ dàng làm ra chuyện cực đoan.
Sau đó Trương Gia liền hỏi: “Nếu cậu bị kích động thì sẽ thế nào?”
Thời điểm ấy, Thái Dương còn vuốt cằm ra vẻ nghiêm túc trả lời: “Hẳn là sẽ tìm cái một chỗ nào đó ăn no căng rốn, sau đó sẽ tìm tòa cao tầng nào đó để leo lên, cuối cùng là ngắm nhìn thế giới tốt đẹp này......”
Trương Gia lắc đầu, liều mạng không để cho bản thân nghĩ tới vẻ mặt của thằng ngốc kia khi nói những lời này. Cậu hiểu rõ đồ tham ăn ấy, cảm thấy nó hẳn không dễ gì mà nghĩ quẩn, vì thế vỗ vỗ Lý Lập Bang, ý bảo hắn không cần phải lên khách sạn nữa.
Lý Lập Bang nóng gan sôi ruột căn bản không nghe Trương Gia, mắt đỏ au muốn xông vào trong, Trương Gia liền nói: “Sư huynh đã ra rồi, phỏng chừng chính là người không ở bên trong, chúng ta vẫn là về nhà tìm trước rồi nói sau.”
Lý Lập Bang tâm phiền ý loạn cào tóc, lại không cam lòng quay đầu nhìn thoáng qua, mới cùng Trương Gia lên taxi, chạy về căn nhà thuê chung.
Trên đường Lý Lập Bang luôn im lặng, lấy di động Thái Dương bỏ lại ở công ty ra, ngơ ngác cúi đầu nhìn chằm chằm, thật giống như có thể khiến chủ nhân của nó chui ra.
Mà ở trong gian phòng làm việc ở một đầu khác thành thị, Trương Húc cùng Hứa Nhất Bình vẫn chiến đấu hăng hái với máy tính gần như tuyệt vọng.
Bọn họ trơ mắt nhìn Thái Dương mặc áo khoác tắm của khách sạn chạy ra, sau đó rẽ vào một góc đường, người đã không thấy tăm hơi.
Mặc dù bọn họ có thể hack được hệ thống theo dõi các loại, nhưng bọn họ chỉ là người, không phải thần, chung quy không thể mở thiên nhãn. Thành phố lớn như vậy, chung quy không có khả năng có thể nhìn đến được từng góc. Nhất là Thái Dương lại chạy trốn cực nhanh, khiến cho bọn họ căn bản không kịp phán đoán cùng phản ứng. Cho nên chờ sau khi Cố Văn Vũ đuổi theo ra ngoài tìm không thấy người đánh điện thoại hỏi, bọn họ không cách nào trả lời được cho ông chủ vị trí của vợ ngài.
Vì thế, người cứ như vậy mà mất tích.
Giống như một giọt bọt nước rơi vào biển rộng, không có một chút dấu vết.
Khi Lý Lập Bang, Trương Gia cùng Quách Minh Viễn chạy về nhà, vừa vặn nhìn thấy Cố Văn Vũ đang ngồi trong phòng khách.
Ba đồng chí IT vốn tưởng rằng Cố Văn Vũ không biết Thái Dương ở công ty xảy ra chuyện, cũng đều lười giải thích cùng hắn, ở trong tiềm thức, bọn họ vẫn luôn coi Cố Văn Vũ như người ngoài. Chính là, khi bọn họ nhìn thấy trong tay Cố Văn Vũ cầm áo khoác của Thái Dương, nháy mắt liền không bình tĩnh nổi.
Đối diện với ba người hoảng loạn, Cố Văn Vũ chỉ bình tĩnh đáp một câu trả lời: “Ví tiền cùng chứng minh thư trong áo khoác đều ở đây, hiện tại trên người cậu ấy hẳn là cái gì cũng đều không có.”
“Cái gì cũng đều không có?” Thần sắc Trương Gia trở nên trầm trọng.
Ở thành phố như thành B, trên người không có tiền, không giấy tờ, không có di động, lại còn đang trong tâm trạng hỗn loạn, đến tột cùng sẽ phát sinh điều gì đây?
Thái Dương là bạn học đại học của Trương Gia cùng Lý Lập Bang, nhưng thời điểm năm nhất nhập học cũng chỉ là một học sinh trung học mười lăm tuổi, IQ cùng EQ phát triển không cân bằng, khiến cho cậu không thể hòa nhập cùng đám bạn đồng niên, thường thường bị xa lánh bên ngoài. Mọi người dù rằng bề ngoài đối với cậu đều thực hữu hảo, nhưng trên thực tế chiếm của cậu không ít tiện nghi.
Lúc ấy Lý Lập Bang nằm ở giường trên thích nhất là khi dễ cậu, mua đồ sai vặt viết bài hộ, cơ hồ không sót thứ nào. Trương Gia nhìn không ưa nổi, vì thế liền cùng Lý Lập Bang khi dễ cậu. Không nghĩ tới, khi dễ riết rồi, lại bắt đầu không quen nhìn người khác giở trò gì với thằng bé này, bắt đầu đem tất cả những tư tưởng nham hiểm nhồi hết vào đầu đóa tiểu bạch này. Bốn năm sau đó, thằng bé này xuất sư, lại chẳng học được tinh túy gì từ Trương Gia sư phụ, ngược lại càng ngày càng như bản sao của thằng ranh Lý Lập Bang.
Trương Gia cùng Lý Lập Bang có một loại cảm tình nói không nên lời với Thái Dương, chỉ cần nghĩ đến việc cậu có khả năng xảy ra chuyện, đáy lòng tựa như bị người đào một cái hố, khó chịu vô cùng.
Lý Lập Bang sau khi nghe được lời của Cố Văn Vũ, hốc mắt tức khắc đỏ quạch, hung hăng mắng: “Mẹ nó thằng đó nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ông tuyệt đối sẽ lấy dao đâm họ Hạ kia thành cái sàng! Đồ rau ôi...... Mày mẹ nó nếu dám làm chuyện gì ngu xuẩn......”
Vế sau Lý Lập Bang nói không nổi nữa, cúi gằm mặt ôm mắt thở gấp nửa ngày, cuối cùng đứng phắt dậy, nói câu “Tôi đi ra ngoài tìm nó”, rồi chạy ra khỏi cửa.
Trương Gia không có ngăn cẳn Lý Lập Bang, cậu biết ngăn cũng ngăn không được. Chính là vô thanh vô tức lấy di động bắt đầu gọi điện thoại, thông báo tin tức cho những người quen của Thái Dương ở thành B mà cậu có thể liên hệ, khéo léo né tránh nguyên nhân hậu quả việc Thái Dương mất tích, chỉ nói nhất thời liên hệ không được, để cho bọn họ một khi có tin tức của Thái Dương sẽ lập tức nói cho cậu. Sau đó lại tìm một người bạn của mình công tác tại cục cảnh sát, hỏi thăm một chút về vấn đề người mất tích.
Chờ cậu điện thoại xong, Quách Minh Viễn an ủi nói: “Anh thấy chúng ta trước tiên cũng đừng khẩn trương quá như vậy, mới chỉ có một tiếng chưa liên lạc được mà thôi. Đợi thêm chút nữa, có lẽ Thái Dương sẽ quay về đó.”
Trương Gia miễn cưỡng nở nụ cười, phụ họa nói: “Nói cũng đúng ạ, em đây chỉ là phòng trường hợp xấu nhất, thằng nhóc đó mất tích hai ngày không chịu ló đầu ra. Với lá gan nhỏ như cậu ấy, lúc tối trời có thể đi đâu đây?”
Kế tiếp, Trương Gia cùng Quách Minh Viễn cũng không nói gì nữa. Cố Văn Vũ bắt đầu từ lúc bọn họ vào nhà, trừ bỏ một câu kia cũng không lên tiếng nữa, vì thế phòng khách liền lâm vào trầm mặc vô tận, chỉ có chiếc đồng hồ treo tường, di chuyển từng giây mà phát ra tiếng tích tắc vang nhỏ.
Cứ ngồi như vậy tới một rưỡi sáng, Quách Minh Viễn rốt cục ngồi không yên, liền lái xe ra ngoài tìm Thái Dương, để lại Trương Gia cùng Cố Văn Vũ ở nhà chờ tin tức.
Đợi cho đến thời điểm trời hoàn toàn sáng, Quách Minh Viễn cùng Lý Lập Bang tay không mà về, bôn ba cả đêm sắc mặt hai người đều tiều tụy. Trương Gia canh giữ bên máy điện thoại suốt một buổi tối, giờ phút này hai mắt trũng sâu, mặt trắng như giấy, không khác quỷ là mấy.
Bọn họ nhìn Cố Văn Vũ ngồi một góc, người này từ nửa đêm bắt đầu lôi ra ba cái máy tính không biết đang làm cái gì, hai mắt lấp lánh chằm chằm nhìn màn hình, bàn phím bị gõ đến vang lách cách, không ăn không uống không đi WC, toàn thân hoàn toàn tựa như một cỗ máy không biết mệt mỏi.
Lại qua vài giờ nữa, bốn chú IT rốt cục chống đỡ không nổi, đều gọi công ty xin nghỉ, nằm vắt vẻo ngổn ngang ngủ trên sô pha. Chờ thời điểm bọn họ tỉnh lại, lại phát hiện Cố Văn Vũ đã không thấy nữa rồi.
Bọn họ nguyên bản không để ý lắm, chẳng ngờ, chuyến này Cố Văn Vũ đi, thế nhưng lại giống như Thái Dương, hoàn toàn mất tăm. Duy nhất có điều bất đồng chính là, hắn gửi một tin nhắn đến di động của Quách Minh Viễn:
Tôi đi tìm Thái Dương.
Đám người Quách Minh Viễn không hiểu ra sao, định gọi cho Cố Văn Vũ, lại phát hiện vô luận như thế nào đối phương cũng không chịu tiếp máy.
Hai ngày sau, Thái Dương vẫn là không có tin tức.
Mấy đồng chí IT chính thức báo án với cảnh sát.
Mà về phía Thiên Độ, đối với sự kiện tiết lộ bí mật của Thái Dương đã ra quyết định xử lý: cân nhắc đây là vi phạm lần đầu, cũng không phải là cố ý, hơn nữa sự kiện lần này tạo thành tổn thất cho công ty cũng là nằm trong phạm vi có thể chấp nhận. Công ty quyết định không tiến hành truy cứu trước pháp luật, chỉ tạm thời đình chỉ công tác xem như xử phạt.
Lý Lập Bang tiếp nhận được thông tin này, tức giận đến thiếu chút nữa trực tiếp viết đơn từ chức đập lên bàn bỏ đi!
Trương Gia hết lời khuyên can hắn, nói rằng hắn như vậy là ảnh hưởng không tốt đến Thái Dương.
Lý Lập Bang lạnh mặt mắng câu: “Người đến giờ còn tìm không thấy đâu, còn nói cái rắm ảnh hưởng gì nữa!” Nhưng chung quy vẫn tỉnh táo lại không lên cơn nữa, nén giận vùi đầu làm việc.
Công ty Thiên Độ không có Thái Dương hết thảy vẫn vận chuyển như cũ, ngoại trừ mấy chú IT sớm chiều ở chung cả ngày mặt âm trầm, không có dấu hiệu gì cho thấy, nơi này từng tồn tại một cậu bé đáng yêu siêu cấp thích ăn thạch hoa quả, đối với ai cũng đều thực nhiệt tình thực thân quen.
Dù sao trái đất vẫn quay, thật sự là một quy luật chứng minh không thể tốt hơn.
Nhưng mà tại phòng 11011 căn L khu B, thế giới lại hoàn toàn biến dạng, mỗi ngày đều bị mây đen bao trùm.
Những ngày như vậy, cư nhiên kéo dài gần một tháng.
Bọn họ cũng từng gián tiếp gọi điện thoại về nhà Thái Dương nói bóng nói gió qua, nhưng nghe mẹ Thái Dương nói hình như thằng nhóc đó cũng không trở về.
Một tháng nay nó đến tột cùng là đi đâu? Vì cái gì lại không liên lạc với mọi người? Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?
Mấy chú IT bực bội không vui mỗi ngày đều ở trong lòng tự đề ra nghi vấn như vậy, chờ mong thằng nhóc vừa ngốc vừa ngây thơ kia, vào một buổi sáng sớm nào đó sẽ xách hai túi thạch hoa quả, lảo đảo mở cửa tiến vào.
Chính là Thái Dương thật giống như đột ngột bốc hơi khỏi nhân gian, tin tức hoàn toàn không có.
Mà buổi tối hôm đó, Cố Văn Vũ đã muốn cắm rễ tại một thành phố xa lạ gần tháng nay, mặc áo mũ tối màu, đút tay túi áo đi ra khỏi một tiệm kem đã đóng cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mù mịt phía trên thành thị, ở trong lòng nhẹ nhàng mặc niệm:
Thái Dương, cậu...... đến tột cùng đang ở đâu?
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の23 Gà con mất tích. Nó đến tột cùng đã đi đâu? Cún con dựa vào cái mũi thính, lần khắp những chốn gà con thường ghé qua, song vẫn không tìm được, cuối cùng lại ủ rũ quay về. Nghé con dùng chân hung hăng đá bay hồ ly, sau đó liền chờ trong nông trường, đợi gà con trở về.
Dê con đi đến mấy nông trường lân cận tìm hiểu tin tức, cũng không có tin tức của gà con. Vịt con ngẩng đầu nhìn trời, trước mắt dường như luôn có thể nhìn thấy bóng dáng gà con lăn thành một cục lông nheo mắt nhìn mình. Vì thế, thừa dịp nghé con, cún con, dê con ngủ, vịt con một mình ra khỏi nông trường. Bất kể đường xa bao nhiêu, nó nhất định phải tìm được gà con, nhất định!